Edit: Robin♥

50

Dương Liên Đình thấy dáng vẻ vừa hung phấn vừa dè dặt của Đông Phương Bất Bại, cũng không đành nói cho y biết còn phải xem phôi thai có đủ khỏe mạnh mới sinh ra được, đành phải tự nhủ trong long: lần kết tinh này nhất định phải thật khỏe mạnh, thuận lợi sinh ra mới được.

Bất quá hài tử này cũng không làm Dương Liên Đình phải thất vọng, giống như Bảo Nhi trước đây, thuận lợi qua tháng đầu tiên.

Chỉ là lúc này lại sinh ra một hiện tượng kỳ quái.

Dương Liên Đình phát hiện, sóng tinh thần đang ngưng tụ trong bụng Đông Phương Bất Bại kia,lại có chút hỗn độn, rối loạn.

Chuyện này khiến hắn hết sức lo lắng, âm thầm kết nối với trụ sở, thỉnh cầu họ xem xét một chút. Nhưng mà sau khi dò xét, Len lại nói lại là: “Hiện tại phôi thai mới còn quá nhỏ, trụ sở không thể xem xét tình huống kỹ hơn được. Phải đợi phôi thai trưởng thành theem một khoảng thời gian, mới có thể phán đoán được là vấn đề gì.”

Thế nên Dương Liên Đình lại tiếp tục lo lắng chờ đợi, chờ đợi xem thai nhi trưởng thành.

Đông Phương Bất Bại lần này có mang, phản ứng so với khi mang thai Bảo Nhi còn lớn hơn. Mới được một tháng đã nôn đến thiên hôn địa ám, cái gì cũng ăn không vào. Ăn nôn, nôn ra rồi cố ăn, người bị hành hạ cho gầy xọp cả đi.

Dương Liên Đình thấy vậy vô cùng lo lắng sợ hãi. Lần trước mặc dù cũng có tình huống như vậy, nhưng mà không đến nỗi này, ít nhất Đông Phương Bất Bại vẫn có thể ăn uống bình thường, không ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày quá nhiều. Nhưng mà lần này lại khiến cho cả hai người luống cuống chân tay.

“Đông Phương, ăn không vào thì đừng ăn. Nhìn ngươi như vậy ta thật đau long.”

Dương Liên Đình nhìn Đông Phương Bất Bại ngồi trên bàn ăn cố hết sức nhồi nhét thức ăn, nhíu mày ấn ngực cố nuốt hết thức ăn trong bát, thật khiến người đau lòng.

“Không ăn sao được. Không ăn… không tốt cho hài tử.” Đông Phương Bất Bại bụm miệng, sợ khi nói chuyện sẽ không nhịn được ói đồ ăn ra.

Dương Bảo Nhi ngồi bên cạnh có một bàn tiệc nho nhỏ, ghế cũng là đích than Dương Liên Đình cố ý trang bị theo kiểu nhi đồng cho bé. Nghe thấy vậy bé ngẩng phắt dậy, nghi hoặc nói: “Nương ơi, Bảo Nhi ăn rất ngoan, nương không cần cố quá nha.”

Đông Phương Bất Bại cười cười với bé, đang nghĩ muốn nói chuyện, đột nhiên mặt biến sắc, che miệng phi thân ra ngoài, tiếp theo từ ngoài cửa truyền đến tiếng nôn.

Dương Liên Đình giải thích cho con gái: “Nương không phải đang nói con.”

“Thế là nói ai ạ? Nương còn có hài tử khác ạ?” Dương Bảo Nhi kỳ quái hỏi.

Dương Liên Đình mỉm cười nói: “Đúng vậy. Nương con lại có tiểu bảo bảo rồi, Bảo Nhi sắp có đệ đệ hoặc muội muội rồi, sau này con có đệ muội chơi cùng, sẽ không tịch mịch nữa. Bảo Nhi có vui không?”

Dương Bảo Nhi có thông minh thế nào thì cũng vẫn chỉ là trẻ con, không rõ lắm, thấy Đông Phương Bất Bại sắc mặt tái nhợt trở về, liền hỏi: “Nương ơi, em bé mới ở đâu? Sao Bảo Nhi không thấy?”

Đông Phương Bất Bại chậm rãi ngồi lại chỗ cũ, nghe con gái hỏi, nhất thời thấy khó xử, không biết nên trả lời thế nào. Y còn chưa nghĩ nói cho con biết. Đại khái tiềm thức xem chuyện này khó mà nói cho con nhỏ hiểu.

Dương Liên Đình lại thoải mái sờ lên bụng y, nói với con: “Tiểu bảo bảo con đang trong bụng mẹ con. Qua thêm tám chín tháng nữa mới ra ngoài được.”

Dương Bảo Nhi không ăn nữa, vừa kinh ngạc vừa kính sợ nhìn bụng Đông Phương Bất Bại, nói: “Sao em bé lại ở trong bụng mẹ? Bụng mẹ bé như vậy, sao lại có em bé được?”

Dương Liên Đình ha ha cười, nói: “Bảo Nhi cũng ở trong bụng mẹ như thế rồi mới được sinh ra a. Qua thêm mấy tháng nữa em bé lớn lên, đến lúc đó con sẽ biết.”

Đông Phương Bất Bại oán trách nói: “Ngươi nói chuyện này cho con gái làm gì.” Vừa nói vừa đổi mặt nói với con: “Bảo Nhi, ăn cơm thì không được nói nhiều như thế, mau ăn đi.”

Dương Bảo Nhi dù trong lòng hết sức tò mò, nhưng mà thấynương không cho hỏi, liền bĩu môi ăn cơm tiếp, trong lòng thầm nghĩ, không cho con biết, con có thể đi thư phòng tra sách.

Đông Phương Bất Bại vất vả qua được bữa cơm, buổi tối về phòng có chút lo ngại nói chuyện với Dương Liên Đình: “Cứ như vậy không được, ta lo không tốt cho hài tử, vẫn nên triệu Bình Nhất Chỉ lên Hắc Mộc Nhai, kê thuốc an thai cho ta vẫn tốt hơn.”

Y nói đến đây, Dương Liên Đình đột nhiên nghĩ đến một chuyện, chính là nửa năm trước Lệnh Hồ Xung đã xuống núi, Nhạc Bất Quần mang đệ tử Hoa Sơn đi Phúc Kiến. Chỗ đó là quê nhà của Lâm Bình Chi, chắc chắn là muốn đến tìm Tịch Tà Kiếm Phổ của nhà hắn.

Cái này so với thời gian dự định thì hình như hơi sớm.Hiện tại Lệnh Hồ Xung đã cùng Nhậm Doanh Doanh luyện khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ, cách đây mấy ngày cũng có Khúc Phi Yên truyền tin đến, nói Thánh Cô giống như đã yêu Lệnh hồ Xung, cả ngày hồn vía lên mây.

Như vậy xem ra, Lệnh Hồ Xung rất nhanh sẽ thoát ly sư môn, sau đó gặp gỡ Hướng Vấn Thiên, rồi đến cô sơn Mai Trang, lại thả Nhậm Ngã Hành ra.

Dương Liên Đình thầm cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời không suy nghĩ kỹ, chỉ nghĩ đến Bình Nhất Chỉ một đời thần y, chỉ vì không trị được bệnh cho Lệnh Hồ Xung mà tự kết liễu, thật đáng tiếc, không bằng sớm gọi lão lên Hắc Mộc Nhai giúp lão bà nhà mình an thai. Có một thần y sát nhân như thế ở đây, cũng yên tâm hơn.

Hắn vừa nghĩ vậy, ngày tiếp theo quả nhiên lấy danh nghĩa Đông Phương Bất Bại triệu Bình Nhất Chỉ lên Hắc Mộc Nhai.

Làm vậy xác thực có thể cứu được một mạng Bình Nhất Chỉ, không để lão vì không trị bệnh nổi cho Lệnh Hồ Xung mà tự sát. Nhưng mà, ở phương diện khác đã gián tiếp đẩy nhanh tiến độ kịch tình mà hắn không hề hay biết.

Cho nên hơn một tháng sau, khi Dương Liên Đình biết Nhậm Ngã Hành đã thoát khỏi địa alo, cùng đám Hướng Vấn Thiên, Nhậm Doanh Doanh đang tính kế quay lại Hắc Mộc Nhai thì không khỏi cả kinh.

Mặc dù hắn biết tình tiết truyện, nhưng vì hiệu ứng bươm bướm, tại một khắc hắn đi tới thế giới này, kịch tình đã phát sinh biến hóa. Hiện tại diễn tiến đã nhanh hơn gần một năm, mà lúc đó dù hắn có khiến Nhậm Ngã Hành uống thuốc già đi, nhưng cũng chậm mất một năm hiệu quả.

Chuyện này khiến Dương Liên Đình vừa chấn kinh vừa mất tinh thần, cuối cùng đã rõ rang ra là ở đâu không đúng.

Hắn liên hệ cùng trụ sở, giáo sư sau khi nghiên cứu cũng không có kết quả, chỉ đành nói là do thế giới này có quy luật riêng của nó. Nó được hình thành chính là dựa trên cơ sở của chuyện xưa Tiếu Ngạo Giang Hồ, nên mặc kệ hắn có làm gì, cũng không thể thay đổi kết quả của nó.

Nguyên nhân chính là vì Dương Liên Đình hạ dược cho Nhậm Ngã Hành, nghĩ muốn lão chết già sớm một chút, nên tất cả kịch tình mới sớm một năm, chính là để bảo chứng kết quả Nhậm Ngã Hành quay lại Hắc Mộc Nhai này.

Chuyện ấy làm Dương Liên Đình sinh nóng nảy: “Như vậy không phải nói là dù thế nào ta cùng Đông Phương cũng phải chết dưới tay Nhậm Ngã Hành? Ta bỏ bao nhiêu công sức đến thế giới này để làm gì? Đông Phương biết phải làm sao? Bảo Nhi thì thế nào? Còn hài tử trong bụng y?”

Dương Liên Đình dù nhục thể có tử vong, tinh thần thể tự nhiên có thể trở lại thế giới ban đầu. nhưng Đông Phương Bất Bại cùng Bảo Nhi tinh thần thể còn chưa mạnh đến thế, không thể chịu được dịch chuyển, chỉ có thể đối mặt với tử vong.

Chuyện này khiến mặt Dương Liên Đình trắng bệch không còn giọt máu.

Len nói: “Ngươi đừng lo lắng, chúng ta đang nghĩ cách, nhất định cố gắng ngăn cản chuyện này. Hiện tại kịch tình vẫn có chút biến hóa, ít nhất võ công của ngươi cũng rất cao cường, hoàn toàn có thể tự vệ. Thượng Quan Vân cũng không nhất định sẽ phản bội cho đám người Nhậm Ngã Hành lên Hắc Mộc Nhai, hơn nữa ngươi và Đông Phương Bất Bại có ân cứu mạng với Lệnh Hồ Xung, hắn cũng nên biết không thể đả thương các ngươi. Nếu như chỉ có Nhậm Ngã Hành, Hướng Vấn Thiên cùng Nhậm Doanh Doanh ba người, thì không thể có khả năng giết chết ngươi cùng Đông Phương Bất Bại được.”

Dương Liên Đình nói: “Nhưng Đông Phương Bất Bại hiện tại đang có thai, ta sợ có bất trắc.”

Hơn nữa vẫn còn rất nhiều nhân tố không rõ, không biết sẽ sinh ra biến hóa ngoài ý muốn nào, việc này không thể dự đoán trước, khiến lòng người bất an.

Len an ủi: “Vận mạng của ngươi và Đông Phương Bất Bại đâu phải không thể cứu vãn. Hơn nữa các ngươi chỉ là nhân vật phụ trong nguyên bản, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tình tiết chính. Coi như là diễn viên, ngươi xem Yan cùng nửa kia của hắn, trong nguyên tác không phải cả hai đều phải chết sao, thế mà bây giờ còn đang nhởn nhơ làm loạn kìa?”

