Bên tai cùng trên cổĐông Phương Bất Bại còn phiếm hồng sắc, ẩn ẩn hiện hiện trong mái tóc đen. Không khỏi hé miệng cười, cũng không biết là cao hứng hay là mất mát. Nhìn tiểu Địch Vân nắm trong lòng mình mà nhịn được không thở dài.
Thân thủ trạc trạc hai má đô đô thịt của tiểu Địch Vân, tiểu oa nhi này náo biết mình đã phá hỏng chuyện tốt của người khác, còn “A a” túm lấy một lọn tóc dài buông xuống mà ngoạn ngoạn.
“Ngươi đứa nhỏ này……”Đông Phương Bất Bại buồn cười hình như muốn rút lại lọn tóc, chỉ là nhìn đôi mắt đáng thương hề hề kia, làm sao còn có thể sinh khí, chỉ phải từ bỏ.
Địch Vân ở gian ngoài, lúc này rất xấu hổ, tuy rằng trong lòng còn lưu lại một chút đau đớn, nhưng lúc này vẫn là xấu hổ nhiều hơn. Tiểu Địch Vân đột nhiên oa oa khóc, dọa hắn nhảy dựng, thực đã quên mất tiểu Địch Vân luôn do Đông Phương Bất Bại tự mình chăm sóc, tất nhiên là ngủcùng y.
Sờ sờ cái mũi, Địch Vân ngẫm lại bộ dáng lúc đó của mình, có chút buồn cười. Giương mắt nhìn sắc trời bên ngoài, so với dĩ vãng đã trễ hơn một ít, không biết Hạ Tuyết Nghi có còn chờ hắn qua dạy võ công hay không. Lại nhìn thức ăn trên bàn còn chưa được động qua, vẫn là bước vào trong phòng.
“Đông Phương.”
Đông Phương Bất Bại hống hài tử, bỗng nhiên nghe được thanh âm Địch Vân, tim đập nhanh hai nhịp, không nghĩ tới hắn đã trở về.
Địch Vân bước đến đem tiểu Địch Vân ôm lấy, nói:“Ngươi còn chưa dùng qua điểm tâm, đến ăn một chút đi, ta ôm hài tử ra ngoài, bây giờ cũng không còn sớm.”
“Vẫn làđể cho ta đi.”Đông Phương Bất Bại lắc đầu, người khác chăm sóc tiểu Địch Vân sẽ khiến lo lắng, cho tới bây giờđều là tự mình làm,“Chuyện của ngươi rất nhiều, không cần giúp ta, cứđi trước đi. Bằng không đến giữa trưa cũng chưa xong việc.”
Địch Vân nghe y nói như thế mà trong lòng ấm áp, đại tổng quản như hắn công sự bề bọn, việc lớn việc nhỏ mỗi ngày đều chất thành một đống lớn. Chỉ làĐông Phương Bất Bại thân là giáo chủ, cũng không thanh nhàn hơn so với hắn. Chỉ là vô luận lúc nào người nọ cũng luôn nghĩđến hắn trước……
“Ta cùng ngươi dùng xong điểm tâm rồi đi.”Địch Vân không khỏi đi qua giữ chặt tay Đông Phương Bất Bại, kéo y đến gian ngoài. Phân phó người đem một chút cháo đến cho tiểu Địch Vân, lại phái người truyền tin bảo Hạ Tuyết Nghi hôm nay không cần chờ, mới ngồi xuống tiếp tục dùng bữa.
Địch Vân dùng bữa xong trở về thư phòng xử lý tạp vụ, chợt nghe nói phải phái người ra ngoài đem mấy xe bạc Hạ Tuyết Nghi đã cướp trở về.
Địch Vân nghe xong lại nhẹ nhàng thở ra, chuyện này coi như xong. Chỉ làđám người Ôn gia bảo vẫn chua chịu yên, vẫn còn hỏi thăm tung tích của Hạ Tuyết Nghi.
Địch Vân cũng từng hỏi qua Hạ Tuyết Nghi. Hạ Tuyết Nghi cùng người của Ôn gia bảo có cừu oán, Ôn gia vốn dựa vào cướp của mà sống, ở trên giang hồ cũng không có thanh danh gì hay. Huống hồ, người của Ôn gia bảo cũng không phải cướp của người giàu chia cho người nghèo, mà chỉ nhằm vào thường dân, bọn người này cũng không có võ công gì cao thâm, cũng chi dùng đểđối phó với tiểu thương gia gì đó mà thôi.
Một nhà Hạ Tuyết Nghi tất nhiên cũng không phải giang hồ nhân sĩ, lúc ấy hắn bất quá cũng chỉ là một hài tử chưa trưởng thành nhưng lại phải nhìn cảnh cả nhà mình chết dưới tay bọn người Ôn gia bảo.
Đó là cảm giác như thế nào, Địch Vân nghĩ mình không biết, có lẽ kiếp trước hắn gặp phải rất nhiều chuyện bất hạnh, nhưng từ lúc hắn bắt đầu nhận thức, cũng không biết phụ thân mình là ai, lại càng chưa từng trải qua biến cố như vậy. Nên khi nghe, Địch Vân cũng trầm mặc.
Hạ Tuyết Nghi từng nói, lúc ấy hắn không biết cái gì ngoài cừu hận, trong lòng chẳng còn thứ gì. Mục tiêu duy nhất của hắn chính là báo thù, vì báo thù mà không từ thủđoạn.
Địch Vân không biết nói cái gì cho phải. Từng có một ngày hắn cũng có loại tâm tình này, bị người hãm hại, bị người tra tấn, lúc ấy trong lòng cũng chỉ có báo thù, ý niệm trong đầu chỉ có tìm Vạn gia báo thù. Chỉ là sau khi báo thù thì sao? Trở lại Tuyết Sơn, hết thảy cũng đều mờ mịt mà thôi.
Địch Vân nghĩ, có lẽ nếu không gặp được Đông Phương Bất Bại, hắn vẫn sẽ sống một đời mờ mịt.
Địch Vân lại an bài nhân thủ quan sát động tỉnh của người Ôn gia bảo, nói thế nào Hạ Tuyết Nghi cũng đã bái hắn làm sư. Nhưng từ trước tới nay, võ công trên người của Hạ Tuyết Nghi đều do Đông Phương Bất Bại dạy, sư ph5u như hắn cũng có chút áy náy.
Sau lại phái người mang quà tam phu nhân, Địch Vân cười chính mình lòng dạ hẹp hòi, trong lòng nhiều hay ít cũng có chút không thoải mái. Nhưng nếu bảo người khác mang đi, hắn lại làm không được. Ở trên giang hồ này, ai cũng không đơn giản, huống chi là mấy phụ nhân. Nếu không phải vợ chồng son, ngay cả danh phận cũng không có, còn phải ghen ghét gì nhay, có lẽ hẳn phải thương hại họ mới đúng. Địch Vân truyền lời qua, nếu họ muốn xuống núi thì sẽ thả họ ra, không thì hãy cứ lưu lại.
Về phần chuyện của Nhâm Ngã Hành, Địch Vân còn chưa nói cùng Đông Phương Bất Bại, hai người bận rộn nhiều ngày như vậy, hắn nghĩ sau này tìm thời gian rồi hẵng nói, bằng không cũng không thể an tâm. Mà người được phái đi báo lại, Nhậm Doanh Doanh hiện tại ở Lạc Dương, bên người có vài lão nhân giáo chúng. Hữu sứ Hướng Vấn Thiên cũng theo lệnh xuống núi, cũng đi đến Lạc Dương.
Địch Vân đối với Hướng Vấn Thiên không cóấn tượng sâu đậm, dù sao hắn cũng là thủ hạđắc lực của Nhâm Ngã Hành. Sau khi Đông Phương Bất Bại kế nhiệm vị trí giáo chủ hắn đã giữ vị trí hữu sứ, địa vị rất cao, chỉ là không có việc làm, cũng không khiến người chúý. Trong trí nhớ, Hướng Vấn Thiên cũng là một anh hùng hảo hán, võ công không tồi.
Về phần Nhậm Doanh Doanh, Thánh cô Nhật Nguyệt thần giáo, Địch Vân cũng không nhớ rõ lắm. Đông Phương Bất Bại cho nàng địa vị dưới một người trên vạn ngườu như vậy, ở trong Nhật Nguyệt thần giáo là vô cùng tôn quý. Huống hồ còn là nhi nữ Nhâm Ngã Hành, tuy rằng tuổi tác không lớn, vẫn là một tiểu cô nương, nhưng võ công không kém, làm việc cũng đủ tàn nhẫn, khiến người vừa kính vừa sợ. Chỉ là nàng đã rời khỏi Hắc Mộc Nhai, Địch Vân cũng chưa từng trực tiếp gặp qua nàng.
Địch Vân đối với Nhậm Doanh Doanh cũng không quá yên tâm, cũng không biết tại sao lại như vậy. Khi Nhậm Ngã Hành kia chết Nhậm Doanh Doanh còn chưa trưởng thành, nhiều như vậy năm đều do Đông Phương Bất Bại chăm sóc nàng, đối đãi nàng vô cùng tốt. Chỉ là nếu Nhậm Ngã Hành thật sự không chết, thật sự sẽ trở về giết Đông Phương Bất Bại, Nhậm Doanh Doanh kia không biết sẽ theo phe nào.
Địch Vân càng nghĩ càng không thể yên tâm, lại phái vài người đến Lạc Dương. Nếu Nhâm Ngã Hành không chết, nói không chừng sẽđi tìm Nhậm Doanh Doanh……
…………
Quay về Hắc Mộc Nhai cũng đã hai ba tháng, chuyện thất thất bát bát gì cũng đã xử lí xong, cuối cùng cũng được thanh nhàn. Lại nói đã qua nhiều ngày như vậy, hai người ngoại trừ thời điểm thẳng thắn lại bị tiểu Địch Vân phá rồi chuyện tốt ra, cũng chưa thân cận qua.
Đông Phương Bất Bại ngày thường sau khi xử lí giáo vụ xong đều ở cùng tiểu Đich Vân, dạy nó nói chuyện, bồi nó ngoạn. Có thời gian thì lại dạy Hạ Tuyết Nghi một ít võ công. Địch Vân cùng y vẫn thường lui tới như thường ngày, buổi sáng đến hầu hạ y thức dậy, giữa trưa lại đến dùng bữa, buổi tối cùng nhau ăn cơm rồi đến thư phòng đọc sách. Ngẫu nhiên thân cận cũng có, nhưng cũng chỉ là hôn môi thường thức mà thôi.
Đông Phương Bất Bại có chút mất mát, nghĩ bộ dáng bản thân như thế, có lẽ thật sự khiến người không thích. Nếu nói y chán ghét hắn, nhưng gần đây người nọ vẫn đối với hắn rất tốt, mấy tháng này chăm sóc cẩn thận, khi thanh nhàn cũng ở bên cạnh hắn, cơ hồ một bước cũng không rời.
Đông Phương Bất Bại trong lòng phiền não, khác với Địch Vân, y lại suy nghĩ theo một hướng khác. Đông Phương Bất Bại ở trong lòng làđệ nhất không thể nghi ngờ. Trước kia hắn nghĩ người nọ là cường giả vô thế, sau mới hiểu được hắn thực rất cường giả, lại khiến y đau lòng đến hít thở không thông.
Thời điềm không bận, hắn tất nhiên làở cùng Đông Phương Bất Bại. Chỉ là không còn hành vi thân cận giống ngày ấy. Đương nhiên không phải hắn không thích Đông Phương Bất Bại, Địch Vân này là người kiên quyết, một khi nhận định chuyện gì thì sẽ không buông tha, nói muốn thay đổi thì khó lại càng khó. Nhưng người này cũng quá mức cổ hủ, vô cùng giữ phép tắc.
Địch Vân cũng cóđiểm phiền muộn, hắn cùng Đông Phương Bất Bại hai đều là nam tử, tuy rằng hôm nay hắn sẽ không vì vấn đề thích hay không thích mà rối rắm nữa. Nhưng hai nam tử sao lại có thểở bên nhau? Hắn tất nhiên không bận tâm ánh mắt của người khác, chỉ làĐông Phương Bất Bại là nhất giáo Giáo chủ……
Còn chuyện thân cận kia phải để sau khi thành thân mới được làm. Mà muốn Đông Phương Bất Bại gả cho hắn, chẳng phải có chút vũ nhục y sao? Mà ngược lại, muốn Đông Phương thú một nam nhân, phải chăng cũng sẽ bị người cười nhạo? Đến giờ cơm trưa, Địch Vân đến tìm Đông Phương Bất Bại, theo thường lệ người nọôm tiểu Địch Vân đãđược hơn bảy tháng ngồi trên giường cùng ngoạn, thỉnh thoảng sẽ dạy nó học nói.
Tiểu Địch Vân đã hơn bảy tháng, cóĐông Phương Bất Bại chăm sóc, đãi ngộ tất nhiên là nhất đẳng nhất hảo. Cũng xem như thông minh, bình thường ừ a a, ngẫu nhiên cũng thực nể tình đọc rõ từng chữ mà gọi “Phụ thân”. Tuy rằng gọi còn chưa được rõ lắm, cũng nói không hoàn chỉnh được hai chữ này, bất quáĐông Phương Bất Bại vẫn rất cao hứng. Không có việc gì liền ôm nó mà dạy.
“Tiểu Vân, xem cha ngươi đến a, mau gọi hắn.”Đông Phương Bất Bại đem tiểu Địch Vân đặt ở trên giường đùa nghịch, ngẩng đầu thấy Địch Vân tiến vào, không khỏi cười, kéo tay tiểu Địch Vân nói.
Tiểu Địch Vân a a chớp mắt, nhưng một chút mặt mũi cũng không cho Địch Vân. Địch Vân cảm thấy có chút buồn cười, bước qua trạc trạc hai má nộn thịt của hài tử, liền nói:“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước.”
Đông Phương Bất Bại gọi người mang tiểu Địch Vân ra ngoài rồi mới đến gian ngoài dùng bữa.
“Đông Phương,”Địch Vân ngồi ở bên cạnh y, do dự một chút mới nói nói:“Thánh côđã lâu không trở về Hắc Mộc Nhai, không bằng truyền lệnh đi xuống, chiêu Thánh cô trở về……”
“Nhậm Doanh Doanh?”Đông Phương Bất Bại bỗng nhiên nghe hắn nhắc tới Nhậm Doanh Doanh, không có phản ứng lại, chỉ hơi sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức hỏi:“Vì sao đột nhiên nghĩđến việc chiêu Doanh Doanh trở về?”
Địch Vân trầm mặc trong chốc lát, hắn phái ra rất nhiều người đi tra chuyện của Nhậm Ngã Hành, tuy rằng đều nói lão đã bệnh chết sau khi Đông Phương Bất Bại kế nhiệm. Chỉ là cái cớ bệnh chết này không đủđể xóa bỏ nghi vấn trong lòng hắn. Người phái đi quan sát Nhậm Doanh Doanh cũng có hồi báo, Hướng Vấn Thiên đến Lạc Dương tìm Thánh cô. Hướng Vấn Thiên như làđang tìm người……
Thân thủ trạc trạc hai má đô đô thịt của tiểu Địch Vân, tiểu oa nhi này náo biết mình đã phá hỏng chuyện tốt của người khác, còn “A a” túm lấy một lọn tóc dài buông xuống mà ngoạn ngoạn.
“Ngươi đứa nhỏ này……”Đông Phương Bất Bại buồn cười hình như muốn rút lại lọn tóc, chỉ là nhìn đôi mắt đáng thương hề hề kia, làm sao còn có thể sinh khí, chỉ phải từ bỏ.
Địch Vân ở gian ngoài, lúc này rất xấu hổ, tuy rằng trong lòng còn lưu lại một chút đau đớn, nhưng lúc này vẫn là xấu hổ nhiều hơn. Tiểu Địch Vân đột nhiên oa oa khóc, dọa hắn nhảy dựng, thực đã quên mất tiểu Địch Vân luôn do Đông Phương Bất Bại tự mình chăm sóc, tất nhiên là ngủcùng y.
Sờ sờ cái mũi, Địch Vân ngẫm lại bộ dáng lúc đó của mình, có chút buồn cười. Giương mắt nhìn sắc trời bên ngoài, so với dĩ vãng đã trễ hơn một ít, không biết Hạ Tuyết Nghi có còn chờ hắn qua dạy võ công hay không. Lại nhìn thức ăn trên bàn còn chưa được động qua, vẫn là bước vào trong phòng.
“Đông Phương.”
Đông Phương Bất Bại hống hài tử, bỗng nhiên nghe được thanh âm Địch Vân, tim đập nhanh hai nhịp, không nghĩ tới hắn đã trở về.
Địch Vân bước đến đem tiểu Địch Vân ôm lấy, nói:“Ngươi còn chưa dùng qua điểm tâm, đến ăn một chút đi, ta ôm hài tử ra ngoài, bây giờ cũng không còn sớm.”
“Vẫn làđể cho ta đi.”Đông Phương Bất Bại lắc đầu, người khác chăm sóc tiểu Địch Vân sẽ khiến lo lắng, cho tới bây giờđều là tự mình làm,“Chuyện của ngươi rất nhiều, không cần giúp ta, cứđi trước đi. Bằng không đến giữa trưa cũng chưa xong việc.”
Địch Vân nghe y nói như thế mà trong lòng ấm áp, đại tổng quản như hắn công sự bề bọn, việc lớn việc nhỏ mỗi ngày đều chất thành một đống lớn. Chỉ làĐông Phương Bất Bại thân là giáo chủ, cũng không thanh nhàn hơn so với hắn. Chỉ là vô luận lúc nào người nọ cũng luôn nghĩđến hắn trước……
“Ta cùng ngươi dùng xong điểm tâm rồi đi.”Địch Vân không khỏi đi qua giữ chặt tay Đông Phương Bất Bại, kéo y đến gian ngoài. Phân phó người đem một chút cháo đến cho tiểu Địch Vân, lại phái người truyền tin bảo Hạ Tuyết Nghi hôm nay không cần chờ, mới ngồi xuống tiếp tục dùng bữa.
Địch Vân dùng bữa xong trở về thư phòng xử lý tạp vụ, chợt nghe nói phải phái người ra ngoài đem mấy xe bạc Hạ Tuyết Nghi đã cướp trở về.
Địch Vân nghe xong lại nhẹ nhàng thở ra, chuyện này coi như xong. Chỉ làđám người Ôn gia bảo vẫn chua chịu yên, vẫn còn hỏi thăm tung tích của Hạ Tuyết Nghi.
Địch Vân cũng từng hỏi qua Hạ Tuyết Nghi. Hạ Tuyết Nghi cùng người của Ôn gia bảo có cừu oán, Ôn gia vốn dựa vào cướp của mà sống, ở trên giang hồ cũng không có thanh danh gì hay. Huống hồ, người của Ôn gia bảo cũng không phải cướp của người giàu chia cho người nghèo, mà chỉ nhằm vào thường dân, bọn người này cũng không có võ công gì cao thâm, cũng chi dùng đểđối phó với tiểu thương gia gì đó mà thôi.
Một nhà Hạ Tuyết Nghi tất nhiên cũng không phải giang hồ nhân sĩ, lúc ấy hắn bất quá cũng chỉ là một hài tử chưa trưởng thành nhưng lại phải nhìn cảnh cả nhà mình chết dưới tay bọn người Ôn gia bảo.
Đó là cảm giác như thế nào, Địch Vân nghĩ mình không biết, có lẽ kiếp trước hắn gặp phải rất nhiều chuyện bất hạnh, nhưng từ lúc hắn bắt đầu nhận thức, cũng không biết phụ thân mình là ai, lại càng chưa từng trải qua biến cố như vậy. Nên khi nghe, Địch Vân cũng trầm mặc.
Hạ Tuyết Nghi từng nói, lúc ấy hắn không biết cái gì ngoài cừu hận, trong lòng chẳng còn thứ gì. Mục tiêu duy nhất của hắn chính là báo thù, vì báo thù mà không từ thủđoạn.
Địch Vân không biết nói cái gì cho phải. Từng có một ngày hắn cũng có loại tâm tình này, bị người hãm hại, bị người tra tấn, lúc ấy trong lòng cũng chỉ có báo thù, ý niệm trong đầu chỉ có tìm Vạn gia báo thù. Chỉ là sau khi báo thù thì sao? Trở lại Tuyết Sơn, hết thảy cũng đều mờ mịt mà thôi.
Địch Vân nghĩ, có lẽ nếu không gặp được Đông Phương Bất Bại, hắn vẫn sẽ sống một đời mờ mịt.
Địch Vân lại an bài nhân thủ quan sát động tỉnh của người Ôn gia bảo, nói thế nào Hạ Tuyết Nghi cũng đã bái hắn làm sư. Nhưng từ trước tới nay, võ công trên người của Hạ Tuyết Nghi đều do Đông Phương Bất Bại dạy, sư ph5u như hắn cũng có chút áy náy.
Sau lại phái người mang quà tam phu nhân, Địch Vân cười chính mình lòng dạ hẹp hòi, trong lòng nhiều hay ít cũng có chút không thoải mái. Nhưng nếu bảo người khác mang đi, hắn lại làm không được. Ở trên giang hồ này, ai cũng không đơn giản, huống chi là mấy phụ nhân. Nếu không phải vợ chồng son, ngay cả danh phận cũng không có, còn phải ghen ghét gì nhay, có lẽ hẳn phải thương hại họ mới đúng. Địch Vân truyền lời qua, nếu họ muốn xuống núi thì sẽ thả họ ra, không thì hãy cứ lưu lại.
Về phần chuyện của Nhâm Ngã Hành, Địch Vân còn chưa nói cùng Đông Phương Bất Bại, hai người bận rộn nhiều ngày như vậy, hắn nghĩ sau này tìm thời gian rồi hẵng nói, bằng không cũng không thể an tâm. Mà người được phái đi báo lại, Nhậm Doanh Doanh hiện tại ở Lạc Dương, bên người có vài lão nhân giáo chúng. Hữu sứ Hướng Vấn Thiên cũng theo lệnh xuống núi, cũng đi đến Lạc Dương.
Địch Vân đối với Hướng Vấn Thiên không cóấn tượng sâu đậm, dù sao hắn cũng là thủ hạđắc lực của Nhâm Ngã Hành. Sau khi Đông Phương Bất Bại kế nhiệm vị trí giáo chủ hắn đã giữ vị trí hữu sứ, địa vị rất cao, chỉ là không có việc làm, cũng không khiến người chúý. Trong trí nhớ, Hướng Vấn Thiên cũng là một anh hùng hảo hán, võ công không tồi.
Về phần Nhậm Doanh Doanh, Thánh cô Nhật Nguyệt thần giáo, Địch Vân cũng không nhớ rõ lắm. Đông Phương Bất Bại cho nàng địa vị dưới một người trên vạn ngườu như vậy, ở trong Nhật Nguyệt thần giáo là vô cùng tôn quý. Huống hồ còn là nhi nữ Nhâm Ngã Hành, tuy rằng tuổi tác không lớn, vẫn là một tiểu cô nương, nhưng võ công không kém, làm việc cũng đủ tàn nhẫn, khiến người vừa kính vừa sợ. Chỉ là nàng đã rời khỏi Hắc Mộc Nhai, Địch Vân cũng chưa từng trực tiếp gặp qua nàng.
Địch Vân đối với Nhậm Doanh Doanh cũng không quá yên tâm, cũng không biết tại sao lại như vậy. Khi Nhậm Ngã Hành kia chết Nhậm Doanh Doanh còn chưa trưởng thành, nhiều như vậy năm đều do Đông Phương Bất Bại chăm sóc nàng, đối đãi nàng vô cùng tốt. Chỉ là nếu Nhậm Ngã Hành thật sự không chết, thật sự sẽ trở về giết Đông Phương Bất Bại, Nhậm Doanh Doanh kia không biết sẽ theo phe nào.
Địch Vân càng nghĩ càng không thể yên tâm, lại phái vài người đến Lạc Dương. Nếu Nhâm Ngã Hành không chết, nói không chừng sẽđi tìm Nhậm Doanh Doanh……
…………
Quay về Hắc Mộc Nhai cũng đã hai ba tháng, chuyện thất thất bát bát gì cũng đã xử lí xong, cuối cùng cũng được thanh nhàn. Lại nói đã qua nhiều ngày như vậy, hai người ngoại trừ thời điểm thẳng thắn lại bị tiểu Địch Vân phá rồi chuyện tốt ra, cũng chưa thân cận qua.
Đông Phương Bất Bại ngày thường sau khi xử lí giáo vụ xong đều ở cùng tiểu Đich Vân, dạy nó nói chuyện, bồi nó ngoạn. Có thời gian thì lại dạy Hạ Tuyết Nghi một ít võ công. Địch Vân cùng y vẫn thường lui tới như thường ngày, buổi sáng đến hầu hạ y thức dậy, giữa trưa lại đến dùng bữa, buổi tối cùng nhau ăn cơm rồi đến thư phòng đọc sách. Ngẫu nhiên thân cận cũng có, nhưng cũng chỉ là hôn môi thường thức mà thôi.
Đông Phương Bất Bại có chút mất mát, nghĩ bộ dáng bản thân như thế, có lẽ thật sự khiến người không thích. Nếu nói y chán ghét hắn, nhưng gần đây người nọ vẫn đối với hắn rất tốt, mấy tháng này chăm sóc cẩn thận, khi thanh nhàn cũng ở bên cạnh hắn, cơ hồ một bước cũng không rời.
Đông Phương Bất Bại trong lòng phiền não, khác với Địch Vân, y lại suy nghĩ theo một hướng khác. Đông Phương Bất Bại ở trong lòng làđệ nhất không thể nghi ngờ. Trước kia hắn nghĩ người nọ là cường giả vô thế, sau mới hiểu được hắn thực rất cường giả, lại khiến y đau lòng đến hít thở không thông.
Thời điềm không bận, hắn tất nhiên làở cùng Đông Phương Bất Bại. Chỉ là không còn hành vi thân cận giống ngày ấy. Đương nhiên không phải hắn không thích Đông Phương Bất Bại, Địch Vân này là người kiên quyết, một khi nhận định chuyện gì thì sẽ không buông tha, nói muốn thay đổi thì khó lại càng khó. Nhưng người này cũng quá mức cổ hủ, vô cùng giữ phép tắc.
Địch Vân cũng cóđiểm phiền muộn, hắn cùng Đông Phương Bất Bại hai đều là nam tử, tuy rằng hôm nay hắn sẽ không vì vấn đề thích hay không thích mà rối rắm nữa. Nhưng hai nam tử sao lại có thểở bên nhau? Hắn tất nhiên không bận tâm ánh mắt của người khác, chỉ làĐông Phương Bất Bại là nhất giáo Giáo chủ……
Còn chuyện thân cận kia phải để sau khi thành thân mới được làm. Mà muốn Đông Phương Bất Bại gả cho hắn, chẳng phải có chút vũ nhục y sao? Mà ngược lại, muốn Đông Phương thú một nam nhân, phải chăng cũng sẽ bị người cười nhạo? Đến giờ cơm trưa, Địch Vân đến tìm Đông Phương Bất Bại, theo thường lệ người nọôm tiểu Địch Vân đãđược hơn bảy tháng ngồi trên giường cùng ngoạn, thỉnh thoảng sẽ dạy nó học nói.
Tiểu Địch Vân đã hơn bảy tháng, cóĐông Phương Bất Bại chăm sóc, đãi ngộ tất nhiên là nhất đẳng nhất hảo. Cũng xem như thông minh, bình thường ừ a a, ngẫu nhiên cũng thực nể tình đọc rõ từng chữ mà gọi “Phụ thân”. Tuy rằng gọi còn chưa được rõ lắm, cũng nói không hoàn chỉnh được hai chữ này, bất quáĐông Phương Bất Bại vẫn rất cao hứng. Không có việc gì liền ôm nó mà dạy.
“Tiểu Vân, xem cha ngươi đến a, mau gọi hắn.”Đông Phương Bất Bại đem tiểu Địch Vân đặt ở trên giường đùa nghịch, ngẩng đầu thấy Địch Vân tiến vào, không khỏi cười, kéo tay tiểu Địch Vân nói.
Tiểu Địch Vân a a chớp mắt, nhưng một chút mặt mũi cũng không cho Địch Vân. Địch Vân cảm thấy có chút buồn cười, bước qua trạc trạc hai má nộn thịt của hài tử, liền nói:“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước.”
Đông Phương Bất Bại gọi người mang tiểu Địch Vân ra ngoài rồi mới đến gian ngoài dùng bữa.
“Đông Phương,”Địch Vân ngồi ở bên cạnh y, do dự một chút mới nói nói:“Thánh côđã lâu không trở về Hắc Mộc Nhai, không bằng truyền lệnh đi xuống, chiêu Thánh cô trở về……”
“Nhậm Doanh Doanh?”Đông Phương Bất Bại bỗng nhiên nghe hắn nhắc tới Nhậm Doanh Doanh, không có phản ứng lại, chỉ hơi sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức hỏi:“Vì sao đột nhiên nghĩđến việc chiêu Doanh Doanh trở về?”
Địch Vân trầm mặc trong chốc lát, hắn phái ra rất nhiều người đi tra chuyện của Nhậm Ngã Hành, tuy rằng đều nói lão đã bệnh chết sau khi Đông Phương Bất Bại kế nhiệm. Chỉ là cái cớ bệnh chết này không đủđể xóa bỏ nghi vấn trong lòng hắn. Người phái đi quan sát Nhậm Doanh Doanh cũng có hồi báo, Hướng Vấn Thiên đến Lạc Dương tìm Thánh cô. Hướng Vấn Thiên như làđang tìm người……
Danh sách chương