Edit: Robin♥
Ngay khi lưng hai người đều chịu địch, sóng tinh thần của thai nhi trong bụng Đông Phương Bất Bại xao động mạnh, đừng nói Dương Liên Đình, ngay cả Dương Bảo Nhi cũng phát hiện có chuyện.
Dương Liên Đình thần sắc ngưng trọng, ngay lúc nguy cấp lại trở nên bình tĩnh.
Tinh thần lực của hắn phóng ra, tất cả mọi thứ dường như đều chuyển động chậm lại. Nhậm Ngã Hành một kiếm, Hướng Vấn Thiên một roi, đều cực kỳ ngoan độc đâm về phía lưng hắn. Song kiếm của Thôi U Lan không phải là đối thủ của Đông Phương Bất Bại, chỉ sợ có là một chiêu của y cũng không đỡ nổi. Nhưng chiêu thức khinh công của Tiểu Đào lại đi trước một bước, nhanh chóng muốn đoạt Bảo Nhi trong tay Ôn Ti Ti đi.
Từng chiêu thức, từng cử động của tất cả mọi người đều hiển hiện rõ ràng trước mắt hắn. Thậm chí do dự vùng vẫy của Lệnh Hồ Xung, hay Nhậm Doanh Doanh há miệng nhíu mày, Ôn Ti Ti điên loạn ngây ngốc, Tiểu hổ đầu kêu ngao ngao lo lắng, hắn đều thấy rõ không sót một ai.
Lúc này hắn đã hoàn toàn tĩnh tâm lại, điều ra tinh thần lực ẩn sâu, hoa viên u tĩnh đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong.
Trận cuồng phong nổi lên bất ngờ, lại nhanh, đám người Nhậm Ngã Hành chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên một mảnh mông lung, ngay giữa ban ngày mây đen lại vần vũ, cuồng phong nổi lên bốn phía, mọi động tác đều như bị một khối lực lượng vô hình kiềm chế, không tự chủ được mà chậm lại.
“Rox, ngươi làm gì vậy?!” Trong não Dương Liên Đình vang lên tiếng kêu lo lắng của Len. “Tinh thần lực của ngưoi đột nhiên tăng đến cấp B, trụ sở đang cảnh báo. Thế giới này đang ở trạng thái thương tổn, sẽ gây ra ảnh hưởng. Ngươi đang vi phạm quy tắc của thí nghiệm! Ngươi đang làm gì?!”
Dương Liên Đình mặc kệ, tiếp tục điều động tinh thần lực, áp lực nháy mắt tràn ngập toàn bộ hoa viên.
Chỉ trong nháy mắt, sợ rằng còn chưa đến một giây, trừ Đông Phương Bất Bại và Bảo Nhi, tất cả mọi người đều chịu ảnh hưởng từ tinh thần lực của hắn, đầu óc trở nên trống rỗng.
Trong nháy mắt này Dương Liên Đình đã tách khỏi phạm vi công kích của Nhậm Ngã Hành và Hướng Vấn Thiên, với một tay, ôm về Dương Bảo Nhi trong tay Ôn Ti Ti, lại xoay lại bên cạnh Đông Phương Bất Bại.
Động tác này của hắn đã vượt qua khả năng của người thường, ngay cả tốc độ của Đông Phương Bất Bại cũng không thể so được với hắn.
Trước khi mọi người kịp hoàn hồn, Dương Liên Đình đã mang Đông Phương Bất Bại cùng Dương Bảo Nhi rời xa khỏi khu vực chiến đấu.
Đường chém của Nhậm Ngã Hành và roi của Hướng Vấn Thiên đánh hụt giao nhau. Tay của Thôi Nguyệt Đào bắt trượt Dương Bảo Nhi, lại xé rách vai áo Ôn Ti Ti. Song kiếm của Thôi U Lan chém vào khoảng không, ả lùi từng bước, thiếu chút nữa là lao vào mũi kiếm của Nhậm Ngã Hành.
Mọi người chấn kinh cấp tốc thu tay, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Bọn lão không thể hiểu được tại sao chỉ trong một giây ngắn ngủi kia khi cuồng phong nổi lên, đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì? Tựa như thời gian tại nơi này đột nhiên ngừng lại, đợi đến khi bọn lão tỉnh táo lại thì hết thảy đã kết thúc.
Dương Liên Đình không cho bọn lão thời gian để phản ứng lại, cao giọng quát: “Các ngươi khinh người quá đáng! Tiếp tục dây dưa không thôi ta sẽ không khách khí nữa!”
Trong thanh âm của hắn chất chứa vô hạn tinh thần lực, đánh thẳng vào não mọi người, kể cả kẻ có công lực thâm hậu nhất là Nhậm Ngã Hành đều thấy choáng váng. Mà kẻ có công lực yếu kém nhất là Thôi Y Lan thì trực tiếp sùi bọt mép, ngã sấp xuống đất. Ngược lại Ôn Ti Ti vì đầu óc không bình thường lại chỉ chịu ảnh hưởng ít nhất.
“A —— ”
Đông Phương Bất Bại mặc dù không rõ lắm chuyện gì vừa xảy ra, nhưng Bảo Nhi đã được cứu về, Liên đệ đã ở bên cạnh y, y xúc động, liền cảm thấy bụng đau đến khó chịu, không nhịn được ôm bụng cúi xuống.
Dương Liên Đình một tay ôm Bảo Nhi, một tay giữ chặt Đông Phương Bất Bại, thấy y đau đớn kêu ra tiếng, lo lắng hỏi: “Đông Phương, ngươi thế nào?”
Đông Phương Bất Bại không muốn để hắn lo lắng, cũng không muốn mất mặt trước những kẻ này, cắn răng nhịn xuống, cố gắng đứng thẳng lưng lại, thản nhiên nói: “Liên đệ, ta không sao. Người trong thiên hạ đều phụ ta, hôm nay chúng ta không khách khí với chúng nữa. Tất cả những người ở trong viện hôm nay, một kẻ cũng không thoát!”
Lời này y vừa nói ra đều khiến những kẻ kia biến sắc.
Bọn lão còn chưa rõ chuyện gì vừa diễn ra, nhưng chiêu thức của Dương Liên Đình thực quỷ dị, giống như yêu pháp, khiến những kẻ đang dần bình tĩnh lại cảm thấy sợ hãi.
Nhậm Doanh Doanh nói: “Dương Liên Đình, ngươi vừa làm gì?”
Lệnh Hồ Xung sắc mặt cũng tái nhợt, lấy nhãn lực cao minh của hắn mà cũng không thấy rõ hành động của Dương Liên Đình.
Sát khí của Dương Liên Đình vần vũ, lạnh giọng đáp: “Ta có thể làm lại lần nữa, các ngươi không phân phải trái! Ai có gan lên chịu chết?”
Trong đầu hắn lại vang lên tiếng nói của Len: “Rox, phải tuân thủ quy định của thí nghiệm, ngươi không có quyền điều động tinh thần lực tại thế giới này. Vừa rồi vọt thẳng lên cấp B, giáo sư đã cảnh cáo. Nếu còn tiếp tục vi phạm quy định trụ sở sẽ tiến hành trừng phạt!”
Dương Liên Đình biện giải: “Ta đang trong tình huống đặc thù, không thể không dùng. Len, xin ngươi giúp ta ngăn giáo sư, đừng để bọn họ phong toả tinh thần lực của ta.”
Tại trụ sở có khoá không gian có thể khống chế tinh thần lực của bọn hắn. Sẽ giống như lúc đó khi hắn mới đến thế giới này, trước khi tinh thần thể và nhục thể kết hợp hoàn mỹ, tinh thần lực nhỏ kém, một khi hắn vi phạm quy định thí nghiệm thì sẽ bị trụ sở khoá lại đợi xử phạt. Nếu tình huống nghiêm trọng, giáo sư hoàn toàn có thể phong toả tinh thần thể tại trụ sở của hắn, như vậy tinh thần lực của hắn tại thế giới này cũng hoàn toàn bị phong toả.
Len nghe vậy kêu lên: “Đùa à?! Ngưoi đã vi phạm quy định của thí nghiệm, lại còn muốn ta bao che cho?!”
Bởi vì muốn giao tiếp giữa các tinh thần thể cần một tinh thần lực cường đại, hơn nữa ở phương diện truyền sóng tinh thần cũng có nhiều yêu cầu vô cùng ngặt nghèo, cho nên tại trụ sở hiện tại chỉ có một mình Len có tinh thần thể siêu cấp A là có thể tự do cùng hắn và Ander, Yam giao tiếp, giáo sư chỉ có thể thông qua thiết bị đánh giá tình huống để giam khống sóng tinh thần của bọn hắn. Nên chỉ lần Len đồng ý, thì nhất định có thể kéo dài thời gian bên chỗ giáo sư.
Dương Liên Đình nói tiếp: “Ta sẽ không tiếp tục sử dụng tinh thần lực cấp B nữa, chỉ cần ngươi đồng ý.”
Len biết tình huống đặc thù hiện tại của hắn, đành dịu giọng nói: “Dù sao thì ngươi cũng phải xử sự theo nguyên tắc của thế giới này. Nếu thực sự rơi vào trạng thái nguy hiểm đến tính mạng, thì chỉ cho phép ngươi dùng tinh thần lực cấp C để bảo hộ bản thân và người nhà. Cấp B đã vượt mức nguy hại tính mạng người khác, cũng ảnh hưởng đến cân bằng của chỉnh thể thế giới này, cấm không thể sử dụng!”
Dương Liên Đình không quan tâm lời Len. Hôm nay hắn đã đến giới hạn. Những kẻ này không chỉ làm hại Đông Phương, còn muốn hại Bảo Nhi, hắn có muốn nhẫn cũng không thể nhẫn! Cảm tình, tức giận và đau lòng trong đó, người tương lai như Len và giáo sư không thể nào hiểu được.
Ngay lúc này, Thôi Nguyệt Đào đột nhiên chỉ Đông Phương Bất Bại, nói với Dương Liên Đình: “Dương đại ca, ngươi vì sao chấp mê bất ngộ, nhất định phải bao che cho y! Y thì có gì tốt? Bởi vì y có thể cho ngươi quyền thế sao? Hay là vì ngươi thích cái dáng vẻ bất nam bất nữ này của y?!”
Dương Liên Đình đáp: “Ta vốn không cần phải nói cho ngươi biết. Nhưng nếu ngươi đã hỏi, ta sẽ trả lời. Ta không phải bao che y, mà là bảo hộ y! Ta cùng y một chỗ không phải vì quyền thế, mà bởi vì ta yêu y!”
Thôi Nguyệt Đào cứng người, cao giọng kêu lên: “Ngươi nói bậy! Ngươi sao có thể yêu nam nhân?! Ngưoi bị y lừa rồi! Ngươi nhất định bị y lừa rồi!”
Dương Liên Đình nhíu mày, nói: “Tiểu Đào, Đông Phương giáo chủ luôn luôn đối đãi ngươi không tệ, thậm chí còn tự mình dạy ngươi võ công, ngươi vì sao muốn phản bội y?”
Tâm tư này của Tiểu Đào che dấu rất sâu, Dương Liên Đình hai lần dùng sóng tinh thần thăm dò cũng không tìm ra nguyên nhân. Nếu gia tăng tinh thần lực không phải không thể cưỡng chế lấy ra ký ức và suy nghĩ sâu trong lòng Tiểu Đào, chỉ là làm thế rất phiền, còn không bằng hỏi thẳng ả, mình cũng tiết kiệm chút sức lực để đối phó với nguy cơ trước mắt.
Thôi Nguyệt Đào lạnh lùng cười: “Ngươi tại sao không hỏi y? Đông Phương giáo chủ giỏi nhất là âm mưu quỷ kế hãm hại người khác. Lúc đó ta mười tuổi, cha ta vốn là hương chủ Lôi Hoả Đường, chỉ vì đắc tội Đường chủ Hắc Thuỷ Đường – Trương Tùng Hạc, mà cả nhà đều bị họ Trương giết chết. Khi ấy Đông Phương giáo chủ kịp thời xuất hiện, cứu mạng ta, còn đưa ta lên nhai, miệng nói là vì muốn giúp ta tránh khỏi truy sát của Trương Tùng Hạc. Ta cảm kích vô cùng, mới nguyện cùng y luyện võ, để y sử dụng, để báo thù cho cha. Không ngờ… không ngờ ta lại nhận giặc làm cha!”
Ả oán hận nhìn chằm chằm Đông Phương Bất Bại, cắn răng nói: “Đông Phương Bất Bại, ngươi nói thật, có phải khi xưa chính ngươi phái Trương Tùng Hạc giết hại cả nhà ta?”
Đông Phương Bất Bại đáp: “Thôi Thụ Linh âm độc xảo trá, cố chấp không đổi, một lão hồ đồ, lưu lại cũng không có bao nhiêu tác dụng. Vừa lúc Trương Tùng Hạc cùng lão xung đột, ta chỉ nói một câu, mượn tay gã giết người. Ngươi so với phụ thân ngươi thì thông minh hơn nhiều, hôm nay nếu ngươi đã biết chân tướng, ta cũng không còn lời gì để nói.”
Thôi Nguyệt Đào nói: “Dương đại ca, ngươi cũng nghe thấy đấy. Nếu ngươi chấp mê bất ngộ, nhất định phải ở bên cạnh y, như vậy đừng trách ta không khách khí. Nợ máu cả nhà họ Thôi ta, không thể không báo!”
Vừa nói ả vừa móc ra một vật trong lòng: “Dương đại ca, dù vừa rồi ngươi có dùng yêu pháp gì đi nữa, cũng không thể ngăn cản nổi thứ này!”
Nhậm Doanh Doanh nhìn thấy, thất thanh kêu lên: “Là phích lịch tử của Lôi Hoả Đường (*)!”
Vật này là sở hữu của Lôi Hoả Đường chưởng quản hoả khí trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, mấy năm gần đây mới chế ra một loại mới, uy lực của nó có thể sánh với pháo đạn của Đường Môn Tứ Xuyên.
Dương Liên Đình mặt đổi sắc. Hắn cảm giác được phích lịch tử trong tay Tiểu Đào này là do ả tự chế. Phụ thân ả vốn là Hương chủ Lôi Hoả Đường, chuyên phụ trách điều chế các loại hoả khí, từ nhỏ ả đã học nghề gia truyền, lại vì báo thù, chuyên tâm nghiên cứu, phích lịch tử này uy lực nhất định còn lớn hơn pháo đạn của Đường Môn Tứ Xuyên. Nếu ném ra, chỉ sợ tiểu xá này cùng mọi người khó tránh khỏi kiếp số.
“Tiểu Đào, ngươi…”
Hắn còn muốn mở miệng khuyên bảo, lại muốn nghĩ cách thôi miên Tiểu Đào, không ngờ Tiểu Đào đã hạ quyết tâm, nắm miếng phích lịch tử kia ném về phía bọn hắn.
‘Mọi người cẩn thận!” Nhậm Doanh Doanh hét lên nhắc nhở, bọn Nhậm Ngã Hành lập tức lui về phía sau.
Bọn lão không có ngu, mục tiêu của Tiểu Đào rõ ràng là Đông Phương Bất Bại, bọn lão chỉ cần tìm được chỗ an toàn tách khỏi vụ nổ, thì có thể làm ngư ông đắc lợi rồi.
Dương Liên Đình mị mắt, lập tức đưa Bảo Nhi vào lòng Đông Phương Bất Bại, một mình đi về phía Thôi Nguyệt Đào.
“Liên đệ, không nên ———- “
“Rox, dừng lại, ngươi lại vi phạm…”
ẦM ầm ầm ———-
Một tiếng nổ vang dội, hoa viên nhỏ luôn luôn yên tĩnh xinh đẹp gạch đá tan hoang, hòn giả sơn, cùng cây cối và căn phòng tinh xảo, tất cả đều sụp đổ trong khoảnh khắc. Khói tản ra, hết thảy, đều hoá thành tro bụi.
—— Toàn văn hoàn ——
——— ———— oa ha ha ha, dọa mọi người giật mình đi. Ta là đường kẻ phân cách thời không, muah ha ha ha ——————
“A…”
Đầu đau! Đau quá… Chân cũng đau a…
Cảm giác này đã rất lâu không thấy rồi.
Dương Liên Đình ôm trán đau đơn tỉnh lại, nhất thời có chút hoảng hốt.
Tinh thần thể của hắn giống như đã nghỉ ngơi một thời gian rất dài, khiến cho tinh thần lực của hắn chưa thể lập tức khôi phục đến trạng thái tốt nhất.
“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh. Cảm giác thế nào?”
Một thanh âm ôn nhu vang lên bên tai hắn. Thanh âm này thật dễ nghe, không cần nhìn đến chủ nhân của thanh âm, cũng có thể tưởng tượng ra đó là dáng vẻ của một giai nhân tuyệt thế đến nhường nào.
Dương Liên Đình cố sức quay qua, thấy người nọ đang đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn hắn.
Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia, liếc mắt một cái cũng khiến người ta không nhịn được muốn phạm tội mà.
Dương Liên Đình ngây người hồi lâu, mới khàn giọng nói: “Ngươi… Sao lại ở đây?”
Người nọ ưu nhã cười, chậm chạp đáp: “Ngươi hôn mê sáu mươi ngày rồi, sao không hỏi đây là đâu trước? Tình huống một nửa kia của ngươi nữa?”
Dương Liên Đình lại ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên nhảy dựng lên, mặt tái mét, hét lớn: “Sáu mươi ngày?! Ta hôn mê hai tháng rồi?!”
Ngay khi lưng hai người đều chịu địch, sóng tinh thần của thai nhi trong bụng Đông Phương Bất Bại xao động mạnh, đừng nói Dương Liên Đình, ngay cả Dương Bảo Nhi cũng phát hiện có chuyện.
Dương Liên Đình thần sắc ngưng trọng, ngay lúc nguy cấp lại trở nên bình tĩnh.
Tinh thần lực của hắn phóng ra, tất cả mọi thứ dường như đều chuyển động chậm lại. Nhậm Ngã Hành một kiếm, Hướng Vấn Thiên một roi, đều cực kỳ ngoan độc đâm về phía lưng hắn. Song kiếm của Thôi U Lan không phải là đối thủ của Đông Phương Bất Bại, chỉ sợ có là một chiêu của y cũng không đỡ nổi. Nhưng chiêu thức khinh công của Tiểu Đào lại đi trước một bước, nhanh chóng muốn đoạt Bảo Nhi trong tay Ôn Ti Ti đi.
Từng chiêu thức, từng cử động của tất cả mọi người đều hiển hiện rõ ràng trước mắt hắn. Thậm chí do dự vùng vẫy của Lệnh Hồ Xung, hay Nhậm Doanh Doanh há miệng nhíu mày, Ôn Ti Ti điên loạn ngây ngốc, Tiểu hổ đầu kêu ngao ngao lo lắng, hắn đều thấy rõ không sót một ai.
Lúc này hắn đã hoàn toàn tĩnh tâm lại, điều ra tinh thần lực ẩn sâu, hoa viên u tĩnh đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong.
Trận cuồng phong nổi lên bất ngờ, lại nhanh, đám người Nhậm Ngã Hành chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên một mảnh mông lung, ngay giữa ban ngày mây đen lại vần vũ, cuồng phong nổi lên bốn phía, mọi động tác đều như bị một khối lực lượng vô hình kiềm chế, không tự chủ được mà chậm lại.
“Rox, ngươi làm gì vậy?!” Trong não Dương Liên Đình vang lên tiếng kêu lo lắng của Len. “Tinh thần lực của ngưoi đột nhiên tăng đến cấp B, trụ sở đang cảnh báo. Thế giới này đang ở trạng thái thương tổn, sẽ gây ra ảnh hưởng. Ngươi đang vi phạm quy tắc của thí nghiệm! Ngươi đang làm gì?!”
Dương Liên Đình mặc kệ, tiếp tục điều động tinh thần lực, áp lực nháy mắt tràn ngập toàn bộ hoa viên.
Chỉ trong nháy mắt, sợ rằng còn chưa đến một giây, trừ Đông Phương Bất Bại và Bảo Nhi, tất cả mọi người đều chịu ảnh hưởng từ tinh thần lực của hắn, đầu óc trở nên trống rỗng.
Trong nháy mắt này Dương Liên Đình đã tách khỏi phạm vi công kích của Nhậm Ngã Hành và Hướng Vấn Thiên, với một tay, ôm về Dương Bảo Nhi trong tay Ôn Ti Ti, lại xoay lại bên cạnh Đông Phương Bất Bại.
Động tác này của hắn đã vượt qua khả năng của người thường, ngay cả tốc độ của Đông Phương Bất Bại cũng không thể so được với hắn.
Trước khi mọi người kịp hoàn hồn, Dương Liên Đình đã mang Đông Phương Bất Bại cùng Dương Bảo Nhi rời xa khỏi khu vực chiến đấu.
Đường chém của Nhậm Ngã Hành và roi của Hướng Vấn Thiên đánh hụt giao nhau. Tay của Thôi Nguyệt Đào bắt trượt Dương Bảo Nhi, lại xé rách vai áo Ôn Ti Ti. Song kiếm của Thôi U Lan chém vào khoảng không, ả lùi từng bước, thiếu chút nữa là lao vào mũi kiếm của Nhậm Ngã Hành.
Mọi người chấn kinh cấp tốc thu tay, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Bọn lão không thể hiểu được tại sao chỉ trong một giây ngắn ngủi kia khi cuồng phong nổi lên, đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì? Tựa như thời gian tại nơi này đột nhiên ngừng lại, đợi đến khi bọn lão tỉnh táo lại thì hết thảy đã kết thúc.
Dương Liên Đình không cho bọn lão thời gian để phản ứng lại, cao giọng quát: “Các ngươi khinh người quá đáng! Tiếp tục dây dưa không thôi ta sẽ không khách khí nữa!”
