Năm mươi năm là quãng thời gian không dài cũng không ngắn. Ít nhất nó đủ để Sesshomaru lần nữa chỉ huy quân đội yêu quái của Tây quốc một lần nữa đem Miêu tộc Yêu báo đá trở về vùng đất phía Cực Tây xa xôi.
Lần này, Sát điện hạ đã đem Nanh Quỷ rà soát từ chuôi kiếm đến mũi kiếm, vậy dụng vô cùng thành thục. Không cần phí quá nhiều công sức, Miêu tộc liền bị ép ra khỏi lãnh thổ Tây quốc. Về chuyện này, Irasue hiển nhiên rất vui vẻ. Không cần nàng ra tay liền thu phục kẻ địch, còn minh chứng nào tốt hơn sự kiện lần này. Sesshomaru trong mắt quần thần Tây quốc đã tiến lên địa vị cao hơn, hoàn toàn xứng đáng chính thức lãnh đạo Tây quốc khổng lồ. Irasue nóng lòng muốn đem gánh nặng ném cho nhi tử đi ngao du một phen, kết quả...
Chờ nàng chạy đến nơi, Sesshomaru đã sớm mất tăm, chỉ còn vài chữ rất lớn trên mặt đất.
Đi xa, chớ niệm.
Lăng Nguyệt Tiên Cơ giận đến giơ chân, hận không thể đem đại nhi tử kéo về hảo hảo tấu một trận.
Tự do của nàng, lữ trình của nàng...
Nàng còn muốn ghé thăm Inuyasha a!!!! Có còn nhân tính nữa không đây?
→_→ Ngươi không cảm thấy có gì đó sai sai ở đây sao, phu nhân?
Oán khí của mẫu thân đại nhân đương nhiên không thể hoãn lại cước bộ của Sát điện hạ. Sesshomaru cùng " cái đuôi tri kỷ " Jaken lặng lẽ xuất phát, rời xa chiến trường đầy máu tanh.
Trong năm mươi năm này, Mikazuki chưa từng quay lại dù chỉ một lần, tựa như tan biến khỏi cõi đời này. Tất cả khiến ký ức của mọi người về hắn mờ nhạt đi rất nhiều, cảm giác như người nọ chỉ là ảo giác ngắn ngủi của bọn họ. Jaken không dám hỏi Sesshomaru, chỉ có thể yên lặng an ủi con mèo hiếu kỳ trong lòng.
Trải qua không lâu, trong một trận chiến cùng một đám yêu quái khô mộc hạ đẳng, yêu lực của Sesshomaru trong nháy mắt ngưng trệ.
" Thịch " một tiếng, Thương Long Phá sắp tung ra lặng yên biến mất.
Trong nháy mắt, tâm trí hắn đột nhiên dừng lại. Mấy yêu quái xung quanh không hiểu vì sao cường địch sẽ thất thần trong lúc chiến đấu, lại không cản được bọn họ nhân cơ hội tung ám chiêu. Vô số dây khô đầy gai nhọn đan xen thành thiên la địa võng, ý đồ đem đại yêu khóa lại trên mặt đất. Kết giới màu tím bừng sáng, đem đòn tấn công toàn bộ phản trở về.
Sesshomaru hừ lạnh, xuống tay càng thêm sắc bén. Thần tình thiếu niên dưới dương quang càng thêm góc cạnh, tàn nhẫn. Không một chút ngoài ý muốn, toàn bộ khô mộc yêu quái trong cánh rừng toàn bộ bị diệt. Yêu lực của Sesshomaru thông thuận như chưa từng có chuyện gì xảy ra, dừng lại ở mức hai phần ba tổng thể.
Bạch y thiếu niên một cái liếc mắt cũng sẽ không bố thí cho xác cây la liệt, tung người thuấn di về một hướng.
Khi nãy, trong nháy mắt hắn cảm ứng được dao động yêu lực của Inuyasha. Xem ra bán yêu sớm muộn muốn phá vỡ phong ấn tỉnh lại.
Sesshomaru nhanh chóng rời đi, bỏ lại tràng khóc lóc thê lương trên chiến trận.
" Sesshomaru-sama! "
→_→ Đại gia biết ai rồi đúng không? Hảo đáng thương.
Ở một thế giới khác, Hàn Tam Nguyệt từ trong giấc ngủ dài dằng dặc thoát ra, ngáp nhẹ một tiếng. Bản thể của hắn đang rung động nhè nhẹ, báo hiệu cho thần thức còn đang trầm miên.
Mỗ gia trưởng nháy mắt mấy cái, không xác định lẩm bẩm: " Ngọc Tứ hồn tái xuất " giang hồ " rồi? "
Năm mươi năm thế nào nhanh như vậy a? Không đúng! Tính theo thời gian chênh lệch, bên kia giờ này hẳn là rạng sáng không lâu đi? Inuyasha thế nào đã sắp tỉnh lại rồi? Không phải thời gian chính xác là nửa đêm u ám sao?
Hay nội dung vở kịch đang giở trò quỷ? Thấy thế nào cũng là thời gian không hợp lý nga!
Kỳ thực hình như vẫn còn một khả năng nữa.
Là do tác động của hắn đến cốt truyện ngay từ đầu.
Đại điện rộng lớn chỉ có thanh âm của hắn vọng lại. Nửa chung trà sau, tẩm điện bên trái phát ra vài tiếng động khẽ khàng. Một người hắc phát hồng mâu, dung mạo so Hàn Tam Nguyệt không có một nét sai biệt nào vẻ mặt không tốt đi ra:
" Ngươi còn biết tỉnh dậy! Nếu Ma Cung tiếp tục để ngươi dẫn dắt sớm muộn gì cũng sụp đổ! "
Hàn Tam Nguyệt không có đem lời người kia để trong lòng, phẩy phẩy tay đáp: " Ngươi lo cái gì nha? Cho dù ta muốn nó sụp đổ, nó sẽ sụp cho ta nhờ sao? Không cần căng thẳng vậy a!"
Chước Ngọc Khanh nghiến răng, vung tay bỏ ra ngoài: " Mặc kệ ngươi! Thời hạn của ngươi còn một năm nữa, nếu không tìm được Ngạn Nhược U liền ngoan ngoãn ngồi trông Ma Cung thêm năm mươi năm nữa! "
Nhìn thấy biểu tình giận dỗi trên khuôn mặt giống hệt mình, Hàn Tam Nguyệt hóa đá ba giây, lại như không có việc gì độc thoại: " Ngươi ngược lại đừng quên, năng lực của ta so hai ngươi vốn đã nhỉnh hơn. Kẻ sinh ra muộn nhất này mới chính là người giữ quyền chủ đạo a! Cho dù chỉ còn một ngày, ta cũng có thể dễ dàng đem họ Ngạn kia lôi về. "
Chước Ngọc Khanh không có nghe thấy lời nói của hắn, sớm đã bỏ ra ngoài. Hắn không giống Hàn Tam Nguyệt thảnh thơi quản lý nội vụ, công việc của hắn là đem lũ tu sĩ chính đạo dám mon men đến gần Ma Cung toàn bộ tấu trở về.
Hàn Tam Nguyệt đổi một tư thế khác, nhàn hạ đung đưa chân.
Còn một năm nữa, chi bằng để huynh trưởng đại nhân lảng vảng thêm chút thời gian nữa. Dù sao lần này hắn sớm đề phòng chuyện Kagome xuất hiện ở Chiến quốc.
Việc kế tiếp liền giao cho tiểu điện hạ nhà hắn.
- -- ------ ------ ------ ----Ta là Inuyasha đã thức tỉnh phân cách tuyến --- ------ -------
Mặt trời vừa nhô lên không lâu, đang cần mẫn ban phát dương quang ấm áp lên mọi vật.
Cũng mạnh mẽ đánh thẳng vào tâm tình kích động của thiếu nữ trẻ trung.
Inuyasha.
Kagome xuất hiện như định mệnh an bài, nhưng lần này thiếu nữ không có tiến lên tò mò chạm vào đôi tai khả ái của bán yêu dưới gốc Thần Mộc. Nước mắt không tiếng động rơi xuống, tràn lan trên hai gò má thanh xuân.
Inuyasha. Inuyasha. Inuyasha...
Ta cuối cùng cũng chờ được ngày hôm nay!
Thiếu nữ nâng tay gạt lệ, khẩn cấp tiến lên chạm vào mũi tên trên ngực bán yêu. Không ngoài dự đoán, phá ma chi tiễn không có cự tuyệt nàng đụng chạm, tựa như một mũi tên bình thường đến không thể bình thường hơn.
" Này! " Có tiếng bước chân dồn dập cùng quát tháo, Kagome biết đó là đám người thường đi tuần tra quanh làng, đặc biệt là vị trí của Thần Mộc.
" Mau dừng lại! Không được đụng vào thứ đó! "
Vô số mũi tên ghim lên thân cây, lại không một cái nào gây tổn thương đến thiếu nữ cùng bán yêu. Kagome không chút nào sợ hãi, cứng rắn muốn đem mũi tên rút ra.
Chỉ là một lần trải nghiệm nữa mà thôi.
Thôn dân trơ mắt nhìn mũi tên dần tan rã trong tay thiếu nữ. Có tiếng tim đập vang lên vô cùng nhẹ nhàng, lại khiến người người run sợ. Bàn tay thiếu niên khẽ động, một đôi mắt kim sắc vàng óng chậm rãi mở ra.
Kagome suýt nữa không khống chế được lao đến ôm hắn, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của thiếu niên dọa trụ.
Inuyasha thử cử động thân thể, không để ý đến khớp xương răng rắc kêu, cười lạnh nhìn thiếu nữ trước mặt: " Kikyo. Đã lâu không gặp. "
Có người nhanh chóng rời khỏi cánh rừng, chạy vội về phía làng. Bọn họ cần viện trợ ngay lúc này.
Nghe được cái tên kia, nước mắt của thiếu nữ lần nữa trào ra không thể ngăn cản. Inuyasha ngẩn người, đột nhiên nhạt nhẽo cười:
" Vu nữ! Chúng ta đến thanh toán nợ nần thôi! "
Kể cả sự kiện tàn phá ngôi làng, lẫn mũi tên phong ấn hắn trên cây. Toàn bộ đều phải có lời giải thích xác đáng!
Kagome không kịp nói gì thêm, thiếu niên đã cong trảo tấn công nàng.
Không chút nương tay.
Hắn không phải Inuyasha mà nàng biết đến. Inuyasha của hiện tại chỉ biết căm giận Kikyo sau biến cố năm mươi năm trước. Thiếu nữ rất nhanh liền nhận rõ vấn đề này.
Nói cách khác, bắt đầu lại từ con số không.
Mũi tên tuyệt tình của Kikyo ngày đó khiến Inuyasha không thể quên được, là minh chứng tốt nhất cho việc hắn bị phản bội.
Cho dù đó là hiểu lầm đi chăng nữa, cũng không thể chấp nhận được.
Kikyo không tin hắn, mặc dù bọn họ là bằng hữu suốt mấy năm. Phản ứng của Kikyo khiến hắn mất đi niềm tin về khả năng nhân loại có thể tín nhiệm một bán yêu như hắn.
Kagome chật vật né tránh công kích, dùng chút linh lực ít ỏi tránh được thế công của thiếu niên. Inuyasha một bên dồn dập tấn công, một bên khó tránh khỏi nghi hoặc.
Linh lực của Kikyo không sai, nhưng mùi vị dường như có chút không đúng. Nếu không ngửi kĩ, e rằng hắn cũng không nhận ra. Thiếu niên chậm rãi dừng tay, nghi ngờ nhìn Kagome: " Ngươi không phải Kikyo. Đóng giả nàng ta lại có mục đích gì? "
" Ta..."
" Tránh ra! "
Kagome vừa muốn tiến lên giải thích, lại bị một thanh âm già nua ngắt lời. Cả hai theo bản năng quay đầu, bỗng nhiên phát hiện có thứ gì đó được ném đến. Thiếu niên bán yêu không biết thứ kia là gì, nhưng Kagome lại không thể rành mạch hơn.
Ngôn linh tràng hạt.
Mấy hạt tràng sáng lên, bao vây lấy cổ thiếu niên. Inuyasha bị biến cố làm cho hoa mắt, ngược lại dần bình tĩnh hơn. Lúc nãy quá chú ý người này, không có để ý đám người dai như đỉa kia, lại để bọn họ chui chỗ trống.
Cách đó không xa, một bóng người màu trắng không kinh động bất kỳ ai lặng yên xuất hiện.
_________________
Lần này, Sát điện hạ đã đem Nanh Quỷ rà soát từ chuôi kiếm đến mũi kiếm, vậy dụng vô cùng thành thục. Không cần phí quá nhiều công sức, Miêu tộc liền bị ép ra khỏi lãnh thổ Tây quốc. Về chuyện này, Irasue hiển nhiên rất vui vẻ. Không cần nàng ra tay liền thu phục kẻ địch, còn minh chứng nào tốt hơn sự kiện lần này. Sesshomaru trong mắt quần thần Tây quốc đã tiến lên địa vị cao hơn, hoàn toàn xứng đáng chính thức lãnh đạo Tây quốc khổng lồ. Irasue nóng lòng muốn đem gánh nặng ném cho nhi tử đi ngao du một phen, kết quả...
Chờ nàng chạy đến nơi, Sesshomaru đã sớm mất tăm, chỉ còn vài chữ rất lớn trên mặt đất.
Đi xa, chớ niệm.
Lăng Nguyệt Tiên Cơ giận đến giơ chân, hận không thể đem đại nhi tử kéo về hảo hảo tấu một trận.
Tự do của nàng, lữ trình của nàng...
Nàng còn muốn ghé thăm Inuyasha a!!!! Có còn nhân tính nữa không đây?
→_→ Ngươi không cảm thấy có gì đó sai sai ở đây sao, phu nhân?
Oán khí của mẫu thân đại nhân đương nhiên không thể hoãn lại cước bộ của Sát điện hạ. Sesshomaru cùng " cái đuôi tri kỷ " Jaken lặng lẽ xuất phát, rời xa chiến trường đầy máu tanh.
Trong năm mươi năm này, Mikazuki chưa từng quay lại dù chỉ một lần, tựa như tan biến khỏi cõi đời này. Tất cả khiến ký ức của mọi người về hắn mờ nhạt đi rất nhiều, cảm giác như người nọ chỉ là ảo giác ngắn ngủi của bọn họ. Jaken không dám hỏi Sesshomaru, chỉ có thể yên lặng an ủi con mèo hiếu kỳ trong lòng.
Trải qua không lâu, trong một trận chiến cùng một đám yêu quái khô mộc hạ đẳng, yêu lực của Sesshomaru trong nháy mắt ngưng trệ.
" Thịch " một tiếng, Thương Long Phá sắp tung ra lặng yên biến mất.
Trong nháy mắt, tâm trí hắn đột nhiên dừng lại. Mấy yêu quái xung quanh không hiểu vì sao cường địch sẽ thất thần trong lúc chiến đấu, lại không cản được bọn họ nhân cơ hội tung ám chiêu. Vô số dây khô đầy gai nhọn đan xen thành thiên la địa võng, ý đồ đem đại yêu khóa lại trên mặt đất. Kết giới màu tím bừng sáng, đem đòn tấn công toàn bộ phản trở về.
Sesshomaru hừ lạnh, xuống tay càng thêm sắc bén. Thần tình thiếu niên dưới dương quang càng thêm góc cạnh, tàn nhẫn. Không một chút ngoài ý muốn, toàn bộ khô mộc yêu quái trong cánh rừng toàn bộ bị diệt. Yêu lực của Sesshomaru thông thuận như chưa từng có chuyện gì xảy ra, dừng lại ở mức hai phần ba tổng thể.
Bạch y thiếu niên một cái liếc mắt cũng sẽ không bố thí cho xác cây la liệt, tung người thuấn di về một hướng.
Khi nãy, trong nháy mắt hắn cảm ứng được dao động yêu lực của Inuyasha. Xem ra bán yêu sớm muộn muốn phá vỡ phong ấn tỉnh lại.
Sesshomaru nhanh chóng rời đi, bỏ lại tràng khóc lóc thê lương trên chiến trận.
" Sesshomaru-sama! "
→_→ Đại gia biết ai rồi đúng không? Hảo đáng thương.
Ở một thế giới khác, Hàn Tam Nguyệt từ trong giấc ngủ dài dằng dặc thoát ra, ngáp nhẹ một tiếng. Bản thể của hắn đang rung động nhè nhẹ, báo hiệu cho thần thức còn đang trầm miên.
