Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu

Editor: Cáo

_____

Khi Cố Tu Hạc đưa Khương Hành về nhà đã là 6 giờ chiều.

Trời hơi tối. Nhà hắn thuê bây giờ tốt hơn trước kia một chút bởi có điều hòa và lát gạch men sứ. Thật ra với hắn mà nói tốt xấu gì cũng đều như nhau, hắn không để ý nhiều. Chẳng qua hắn nghĩ thỉnh thoảng Khương Hành sẽ ghé qua.

Nhà ở tầng một, rộng khoảng 50 mét vuông, nhỏ hơn nhà trước một chút. Chủ nhà là một người đàn ông tầm 40 tuổi, tiền thuê một tháng hai trăm. Rẻ như vậy là do nơi này có một bà lão đã chết nên không bán được. Chuyện này chủ nhà không nói cho hắn, là hàng xóm trên lầu nói.

Giờ hắn biết rồi cũng sẽ không dọn đi, người chết thì sao? Loại người như hắn chỉ sợ quỷ cũng không dám trêu vào.

Cũng chỉ có đồ ngốc Khương Hành kia mới dám lại gần hắn.

Nghĩ đến Khương Hành, khoé miệng Cố Tu Hạc bất giác cong lên.

Nhưng nụ cười này dần biến mất khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước cửa nhà.

Người đàn ông mặc một bộ quần áo vá chằng chịt, có chút dơ. Cho dù vải màu xám cũng có thể nhìn ra bụi bẩn dày đặc. Người này có một gương mặt thành thật, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong mắt hắn lập loè vài tia sáng.

Hắn ta chân tay co quắp đứng ở cửa. Khi có người đi ngang qua liền nở một nụ cười với hàm răng vàng khè lấy lòng.

Vô dụng, tham lam, dơ bẩn......

Là ấn tượng của Cố Tu Hạc đối với người chú này.

Hoặc nói đây là ấn tượng của hắn với toàn bộ người nhà họ Cố.

Người đàn ông kia cũng nhìn thấy hắn, đôi mắt tam giác ngay lập tức toát ra ánh sáng như sói đói thấy thịt. Dục vọng tham lam trong mắt không tài nào che được. Trước kia đều là hai vợ chồng cùng nhau tới, hôm nay chỉ có một người, Cố Tu Hạc biết hắn ta muốn chiếm một mình.

Cố Tu Hạc bình thản đi qua, lấy chìa khoá từ trong túi ra.

Người đàn ông đứng bên cạnh nhìn hắn mở cửa, mở miệng đầy mùi hôi: "Thằng ranh này còn dám trốn làm tao phải tìm mất vài ngày. Mày nghĩ là mày tránh được tao?"

Cửa mở.

Cố Tu Hạc còn chưa nhúc nhích, người đàn ông liền đẩy cửa đi vào.

Lấm la lấm lét quan sát căn nhà, nhổ xuống mặt sàn sạch sẽ một bãi nước miếng: "Phi, sống còn tốt hơn cả tao."

Cố Tu Hạc phía sau lạnh lùng nhìn động tác của hắn.

Đôi mắt hắn ta quét quanh nhà một vòng, cuối cùng tiến vào phòng trong.

Cố Tu Hạc nhanh chân ngăn hắn ta ở cửa phòng trước khi hắn ta đi vào.

Gục đầu không nhìn nhưng tư thái kháng cự.

Người đàn ông bị động tác này chọc giận: "Mày cứng đầu đúng không? Dám ngăn cả tao cơ à, tránh ra."

"Không có tiền." Hắn lạnh nhạt nói.

"Có tiền hay không tao còn không biết?"

Người đàn ông đẩy Cố Tu Hạc ra, sau đó một chân đá văng cửa, bay thẳng đến bên giường.

Cố Tu Hạc như không chịu nổi cú đẩy này, ngã xuống đất.

Người đàn ông nhấc giường lên nhưng không tìm được gì, sắc mặt trở nên khó coi. Hắn ta chợt nhớ ra gì đó, đột nhiên xoay người xách Cố Tu Hạc đang gục dưới đất lên: "Tiền đâu? Mày giấu tiền đi đâu rồi?"

Cố Tu Hạc giống như bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch: "Không có tiền, đã lấy trả tiền nhà hết rồi."

Người đàn ông nghe xong liền vặn vẹo, đôi mắt lại tìm kiếm quanh phòng một vòng, sau đó đẩy Cố Tu Hạc: "Mày không nói đúng không? Giáo viên mày gọi cho tao bảo mày có bạn gái. Mẹ kiếp, cái loại nhân mô cẩu dạng như mày mà cũng đòi yêu đương? Sao không tự soi gương nhìn lại bản mặt mày đi......"

Hắn ta mắng vài câu khiến người ngã ngồi dưới đất phải cuộn chặt nắm tay.

"Hôm nay mày mà không trả tiền thì tao sẽ đến trường mày, để cho tất cả mọi người biết ba mày là tội phạm cưỡng gian...... Nói hay không?"

"Tôi...... Không có... Tiền."

"Vậy thì đòi bà mẹ kỹ nữ của mày đi."

Cố Tu Hạc ôm đầu cuộn người dưới đất, không nói lời nào, cũng không phản kháng.

Cũng không biết người đàn ông đã đánh bao lâu mới thở hồng hộc mà dừng lại. Nhìn Cố Tu Hạc nửa chết nửa sống trên mặt đất, hắn ta lập tức nhấc chân lên đạp hai cái: "Mẹ nó, đồ đê tiện."

Phát tiết xong lại quay đầu tìm kiếm, khi hắn ta đến cạnh tủ quần áo, Cố Tu Hạc nằm trên mặt đất định bò dậy ngăn cản hắn ta.

Vốn chỉ tiện tay tìm kiếm, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của Cố Tu Hạc, hắn ta ngay lập tức biết trong tủ quần áo nhất định có cái gì đó, một chân đá văng Cố Tu Hạc: "Cút."

Sau đó hắn lục từng bộ quần áo ném ra ngoài, cuối cùng phát hiện ở ngăn tủ đầu tiên phía dưới có một cái khăn lông cũ bọc tiền, không chỉ có tiền mà còn có cả một tờ chi phiếu 50 vạn nữa.

Người đàn ông run rẩy cầm tiền, mồm miệng không rõ nói: "Phát tài, phát tài rồi......"

Cố Tu Hạc túm chặt quần áo hắn ta, đau khổ nói: "Cái này không thể đưa."

"Cút ngay thằng khốn, thế mà mày dám giấu 50 vạn cơ đấy. Thì ra bà mẹ kỹ nữ kia cũng thương mày. Được, giấu kín lắm, giờ tao mới phát hiện ra......"

Nói xong cẩn thận cất chi phiếu và tiền vào quần áo. Hắn ta còn không yên tâm sờ lại hai lần, đưa mắt nhìn Cố Tu Hạc nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, toét miệng đi ra ngoài. Lúc đi qua người hắn còn đạp một cái.

Người đi rồi.

Cố Tu Hạc nằm trên mặt đất bình tĩnh ngồi dậy, không hề yếu đuối khiếp đảm như vừa nãy, thần sắc giữa mày lạnh băng mà nhạt nhẽo.

Hắn dịch thân thể tới gần giường, lưng dựa vào thành giường, cúi đầu ho khan hai tiếng rồi cứng đờ mà thong thả lấy điện thoại từ trong túi ra gọi một cuộc.

Bên kia bắt máy.

Hắn nói: "Cục cảnh sát đúng không?"

"...... Tôi muốn báo án...... Bạo lực gia đình...... Hiện giờ tôi không thể động đậy......"

Giọng nói đứt quãng, mỏng manh mà lạnh nhạt như đang nói chút chuyện râu ria.

Điện thoại kết thúc, trong phòng yên tĩnh vô cùng, chỉ nghe được hơi thở nặng nề cùng vài tiếng ho khan. Bên ngoài trời đã tối, trong phòng không bật đèn, âm u lạnh lẽo, hắn cứ như vậy ngồi trên mặt đất lạnh băng như không có cảm giác.

Người đàn ông xuống tay không nhẹ. Hắn nhíu mày che ngực, cầm điện thoại không buông. Do dự một lát mới gọi đến dãy số hắn đã nhớ như in trong lòng.

Bên kia rất nhanh liền bắt máy, thiếu nữ cẩn thận hỏi: "Alo?"

Nghe được giọng nói của cô, trong đầu Cố Tu Hạc nháy mắt dựng lên hình ảnh. Hắn có thể đoán được lúc này cha mẹ cô chắc chắn đang ở nhà, mà cô trốn trong phòng nghe điện thoại của hắn.

Hắn cong khóe miệng, cổ họng truyền đến cơn ngứa khiến hắn nhíu mày, phải dùng một tay khác nắm lại bên môi chặn cơn ho.

Bên kia Khương Hành nhỏ giọng hỏi: "Đâu rồi?"

Cố Tu Hạc cũng thấp giọng nói: "Đang làm gì?"

Lạnh nhạt vừa rồi được thay thế bằng sự dịu dàng chính hắn cũng không phát hiện được.

"Đang ăn cơm nè."

Cố Tu Hạc cười ra tiếng.

Bên kia Khương Hành biết hắn cười gì. Hai người đều đã ăn cơm xong, giờ cô lại ăn nữa là vì lừa cha mẹ Khương. Hôm nay cô nói dối bọn họ ra ngoài chơi với Trần Tuyết, mà đi chơi với Trần Tuyết chắc chắn sẽ về sớm, tất nhiên là chưa ăn cơm chiều.

"Đều tại cậu hết, cha tớ bắt tớ phải ăn nhiều, tớ không ăn cha còn giận nữa."

"Ừ, là tôi không tốt."

Giọng nói nam sinh càng lúc càng thấp, có chút khàn, điện thoại dán bên tai nghe tê dại vô cùng.

Khương Hành ngượng ngùng: "Không nói chuyện với cậu nữa, tớ đi ăn cơm đây."

"Ừ"

Cố Tu Hạc không nhúc nhích, muốn cô cúp điện thoại trước nhưng Khương Hành bên kia cũng không động đậy. Lúc này, hắn đột nhiên nhịn không được hỏi một câu: "Khương Hành, cậu có thích tôi không?"

Hỏi xong lời này, tuy trên mặt hắn vẫn còn ý cười nhưng hàng mi lại rũ xuống, tất cả cảm xúc cuồn cuộn bên trong.

Đối phương không trả lời ngay lập tức, thân thể hắn dần cứng đờ.

Chỉ vài giây, trong đầu hắn cũng đã xẹt qua rất nhiều đáp án.

Cuối cùng hắn còn nghĩ cô không thích mình cũng không sao, hắn thích cô nhiều hơn một chút là được.

Vứt bỏ bản thân của trước kia, cố gắng sống như một người người bình thường.

Rồi một ngày nào đó cô sẽ thích hắn thôi.

Sau đó, hắn liền nghe được người bên kia thẹn quá hoá giận "Phi" một tiếng: "Buồn nôn chết tớ."

Điện thoại cắt đứt nhưng Cố Tu Hạc lại cười, giơ tay che lại đôi mắt, lẩm bẩm: "Làm sao bây giờ......"

Hắn càng ngày càng thích cô hơn rồi.

......

Cục cảnh sát.

"Tất cả vết thương đó đều do người chú Cố Hồng Sơn đánh sao?"

"Đúng vậy."

"Nhà hắn bạo hành cậu mấy năm?"

"Từ khi năm tuổi đã bắt đầu."

"Còn có người khác không?"

"Còn có thím Thái Dung Hà."

......

Hỏi đến cuối, Cố Tu Hạc đột nhiên nói: "Tôi có video nhà hắn bạo hành tôi."

Cảnh sát đối diện ngạc nhiên.

Cố Tu Hạc bình tĩnh lấy chứng cứ từ trong người ra: USB, bút ghi âm, còn có vài bản nghiệm thương trước kia nữa.

Hai hai cảnh sát hỏi chuyện liếc nhìn nhau. Nữ cảnh sát nhận lấy chứng cứ, đồng thời khó tin nhìn hắn: "Cậu, sao cậu không giao sớm cho chúng tôi?"

Cố Tu Hạc cúi đầu, tóc trên trán rũ xuống che đậy biểu cảm của hắn, yếu ớt nói: "Tôi sợ. Hắn nói nếu tôi báo cảnh sát thì sẽ giết tôi. Khi còn nhỏ có hàng xóm giúp tôi báo cảnh sát, hắn lại đánh đau hơn. Giờ hắn muốn nhiều hơn nữa, tôi không cho được......"

Dừng một chút, hơn nửa ngày mới thấp giọng bổ sung: "Tôi muốn học đại học."

Hắn trời sinh biết cách làm thế nào để người khác đồng tình.

Những lời này làm hai cảnh sát đối diện xúc động. Nữ cảnh sát mở miệng, đôi mắt đỏ hồng, như sợ doạ đến hắn, dịu dàng nói: "Đừng sợ, về sau chuyện này sẽ không xảy ra nữa."

Ngược đãi, cướp bóc tài sản lớn...... Nhiêu đó thôi cũng đủ cho chú hắn ngốc trong tù nửa đời rồi.

Hỏi chuyện đến 11 rưỡi đêm mới kết thúc, cảnh sát bảo hắn về trước chờ tin. Vốn đang phải đợi ngày mai mới có kết quả nghiệm thương, giờ thì họ có thể đi bắt người ngay trong đêm được rồi.

"Mấy ngày tới chúng tôi còn cần cậu phối hợp."

Cố Tu Hạc gật đầu. Khi đi ra ngoài, đúng lúc đụng trúng cha Khương. Trí nhớ hắn tốt, nhìn qua một cái liền nhận ra. Tuy nhiên hắn cũng nhìn nhiều hơn vài lần.

Cha Khương đã hiểu đại khái tình huống của hắn. Sau khi biết hắn là bạn học Khương Hành liền đi tới vỗ vai hắn cảm thán: "Tiểu tử không có việc gì, về sau học tập thật tốt."

Thân thể Cố Tu Hạc cứng đờ, ngẩng đầu nhìn ông, sau đó nhẹ nhàng vâng một tiếng.

_____

uầy, đọc xong mới thấy nhiều chi tiết sạn quá, nhưng hai đứa cưng thật sự, và đọc để giải trí nên cũng không khắt khe nhiều =)))))

mình vốn định edit truyện trong vòng hai tháng thôi, vì nó không dài hehe

có lẽ sẽ thành công vì đi được gần nửa đường rồiiiiii

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện