Lại là một năm thời tiết tốt, yên ba Giang Nam, ngàn dặm như tranh, văn nhân thi sĩ, giang hồ Du Tử, tất cả đều như tập hợp trong bức tranh này.
Mùa đông năm trước, Hoa Sơn chưởng môn thế nhưng luyện《Tịch Tà kiếm phổ》, càng làm cho người ta không ngờ được là, nếu là muốn luyện tịch trừ tà kiếm, thì phải tự cung. Lúc trước nhân sĩ giang hồ bị Nhạc Bất Quần lừa tới sau núi Hoa Sơn đều xôn xao, bọn họ vốn tưởng rằng mình chắc chẳn sẽ mệnh tang đương trường, ai ngờ giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo lại cứu họ một mạng, nhớ đến thành kiến mấy năm trước với Nhật Nguyệt thần giáo, làm các đại hiệp này đều thấy xấu hổ.
Hoa Sơn chưởng môn cùng đệ tử Lâm Bình Chi đồng quy vu tận, đáng tiếc chính là Ninh nữ hiệp tự tuyệt đương trường, chỉ còn lại mình Nhạc Linh San vị hôn thê của Lâm Bình Chi, đến tận đây Hoa Sơn cũng dần dần xuống màn.
Giang hồ là như vậy, ngươi có lẽ sẽ là đại hiệp cao cao tại thượng, cũng có lẽ là một tai họa ai cũng đòi đánh đòi giết, hết thảy bất quá chỉ là một ý niệm.
Giang hồ tựa hồ như vậy bình tĩnh trở lại, nên thu đệ tử thì thu đệ tử, nên niệm Phật kinh thì niệm Phật kinh, nên ân ái yêu nhau, tự nhiên liền ân ái yêu nhau.
Dương Liễm những ngày gần đây yêu thích vẽ tranh, số lượng giấy cung ứng cho Dương phủ gia tăng đột ngột, đáng tiếc chính là giấy dùng không ít, nhưng kỹ thuật vẽ lại chẳng tăng được mấy phần. Đông Phương Bất Bại làm sư phó cũng thấy không chút thành tựu, nhìn mấy bức tranh vẽ chim mà chả khác gì vẽ gà mái này, trong nhất thời không biết nên khuyên Dương Liễm buông tha nguyện vọng to lớn này hay là cổ vũ Dương Liễm tiếp tục học tập. [Shal: tội nghiệp mỹ nhân quá, có chồng thế này thì …=]]]
Ngày hôm đó Đông Phương Bất Bại đang ở trong viện ngồi nghỉ ngơi, vì là tháng ba, đúng mùa hoa nở, trong viện mùi hương thoang thoảng, làm y ngày càng thêm buồn ngủ. Nhưng khi tỉnh lại, trên người đã hơn một kiện áo choàng.
Dương Liễm đang ngồi một bên uống trà, thấy Đông Phương tỉnh lại, đứng dậy ôm Đông Phương vào lòng, hôn hôn trán Đông Phương nói, “Ngày xuân vẫn còn chút lạnh, sau này đừng ở bên ngoài ngủ.”
Đông Phương nhếch mi, “Đêm qua nếu không phải ngươi không biết tiết chế, ta sao lại...” Nghĩ vậy, hàng mi xinh đẹp của Đông Phương nhướng lên, “Xem ra gần đây nên cho ngươi luyện võ nhiều một chút, miễn cho ngươi không biết dùng khí lực vào đâu.”
Dương Liễm nghe Đông Phương nói thế, đầu cúi xuống một nửa, tựa cằm lên vai Đông Phương, một bàn tay dần dần không chút thành thật.
“Ngươi...” Đông Phương thấy một bàn tay luồng vào vạt áo, còn chưa kịp nói chuyện, môi liền bị chặn lại, y từ đáy lòng hừ lạnh, đừng tưởng rằng dùng loại phương pháp này có thoát được chuyện luyện kiếm, từ lúc đến Giang Nam, Dương Liễm ngày càng lười, chuyện này không tốt chút nào.
Hai người ở Giang Nam đã hai năm, Đông Phương từng nghĩ đến nữ tử mỹ mạo của Giang Nam sẽ phân đi vài phần tâm tư của Dương Liễm. Nhưng y lại chậm rãi phát hiện, nữ tử mỹ mạo ở trong mắt Dương Liễm, chính là một bức mĩ đồ, chỉ có thưởng thức, nhưng không có tâm tư kiều diễm. Nhưng ngượi lại đối y lại càng thêm thân thiết, hận không thể mỗi ngày đều ở bên y.
Tâm y dần bình yên lại, nhưng mỗi khi hoan hảo, y chạm vào vết thương trên người Dương Liễm, liền nhịn không được đau lòng, dù vậy vẫn không thể mở miệng hỏi.
Hai người hôn ngày càng kịch liệt, tay Dương Liễm đã lần xuống dưới, hai người vốn thể xác tinh thần hợp thành nhất thể, loại chuyện này tâm sẽ không chống cự, dần dần y phục đã tán loạn, Đông Phương cũng chậm rãi thả lỏng thân thể của mình trước Dương Liễm.
Ngay tại lúc Dương Liễm ôm Đông Phương vào lòng, định tiến vào, thì đột nhiên trong viện sưu sưu bay vào vài thân ảnh hoặc trắng hoặc xanh, Dương Liễm biến sắc, xoay người đặt Đông Phương dưới thân, kéo qua ngoại bào che khuất thân thể Đông Phương, mới chỉnh lại y bào tán loạn của mình, “Các ngươi làm gì vậy, có còn biết quy củ không, chẳng lẽ tiểu tư canh giữ bên ngoài không có nói cho các ngươi biết không thể tùy ý xông loạn sao?!” Lời Dương Liễm nói mang đầy tức giận, mặc ai bị cắt ngang chuyện tốt cũng sẽ không nói chuyện tốt cho nổi.
Mắt nhìn Đường Ninh còn có Tang Tam Nương cùng với một vị Đường chủ trong giáo quỳ trên đất, Dương Liễm bình tĩnh nói, “Nói, đến tột cùng có chuyện gì?!”
Tang Tam Nương trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt, nàng cả kinh không phải vì Dương Liễm khó được khí thế một lần, mà là vì giáo chủ ngồi trên nhuyễn tháp dựa vào tay vịn không nói được lời nào. Nàng kinh ngạc nhéo nhéo tay mình, rất đau nha.
Giáo chủ... cư nhiên là người phía dưới? Vừa rồi cái cảnh tượng kia, nàng không có khả năng nhìn lầm, giáo chủ tựa vào trong lòng Dương Liễm, còn nữa một loạt phản ứng của Dương Liễm, này thuyết minh... giáo chủ là người phía dưới?!!
Đường Ninh từng nghi kỵ trong lòng, cho nên cũng không kinh ngạc như Tang Tam Nương, điều chỉnh tốt biểu tình, mới nói, “Khởi bẩm giáo chủ, Dương tổng quản, bên ngoài có vài người Đông Doanh mang theo nhân mã nói muốn gặp Dương tổng quản, hai bên khắc khẩu, đã bắt đầu giao tranh với nhau.”
Đông Phương Bất Bại nguyên bản không nói được lời nào vừa nghe, trầm giọng nói, “Một khi đã như vậy, giết là được, các ngươi cần gì phải hoang mang rối loạn như thế chứ.”
Đường Ninh cắn chặt răng, tiếp tục nói, “Người này nói là có giải dược của độc mà Dương tổng quản trúng, hơn nữa nói người trúng loại độc này, trong vòng mười năm nếu không dùng giải dược, nhất định bất đắc kỳ tử mà chết.”
“Vô liêm sỉ!” Đông Phương Bất Bại sắc mặt nhất thời rất khó coi, chỉ nghe rầm một tiếng, nhuyễn tháp dưới thân đã bị một chưởng đánh thành mấy khối nhỏ, y đứng dậy nói, “Bổn tọa thật muốn xem, ai dám ở bên ngoài hồ ngôn loạn ngữ.” Nói xong, liếc mắt nhìn Dương Liễm, dẫn đầu phi thân rời đi.
Đường Ninh nhìn Dương Liễm trầm mặc không nói, đi ra theo, chỉ còn lại có còn Tang Tam Nương cùng một đường chủ đáng thương không kịp phản ứng.
Vị đường chủ đáng thương sắc mặt trắng bệch nghĩ, mình thế nhưng nhìn thấy cảnh giáo chủ nằm dưới thân Dương tổng quản, mình nhất định sẽ bị diệt khẩu, nhất định sẽ thế.
“Tang đại tỷ, Tần đường chủ, các ngươi còn quỳ làm gì, đi nhìn xem thôi,” Trên mặt Dương Liễm đột nhiên xuất hiện nụ cười mỉm, chỉnh lại bạch bào hỗn độn trên người mình, nhàn nhã đi ra cửa, chính là Tang Tam Nương lại cảm thấy, trên người Dương Liễm tựa hồ tràn ra sát ý, là ảo giác của nàng sao? Dương Liễm đi đến đại đường, hơn mười người Đông Doanh đã bị áp trên đất, Đông Phương ngồi trên chủ vị, mặt trầm như nước, thấy Dương Liễm đi ra, mới miễn cưỡng dịu đi một chút.
“Dương Quân, không nghĩ tới ngươi thế nhưng còn sống,” Nam nhân vận võ sĩ bào dùng tiếng Trung Nguyên trúc trắc nói, “Chỉ cần ngươi theo ta về Đông Doanh, ta cho ngươi giải dược.”
Dương Liễm nghe vậy cười khẽ, tựa hồ chưa từng trải qua chuyện chật vật của năm đó, hắn nhìn Đông Phương ngồi trên chủ vị, tuy rằng Đông Phương không hỏi, trong lòng hắn cũng hiểu được, Đông Phương hiện tại nhất định đang lo lắng cho mình, chỉ là không lên tiếng hỏi mà thôi.
“Năm đó ngươi hạ độc ta, thậm chí dụng hình với ta, không phải chỉ muốn ta bán đứng Thượng Thôn gia thôi sao?” Dương Liễm ngồi xuống nhìn người bị áp dưới đất, “Tiểu Khuyển Nhị Lang, hiện giờ ta đã không phải người của Thượng Thôn gia nữa, ngươi còn bảo ta đến Tiểu Khuyển gia của ngươi làm gì?”
“Nếu không phải ngươi quá giảo hoạt, ngươi đã sớm là người của Tiểu Khuyển gia ta,” Tiểu Khuyển Nhị Lang quýnh lên, liền dùng tiếng Đông Doanh nói, “Muội muội của ta rất ái mộ ngươi, ngươi cư nhiên cự tuyệt nàng, đây là sỉ nhục của Tiểu Khuyển gia.”
“Xuy,” Dương Liễm cười lạnh, “Ngươi cho Trung Nguyên chúng ta không có người sao, độc này ta đã sớm giải rồi.” Dương Liễm đứng lên, đi đến bên Đông Phương, do dự nói, “Năm đó ta bị Thượng Thôn gia cứu, sau lại giúp Thượng Thôn gia giải quyếtchuyện đại sự. Bị Tiểu Khuyển gia phát hiện, liền bị người Tiểu Khuyển gia bắt đi.”
Đông Phương Bất Bại nhìn Tiểu Khuyển Nhị Lang dưới đất, tựa như nhìn một người chết, “Sau đó chúng dụng hình với ngươi, còn hạ độc?”
Dương Liễm trầm mặc một lúc, gật đầu, “Phải.”
“Độc gì?” Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liễm.
Trên đại đường, một mảnh lặng im.
Dương Liễm vươn tay cầm lấy tay Đông Phương, “Đã được Bình tiên sinh giải rồi, hiện tại đã không còn việc gì.”
Tay Đông Phương hơi run rẩy, nghe Dương Liễm nói vậy, vẫn lạnh thấu, “Vậy ngươi hiện tại nói cho ta biết, là độc gì?”
Dương Liễm siết chặt tay Đông Phương, “Là Thất nhạc.”
Lời vừa nói ra, Tiểu Khuyển Nhị Lang dưới chính đường hét thảm một tiếng, chỉ thấy ngón trỏ tay phải của cùng ngón giữa của gã, cắm hai cây ngân châm, hàn quang lấp lóe. Dương Liễm ngay cả Đông Phương ra tay thế nào cũng không thấy rõ.
Người trúng Thất nhạc, vĩnh viễn cũng không thể vui vẻ, mỗi khi đến trăng tròn sẽ làm người ta sống không bằng chết, hơn nữa người trúng độc cho dù chịu được thống khổ sống không bằng chết kia, cũng chỉ có thể sống mười năm.
Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liễm, “Ngươi vì sao không nói cho ta?!”
Dương Liễm xoay người ôm lấy Đông Phương, về phần đám người dưới chính đường bị hắn trực tiếp bỏ qua, hắn dựa vào vai Đông Phương nói, “Xin lỗi.”
Bàn tay bị Đông Phương nắm ẩn ẩn đau, nhưng Dương Liễm không lên tiếng, chỉ nói, “Ta về sau sẽ không bao giờ gạt ngươi nữa.”
Đông Phương Bất Bại nhớ tới những năm Dương Liễm ở Đông Doanh, những ngày đó y sống thế nào, nếu như là y, nhất định cũng sẽ gạt Dương Liễm. Dần dần bình phục tình tự trong lòng, Đông Phương Bất Bại nhìn bị đám người bị áp trên mặt đất, “Đường môn chủ.”
“Có thuộc hạ,” Đường Ninh vẫn đứng trong góc giả làm tượng điêu khắc trong lòng run sợ tiêu sái đi ra.
Đông Phương Bất Bại khẽ mĩm cười nói, “Bổn tọa nghe nói ngươi gần đây thiếu vài dược nhân?”
Đường Ninh trên mặt vui vẻ, “Đúng vậy, giáo chủ.”
“Vậy những người này cho ngươi,” Đông Phương Bất Bại đứng dậy đi đến bên Tiểu Khuyển Nhị Lang, một cước dẫm lên người gã, chân dùng sức một cái, Tiểu Khuyển Nhị Lang lại phun ra vài ngụm máu.
“Người này đừng để gã chết, gã nếu thích Thất nhạc như vậy, ngươi cho gã nếm thử một chút đi,” Đông Phương Bất Bại cười lạnh, “Bổn tọa gần đây nhân từ, không muốn sát sinh, ngươi xem rồi tự lo liệu lấy.”
“Vâng, giáo chủ,” Đường Ninh thủ thế, rất nhanh có vài tên đệ tử tha người xuống, chỉ còn lại Tiểu Khuyển Nhị Lang dưới chân Đông Phương.
“Dương Liễm, ngươi không cần muội muội của ta, cũng là vì thích nam nhân lãnh huyết này?” Tiểu Khuyển Nhị Lang oán hận nhìn Dương Liễm đứng cạnh, “Ngươi này...” Đáng thương tiếng Trung Nguyên gã nói không quá tốt, nên không biết dùng từ gì để hình dung mới được.
“Phải,” Dương Liễm thản nhiên nói, “Ta Dương Liễm yêu nam nhân này, vậy có can hệ gì tới ngươi?!” Hắn đi đến bên người Đông Phương, từ trên cao nhìn xuống Tiểu Khuyển Nhị Lang, “Nữ nhân trong thiên hạ này, ta không muốn ai, ta yêu, chỉ có một mình Đông Phương mà thôi.”
Vài đường chủ cùng trưởng lão còn đứng trong chính dường, bọn họ nghe Dương Liễm nói vậy, yên lặng liếc nhìn Tiểu Khuyển Nhị Lang nằm trên đất, người này, sau này nhất định sẽ sống không bằng chết, bởi vì gã đắc tội giáo chủ, không cần giáo chủ động thủ, Dương tổng quản sẽ để gã chịu hết đau khổ.
Sau nửa canh giờ, chính đường được quét dọn lại sạch sẽ nhưng Dương tổng quản trước nay vân đạm phong khinh đi theo sau giáo chủ, toàn thân tản ra khí tức nịnh nọt không thể bỏ qua.
Ngày hôm sau có tin truyền ra, nói Dương tổng quản đáng thương bị nhốt ngoài cửa một đêm, hôm sau còn bị buộc uống một chén dược lớn. Thật sự là người thấy tò mò, người nghe buồn cười.
Ngày thứ ba lại có tin truyền ra, nói Dương tổng làm rốt cuộc được vào nhà, bất quá đã có tiểu tư chứng thật họ phải đi chuẩn bị chăn cho Dương tổng quản nằm dưới đất. Vì thế có người nói Dương tổng quản thất sủng, nữ đệ tử trong giáo bắt đầu rục rịch.
Nửa tháng sau, Đông Phương Bất Bại bẻ gãy cổ một nữ nhân câu dẫn y.
Hai mươi ngày sau, Đông Phương Bất Bại lần thứ hai cùng Dương Liễm như keo như sơn. [Shal: mỹ nhân hết giận rồi nhỉ, ai đáng thương Dương đại ca, vợ anh dữ quá=]]]
Một tháng sau, trong giáo có đồn đãi, giáo chủ mới là người nằm dưới.
Về phần tính chân tực của đồn đãi không ai biết đường mà đi chứng thật, nhưng thế nhân chỉ biết giang hồ đệ nhất cao thủ Đông Phương Bất Bại cùng với ái nhân Dương Liễm cả đời bên nhau, chưa bao giờ tách ra, đến chết hai người cũng là cùng nhau hạ táng.
Thế gian nếu nói thật chí tình, lại có mấy ai được như thế?
Hết Phiên ngoại: Cái gọi là chân tướng
Mùa đông năm trước, Hoa Sơn chưởng môn thế nhưng luyện《Tịch Tà kiếm phổ》, càng làm cho người ta không ngờ được là, nếu là muốn luyện tịch trừ tà kiếm, thì phải tự cung. Lúc trước nhân sĩ giang hồ bị Nhạc Bất Quần lừa tới sau núi Hoa Sơn đều xôn xao, bọn họ vốn tưởng rằng mình chắc chẳn sẽ mệnh tang đương trường, ai ngờ giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo lại cứu họ một mạng, nhớ đến thành kiến mấy năm trước với Nhật Nguyệt thần giáo, làm các đại hiệp này đều thấy xấu hổ.
Hoa Sơn chưởng môn cùng đệ tử Lâm Bình Chi đồng quy vu tận, đáng tiếc chính là Ninh nữ hiệp tự tuyệt đương trường, chỉ còn lại mình Nhạc Linh San vị hôn thê của Lâm Bình Chi, đến tận đây Hoa Sơn cũng dần dần xuống màn.
Giang hồ là như vậy, ngươi có lẽ sẽ là đại hiệp cao cao tại thượng, cũng có lẽ là một tai họa ai cũng đòi đánh đòi giết, hết thảy bất quá chỉ là một ý niệm.
Giang hồ tựa hồ như vậy bình tĩnh trở lại, nên thu đệ tử thì thu đệ tử, nên niệm Phật kinh thì niệm Phật kinh, nên ân ái yêu nhau, tự nhiên liền ân ái yêu nhau.
Dương Liễm những ngày gần đây yêu thích vẽ tranh, số lượng giấy cung ứng cho Dương phủ gia tăng đột ngột, đáng tiếc chính là giấy dùng không ít, nhưng kỹ thuật vẽ lại chẳng tăng được mấy phần. Đông Phương Bất Bại làm sư phó cũng thấy không chút thành tựu, nhìn mấy bức tranh vẽ chim mà chả khác gì vẽ gà mái này, trong nhất thời không biết nên khuyên Dương Liễm buông tha nguyện vọng to lớn này hay là cổ vũ Dương Liễm tiếp tục học tập. [Shal: tội nghiệp mỹ nhân quá, có chồng thế này thì …=]]]
Ngày hôm đó Đông Phương Bất Bại đang ở trong viện ngồi nghỉ ngơi, vì là tháng ba, đúng mùa hoa nở, trong viện mùi hương thoang thoảng, làm y ngày càng thêm buồn ngủ. Nhưng khi tỉnh lại, trên người đã hơn một kiện áo choàng.
Dương Liễm đang ngồi một bên uống trà, thấy Đông Phương tỉnh lại, đứng dậy ôm Đông Phương vào lòng, hôn hôn trán Đông Phương nói, “Ngày xuân vẫn còn chút lạnh, sau này đừng ở bên ngoài ngủ.”
Đông Phương nhếch mi, “Đêm qua nếu không phải ngươi không biết tiết chế, ta sao lại...” Nghĩ vậy, hàng mi xinh đẹp của Đông Phương nhướng lên, “Xem ra gần đây nên cho ngươi luyện võ nhiều một chút, miễn cho ngươi không biết dùng khí lực vào đâu.”
Dương Liễm nghe Đông Phương nói thế, đầu cúi xuống một nửa, tựa cằm lên vai Đông Phương, một bàn tay dần dần không chút thành thật.
“Ngươi...” Đông Phương thấy một bàn tay luồng vào vạt áo, còn chưa kịp nói chuyện, môi liền bị chặn lại, y từ đáy lòng hừ lạnh, đừng tưởng rằng dùng loại phương pháp này có thoát được chuyện luyện kiếm, từ lúc đến Giang Nam, Dương Liễm ngày càng lười, chuyện này không tốt chút nào.
Hai người ở Giang Nam đã hai năm, Đông Phương từng nghĩ đến nữ tử mỹ mạo của Giang Nam sẽ phân đi vài phần tâm tư của Dương Liễm. Nhưng y lại chậm rãi phát hiện, nữ tử mỹ mạo ở trong mắt Dương Liễm, chính là một bức mĩ đồ, chỉ có thưởng thức, nhưng không có tâm tư kiều diễm. Nhưng ngượi lại đối y lại càng thêm thân thiết, hận không thể mỗi ngày đều ở bên y.
Tâm y dần bình yên lại, nhưng mỗi khi hoan hảo, y chạm vào vết thương trên người Dương Liễm, liền nhịn không được đau lòng, dù vậy vẫn không thể mở miệng hỏi.
Hai người hôn ngày càng kịch liệt, tay Dương Liễm đã lần xuống dưới, hai người vốn thể xác tinh thần hợp thành nhất thể, loại chuyện này tâm sẽ không chống cự, dần dần y phục đã tán loạn, Đông Phương cũng chậm rãi thả lỏng thân thể của mình trước Dương Liễm.
Ngay tại lúc Dương Liễm ôm Đông Phương vào lòng, định tiến vào, thì đột nhiên trong viện sưu sưu bay vào vài thân ảnh hoặc trắng hoặc xanh, Dương Liễm biến sắc, xoay người đặt Đông Phương dưới thân, kéo qua ngoại bào che khuất thân thể Đông Phương, mới chỉnh lại y bào tán loạn của mình, “Các ngươi làm gì vậy, có còn biết quy củ không, chẳng lẽ tiểu tư canh giữ bên ngoài không có nói cho các ngươi biết không thể tùy ý xông loạn sao?!” Lời Dương Liễm nói mang đầy tức giận, mặc ai bị cắt ngang chuyện tốt cũng sẽ không nói chuyện tốt cho nổi.
Mắt nhìn Đường Ninh còn có Tang Tam Nương cùng với một vị Đường chủ trong giáo quỳ trên đất, Dương Liễm bình tĩnh nói, “Nói, đến tột cùng có chuyện gì?!”
Tang Tam Nương trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt, nàng cả kinh không phải vì Dương Liễm khó được khí thế một lần, mà là vì giáo chủ ngồi trên nhuyễn tháp dựa vào tay vịn không nói được lời nào. Nàng kinh ngạc nhéo nhéo tay mình, rất đau nha.
Giáo chủ... cư nhiên là người phía dưới? Vừa rồi cái cảnh tượng kia, nàng không có khả năng nhìn lầm, giáo chủ tựa vào trong lòng Dương Liễm, còn nữa một loạt phản ứng của Dương Liễm, này thuyết minh... giáo chủ là người phía dưới?!!
Đường Ninh từng nghi kỵ trong lòng, cho nên cũng không kinh ngạc như Tang Tam Nương, điều chỉnh tốt biểu tình, mới nói, “Khởi bẩm giáo chủ, Dương tổng quản, bên ngoài có vài người Đông Doanh mang theo nhân mã nói muốn gặp Dương tổng quản, hai bên khắc khẩu, đã bắt đầu giao tranh với nhau.”
Đông Phương Bất Bại nguyên bản không nói được lời nào vừa nghe, trầm giọng nói, “Một khi đã như vậy, giết là được, các ngươi cần gì phải hoang mang rối loạn như thế chứ.”
Đường Ninh cắn chặt răng, tiếp tục nói, “Người này nói là có giải dược của độc mà Dương tổng quản trúng, hơn nữa nói người trúng loại độc này, trong vòng mười năm nếu không dùng giải dược, nhất định bất đắc kỳ tử mà chết.”
“Vô liêm sỉ!” Đông Phương Bất Bại sắc mặt nhất thời rất khó coi, chỉ nghe rầm một tiếng, nhuyễn tháp dưới thân đã bị một chưởng đánh thành mấy khối nhỏ, y đứng dậy nói, “Bổn tọa thật muốn xem, ai dám ở bên ngoài hồ ngôn loạn ngữ.” Nói xong, liếc mắt nhìn Dương Liễm, dẫn đầu phi thân rời đi.
Đường Ninh nhìn Dương Liễm trầm mặc không nói, đi ra theo, chỉ còn lại có còn Tang Tam Nương cùng một đường chủ đáng thương không kịp phản ứng.
Vị đường chủ đáng thương sắc mặt trắng bệch nghĩ, mình thế nhưng nhìn thấy cảnh giáo chủ nằm dưới thân Dương tổng quản, mình nhất định sẽ bị diệt khẩu, nhất định sẽ thế.
“Tang đại tỷ, Tần đường chủ, các ngươi còn quỳ làm gì, đi nhìn xem thôi,” Trên mặt Dương Liễm đột nhiên xuất hiện nụ cười mỉm, chỉnh lại bạch bào hỗn độn trên người mình, nhàn nhã đi ra cửa, chính là Tang Tam Nương lại cảm thấy, trên người Dương Liễm tựa hồ tràn ra sát ý, là ảo giác của nàng sao? Dương Liễm đi đến đại đường, hơn mười người Đông Doanh đã bị áp trên đất, Đông Phương ngồi trên chủ vị, mặt trầm như nước, thấy Dương Liễm đi ra, mới miễn cưỡng dịu đi một chút.
“Dương Quân, không nghĩ tới ngươi thế nhưng còn sống,” Nam nhân vận võ sĩ bào dùng tiếng Trung Nguyên trúc trắc nói, “Chỉ cần ngươi theo ta về Đông Doanh, ta cho ngươi giải dược.”
Dương Liễm nghe vậy cười khẽ, tựa hồ chưa từng trải qua chuyện chật vật của năm đó, hắn nhìn Đông Phương ngồi trên chủ vị, tuy rằng Đông Phương không hỏi, trong lòng hắn cũng hiểu được, Đông Phương hiện tại nhất định đang lo lắng cho mình, chỉ là không lên tiếng hỏi mà thôi.
“Năm đó ngươi hạ độc ta, thậm chí dụng hình với ta, không phải chỉ muốn ta bán đứng Thượng Thôn gia thôi sao?” Dương Liễm ngồi xuống nhìn người bị áp dưới đất, “Tiểu Khuyển Nhị Lang, hiện giờ ta đã không phải người của Thượng Thôn gia nữa, ngươi còn bảo ta đến Tiểu Khuyển gia của ngươi làm gì?”
“Nếu không phải ngươi quá giảo hoạt, ngươi đã sớm là người của Tiểu Khuyển gia ta,” Tiểu Khuyển Nhị Lang quýnh lên, liền dùng tiếng Đông Doanh nói, “Muội muội của ta rất ái mộ ngươi, ngươi cư nhiên cự tuyệt nàng, đây là sỉ nhục của Tiểu Khuyển gia.”
“Xuy,” Dương Liễm cười lạnh, “Ngươi cho Trung Nguyên chúng ta không có người sao, độc này ta đã sớm giải rồi.” Dương Liễm đứng lên, đi đến bên Đông Phương, do dự nói, “Năm đó ta bị Thượng Thôn gia cứu, sau lại giúp Thượng Thôn gia giải quyếtchuyện đại sự. Bị Tiểu Khuyển gia phát hiện, liền bị người Tiểu Khuyển gia bắt đi.”
Đông Phương Bất Bại nhìn Tiểu Khuyển Nhị Lang dưới đất, tựa như nhìn một người chết, “Sau đó chúng dụng hình với ngươi, còn hạ độc?”
Dương Liễm trầm mặc một lúc, gật đầu, “Phải.”
“Độc gì?” Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liễm.
Trên đại đường, một mảnh lặng im.
Dương Liễm vươn tay cầm lấy tay Đông Phương, “Đã được Bình tiên sinh giải rồi, hiện tại đã không còn việc gì.”
Tay Đông Phương hơi run rẩy, nghe Dương Liễm nói vậy, vẫn lạnh thấu, “Vậy ngươi hiện tại nói cho ta biết, là độc gì?”
Dương Liễm siết chặt tay Đông Phương, “Là Thất nhạc.”
Lời vừa nói ra, Tiểu Khuyển Nhị Lang dưới chính đường hét thảm một tiếng, chỉ thấy ngón trỏ tay phải của cùng ngón giữa của gã, cắm hai cây ngân châm, hàn quang lấp lóe. Dương Liễm ngay cả Đông Phương ra tay thế nào cũng không thấy rõ.
Người trúng Thất nhạc, vĩnh viễn cũng không thể vui vẻ, mỗi khi đến trăng tròn sẽ làm người ta sống không bằng chết, hơn nữa người trúng độc cho dù chịu được thống khổ sống không bằng chết kia, cũng chỉ có thể sống mười năm.
Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liễm, “Ngươi vì sao không nói cho ta?!”
Dương Liễm xoay người ôm lấy Đông Phương, về phần đám người dưới chính đường bị hắn trực tiếp bỏ qua, hắn dựa vào vai Đông Phương nói, “Xin lỗi.”
Bàn tay bị Đông Phương nắm ẩn ẩn đau, nhưng Dương Liễm không lên tiếng, chỉ nói, “Ta về sau sẽ không bao giờ gạt ngươi nữa.”
Đông Phương Bất Bại nhớ tới những năm Dương Liễm ở Đông Doanh, những ngày đó y sống thế nào, nếu như là y, nhất định cũng sẽ gạt Dương Liễm. Dần dần bình phục tình tự trong lòng, Đông Phương Bất Bại nhìn bị đám người bị áp trên mặt đất, “Đường môn chủ.”
“Có thuộc hạ,” Đường Ninh vẫn đứng trong góc giả làm tượng điêu khắc trong lòng run sợ tiêu sái đi ra.
Đông Phương Bất Bại khẽ mĩm cười nói, “Bổn tọa nghe nói ngươi gần đây thiếu vài dược nhân?”
Đường Ninh trên mặt vui vẻ, “Đúng vậy, giáo chủ.”
“Vậy những người này cho ngươi,” Đông Phương Bất Bại đứng dậy đi đến bên Tiểu Khuyển Nhị Lang, một cước dẫm lên người gã, chân dùng sức một cái, Tiểu Khuyển Nhị Lang lại phun ra vài ngụm máu.
“Người này đừng để gã chết, gã nếu thích Thất nhạc như vậy, ngươi cho gã nếm thử một chút đi,” Đông Phương Bất Bại cười lạnh, “Bổn tọa gần đây nhân từ, không muốn sát sinh, ngươi xem rồi tự lo liệu lấy.”
“Vâng, giáo chủ,” Đường Ninh thủ thế, rất nhanh có vài tên đệ tử tha người xuống, chỉ còn lại Tiểu Khuyển Nhị Lang dưới chân Đông Phương.
“Dương Liễm, ngươi không cần muội muội của ta, cũng là vì thích nam nhân lãnh huyết này?” Tiểu Khuyển Nhị Lang oán hận nhìn Dương Liễm đứng cạnh, “Ngươi này...” Đáng thương tiếng Trung Nguyên gã nói không quá tốt, nên không biết dùng từ gì để hình dung mới được.
“Phải,” Dương Liễm thản nhiên nói, “Ta Dương Liễm yêu nam nhân này, vậy có can hệ gì tới ngươi?!” Hắn đi đến bên người Đông Phương, từ trên cao nhìn xuống Tiểu Khuyển Nhị Lang, “Nữ nhân trong thiên hạ này, ta không muốn ai, ta yêu, chỉ có một mình Đông Phương mà thôi.”
Vài đường chủ cùng trưởng lão còn đứng trong chính dường, bọn họ nghe Dương Liễm nói vậy, yên lặng liếc nhìn Tiểu Khuyển Nhị Lang nằm trên đất, người này, sau này nhất định sẽ sống không bằng chết, bởi vì gã đắc tội giáo chủ, không cần giáo chủ động thủ, Dương tổng quản sẽ để gã chịu hết đau khổ.
Sau nửa canh giờ, chính đường được quét dọn lại sạch sẽ nhưng Dương tổng quản trước nay vân đạm phong khinh đi theo sau giáo chủ, toàn thân tản ra khí tức nịnh nọt không thể bỏ qua.
Ngày hôm sau có tin truyền ra, nói Dương tổng quản đáng thương bị nhốt ngoài cửa một đêm, hôm sau còn bị buộc uống một chén dược lớn. Thật sự là người thấy tò mò, người nghe buồn cười.
Ngày thứ ba lại có tin truyền ra, nói Dương tổng làm rốt cuộc được vào nhà, bất quá đã có tiểu tư chứng thật họ phải đi chuẩn bị chăn cho Dương tổng quản nằm dưới đất. Vì thế có người nói Dương tổng quản thất sủng, nữ đệ tử trong giáo bắt đầu rục rịch.
Nửa tháng sau, Đông Phương Bất Bại bẻ gãy cổ một nữ nhân câu dẫn y.
Hai mươi ngày sau, Đông Phương Bất Bại lần thứ hai cùng Dương Liễm như keo như sơn. [Shal: mỹ nhân hết giận rồi nhỉ, ai đáng thương Dương đại ca, vợ anh dữ quá=]]]
Một tháng sau, trong giáo có đồn đãi, giáo chủ mới là người nằm dưới.
Về phần tính chân tực của đồn đãi không ai biết đường mà đi chứng thật, nhưng thế nhân chỉ biết giang hồ đệ nhất cao thủ Đông Phương Bất Bại cùng với ái nhân Dương Liễm cả đời bên nhau, chưa bao giờ tách ra, đến chết hai người cũng là cùng nhau hạ táng.
Thế gian nếu nói thật chí tình, lại có mấy ai được như thế?
Hết Phiên ngoại: Cái gọi là chân tướng
Danh sách chương