Mỗ gia trưởng nháy mắt mấy cái, không xác định lẩm bẩm: " Ngọc Tứ hồn tái xuất " giang hồ " rồi? "
Năm mươi năm thế nào nhanh như vậy a? Không đúng! Tính theo thời gian chênh lệch, bên kia giờ này hẳn là rạng sáng không lâu đi? Inuyasha thế nào đã sắp tỉnh lại rồi? Không phải thời gian chính xác là nửa đêm u ám sao?
Hay nội dung vở kịch đang giở trò quỷ? Thấy thế nào cũng là thời gian không hợp lý nga!
Kỳ thực hình như vẫn còn một khả năng nữa.
Là do tác động của hắn đến cốt truyện ngay từ đầu.
Đại điện rộng lớn chỉ có thanh âm của hắn vọng lại. Nửa chung trà sau, tẩm điện bên trái phát ra vài tiếng động khẽ khàng. Một người hắc phát hồng mâu, dung mạo so Hàn Tam Nguyệt không có một nét sai biệt nào vẻ mặt không tốt đi ra:
" Ngươi còn biết tỉnh dậy! Nếu Ma Cung tiếp tục để ngươi dẫn dắt sớm muộn gì cũng sụp đổ! "
Hàn Tam Nguyệt không có đem lời người kia để trong lòng, phẩy phẩy tay đáp: " Ngươi lo cái gì nha? Cho dù ta muốn nó sụp đổ, nó sẽ sụp cho ta nhờ sao? Không cần căng thẳng vậy a!"
Chước Ngọc Khanh nghiến răng, vung tay bỏ ra ngoài: " Mặc kệ ngươi! Thời hạn của ngươi còn một năm nữa, nếu không tìm được Ngạn Nhược U liền ngoan ngoãn ngồi trông Ma Cung thêm năm mươi năm nữa! "
Nhìn thấy biểu tình giận dỗi trên khuôn mặt giống hệt mình, Hàn Tam Nguyệt hóa đá ba giây, lại như không có việc gì độc thoại: " Ngươi ngược lại đừng quên, năng lực của ta so hai ngươi vốn đã nhỉnh hơn. Kẻ sinh ra muộn nhất này mới chính là người giữ quyền chủ đạo a! Cho dù chỉ còn một ngày, ta cũng có thể dễ dàng đem họ Ngạn kia lôi về. "
Chước Ngọc Khanh không có nghe thấy lời nói của hắn, sớm đã bỏ ra ngoài. Hắn không giống Hàn Tam Nguyệt thảnh thơi quản lý nội vụ, công việc của hắn là đem lũ tu sĩ chính đạo dám mon men đến gần Ma Cung toàn bộ tấu trở về.
Hàn Tam Nguyệt đổi một tư thế khác, nhàn hạ đung đưa chân.
Còn một năm nữa, chi bằng để huynh trưởng đại nhân lảng vảng thêm chút thời gian nữa. Dù sao lần này hắn sớm đề phòng chuyện Kagome xuất hiện ở Chiến quốc.
Việc kế tiếp liền giao cho tiểu điện hạ nhà hắn.
- -- ------ ------ ------ ----Ta là Inuyasha đã thức tỉnh phân cách tuyến --- ------ -------
Mặt trời vừa nhô lên không lâu, đang cần mẫn ban phát dương quang ấm áp lên mọi vật.
Cũng mạnh mẽ đánh thẳng vào tâm tình kích động của thiếu nữ trẻ trung.
Inuyasha.
Kagome xuất hiện như định mệnh an bài, nhưng lần này thiếu nữ không có tiến lên tò mò chạm vào đôi tai khả ái của bán yêu dưới gốc Thần Mộc. Nước mắt không tiếng động rơi xuống, tràn lan trên hai gò má thanh xuân.
Inuyasha. Inuyasha. Inuyasha...
Ta cuối cùng cũng chờ được ngày hôm nay!
Thiếu nữ nâng tay gạt lệ, khẩn cấp tiến lên chạm vào mũi tên trên ngực bán yêu. Không ngoài dự đoán, phá ma chi tiễn không có cự tuyệt nàng đụng chạm, tựa như một mũi tên bình thường đến không thể bình thường hơn.
" Này! " Có tiếng bước chân dồn dập cùng quát tháo, Kagome biết đó là đám người thường đi tuần tra quanh làng, đặc biệt là vị trí của Thần Mộc.
" Mau dừng lại! Không được đụng vào thứ đó! "
Vô số mũi tên ghim lên thân cây, lại không một cái nào gây tổn thương đến thiếu nữ cùng bán yêu. Kagome không chút nào sợ hãi, cứng rắn muốn đem mũi tên rút ra.
Chỉ là một lần trải nghiệm nữa mà thôi.
Thôn dân trơ mắt nhìn mũi tên dần tan rã trong tay thiếu nữ. Có tiếng tim đập vang lên vô cùng nhẹ nhàng, lại khiến người người run sợ. Bàn tay thiếu niên khẽ động, một đôi mắt kim sắc vàng óng chậm rãi mở ra.
Kagome suýt nữa không khống chế được lao đến ôm hắn, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của thiếu niên dọa trụ.
Inuyasha thử cử động thân thể, không để ý đến khớp xương răng rắc kêu, cười lạnh nhìn thiếu nữ trước mặt: " Kikyo. Đã lâu không gặp. "
Có người nhanh chóng rời khỏi cánh rừng, chạy vội về phía làng. Bọn họ cần viện trợ ngay lúc này.
Nghe được cái tên kia, nước mắt của thiếu nữ lần nữa trào ra không thể ngăn cản. Inuyasha ngẩn người, đột nhiên nhạt nhẽo cười:
" Vu nữ! Chúng ta đến thanh toán nợ nần thôi! "
Kể cả sự kiện tàn phá ngôi làng, lẫn mũi tên phong ấn hắn trên cây. Toàn bộ đều phải có lời giải thích xác đáng!
Kagome không kịp nói gì thêm, thiếu niên đã cong trảo tấn công nàng.
Không chút nương tay.
Hắn không phải Inuyasha mà nàng biết đến. Inuyasha của hiện tại chỉ biết căm giận Kikyo sau biến cố năm mươi năm trước. Thiếu nữ rất nhanh liền nhận rõ vấn đề này.
Nói cách khác, bắt đầu lại từ con số không.
Mũi tên tuyệt tình của Kikyo ngày đó khiến Inuyasha không thể quên được, là minh chứng tốt nhất cho việc hắn bị phản bội.
Cho dù đó là hiểu lầm đi chăng nữa, cũng không thể chấp nhận được.
Kikyo không tin hắn, mặc dù bọn họ là bằng hữu suốt mấy năm. Phản ứng của Kikyo khiến hắn mất đi niềm tin về khả năng nhân loại có thể tín nhiệm một bán yêu như hắn.
Kagome chật vật né tránh công kích, dùng chút linh lực ít ỏi tránh được thế công của thiếu niên. Inuyasha một bên dồn dập tấn công, một bên khó tránh khỏi nghi hoặc.
Linh lực của Kikyo không sai, nhưng mùi vị dường như có chút không đúng. Nếu không ngửi kĩ, e rằng hắn cũng không nhận ra. Thiếu niên chậm rãi dừng tay, nghi ngờ nhìn Kagome: " Ngươi không phải Kikyo. Đóng giả nàng ta lại có mục đích gì? "
" Ta..."
" Tránh ra! "
Kagome vừa muốn tiến lên giải thích, lại bị một thanh âm già nua ngắt lời. Cả hai theo bản năng quay đầu, bỗng nhiên phát hiện có thứ gì đó được ném đến. Thiếu niên bán yêu không biết thứ kia là gì, nhưng Kagome lại không thể rành mạch hơn.
Ngôn linh tràng hạt.
Mấy hạt tràng sáng lên, bao vây lấy cổ thiếu niên. Inuyasha bị biến cố làm cho hoa mắt, ngược lại dần bình tĩnh hơn. Lúc nãy quá chú ý người này, không có để ý đám người dai như đỉa kia, lại để bọn họ chui chỗ trống.
Cách đó không xa, một bóng người màu trắng không kinh động bất kỳ ai lặng yên xuất hiện.
_________________
Danh sách chương