Ngươi này a, mặc có tiến hóa thêm vài thập niên hay vài vạn năm, cái thói hư tật xấu này cũng không trừ tận gốc được, ví dụ như cái tính so đo này.

Dương Liên Đình vừa nghĩ đến Yam cùng người yêu hình như đúng là trong nguyên tác cùng nhau “tuẫn tình” (thật không đấy?) (1), cho nên kết cục so với hắn cùng Đông Phương nhất định còn thảm hơn nhiều, thế mà hiện tại vẫn sống vui vẻ sung sướng, khiến hắn cũng thấy vững dạ hơn phần nào.

Dù thế nào ta cũng không xui xẻo bằng hai diễn viên kia a. Mặc dù vận mệnh của nhân vật phụ tiểu tốt cũng tương đối bi thảm, nhưng trong thí nghiêm của bọn hắn lại ngược lại, càng là nhân vật phụ, càng không bị tình tiết chính ảnh hưởng, có thể sống tự do tự tại.

Dương Liên Đình có niềm tin, không nhịn được cười nham nhở: Nhậm Ngã Hành, dù thế nào ngươi cũng nhất định phải lên Hắc Mộc Nhai sao? Được! Ông đây cho ngươi lên! Chí ít ta đây cũng là CEO số một, Nhật Nguyệt Thần Giáo từ trên xuống dưới ta rõ hơn ngươi rất nhiều!

Kể cả ngươi có là hoàng đế, hay cao thủ giang hồ, cũng — chết chắc!

Dương Liên Đình từ nhỏ đã được giáo dục theo kiểu tư sản, chơi đùa kiểu này là tính cách cơ bản của hắn.

Giáo dục người trong Nhật Nguyệt Thần Giáo mấy năm nay Dương Liên Đình đã dùng hết mọi kỹ xảo. Không cần liều mạng đánh đánh giết giết. hàng tháng còn có lương cầm, cuộc sống của giáo chúng an ổn vui vẻ. Mặc dù mọi người đều là hắc đạo, nhưng không phải lũ sát nhân điên cuồng. Có thể trải nghiêm cuộc sống thái bình hạnh phúc, ai lại không muốn? Dương Liên Đình bắt đầu âm thầm di động của cải riêng trong giáo, cũng bắt đầu tìm vài nhân thủ tâm đắc trong căn cơ, để chuẩn bị về sau.

Mặt khác, cũng bắt đầu an bài chỗ thoát thân cho lão bà và hài tử nhà mình sau này.

Vì hiện tại Đông Phương Bất Bại có thai, nên Dương Liên Đình không để y biết. Nhưng hai người là vợ chồng cũng đủ lâu, hơn nữa Đông Phương Bất Bại là người thông minh, nên cũng dần phát hiện.

Một tối, Dương Liên Đình đang xem sách dưới nến, Đông Phương Bất Bại thì đang ngồi trước gương chải đầu.

Đột nhiên y nói với bóng của Dương Liên Đình hắt lên tường: “LIên đệ, có phải gần đây trong lòng không yên?”

Dương Liên Đình nghe vậy sửng sốt, đáp: “Không có.”

Đông Phương Bất Bại mỉm cười, buông lược, chuyển qua nhìn hắn: “Liên đệ, chúng ta đã là vợ chồng, còn có chuyện gì không thể nói? Nếu ngươi có chuyện phiền lòng, cứ nói với ta, nếu ta có thể giúp sẽ giúp, không thì cũng có thể giúp ngươi phân giải?”

Dương Liên Đình có chút do dự, trầm ngâm không biết có nên nói cho y không.

Đông Phương Bất Bại thấy hắn trầm mặc, đột nhiên cười cười, nói ra lời kinh thiên: “Nhậm Ngã Hành thoát rồi, ngươi là đang lo về lão đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện