Lệnh Hồ Xung nhất thời nói không ra lời, hai chữ“sư phụ” nghẹn trong cổ họng lại không có cách nào nói ra miệng. Hắn đối với Nhạc Bất Quần cho tới bây giờđều rất kính trọng, như thế nào khả năng đao kiếm tướng hướng? Chỉ là hiện tại……

“…… Thỉnh.” Lệnh Hồ Xung nắm kiếm thật chặt, cung kính thủ lễ.

Nhạc Bất Quần chắp tay một cái, có vẻ lễ nghĩa chu đáo, lập tức bạt thân dựng lên, đột nhiên nhoáng đến trước mặt đối phương.

Lệnh Hồ Xung kinh ngạc nhảy dựng, nghĩ không ra thân pháp của Nhạc Bất Quần sao lại nhanh như vậy, đầu tiên là kiếm ảnh chợt lóe, nghiêng người mà qua, ngay sau đó phiên thủ một kiếm.

Lệnh Hồ Xung làđại đệ tử của Nhạc Bất Quần, có thể nói làđược chân truyền, chỉ là nay nhất chiêu nhất thức mà Nhạc Bất Quần sử dụng đều phi thường quỷ dị, Lệnh Hồ Xung một trận hồ nghi, đối phương không những chỉ có chiêu thức quỷ dị, hơn nữa chiêu chiêu đều kích đến nơi yếu hại, khiến hắn không thể không toàn lực ứng phó, không dám chậm trễ.

Nhưng toàn lực ứng phó này bất quá cũng chỉ là né tránh, hắn nào dám thật sự vung kiếm hạ sát chiêu.

Mấy chục chiêu đã qua, Lệnh Hồ Xung trong lòng cũng không biết là loại tư vị gì, mấy chiêu kiếm pháp cùng cách vận khí của Nhạc Bất Quần so với Lâm Bình Chi vừa rồi sử dùng dường như là cùng một đường. Không khỏi cóđiểm ta thán, Lam sưđệ hiện tại có vẻ rất được sư phụ yêu thương, tuyệt học chưa từng truyền thụ cho mình cũng đều đã truyền thụ cho Lâm sưđệ.

Tái giương mắt nhìn Lâm Bình Chi, người nọđứng trong đám Hoa Sơn đệ tử, ánh mắt hiển nhiên là hướng bên này nhìn lại. Chỉ là khi đối diện với hắn lại làm như cái gì cũng không nhìn thấy, vô thanh tránh đi, trong đôi con ngươi kia mang theo khinh thường cùng châm chọc, Lệnh Hồ Xung nhìn thấy ngực chợt đau, như là bị người nắm lấy trái tim, vô cùng đau đớn, khó chịu đến lợi hại.

Lệnh Hồ Xung theo bản năng nâng tay đè trước ngực, chỉ nhìn thấy Nhạc Bất Quần phía đối diện nhân cơ hội áp thượng một bước, hướng giữa ngực hắn đâm tới.

Lệnh Hồ Xung vốn muốn tránh, sai khai một bước, bỗng nhiên trên đùi tựa hồđeo nặng ngàn cân, trong lòng một trận kì quái. Hắn không thể thắng sư phụ, nhóđến ánh mắt của Lâm Bình Chi, lại không muốn né tránh, thầm nghĩ người nọ vì sao lại không thích mình như thế, nếu như hắn bị thương, người nọ vẫn sẽ là một bộ châm chọc như vậy sao? Hay là cho dù hắn có chết, đối phương cũng không liếc nhìn lấy một cái? Nghĩ như thếđáy lòng lại chợt lạnh, ngay sau đó vai phải đau nhức, “xuy” một tiếng, trường kiếm của đối phương không có một tia tạm dừng trực tiếp xuyên thấu bờ vai của hắn, thẳng táp đâm qua.

Lệnh Hồ Xung đau đến mê muội, kiếm vẫn còn, chỉ tiếc hạ bộ bất ổn. Mơ mơ màng màng nhìn lại, sắc mặt Lâm Bình Chi lập tức trắng bệch, chỉ là vừa muốn chạy tới, hắn đã bị rất nhiều người của Hằng Sơn phái vây quanh.

Nhạc Bất Quần thở nhẹ, tựa hồ làđang điều tức, chắp tay thản nhiên nói câu “Đa tạ”. Lại quát:“Nhạc mỗ may mắn thắng Lệnh Hồ chưởng môn, không biết còn vị chưởng môn nhân muốn cùng tại hạ luận bàn một chút.”

Hằng Sơn phái đệ tửđều hoảng thần, làm sao còn quản được Nhạc Bất Quần đang nói cái gì, nhanh chóng đem Lệnh Hồ Xung nâng đến một bên, cầm máu chữa thương. Một kiếm kia của Nhạc Bất Quần không có chút thủ hạ lưu tình, miệng vết thương tuy rằng không ở trúng tim, nhưng cũng là cực kỳ nguy hiểm.

“Ta tới xem thử.”

Vài Hằng Sơn đệ tử không có biện pháp, chợt nghe một thanh âm của nam tử vang lên.

Tới là hai người, một người vóc người tiêm gầy, một thân hồng y, chỉ là mang theo duy mạo, nhìn không thấy khuôn mặt, một người khác vóc người khá cao, bộ dạng quả thật thường thường vô kì (bình thường không hiếm lạ), không phải Đông Phương Bất Bại cùng Địch Vân còn có thể là ai.

Lệnh Hồ Xung mất máu quá nhiều, trong lúc nhất thời ý nghĩ mơ mơ hồ hồ, nghe được thanh âm này lại cảm thấy có chút quen tai, trợn mắt nhìn thấy Địch Vân dịch dung, nhưng cũng nhận thức không được là ai, chỉ cảm thấy ánh mắt kia thật ra cóđiểm quen thuộc.

Địch Vân ngồi xuống bắt mạch cho Lệnh Hồ Xung, thế này mới thở phào, may mắn Lệnh Hồ Xung võ công trụ cột rất tốt, có chân khí bảo hộ. Đưa một viên dược cho hắn uống, lại che lại một ít đại huyệt cầm máu, liền không có gì nguy hiểm.

“Thế nào?”Đông Phương Bất Bại đứng ở bên cạnh, cũng không thậm quan tâm, chỉ nghiêng đầu nhìn Nhạc Bất Quần cách đó không xa Tung Sơn chưởng môn Tả Lãnh Thiện luận võ.

“Không có việc gì.”Địch Vân ngẩng đầu, liền nhìn đến Lâm Bình Chi ở bên kia vẫn nhìn đến bên này, cũng không thể lại đây, khẩn trương đến lợi hại. Người bên ngoài chỉ nghĩ là hắn đang lo lắng cho Nhạc Bất Quần đang trên đài luận võ.

Địch Vân lắc lắc đầu, hai người kia rõ ràng là nhớ thương nhau, là thích nhau, vì sao lại rơi vào hoàn cảnh như thế, một người thì nghĩ không thông, một người tự chui vào sừng trâu(tự tìm vào ngõ cụt), khiến cả hai không đoán được tâm tư lẫn nhau.

“Xem ra võ công của Nhạc Bất Quần thật là tăng trưởng không ít. Chỉ tiếc thời gian còn không đủ, muốn làđệ nhất thì vẫn còn quá sớm, thiếu kiên nhẫn.”Đông Phương Bất Bại xem trận đấu rồi không khỏi quay đầu lại nhìn Địch Vân,“Ngươi chuẩn bị nhân thủ thế nào?”

“Hẳn là tốt.”Địch Vân cười cười, nói:“Ta để Hạ Tuyết Nghi đi làm, hơn nữa có thu hoạch ngoài ý muốn, Ngôn Đạt Bình cùng Vạn Chấn Sơn cũng đến nơi này. Bất quá mấy người Ôn gia bảo kia cũng đều chạy tới vô giúp vui, ta thật sự không nghĩđến khả năng này a.”

Đông Phương Bất Bại hừ nhẹ một tiếng,“Vàng bạc tài bảo ai không muốn, ngươi lần này phóng ra tin tức, câu được con cả quả thật đủ lớn.”

“Ta chỉ sợ Hạ Tuyết Nghi hắn gặp được bọn người Ôn gia bảo sẽ thiếu kiên nhẫn……”Địch Vân có chút chần chờ, Hạ Tuyết Nghi cùng bọn người Ôn gia bảo có cừu oán, sợ chỉ sợ hắn nhất thời tiếu kiên nhẫn sẽ làm hỏng kế hoạch.

“Việc này không cần lo lắng. CóĐiền Bá Quang ởđó, cũng có người chếước hắn.”

“Nói đúng.” Địch Vân gật gật đầu, bên này nói còn chưa nói hoàn, chỉ thấy Nhạc Bất Quần trở mình, trong tay áo ngân quang chợt lóe, Tả Lãnh Thiện đối diện bỗng nhiên hô to một tiếng, kêu thảm lăn trên mặt đất, hai tay che mặt, một tay đều là máu tươi, cũng dọa mọi người nhất thời run rẩy.

“Đa tạ.” Nhạc Bất Quần cực kỳ hưng phấn, chỉ làở ngoài mặt cũng bất động thanh sắc. Một chiêu vừa rồi của hắn đem hai mắt Tả Lãnh Thiện chọc mì, rõ ràng nghe được tất cả mọi người bên cạnh đều hít khí lạnh, lúc này trên đài thực im lặng, chỉ nghe thấy tiến rên của Tả Lãnh Thiện.

Sau một lát, Tung Sơn đệ tử mới phản ứng lại đây, vội vàng đến nâng Tả Lãnh Thiện dậy, quát:“Nhạc Bất Quần, ngươi dùng là thứ võ công tà ma ngoại đạo gì! Thực ti bỉ hạ lưu!”

“Người không phục tự có thể ra đấu.” Nhạc Bất Quần vãn một kiếm hoa, không nhanh không chậm nói.

Tung Sơn đệ tử kia tựa giậc, rút kiếm tiến lên. Nhạc Bất Quần thủđoạn run lên, ngân quang hiện ra, bắt lấy một quả tú hoa châm, cổ tay khẽ lật,“sưu” một tiếng nhắm ngay ngạch tâm người nọ mà phóng đi. (Ta nói chứ tưởng tượng mỹ nhân dùng châm thìđẹp biết bao chớ nghĩ tới cái tên ngụy quân tử này dùng châm thì ta nổi hết da gà này = =~)

“Đinh” một chút, thanh âm chói tai khiến tất cả mọi người đều nhíu mi.

Định nhãn nhìn lên, trên đài có thêm một thân ảnh đứng ở giũa. Người nọ tay trái nắm một thanh đao, cánh tay vung lên, đem thanh tú hoa châm kia cản lại.

“Các hạ là người phương nào? Cũng làđến chỉ giáo?” Nhạc Bất Quần ngay cảánh mắt cũng không nâng một chút, vẫn là bộ dáng nhất phái thoải mái.

Địch Vân đem đao nhất vãn, nói:“Đứng ở chỗ này, tất nhiên là đến chỉ giáo.” Nói xong đánh giá Nhạc Bất Quần một phen, lại nói:“Tại hạ thật ra có một chuyện không rõ, còn thỉnh Nhạc chưởng môn chỉ giáo.”

“Nga?”

Nhạc Bất Quần thanh âm khẽ nâng, Địch Vân nói:“Tên võ công Nhạc chưởng môn vừa sử dụng là gì? Xem ra không giống là võ công phái Hoa Sơn.”

Mọi người nghe xong thế này mới tỉnh ngộ, đều nhỏ giọng nghị luận. Nhạc Bất Quần nhíu nhíu mày,“Võ công phải Hoa Sơn ta bác đại tinh thâm, ngươi chưa thấy qua thì có gì hiếm lạ.”

“Như thế……”Địch Vân cũng không cùng hắn tranh cãi, nói xong hai chữ, đột nhiên bạt thân lên, ngân đao nhất hoa, quát:“Thỉnh chỉ giáo.”

Nhạc Bất Quần không dám chậm trễ, thả người đón nhận, trường kiếm vung lên, đao kiếm chạm nhau, nhất thời đinh tai nhức óc.

Lại nói đến Tịch Tà Kiếm Phổ của Nhạc Bất Quần đang luyện cùng Quỳ Hoa Bảo Điển của Đông Phương Bất Bại vốn chính là xuất từ một môn, chiêu thức pháp môn tất nhiên tương tự nhau. Tịch Tà Kiếm Phổ cố nhiên lợi hại, chỉ là thời gian Nhạc Bất Quần luyện tập còn chưa đủ, nếu gặp những người khác thì không có gì, nhưng gặp phải nhân vật lợi hại, liền có chút do dự sọ không đủ sức.

Huống hồ, người đấu trận này đúng làĐịch Vân. Thời gian Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại ở chung cũng không tính là ngắn, đối với võ công của Quỳ Hoa Bảo Điển cũng có chút ít hiểu biết, như thế nào ra chiêu như thế nào hóa giải, có thể nói ngoại trừĐông Phương Bất Bại thì hắn chính là người hiểu rõ nhất.

Nhạc Bất Quần đối với thanh niên trước mắt vốn là khinh thường, nhưng mười chiêu qua đi, trong lòng lại âm thầm cảnh giác. Đối phương tay trái nắm đao đã là rất quỷ dị, nhìn võ công của hắn, lại là văn sở vị văn (nói không thành lời). Mà mỗi chiêu của mình còn chưa kịp xuất, đối phương dường nhưđã có phương pháo hóa giải.

Địch Vân cửđao đảo qua, nội lực bình thường nhưng lại đem trường kiếm của Nhạc Bất Quần đánh gãy văng ra ngoài. Cổ tay Nhạc Bất Quần bị cắt, máu chảy rơi xuống đất.

Bên kia Đông Phương Bất Bại nhìn thấy Địch Vân chiếm hết ưu thế nhưng một chút cũng không có cao hứng. Địch Vân đi đối trận với Nhạc Bất Quần, y tất nhiên không cần lo lắng, ai thắng ai bại đã rõ ràng. Chỉ là……

Hắn tùy tiện ra ngoài như thế, nhất định sẽ bại lộ thân phận. Giờ này khắc này còn chưa thấy hai người Hạ Tuyết Nghi cùng Điền Bá Quang đến, hiển nhiên nhân thủ còn chưa điều động đủ. Nếu lúc này Địch Vân bại lộ thân phận, nhất định sẽ bị nhân sĩ danh môn chính phái cùng nhau tru sát……

“Địch huynh như vậy rất nguy hiểm. Các ngươi nhanh chạy xuống núi đi!”

Lệnh Hồ Xung không biết khi nào tỉnh lại, giãy dụa đứng lên, một tay ấn miệng vết thương, nói. Hắn vốn nhận thức không được Địch Vân, chỉ là chiêu thức võ công của người nọ rất hiếm có, chỉ cần một lát cũng có thể nhận ra.

Đông Phương Bất Bại chỉ là nhìn hắn một cái, cái gì cũng chưa nói. Bỗng nhiên nơi thiên trượng (vẫn là chỉở phía xa, ta sợ trùng từ a~) xa xa có hai điểm đen chợt hiện, tựa nhưánh sao mà lướt qua.

Đông Phương Bất Bại lập tức vui vẻ.

Lệnh Hồ Xung thấy y không đểýđến mình, có chút sốt ruột. Hắn tuy rằng biết Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại là người của ma giáo, chỉ là bản thân hắn đãđược bọn họ cứu rất nhiều lần, cũng là biết hai người này không phải kẻ xấu.

Địch Vân đểđao, khiến Nhạc Bất Quần lui về phía sau hai bước. Địch Vân cũng không thừa cơđuổi theo, chỉ xoay người, cũng lui về phía sau một bước. Trên tay lại có thêm một thứ, như là phá bố, hoặc như làáo cà sa.

Nhạc Bất Quần vừa thấy, sắc mặt lập tức trắng bệch, gào to một tiếng muốn cướp lại, ai ngờĐịch Vân sớm có chuẩn bị, giơ tay lên đem thứ kia ném ra ngoài, trên tay dùng chút lực, dưới chân quét ngang một cái, liền đem Nhạc Bất Quần chế trụ.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn đi, hồng bố kia cũng không biết là gì, bị ném lên thật cao, không biết là ai bỗng nhiên hét lớn một tiếng, “Là Tịch Tà Kiếm Phổ!”

Ồ lên một trận, Lệnh Hồ Xung lập tức dừng hết khí lực toàn thân, phi thân một cái đem Tịch Tà Kiếm Phổ kia đoạt đi. Hắn nghe mọi người nói đến Tịch Tà Kiếm Phổ thìđiều đầu tiên nghĩđến chính là Lâm Bình Chi, nghĩđây là thứ của Lâm sưđệ, sao có thểđể người khác đoạt đi. Chỉ là khi lấy được tay lại lơđãng mà mở ra……

“Này……!” Lệnh Hồ Xung mở to hai mắt nhìn, tay cầm lấy thứđó run lên suýt chút nữa đãđem ném xuống đất, bất khả tư nghị nhìn Nhạc Bất Quần xa xa. Bỗng nhiên như nghĩ tới cái gì, sắc mặt trắng bệch, tìm kiếm thân ảnh Lâm Bình Chi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện