Khi Dương Liễm tỉnh lại, nhìn thấy Đông Phương gục trên mép giường đang ngủ, hắn ngồi dậy, mới thấy toàn thân có chút hư nhuyễn, vốn muốn đỡ Đông Phương, không ngờ lại ngã xuống giường.
Động tĩnh như vậy, Đông Phương cũng tỉnh lại, y thấy Dương Liễm tỉnh, đứng dậy ngồi vào mép giường, “Hiện tại thấy thế nào?” Nhìn sắc mặt Dương Liễm tựa hồ hơn một tia huyết sắc, Đông Phương trong lòng mới yên tâm, đêm qua bộ dáng Dương Liễm như thế, y không bao giờ muốn nhìn thấy lần nữa.
“Đã không sao rồi,” Dương Liễm nhìn ra lo lắng trong đáy mắt của Đông Phương, cầm tay y, thấy Đông Phương mắt mang ủ rũ, không khỏi đau lòng cau mày nói, “Đi lên nghỉ một chút đi, ta gọi người mang điểm tâm đến.”
“Ngươi đừng động,” Đông Phương đè hắn lại, cởi ngoại bào nằm xuống bên cạnh Dương Liễm, ôm lấy thắt lưng Dương Liễm nói, “Ngươi ngủ cùng ta một chốc, buổi chiều chúng ta lại đến phủ Lưu Chính Phong.”
Dương Liễm thấy thế, không cử động nữa, vươn tay ôm Đông Phương vào lòng, hôn lên trán y, cũng nhắm hai mắt lại, thân thể đích xác vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng so với lần độc phát trước, đã thoải mái không ít.
Chỉ chốc sau, hai người đều đã say giấc nồng, thế nhưng Đông Phương lại vô thức tựa vào lòng Dương Liễm, mãi đến khi tìm được một vị trí ấm áp, mới chính thức dừng lại, tựa hồ tìm được cảm giác an toàn mình hằng mong đợi, khóe miệng y lộ ra một nụ cười.
Buổi trưa, vài vị trưởng lão cùng Đường chủ đều ngồi trong nhà ăn, nhìn chiếc bàn trống rỗng, chờ Đông Phương Bất Bại xuất hiện, bất quá không ai lộ ra chút thần sắc không kiên nhẫn, dù sao đêm qua Dương Liễm bị giày vò cả một đêm, ngay cả bọn họ nhìn cũng mất cả hồn, hiện tại giáo chủ không lên tiếng, bọn họ nào dám nhiều lời.
Khi mọi người ở đây nghĩ Đông Phương Bất Bại sẽ không xuất hiện, Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liễm ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở cạnh cửa, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại một thân cẩm bào màu trắng, dù không diễm lệ như ngày xưa, lại vẫn tuấn tú phi phàm như cũ, mà Dương Liễm là một thân thư sinh bào lam nhạt, thoạt nhìn mang theo một loại tao nhã nói không nên lời, hai người đứng chung một chỗ, vô cùng hợp mắt.
“Thật ngại, đã để mọi người chờ lâu rồi,” Dương Liễm đối mấy người ôm quyền, mới theo Đông Phương ngồi xuống, mấy người thấy hắn sắc mặt còn mang chút tái nhợt, cước bộ bất ổn, biết thân thể của hắn vẫn còn suy yếu, làm sao có thể giận vì mấy việc nhỏ này, liền ôm quyền trở về, hỏi thăm Dương Liễm một phen.
Dương Liễm nhất nhất nói cảm tạ, mới gọi nha hoàn tiểu tư mang thức ăn cùng rượu lên.
Sau đó mọi người liền nhìn thấy giáo chủ đêm qua còn không muốn ăn uống lại không chút cự tuyệt đồ ăn Dương Liễm gắp vào bát mình, chỉ cần là Dương Liễm chọn, nhất định sẽ ăn hết, ngẫu nhiên giáo chủ cũng sẽ gắp lại cho Dương Liễm, hai người im lặng ăn, mấy người ngồi cạnh lại nhìn ra vài phần phong vị của đôi lão phu thê, tâm sinh vài phần hâm mộ.
Tuy nói Đông Phương không cự tuyệt thức ăn Dương Liễm gắp cho mình, nhưng Dương Liễm cũng nhớ khẩu vị của Đông Phương, tuyệt đối sẽ không làm dạ dày y khó chịu, thấy Đông Phương ăn cũng khá rồi, hắn không tiếp tục gắp cho Đông Phương nữa, im lặng ăn cơm của mình, một bên ăn cơm, một bên nhìn Đông Phương tao nhã mà lại rất nhanh chóng gắp các món ngon trên bàn vào chén mình. [Shal: lời khuyên là tốt nhất đừng bao giờ ăn chung với hai bạn này, hai bạn gắp cho nhau hết rồi, mình chỉ có nước ngồi ngó, ai mà gắp cho lại mỹ nhân chứ ]
Đối với tiểu tâm tư này của Đông Phương, Dương Liễm trước nay chỉ giữ vui vẻ lại trong lòng, sau đó từng món từng món ăn vào, cho nên một bữa cơm này, hai người đều ăn rất vui vẻ.
Ngược lại Đường Ninh ngây người nhìn đĩa trang phan áp thiệt [lưỡi vịt trộn] trước mắt chỉ còn đĩa mỗi món trộn, vừa rồi giáo chủ tựa hồ mình quơ quơ đũa trước mặt mình thì phải, sao lưỡi vịt vốn còn hơn phân nữa giờ chỉ còn lại món trộn? Dương Liễm thích ăn lưỡi vịt Tang Tam Nương biết, cho nên nàng cực kỳ bình tĩnh nhìn cái đĩa không, quét mắt nhìn Đường Ninh đang ngây người, trong lòng thở dài, người trẻ tuổi, vẫn là thiếu bình tĩnh a, không phải chỉ là một đĩa lưỡi vịt thôi sao? Lần trước phật khiêu tường giáo chủ bất quá là vài chiếc đũa liền làm thức ăn trong vò hao hơn phân nữa, chờ nàng kịp phản ứng, mấy thứ trong vò đã chất thành núi cao cao nhọn nhọn trong bát Dương huynh đệ.
Ăn cơm chiều, mọi người ngồi một hồi, Đông Phương cùng Dương Liễm dẫn Tang Tam Nương, La trưởng lão, Bình Nhất Chỉ chuẩn bị đến Lưu phủ.
Ngày mai là đại sự của Lưu Chính Phong, lúc này chưởng môn các phái đều đến phủ của Lưu Chính Phong, họ tự nhiên cũng phải theo dòng người vào, cho dù là nhìn náo nhiệt cũng tốt.
Dương Liễm vốn tưởng rằng Đông Phương sẽ dùng phương thức cho vài mỹ nhân dùng khinh công nâng cỗ kiệu lên sân khấu, kết quả trên thực tế Đông Phương chỉ cưỡi một con lương câu lên núi. Bất quá cho dù là cưỡi ngựa, Dương Liễm cũng thấy Đông Phương đều đẹp hơn bất cứ ai.[Shal: quả nhiên Liễm ca bị nhiễm phim rùi, mà đúng thật là cảnh đẹp nha, mỹ nhân ngồi trên kiệu, hoa đào phất phới theo gió, hồng y như hỏa, oa, đẹp thật đó.]
Loại tâm lý tình nhân trong mắt ra Tây Thi làm Dương Liễm nhìn Đông Phương thấy sao cũng rất vừa lòng, thế cho nên ven đường cho dù đi qua một nhân vật đại mỹ nhân, mắt Dương Liễm cũng không nghiêng một chút.
Những môn phái khác tới Hành Sơn thành, tự nhiên sẽ phái đệ tử đến báo cho Lưu phủ, sau đó Lưu phủ sẽ phái hạ nhân tới đón, nhưng Đông Phương Bất Bại không có hưng trí cùng những người này xã giao, cho nên tới đại môn Lưu phủ, liền có tiểu tư khách khí cản họ lại.
“Vài vị khách nhân là người của môn phái nào, xin cho chúng ta biết để báo lại với lão gia, “ tiểu tư thủ vệ thấy đoàn người Đông Phương Bất Bại khí chất không tầm thường, lường trước họ không phải môn phái nhỏ, mặc dù không dám trực tiếp thả họ vào, nhưng vẫn tất cung tất kính.
Dương Liễm ôm quyền nhìn tiểu tư cười nói, “Làm phiền vị tiểu ca này, bọn ta là người của Nhật Nguyệt thần giáo, nghe nói Lưu tam gia kim bồn tẩy thủ, đặc biệt đến tham lễ.”
Tiểu tư vừa nghe đối phương là người của Nhật Nguyệt thần giáo, lập tức biến sắc, may là Dương Liễm khách khí như vậy, vẫn không tránh được làm người gác cổng đáng thương kia kinh hãi đảm chiến, “Thỉnh vài vị khách quý chờ, tiểu nhân lập tức đi bẩm báo cho lão gia.”
“Xuy,” La trưởng lão thấy tiểu tư vừa nghe tới Nhật Nguyệt thần giáo liền sợ như vậy, không khỏi cười nhạo ra tiếng, nhưng là thấy trên mặt Dương Liễm cùng Đông Phương Bất Bại không có thần sắc dư thừa, cũng không châm chọc ra tiếng.
Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy cửa chính Lưu phủ mở rộng, nam nhân một thân thanh sam mặt có một chòm râu dài đi ra, người còn chưa tới, đã ôm quyền trước, “Nguyên lai là các vị khách quý của Nhật Nguyệt thần giáo, Lưu mỗ không từ xa tiếp đón, thật sự là thất lễ.”
Lưu Chính Phong đi ra cửa, tầm mắt đảo qua mấy người, cuối cùng đi đến gần ngựa của Đông Phương Bất Bại, “Không biết vài vị khách quý là?”
Đông Phương Bất Bại nhảy xuống ngựa, mấy người còn lại cũng xuống ngựa, Lưu Chính Phong vừa thấy tình huống này, trong lòng liền rất rõ ràng, người trước mắt mới là đầu mục, hơn nữa nhìn người này tuổi còn trẻ, nhưng thật ra dáng vẻ vô cùng tốt, chẳng lẽ là Đông Phương Bất Bại yêu thích nam sủng trong lời đồn đãi?
Ngay tại lúc Lưu Chính Phong trái lo phải nghĩ, Đông Phương Bất Bại nhìn ông vuốt cằm, “Ngươi là Lưu Chính Phong, bổn tọa nghe trên giang hồ không ngớt lời khen ngợi ngươi, hôm nay vừa thấy, cũng không tính bôi nhọ mấy lời tán dương đó.”
Lưu Chính Phong nghe người này tự xưng bổn tọa, sắc mặt đại biến, nguyên lai người này lại là Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ Đông Phương Bất Bại, ông vội vàng nghênh mấy người vào cửa, lúc này mới chú ý tới một nam tử lam sam đi theo sau Đông Phương Bất Bại nửa bước, ông thấy người này khí độ bất phàm, trong lòng liền ẩn ẩn suy đoán, nhưng vẫn thấy, người như vậy, thật sự không giống như người sẽ chấp nhận làm thân phận nam sủng không chịu nổi như thế.
Dương Liễm thấy Lưu Chính Phong đánh giá mình, cũng không thèm để ý, sắc mặt như thường đứng bên người Đông Phương, nhưng Đông Phương Bất Bại lại cau mày, “Lưu tam gia nhận thức tổng quản của giáo ta?”
Lưu Chính Phong ý thức mình thất thố, vội hỏi, “Đông Phương giáo chủ thứ lỗi, Lưu mỗ chỉ là thấy vị tiên sinh này khí độ phi phàm, đã khiến mọi người chê cười.”
“Hừ,” Đông Phương Bất Bại sắc mặt bớt giận, nhưng đối Lưu Chính Phong cũng không có quá nhiều hảo cảm, Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương giao hảo nhiều năm, y cũng biết đôi chút, lúc vừa nghe Lưu Chính Phong kim bồn tẩy thủ, y nghĩ Lưu Chính Phong là vì tình nghĩa với Khúc Dương, tìm hiểu kỹ mới biết hóa ra là sợ cây to đón gió, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang mà thôi.
Người trong giang hồ kiêng kị nhất là có quan hệ với người của triều đình, Lưu Chính Phong này lại đầu phục triều đình, hiện tại người trong Ngũ nhạc phái có lẽ còn chưa biết, nhưng y đã sớm nhận được tin tức, Lưu Chính Phong đầu phục triều đình.
Triều đình vẫn muốn chỉnh đốn môn phái trong chốn võ lâm, mục đích Lưu Chính Phong này đầu nhập triều đình thật khiến người ta hoài nghi.
Đoàn người vào chính sảnh, đám người Tang Tam Nương liền thấy bên trong ngồi vài người trong chốn giang hồ có chút danh hào.
Người ở đây đa phần đều nhận ra đám người Tang Tam Nương, sắc mặt hơi đổi, bất quá làm người có danh tiếng trong chốn giang hồ, đều hiểu được công phu trên mặt, thấy Lưu Chính Phong tự mình dẫn người vào, họ cũng đứng lên, chờ Lưu Chính Phong giới thiệu người tới.
“Các vị đại hiệp, vị này chính là Đông Phương giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo,” ztrên mặt Lưu Chính Phong lộ ra một nụ cười bất an, ông không biết Đông Phương Bất Bại đến đây với dụng ý gì, nhưng lúc này ông tuyệt đối không dám đắc tội với Đông Phương Bất Bại.
Mọi người nhìn người nọ dáng mạo tuấn mỹ, khí chất phi phàm, vốn tâm sinh tán thưởng, nhưng nghe người nọ là Đông Phương Bất Bại, ý tán thưởng trong lòng kia cũng biến thành hoảng sợ, người trong giang hồ đều thịnh truyền Đông Phương Bất Bại võ công xuất chúng, bọn họ nào dám đắc tội, bước lên phía trước chào hỏi.
Đông Phương Bất Bại nhìn mọi người vuốt cằm, có vẻ cũng không thân thiện, bất quá ở đây dù có người tâm sinh bất mãn, nhưng lại không dám nói nhiều.
“Các vị đại hiệp khách khí, mọi người đều là khách nhân của Lưu tam gia, không cần khách sáo như thế,” Dương Liễm đối mọi người ôm quyền, mỉm cười nói, “Không bằng chúng ta cùng nhau uống trà tâm sự giang hồ thú văn [chuyện thú vị] được chứ?”
Mọi người thấy lam sam nam tử ngôn ngữ khách khí, trong lòng thoải mái không ít, chỉ cho Đông Phương Bất Bại thiên tính như thế, nếu Nhật Nguyệt thần giáo thật sự xem thường người trong võ lâm, lam sam nam tử sẽ không khách khí với họ như vậy.
Dương Liễm đối hư vinh tâm buồn cười của đám danh môn chính phái này khinh thường vô cùng, nhưng vẫn ngồi xuống cạnh Đông Phương Bất Bại, nụ cười trên mặt chưa giảm nửa phần.
Ngay lúc nha hoàn Lưu phủ dâng trà cho họ, thì một nam nhân dáng người hơi thấp, trong miệng còn nóivài câu giọng Thục, Dương Liễm thấy Đường Ninh bên cạnh thần sắc khẽ biến, liền đoán rằng người đến sợ là Thanh Thành chưởng môn Dư Thương Hải.
Có Dư Thương Hải, trận diễn này sẽ náo nhiệt rồi đây.
Dương Liễm nâng chung trà lên, che đi ý cười nhạo trong mắt.
Động tĩnh như vậy, Đông Phương cũng tỉnh lại, y thấy Dương Liễm tỉnh, đứng dậy ngồi vào mép giường, “Hiện tại thấy thế nào?” Nhìn sắc mặt Dương Liễm tựa hồ hơn một tia huyết sắc, Đông Phương trong lòng mới yên tâm, đêm qua bộ dáng Dương Liễm như thế, y không bao giờ muốn nhìn thấy lần nữa.
“Đã không sao rồi,” Dương Liễm nhìn ra lo lắng trong đáy mắt của Đông Phương, cầm tay y, thấy Đông Phương mắt mang ủ rũ, không khỏi đau lòng cau mày nói, “Đi lên nghỉ một chút đi, ta gọi người mang điểm tâm đến.”
“Ngươi đừng động,” Đông Phương đè hắn lại, cởi ngoại bào nằm xuống bên cạnh Dương Liễm, ôm lấy thắt lưng Dương Liễm nói, “Ngươi ngủ cùng ta một chốc, buổi chiều chúng ta lại đến phủ Lưu Chính Phong.”
Dương Liễm thấy thế, không cử động nữa, vươn tay ôm Đông Phương vào lòng, hôn lên trán y, cũng nhắm hai mắt lại, thân thể đích xác vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng so với lần độc phát trước, đã thoải mái không ít.
Chỉ chốc sau, hai người đều đã say giấc nồng, thế nhưng Đông Phương lại vô thức tựa vào lòng Dương Liễm, mãi đến khi tìm được một vị trí ấm áp, mới chính thức dừng lại, tựa hồ tìm được cảm giác an toàn mình hằng mong đợi, khóe miệng y lộ ra một nụ cười.
Buổi trưa, vài vị trưởng lão cùng Đường chủ đều ngồi trong nhà ăn, nhìn chiếc bàn trống rỗng, chờ Đông Phương Bất Bại xuất hiện, bất quá không ai lộ ra chút thần sắc không kiên nhẫn, dù sao đêm qua Dương Liễm bị giày vò cả một đêm, ngay cả bọn họ nhìn cũng mất cả hồn, hiện tại giáo chủ không lên tiếng, bọn họ nào dám nhiều lời.
Khi mọi người ở đây nghĩ Đông Phương Bất Bại sẽ không xuất hiện, Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liễm ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở cạnh cửa, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại một thân cẩm bào màu trắng, dù không diễm lệ như ngày xưa, lại vẫn tuấn tú phi phàm như cũ, mà Dương Liễm là một thân thư sinh bào lam nhạt, thoạt nhìn mang theo một loại tao nhã nói không nên lời, hai người đứng chung một chỗ, vô cùng hợp mắt.
“Thật ngại, đã để mọi người chờ lâu rồi,” Dương Liễm đối mấy người ôm quyền, mới theo Đông Phương ngồi xuống, mấy người thấy hắn sắc mặt còn mang chút tái nhợt, cước bộ bất ổn, biết thân thể của hắn vẫn còn suy yếu, làm sao có thể giận vì mấy việc nhỏ này, liền ôm quyền trở về, hỏi thăm Dương Liễm một phen.
Dương Liễm nhất nhất nói cảm tạ, mới gọi nha hoàn tiểu tư mang thức ăn cùng rượu lên.
Sau đó mọi người liền nhìn thấy giáo chủ đêm qua còn không muốn ăn uống lại không chút cự tuyệt đồ ăn Dương Liễm gắp vào bát mình, chỉ cần là Dương Liễm chọn, nhất định sẽ ăn hết, ngẫu nhiên giáo chủ cũng sẽ gắp lại cho Dương Liễm, hai người im lặng ăn, mấy người ngồi cạnh lại nhìn ra vài phần phong vị của đôi lão phu thê, tâm sinh vài phần hâm mộ.
Tuy nói Đông Phương không cự tuyệt thức ăn Dương Liễm gắp cho mình, nhưng Dương Liễm cũng nhớ khẩu vị của Đông Phương, tuyệt đối sẽ không làm dạ dày y khó chịu, thấy Đông Phương ăn cũng khá rồi, hắn không tiếp tục gắp cho Đông Phương nữa, im lặng ăn cơm của mình, một bên ăn cơm, một bên nhìn Đông Phương tao nhã mà lại rất nhanh chóng gắp các món ngon trên bàn vào chén mình. [Shal: lời khuyên là tốt nhất đừng bao giờ ăn chung với hai bạn này, hai bạn gắp cho nhau hết rồi, mình chỉ có nước ngồi ngó, ai mà gắp cho lại mỹ nhân chứ ]
Đối với tiểu tâm tư này của Đông Phương, Dương Liễm trước nay chỉ giữ vui vẻ lại trong lòng, sau đó từng món từng món ăn vào, cho nên một bữa cơm này, hai người đều ăn rất vui vẻ.
Ngược lại Đường Ninh ngây người nhìn đĩa trang phan áp thiệt [lưỡi vịt trộn] trước mắt chỉ còn đĩa mỗi món trộn, vừa rồi giáo chủ tựa hồ mình quơ quơ đũa trước mặt mình thì phải, sao lưỡi vịt vốn còn hơn phân nữa giờ chỉ còn lại món trộn? Dương Liễm thích ăn lưỡi vịt Tang Tam Nương biết, cho nên nàng cực kỳ bình tĩnh nhìn cái đĩa không, quét mắt nhìn Đường Ninh đang ngây người, trong lòng thở dài, người trẻ tuổi, vẫn là thiếu bình tĩnh a, không phải chỉ là một đĩa lưỡi vịt thôi sao? Lần trước phật khiêu tường giáo chủ bất quá là vài chiếc đũa liền làm thức ăn trong vò hao hơn phân nữa, chờ nàng kịp phản ứng, mấy thứ trong vò đã chất thành núi cao cao nhọn nhọn trong bát Dương huynh đệ.
Ăn cơm chiều, mọi người ngồi một hồi, Đông Phương cùng Dương Liễm dẫn Tang Tam Nương, La trưởng lão, Bình Nhất Chỉ chuẩn bị đến Lưu phủ.
Ngày mai là đại sự của Lưu Chính Phong, lúc này chưởng môn các phái đều đến phủ của Lưu Chính Phong, họ tự nhiên cũng phải theo dòng người vào, cho dù là nhìn náo nhiệt cũng tốt.
Dương Liễm vốn tưởng rằng Đông Phương sẽ dùng phương thức cho vài mỹ nhân dùng khinh công nâng cỗ kiệu lên sân khấu, kết quả trên thực tế Đông Phương chỉ cưỡi một con lương câu lên núi. Bất quá cho dù là cưỡi ngựa, Dương Liễm cũng thấy Đông Phương đều đẹp hơn bất cứ ai.[Shal: quả nhiên Liễm ca bị nhiễm phim rùi, mà đúng thật là cảnh đẹp nha, mỹ nhân ngồi trên kiệu, hoa đào phất phới theo gió, hồng y như hỏa, oa, đẹp thật đó.]
Loại tâm lý tình nhân trong mắt ra Tây Thi làm Dương Liễm nhìn Đông Phương thấy sao cũng rất vừa lòng, thế cho nên ven đường cho dù đi qua một nhân vật đại mỹ nhân, mắt Dương Liễm cũng không nghiêng một chút.
Những môn phái khác tới Hành Sơn thành, tự nhiên sẽ phái đệ tử đến báo cho Lưu phủ, sau đó Lưu phủ sẽ phái hạ nhân tới đón, nhưng Đông Phương Bất Bại không có hưng trí cùng những người này xã giao, cho nên tới đại môn Lưu phủ, liền có tiểu tư khách khí cản họ lại.
“Vài vị khách nhân là người của môn phái nào, xin cho chúng ta biết để báo lại với lão gia, “ tiểu tư thủ vệ thấy đoàn người Đông Phương Bất Bại khí chất không tầm thường, lường trước họ không phải môn phái nhỏ, mặc dù không dám trực tiếp thả họ vào, nhưng vẫn tất cung tất kính.
Dương Liễm ôm quyền nhìn tiểu tư cười nói, “Làm phiền vị tiểu ca này, bọn ta là người của Nhật Nguyệt thần giáo, nghe nói Lưu tam gia kim bồn tẩy thủ, đặc biệt đến tham lễ.”
Tiểu tư vừa nghe đối phương là người của Nhật Nguyệt thần giáo, lập tức biến sắc, may là Dương Liễm khách khí như vậy, vẫn không tránh được làm người gác cổng đáng thương kia kinh hãi đảm chiến, “Thỉnh vài vị khách quý chờ, tiểu nhân lập tức đi bẩm báo cho lão gia.”
“Xuy,” La trưởng lão thấy tiểu tư vừa nghe tới Nhật Nguyệt thần giáo liền sợ như vậy, không khỏi cười nhạo ra tiếng, nhưng là thấy trên mặt Dương Liễm cùng Đông Phương Bất Bại không có thần sắc dư thừa, cũng không châm chọc ra tiếng.
Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy cửa chính Lưu phủ mở rộng, nam nhân một thân thanh sam mặt có một chòm râu dài đi ra, người còn chưa tới, đã ôm quyền trước, “Nguyên lai là các vị khách quý của Nhật Nguyệt thần giáo, Lưu mỗ không từ xa tiếp đón, thật sự là thất lễ.”
Lưu Chính Phong đi ra cửa, tầm mắt đảo qua mấy người, cuối cùng đi đến gần ngựa của Đông Phương Bất Bại, “Không biết vài vị khách quý là?”
Đông Phương Bất Bại nhảy xuống ngựa, mấy người còn lại cũng xuống ngựa, Lưu Chính Phong vừa thấy tình huống này, trong lòng liền rất rõ ràng, người trước mắt mới là đầu mục, hơn nữa nhìn người này tuổi còn trẻ, nhưng thật ra dáng vẻ vô cùng tốt, chẳng lẽ là Đông Phương Bất Bại yêu thích nam sủng trong lời đồn đãi?
Ngay tại lúc Lưu Chính Phong trái lo phải nghĩ, Đông Phương Bất Bại nhìn ông vuốt cằm, “Ngươi là Lưu Chính Phong, bổn tọa nghe trên giang hồ không ngớt lời khen ngợi ngươi, hôm nay vừa thấy, cũng không tính bôi nhọ mấy lời tán dương đó.”
Lưu Chính Phong nghe người này tự xưng bổn tọa, sắc mặt đại biến, nguyên lai người này lại là Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ Đông Phương Bất Bại, ông vội vàng nghênh mấy người vào cửa, lúc này mới chú ý tới một nam tử lam sam đi theo sau Đông Phương Bất Bại nửa bước, ông thấy người này khí độ bất phàm, trong lòng liền ẩn ẩn suy đoán, nhưng vẫn thấy, người như vậy, thật sự không giống như người sẽ chấp nhận làm thân phận nam sủng không chịu nổi như thế.
Dương Liễm thấy Lưu Chính Phong đánh giá mình, cũng không thèm để ý, sắc mặt như thường đứng bên người Đông Phương, nhưng Đông Phương Bất Bại lại cau mày, “Lưu tam gia nhận thức tổng quản của giáo ta?”
Lưu Chính Phong ý thức mình thất thố, vội hỏi, “Đông Phương giáo chủ thứ lỗi, Lưu mỗ chỉ là thấy vị tiên sinh này khí độ phi phàm, đã khiến mọi người chê cười.”
“Hừ,” Đông Phương Bất Bại sắc mặt bớt giận, nhưng đối Lưu Chính Phong cũng không có quá nhiều hảo cảm, Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương giao hảo nhiều năm, y cũng biết đôi chút, lúc vừa nghe Lưu Chính Phong kim bồn tẩy thủ, y nghĩ Lưu Chính Phong là vì tình nghĩa với Khúc Dương, tìm hiểu kỹ mới biết hóa ra là sợ cây to đón gió, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang mà thôi.
Người trong giang hồ kiêng kị nhất là có quan hệ với người của triều đình, Lưu Chính Phong này lại đầu phục triều đình, hiện tại người trong Ngũ nhạc phái có lẽ còn chưa biết, nhưng y đã sớm nhận được tin tức, Lưu Chính Phong đầu phục triều đình.
Triều đình vẫn muốn chỉnh đốn môn phái trong chốn võ lâm, mục đích Lưu Chính Phong này đầu nhập triều đình thật khiến người ta hoài nghi.
Đoàn người vào chính sảnh, đám người Tang Tam Nương liền thấy bên trong ngồi vài người trong chốn giang hồ có chút danh hào.
Người ở đây đa phần đều nhận ra đám người Tang Tam Nương, sắc mặt hơi đổi, bất quá làm người có danh tiếng trong chốn giang hồ, đều hiểu được công phu trên mặt, thấy Lưu Chính Phong tự mình dẫn người vào, họ cũng đứng lên, chờ Lưu Chính Phong giới thiệu người tới.
“Các vị đại hiệp, vị này chính là Đông Phương giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo,” ztrên mặt Lưu Chính Phong lộ ra một nụ cười bất an, ông không biết Đông Phương Bất Bại đến đây với dụng ý gì, nhưng lúc này ông tuyệt đối không dám đắc tội với Đông Phương Bất Bại.
Mọi người nhìn người nọ dáng mạo tuấn mỹ, khí chất phi phàm, vốn tâm sinh tán thưởng, nhưng nghe người nọ là Đông Phương Bất Bại, ý tán thưởng trong lòng kia cũng biến thành hoảng sợ, người trong giang hồ đều thịnh truyền Đông Phương Bất Bại võ công xuất chúng, bọn họ nào dám đắc tội, bước lên phía trước chào hỏi.
Đông Phương Bất Bại nhìn mọi người vuốt cằm, có vẻ cũng không thân thiện, bất quá ở đây dù có người tâm sinh bất mãn, nhưng lại không dám nói nhiều.
“Các vị đại hiệp khách khí, mọi người đều là khách nhân của Lưu tam gia, không cần khách sáo như thế,” Dương Liễm đối mọi người ôm quyền, mỉm cười nói, “Không bằng chúng ta cùng nhau uống trà tâm sự giang hồ thú văn [chuyện thú vị] được chứ?”
Mọi người thấy lam sam nam tử ngôn ngữ khách khí, trong lòng thoải mái không ít, chỉ cho Đông Phương Bất Bại thiên tính như thế, nếu Nhật Nguyệt thần giáo thật sự xem thường người trong võ lâm, lam sam nam tử sẽ không khách khí với họ như vậy.
Dương Liễm đối hư vinh tâm buồn cười của đám danh môn chính phái này khinh thường vô cùng, nhưng vẫn ngồi xuống cạnh Đông Phương Bất Bại, nụ cười trên mặt chưa giảm nửa phần.
Ngay lúc nha hoàn Lưu phủ dâng trà cho họ, thì một nam nhân dáng người hơi thấp, trong miệng còn nóivài câu giọng Thục, Dương Liễm thấy Đường Ninh bên cạnh thần sắc khẽ biến, liền đoán rằng người đến sợ là Thanh Thành chưởng môn Dư Thương Hải.
Có Dư Thương Hải, trận diễn này sẽ náo nhiệt rồi đây.
Dương Liễm nâng chung trà lên, che đi ý cười nhạo trong mắt.
Danh sách chương