Trong thanh âm của hắn chất chứa vô hạn tinh thần lực, đánh thẳng vào não mọi người, kể cả kẻ có công lực thâm hậu nhất là Nhậm Ngã Hành đều thấy choáng váng. Mà kẻ có công lực yếu kém nhất là Thôi Y Lan thì trực tiếp sùi bọt mép, ngã sấp xuống đất. Ngược lại Ôn Ti Ti vì đầu óc không bình thường lại chỉ chịu ảnh hưởng ít nhất.
“A —— ”
Đông Phương Bất Bại mặc dù không rõ lắm chuyện gì vừa xảy ra, nhưng Bảo Nhi đã được cứu về, Liên đệ đã ở bên cạnh y, y xúc động, liền cảm thấy bụng đau đến khó chịu, không nhịn được ôm bụng cúi xuống.
Dương Liên Đình một tay ôm Bảo Nhi, một tay giữ chặt Đông Phương Bất Bại, thấy y đau đớn kêu ra tiếng, lo lắng hỏi: “Đông Phương, ngươi thế nào?”
Đông Phương Bất Bại không muốn để hắn lo lắng, cũng không muốn mất mặt trước những kẻ này, cắn răng nhịn xuống, cố gắng đứng thẳng lưng lại, thản nhiên nói: “Liên đệ, ta không sao. Người trong thiên hạ đều phụ ta, hôm nay chúng ta không khách khí với chúng nữa. Tất cả những người ở trong viện hôm nay, một kẻ cũng không thoát!”
Lời này y vừa nói ra đều khiến những kẻ kia biến sắc.
Bọn lão còn chưa rõ chuyện gì vừa diễn ra, nhưng chiêu thức của Dương Liên Đình thực quỷ dị, giống như yêu pháp, khiến những kẻ đang dần bình tĩnh lại cảm thấy sợ hãi.
Nhậm Doanh Doanh nói: “Dương Liên Đình, ngươi vừa làm gì?”
Lệnh Hồ Xung sắc mặt cũng tái nhợt, lấy nhãn lực cao minh của hắn mà cũng không thấy rõ hành động của Dương Liên Đình.
Sát khí của Dương Liên Đình vần vũ, lạnh giọng đáp: “Ta có thể làm lại lần nữa, các ngươi không phân phải trái! Ai có gan lên chịu chết?”
Trong đầu hắn lại vang lên tiếng nói của Len: “Rox, phải tuân thủ quy định của thí nghiệm, ngươi không có quyền điều động tinh thần lực tại thế giới này. Vừa rồi vọt thẳng lên cấp B, giáo sư đã cảnh cáo. Nếu còn tiếp tục vi phạm quy định trụ sở sẽ tiến hành trừng phạt!”
Dương Liên Đình biện giải: “Ta đang trong tình huống đặc thù, không thể không dùng. Len, xin ngươi giúp ta ngăn giáo sư, đừng để bọn họ phong toả tinh thần lực của ta.”
Tại trụ sở có khoá không gian có thể khống chế tinh thần lực của bọn hắn. Sẽ giống như lúc đó khi hắn mới đến thế giới này, trước khi tinh thần thể và nhục thể kết hợp hoàn mỹ, tinh thần lực nhỏ kém, một khi hắn vi phạm quy định thí nghiệm thì sẽ bị trụ sở khoá lại đợi xử phạt. Nếu tình huống nghiêm trọng, giáo sư hoàn toàn có thể phong toả tinh thần thể tại trụ sở của hắn, như vậy tinh thần lực của hắn tại thế giới này cũng hoàn toàn bị phong toả.
Len nghe vậy kêu lên: “Đùa à?! Ngưoi đã vi phạm quy định của thí nghiệm, lại còn muốn ta bao che cho?!”
Bởi vì muốn giao tiếp giữa các tinh thần thể cần một tinh thần lực cường đại, hơn nữa ở phương diện truyền sóng tinh thần cũng có nhiều yêu cầu vô cùng ngặt nghèo, cho nên tại trụ sở hiện tại chỉ có một mình Len có tinh thần thể siêu cấp A là có thể tự do cùng hắn và Ander, Yam giao tiếp, giáo sư chỉ có thể thông qua thiết bị đánh giá tình huống để giam khống sóng tinh thần của bọn hắn. Nên chỉ lần Len đồng ý, thì nhất định có thể kéo dài thời gian bên chỗ giáo sư.
Dương Liên Đình nói tiếp: “Ta sẽ không tiếp tục sử dụng tinh thần lực cấp B nữa, chỉ cần ngươi đồng ý.”
Len biết tình huống đặc thù hiện tại của hắn, đành dịu giọng nói: “Dù sao thì ngươi cũng phải xử sự theo nguyên tắc của thế giới này. Nếu thực sự rơi vào trạng thái nguy hiểm đến tính mạng, thì chỉ cho phép ngươi dùng tinh thần lực cấp C để bảo hộ bản thân và người nhà. Cấp B đã vượt mức nguy hại tính mạng người khác, cũng ảnh hưởng đến cân bằng của chỉnh thể thế giới này, cấm không thể sử dụng!”
Dương Liên Đình không quan tâm lời Len. Hôm nay hắn đã đến giới hạn. Những kẻ này không chỉ làm hại Đông Phương, còn muốn hại Bảo Nhi, hắn có muốn nhẫn cũng không thể nhẫn! Cảm tình, tức giận và đau lòng trong đó, người tương lai như Len và giáo sư không thể nào hiểu được.
Ngay lúc này, Thôi Nguyệt Đào đột nhiên chỉ Đông Phương Bất Bại, nói với Dương Liên Đình: “Dương đại ca, ngươi vì sao chấp mê bất ngộ, nhất định phải bao che cho y! Y thì có gì tốt? Bởi vì y có thể cho ngươi quyền thế sao? Hay là vì ngươi thích cái dáng vẻ bất nam bất nữ này của y?!”
Dương Liên Đình đáp: “Ta vốn không cần phải nói cho ngươi biết. Nhưng nếu ngươi đã hỏi, ta sẽ trả lời. Ta không phải bao che y, mà là bảo hộ y! Ta cùng y một chỗ không phải vì quyền thế, mà bởi vì ta yêu y!”
Thôi Nguyệt Đào cứng người, cao giọng kêu lên: “Ngươi nói bậy! Ngươi sao có thể yêu nam nhân?! Ngưoi bị y lừa rồi! Ngươi nhất định bị y lừa rồi!”
Dương Liên Đình nhíu mày, nói: “Tiểu Đào, Đông Phương giáo chủ luôn luôn đối đãi ngươi không tệ, thậm chí còn tự mình dạy ngươi võ công, ngươi vì sao muốn phản bội y?”
Tâm tư này của Tiểu Đào che dấu rất sâu, Dương Liên Đình hai lần dùng sóng tinh thần thăm dò cũng không tìm ra nguyên nhân. Nếu gia tăng tinh thần lực không phải không thể cưỡng chế lấy ra ký ức và suy nghĩ sâu trong lòng Tiểu Đào, chỉ là làm thế rất phiền, còn không bằng hỏi thẳng ả, mình cũng tiết kiệm chút sức lực để đối phó với nguy cơ trước mắt.
Thôi Nguyệt Đào lạnh lùng cười: “Ngươi tại sao không hỏi y? Đông Phương giáo chủ giỏi nhất là âm mưu quỷ kế hãm hại người khác. Lúc đó ta mười tuổi, cha ta vốn là hương chủ Lôi Hoả Đường, chỉ vì đắc tội Đường chủ Hắc Thuỷ Đường – Trương Tùng Hạc, mà cả nhà đều bị họ Trương giết chết. Khi ấy Đông Phương giáo chủ kịp thời xuất hiện, cứu mạng ta, còn đưa ta lên nhai, miệng nói là vì muốn giúp ta tránh khỏi truy sát của Trương Tùng Hạc. Ta cảm kích vô cùng, mới nguyện cùng y luyện võ, để y sử dụng, để báo thù cho cha. Không ngờ… không ngờ ta lại nhận giặc làm cha!”
Ả oán hận nhìn chằm chằm Đông Phương Bất Bại, cắn răng nói: “Đông Phương Bất Bại, ngươi nói thật, có phải khi xưa chính ngươi phái Trương Tùng Hạc giết hại cả nhà ta?”
Đông Phương Bất Bại đáp: “Thôi Thụ Linh âm độc xảo trá, cố chấp không đổi, một lão hồ đồ, lưu lại cũng không có bao nhiêu tác dụng. Vừa lúc Trương Tùng Hạc cùng lão xung đột, ta chỉ nói một câu, mượn tay gã giết người. Ngươi so với phụ thân ngươi thì thông minh hơn nhiều, hôm nay nếu ngươi đã biết chân tướng, ta cũng không còn lời gì để nói.”
Thôi Nguyệt Đào nói: “Dương đại ca, ngươi cũng nghe thấy đấy. Nếu ngươi chấp mê bất ngộ, nhất định phải ở bên cạnh y, như vậy đừng trách ta không khách khí. Nợ máu cả nhà họ Thôi ta, không thể không báo!”
Vừa nói ả vừa móc ra một vật trong lòng: “Dương đại ca, dù vừa rồi ngươi có dùng yêu pháp gì đi nữa, cũng không thể ngăn cản nổi thứ này!”
Nhậm Doanh Doanh nhìn thấy, thất thanh kêu lên: “Là phích lịch tử của Lôi Hoả Đường (*)!”
Vật này là sở hữu của Lôi Hoả Đường chưởng quản hoả khí trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, mấy năm gần đây mới chế ra một loại mới, uy lực của nó có thể sánh với pháo đạn của Đường Môn Tứ Xuyên.
Dương Liên Đình mặt đổi sắc. Hắn cảm giác được phích lịch tử trong tay Tiểu Đào này là do ả tự chế. Phụ thân ả vốn là Hương chủ Lôi Hoả Đường, chuyên phụ trách điều chế các loại hoả khí, từ nhỏ ả đã học nghề gia truyền, lại vì báo thù, chuyên tâm nghiên cứu, phích lịch tử này uy lực nhất định còn lớn hơn pháo đạn của Đường Môn Tứ Xuyên. Nếu ném ra, chỉ sợ tiểu xá này cùng mọi người khó tránh khỏi kiếp số.
“Tiểu Đào, ngươi…”
Hắn còn muốn mở miệng khuyên bảo, lại muốn nghĩ cách thôi miên Tiểu Đào, không ngờ Tiểu Đào đã hạ quyết tâm, nắm miếng phích lịch tử kia ném về phía bọn hắn.
‘Mọi người cẩn thận!” Nhậm Doanh Doanh hét lên nhắc nhở, bọn Nhậm Ngã Hành lập tức lui về phía sau.
Bọn lão không có ngu, mục tiêu của Tiểu Đào rõ ràng là Đông Phương Bất Bại, bọn lão chỉ cần tìm được chỗ an toàn tách khỏi vụ nổ, thì có thể làm ngư ông đắc lợi rồi.
Dương Liên Đình mị mắt, lập tức đưa Bảo Nhi vào lòng Đông Phương Bất Bại, một mình đi về phía Thôi Nguyệt Đào.
“Liên đệ, không nên ———- “
“Rox, dừng lại, ngươi lại vi phạm…”
ẦM ầm ầm ———-
Một tiếng nổ vang dội, hoa viên nhỏ luôn luôn yên tĩnh xinh đẹp gạch đá tan hoang, hòn giả sơn, cùng cây cối và căn phòng tinh xảo, tất cả đều sụp đổ trong khoảnh khắc. Khói tản ra, hết thảy, đều hoá thành tro bụi.
—— Toàn văn hoàn ——
——— ———— oa ha ha ha, dọa mọi người giật mình đi. Ta là đường kẻ phân cách thời không, muah ha ha ha ——————
“A…”
Đầu đau! Đau quá… Chân cũng đau a…
Cảm giác này đã rất lâu không thấy rồi.
Dương Liên Đình ôm trán đau đơn tỉnh lại, nhất thời có chút hoảng hốt.
Tinh thần thể của hắn giống như đã nghỉ ngơi một thời gian rất dài, khiến cho tinh thần lực của hắn chưa thể lập tức khôi phục đến trạng thái tốt nhất.
“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh. Cảm giác thế nào?”
Một thanh âm ôn nhu vang lên bên tai hắn. Thanh âm này thật dễ nghe, không cần nhìn đến chủ nhân của thanh âm, cũng có thể tưởng tượng ra đó là dáng vẻ của một giai nhân tuyệt thế đến nhường nào.
Dương Liên Đình cố sức quay qua, thấy người nọ đang đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn hắn.
Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia, liếc mắt một cái cũng khiến người ta không nhịn được muốn phạm tội mà.
Dương Liên Đình ngây người hồi lâu, mới khàn giọng nói: “Ngươi… Sao lại ở đây?”
Người nọ ưu nhã cười, chậm chạp đáp: “Ngươi hôn mê sáu mươi ngày rồi, sao không hỏi đây là đâu trước? Tình huống một nửa kia của ngươi nữa?”
Dương Liên Đình lại ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên nhảy dựng lên, mặt tái mét, hét lớn: “Sáu mươi ngày?! Ta hôn mê hai tháng rồi?!”
Danh sách chương