Yoon Ji Hoo dạo bước trên hành lang, gương mặt lạnh lùng không thèm để ý đến những tiếng chào xung quanh, thẳng tắp hướng lớp 8-C mà đi.

Khi đến cửa lớp, nhìn vào bên trong, vẻ lạnh lùng bất giác biến mất, ánh mắt trở nên nhu hòa hơn, ngay cả khóe miệng cũng nhếch lên một ít.

Cô bé của anh lúc này đang một tay chống cằm, đôi mắt chăm chú nhìn vào một quyển sách để ở trên bàn, cả người toát ra một loại cảm giác yên lặng, đối lập với sự ồn ào, náo nhiệt xung quanh.

Anh bước đến, nhìn vào quyển sách, thì ra là một quyển truyện tranh, lại nhìn sang tựa đề, “Thám tử lừng danh Conan”, mày hơi nhíu. Anh biết truyện này có rất nhiều người thích, thế nhưng nếu anh không lầm, thì truyện này thuộc thể loại trinh thám, lại có nhiều xác chết, Eun Bi dạo này lại thích đọc thể loại này sao.

Eun Bi lúc này cũng cảm giác thấy có người đang đứng cạnh mình, ngước mắt nhìn lên, thấy Yoon Ji Hoo đang thơ thẩn bên cạnh, liền cất tiếng gọi: “Anh Ji Hoo?”

Yoon Ji Hoo hoàn hồn, nhìn Eun Bi cười một cái, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “ Anh dẫn em đi ăn trưa!”

“Ưm.” – Eun Bi nhu thuận gật đầu, khép lại quyển truyện, Yoon Ji Hoo cũng giúp cô thu thập đồ đạc, rồi nắm tay cô bước đi.

Eun Bi chăm chú nhìn ngắm những cây phong to lớn nằm hai bên đường, chợt nghe thấy tiếng Yoon Ji Hoo: “Ngày đầu tiên đi học thấy thế nào!”

Eun Bi quay đầu lại, nghĩ một chút, nói: “Cũng ổn, chỉ là em không nghe hiểu thầy giáo đang nói gì!” - Lúc nãy ngồi trong lớp, Eun Bi đã cố gắng chăm chú nghe giảng, thế nhưng lại vẫn chẳng hiểu thầy dạy cái gì.

Yoon Ji Hoo nhìn đôi mày thanh tú nhíu lại, mỉm cười: “Em nằm viện lâu như vậy, chưa từng học tới những kiến thức trụ cột, đương nhiên không hiểu. Bọn anh đã nói với nhà trường về tình trạng của em, em không cần tham gia các cuộc thi, sẽ không sao đâu.”

Eun Bi im lặng, cúi mặt xuống, khiến người khác không nhìn thấy biểu tình của cô.

Yoon Ji Hoo dừng bước, đưa tay nâng mặt cô lên, nhìn thấy dáng vẻ không hề có tinh thần này của cô, anh nhíu mày, giọng điệu nhẹ nhàng đầy sủng nịch hỏi: “Làm sao vậy?”

“Vì em nằm viện, nên mới không biết, thế nhưng em không cố gắng, mà cứ mãi không biết như vậy, sau này, liệu em còn có thể lấy lí do này ra để chống chế nữa hay không?”

Yoon Ji Hoo không ngờ Eun Bi sẽ nói ra lời lẽ như vậy, anh hơi lăng ra một chút, thế nhưng thấy cô bé trước mặt lại tiếp tục cúi đầu, anh thở dài một tiếng, đưa tay ôm cô vào lòng, chậm rãi nói:

“Không sao cả, anh và mọi người sẽ luôn bảo vệ em, sẽ không để ai có thể chỉ trích hay làm tổn thương em. Vi vậy Eun Bi không cần suy nghĩ nhiều như vậy, hãy cứ sống thoải mái, làm những việc em thích là được.”

Nói xong, anh khẽ hôn lên đỉnh đầu của Eun Bi, đợi cô nói chuyện, thế nhưng người trong lòng lại cứ im lặng, mãi đến một lúc sau, mới có một tiếng ấp úng truyền ra:

“Thế nhưng, em cũng không thể làm phiền mọi người mãi được. Các anh rồi sau này cũng sẽ có người mà các anh phải bảo vệ, Eun Bi không thể cứ làm gánh nặng cho mọi người.”

Yoon Ji Hoo nghe vậy thì nhướn mày: “Người mà tụi anh phải bảo vệ? Là ai?”

Eun Bi khẽ vẫy ra khỏi vòng tay của Yoon Ji Hoo, nghiêm túc nói: “Eun Bi biết, các anh sau này ai cũng phãi lấy vợ, sinh con, rồi sẽ có cháu, người mà các anh phải bảo vệ sau này sẽ rất nhiều, vì vậy em không muốn đến khi đó sẽ làm phiền hà đến mọi người.”

“Lấy vợ, sinh con? Ai nói với em mấy cái này? Vì sao lấy vợ sinh con rồi, thì không thể bảo vệ em.” – Eun Bi đến bây giờ cũng còn chưa rõ rất nhiều chuyện, đột nhiên em ấy có thể nói ra những lời này, nhất định là có người ở bên cạnh nói bậy bạ với cô. Nghĩ đến có người nói những lời này với cô, ánh mát Yoon Ji Hoo ngập tràn sự lạnh lùng.

Eun Bi dường như không cảm giác thấy cảm xúc đang biến đổi của người bên cạnh, hồn nhiên nói: “Thì hôm qua ti vi chiếu cảnh như vậy mà. Nữ chính rõ ràng đang cần nam chính bảo vệ, thế nhưng cái cô em gái của nam chính xứ gây rắc rối, khiến anh không đến kịp cứu nữ chính, từ đây hai người phải cách xa, thật đáng thương.” – Dạo này Eun Bi lại có một thú vui mới, phim 8 giờ tối.

Cô mới không muốn làm một cô em gái đáng ghét như vậy.

Vẻ lạnh lùng trong mắt Yoon Ji Hoo nháy mắt biến mất, thay vào đó là cảm giác vô lực, lại thấy buồn cười, mà anh cũng đã làm vậy. Tiếng cười nhỏ dần, rồi từ từ lớn hơn, vang vọng trong rừng cây yên tĩnh.

Eun Bi khó hiểu nhìn Yoon Ji Hoo, không phải đang bình thường sao, tự nhiên lại cười thành như vậy.

Yoon Ji Hoo khẽ xoa khóe mắt vì cười mà ứa nước mắt, lấy tay nhẹ nháng búng lên trán người nào đó: “ Cô bé ngốc, em …”

Vốn muốn giải thích cho cô biết, cho dù có kết hôn thì mọi người vẫn sẽ yêu thương và bảo vệ cô, nên cô không cần phải lo lắng như vậy, thế nhưng chợt nghĩ đến cái gì, anh mắt anh nheo lại, bàn tay khẽ bao lấy một bên má cô, nói:

“Eun Bi, em nói đúng, khi bọn họ kết hôn rồi, sẽ có mà quan tâm đến em như bây giờ, thế nhưng anh thì không như vậy.”

“Vì sao?” – Eun Bi nhìn thẳng vào ánh mắt của Yoon Ji Hoo, cô có thể thấy hình ảnh phản chiếu của mình ở trong đó, trong lòng hơi chờ mong hỏi. Anh vẫn sẽ bào vệ cô, yêu thương cô, sẽ không chê cô phiền như nam chính trong phim hôm qua chứ.

Yoon Ji Hoo nhẹ nhàng xoa nắn gương mặt nhỏ nhắn của cô, khẽ hôn lên má cô một cái, nói: “Bởi vì người anh muốn kết hôn, là em.”

“A. Anh muốn kết hôn với em? Thế nhưng trên ti vi không phải nói, chỉ khi yêu nhau thì mới kết hôn sao?”

“Phải, vì anh yêu Eun Bi, nên mới muốn kết hôn với em, mãi mãi yêu thương em, nuông chiều em, bảo vệ em, có được không?” – Yoon Ji Hoo nhìn cô bé trước mắt, nói lên câu nói anh đã muốn nói với cô từ rất lâu, thế nhưng vẫn không có cơ hội.

Đầu óc Eun Bi xoay chuyển, anh Ji Hoo yêu cô, giống như cha yêu mẹ, sau này anh sẽ lấy cô, sẽ vẫn luôn đối xử với cô rất tốt. Eun Bi không biết thế nào là tình yêu, thế nhưng cô rất thích ở bên cạnh anh Ji Hoo, khi nghe thấy câu nói này, trong bỗng cảm thấy vui sướng khó tả, vì vậy cô nói:

“Anh hứa rồi nhé, sau này sẽ kết hôn với em, mãi yêu thương em.” – Cô bé nào đó, không biến bản thân đã tự bán mình.

Yoon Ji Hoo bật cười, thật đáng yêu, nhẹ nhéo mũi cô một cái, cưng chiều nói: “Vì vậy, sau này có chuyện gì, Eun Bi có thể không nói với những người khác, thế nhưng nhất định phải nói cho anh biết, dựa vào anh, biết chưa?”

“Dạ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện