Lúc trưa không giữ được người, Cố Cảnh Ngôn đã có chút bất mãn. Anh định đợi đến khi con mèo hoang kia trở về sẽ bắt cô vào phòng dạy dỗ một trận. Nhưng không ngờ giờ làm chiều đã qua một hồi lâu nhưng vẫn không thấy Mạc Cẩn đâu.
Lúc đầu Cố Cảnh Ngôn còn tưởng rằng thư ký Từ giao việc cho cô nên mới không thấy cô ở văn phòng. Nào ngờ tìm không thấy Mạc Cẩn đâu, Cố Cảnh Ngôn không thể tập trung làm việc được, thế nên anh gọi nội bộ bảo thư Ký Từ tìm người.
Nhưng không ngờ thư ký Từ cũng không thấy Mạc Cẩn, còn tưởng Mạc Cẩn bị Cố Cảnh Ngôn gọi vào phòng làm việc đến giờ vẫn chưa ra.
Đến lúc này Cố Cảnh Ngôn mới phát hiện từ lúc Mạc Cẩn ra ngoài từ buổi trưa đến nay vẫn chưa trở về công ty. Không lẽ cô ấy trốn việc? Nhưng Cố Cảnh Ngôn nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này, bởi vì Mạc Cẩn không phải là loại người cố tình bỏ việc, cô làm chuyện gì vẫn luôn rất có nguyên tắc.
Ngay sau đó, Cố Cảnh Ngôn gọi vào di động của Mạc Cẩn, nhưng gọi bao nhiêu cuộc, điện thoại của Mạc Cẩn đều ở trạng thái tắt máy. Nghe di động vang ra những tiếng thông báo không liên lạc được, lúc này Cố Cảnh Ngôn mới ý thực được sự việc có chút bất ổn. Anh lập tức sai thư ký Từ hỏi thăm mấy bạn thực tập cùng trường của cô xem có ai biết Mạc Cẩn ở đâu không.
Trên gạt tàn đầy những mẩu thuốc lá, phòng làm việc ngập tràn khói trắng, suýt chút nữa khiến thư ký Từ vừa bước vào thì chết ngất vì sặc khói.
Nhưng người đàn ông ngồi sau bàn làm việc hoàn toàn không hề hấn gì, anh không ngừng hút thuốc, sắc mặt trầm xuống, ngoài mặt thì điềm tĩnh nhưng trong lòng lại dậy sóng. Mặc dù không lên tiếng nhưng nhìn anh giống như ác ma từ địa ngục vậy, trông rất dọa người.
- Tổng giám đốc, tôi đã hỏi xong, một cô bạn thực tập chung với Mạc tiểu thư có nói lúc chiều Mạc tiểu thư có gọi điện báo cho cô ấy biết là phải về nhà có chuyện gấp. Hơn nữa Mạc tiểu thư cũng có gọi điện thoại báo cho giáo sư Diệp, cũng nói là trở về nhà - Thư ký Từ dè dặt báo cáo.
Có việc gấp phải về nhà? Cố Cảnh Ngôn cảm thấy hơi nghi ngờ. Nếu quả thật phải về nhà sao Mạc Cẩn chỉ gọi điện báo cho bạn thân và giáo sư Diệp? Còn người chung chăn gối với cô là anh đây sao lại không nhận được một lời nào cả? Bất luận là sự việc có đúng như lời bọn họ nói hay không, anh cũng phải điều tra cho rõ cô có thật sự về nhà không, nhất định phải tìm cô cho bằng được.
Cố Cảnh Ngôn biết nhà của Mạc Cẩn ở đâu. Lúc trước khi sống chung với nhau, Mạc Cẩn có đề cập đến. Mặc dù chỉ là vô tình nhắc đến những món ăn bình dân của quê hương, nhưng anh vẫn nhớ rất rõ ràng.
Cố Cảnh Ngôn dặn dò thư ký Từ:
- Gọi điện cho chi nhánh xx của công ty, kêu quản lý Triệu điều tra chuyện này cho tôi. Tôi muốn xác thực tin này.
- Được, tôi đi làm ngay.
Nói xong, thư ký Từ ra khỏi phòng làm việc, trong lòng không khỏi than thầm. Bây giờ cô chỉ mong có thể tìm được Mạc Cẩn, nếu không chỉ sợ cô phải quay về với cuộc sống bi thảm trước đây là phải luôn đối mặt với cái núi lửa kia mất.
Dập điếu thuốc trong tay, Cố Cảnh Ngôn bắt đầu không ngừng gọi vào di động của Mạc Cẩn, nhưng di động vẫn báo thuê bao không liên lạc được. Cố Cảnh Ngôn tức giận đập điện thoại xuống đất, không thèm liếc mắt nhìn một cái, cầm lấy chìa khóa trên bàn ra khỏi phòng làm việc.
- Hủy bỏ tất cả cuộc hẹn và hội nghị chiều nay – Sau khi dặn dò xong, Cố Cảnh Ngôn đi vào thang máy xuống bãi đậu xe.
Lái xe trở về nhà, lúc mở cửa, Cố Cảnh Ngôn phát hiện trong thâm tâm anh có chút sợ hãi. Từ khi tiếp quản cơ ngơi của gia đình, sau khi lăn lộn ngoài thương trường vài năm, rất ít khi anh có cảm giác như thế này. Mặc dù không ít lần anh phải đối đầu với những đối thủ rất mạnh, nhưng cũng chưa từng sợ hãi đến vậy. Dùng câu Mạc Cẩn hay nói chính là: Anh luôn tự cho mình là đúng.
Nhưng mà giờ phút này, tận sâu trong lòng Cố Cảnh Ngôn có một loại cảm giác hoảng sợ xa lạ. Anh đang sợ ư? Anh sợ cái gì?
Nếu như anh thành thật với bản thân một chút, anh sẽ phát hiện ra điều mà lòng anh đang sợ: Anh sợ sau khi mở cửa sẽ không tìm thấy bóng dáng của Mạc Cẩn trong nhà. Anh sợ Mạc Cẩn sẽ thật sự tự nhiên biến mất khỏi vòng tay anh không dấu vết…
Chìa khóa xoay một vòng, cửa từ từ mở ra. Ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu nghiêng vào phòng khách, trông vô cùng ấm áp, nhưng cũng cực kỳ yên ắng. Tất nhiên là không có ai trong nhà.
Cố Cảnh Ngôn đến phòng ngủ, rồi vào phòng tắm, nhưng mọi thứ trong nhà hoàn toàn giống y như lúc sáng bọn họ rời khỏi, không có chút gì thay đổi, chỉ trừ việc nữ chủ nhân nơi này vẫn chưa trở về.
Cố Cảnh Ngôn chán nản ngồi bên giường, thật sự không thể nghĩ ra Mạc Cẩn đã đi đâu.
Lúc này, điện thoại ở phòng khách vang lên.
Cố Cảnh Ngôn nghe thấy, vội vàng bước nhanh đến bắt điện thoại:
- Tiểu Cẩn!
Nhưng đầu dây bên kia không phải Mạc Cẩn mà là giọng của một người thanh niên trẻ:
- Tổng giám đốc, tôi là Triệu Dương. Tôi đã phái người thăm dò gia đình của Mạc tiểu thư. Mạc tiểu thư vẫn chưa trở về nhà.
Nghe thấy giọng nói này không phải của Mạc Cẩn, Cố Cảnh Ngôn thất vọng não nề, anh cố kiềm chế cảm xúc của mình, bình tĩnh nói:
- Vậy anh cứ tiếp tục để ý tình hình ở đó, có tin gì lập tức báo cho tôi.
- Rõ.
Cúp điện thoại, Cố Cảnh Ngôn ngồi trên sofa suy tư. Lúc này anh đã có thể khẳng định, Mạc Cẩn không phải đã xảy ra chuyện gì không hay, mà là cô cố tình trốn tránh anh. Nhưng tại sao lại đột nhiên bỏ đi? Trong chuyện này hẳn đã phát sinh gì đó mà anh không biết.
Cố Cảnh Ngôn chợt cảm thấy, không có hình bóng của Mạc Cẩn, căn nhà của họ có phần lớn hơn, vắng vẻ hơn rất nhiều. Anh cảm thấy cả ngôi nhà lẫn trong lòng đều thiếu vắng một cái gì đó.
Mèo con của anh, rốt cuộc bây giờ em đang ở đâu?
Lúc đầu Cố Cảnh Ngôn còn tưởng rằng thư ký Từ giao việc cho cô nên mới không thấy cô ở văn phòng. Nào ngờ tìm không thấy Mạc Cẩn đâu, Cố Cảnh Ngôn không thể tập trung làm việc được, thế nên anh gọi nội bộ bảo thư Ký Từ tìm người.
Nhưng không ngờ thư ký Từ cũng không thấy Mạc Cẩn, còn tưởng Mạc Cẩn bị Cố Cảnh Ngôn gọi vào phòng làm việc đến giờ vẫn chưa ra.
Đến lúc này Cố Cảnh Ngôn mới phát hiện từ lúc Mạc Cẩn ra ngoài từ buổi trưa đến nay vẫn chưa trở về công ty. Không lẽ cô ấy trốn việc? Nhưng Cố Cảnh Ngôn nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này, bởi vì Mạc Cẩn không phải là loại người cố tình bỏ việc, cô làm chuyện gì vẫn luôn rất có nguyên tắc.
Ngay sau đó, Cố Cảnh Ngôn gọi vào di động của Mạc Cẩn, nhưng gọi bao nhiêu cuộc, điện thoại của Mạc Cẩn đều ở trạng thái tắt máy. Nghe di động vang ra những tiếng thông báo không liên lạc được, lúc này Cố Cảnh Ngôn mới ý thực được sự việc có chút bất ổn. Anh lập tức sai thư ký Từ hỏi thăm mấy bạn thực tập cùng trường của cô xem có ai biết Mạc Cẩn ở đâu không.
Trên gạt tàn đầy những mẩu thuốc lá, phòng làm việc ngập tràn khói trắng, suýt chút nữa khiến thư ký Từ vừa bước vào thì chết ngất vì sặc khói.
Nhưng người đàn ông ngồi sau bàn làm việc hoàn toàn không hề hấn gì, anh không ngừng hút thuốc, sắc mặt trầm xuống, ngoài mặt thì điềm tĩnh nhưng trong lòng lại dậy sóng. Mặc dù không lên tiếng nhưng nhìn anh giống như ác ma từ địa ngục vậy, trông rất dọa người.
- Tổng giám đốc, tôi đã hỏi xong, một cô bạn thực tập chung với Mạc tiểu thư có nói lúc chiều Mạc tiểu thư có gọi điện báo cho cô ấy biết là phải về nhà có chuyện gấp. Hơn nữa Mạc tiểu thư cũng có gọi điện thoại báo cho giáo sư Diệp, cũng nói là trở về nhà - Thư ký Từ dè dặt báo cáo.
Có việc gấp phải về nhà? Cố Cảnh Ngôn cảm thấy hơi nghi ngờ. Nếu quả thật phải về nhà sao Mạc Cẩn chỉ gọi điện báo cho bạn thân và giáo sư Diệp? Còn người chung chăn gối với cô là anh đây sao lại không nhận được một lời nào cả? Bất luận là sự việc có đúng như lời bọn họ nói hay không, anh cũng phải điều tra cho rõ cô có thật sự về nhà không, nhất định phải tìm cô cho bằng được.
Cố Cảnh Ngôn biết nhà của Mạc Cẩn ở đâu. Lúc trước khi sống chung với nhau, Mạc Cẩn có đề cập đến. Mặc dù chỉ là vô tình nhắc đến những món ăn bình dân của quê hương, nhưng anh vẫn nhớ rất rõ ràng.
Cố Cảnh Ngôn dặn dò thư ký Từ:
- Gọi điện cho chi nhánh xx của công ty, kêu quản lý Triệu điều tra chuyện này cho tôi. Tôi muốn xác thực tin này.
- Được, tôi đi làm ngay.
Nói xong, thư ký Từ ra khỏi phòng làm việc, trong lòng không khỏi than thầm. Bây giờ cô chỉ mong có thể tìm được Mạc Cẩn, nếu không chỉ sợ cô phải quay về với cuộc sống bi thảm trước đây là phải luôn đối mặt với cái núi lửa kia mất.
Dập điếu thuốc trong tay, Cố Cảnh Ngôn bắt đầu không ngừng gọi vào di động của Mạc Cẩn, nhưng di động vẫn báo thuê bao không liên lạc được. Cố Cảnh Ngôn tức giận đập điện thoại xuống đất, không thèm liếc mắt nhìn một cái, cầm lấy chìa khóa trên bàn ra khỏi phòng làm việc.
- Hủy bỏ tất cả cuộc hẹn và hội nghị chiều nay – Sau khi dặn dò xong, Cố Cảnh Ngôn đi vào thang máy xuống bãi đậu xe.
Lái xe trở về nhà, lúc mở cửa, Cố Cảnh Ngôn phát hiện trong thâm tâm anh có chút sợ hãi. Từ khi tiếp quản cơ ngơi của gia đình, sau khi lăn lộn ngoài thương trường vài năm, rất ít khi anh có cảm giác như thế này. Mặc dù không ít lần anh phải đối đầu với những đối thủ rất mạnh, nhưng cũng chưa từng sợ hãi đến vậy. Dùng câu Mạc Cẩn hay nói chính là: Anh luôn tự cho mình là đúng.
Nhưng mà giờ phút này, tận sâu trong lòng Cố Cảnh Ngôn có một loại cảm giác hoảng sợ xa lạ. Anh đang sợ ư? Anh sợ cái gì?
Nếu như anh thành thật với bản thân một chút, anh sẽ phát hiện ra điều mà lòng anh đang sợ: Anh sợ sau khi mở cửa sẽ không tìm thấy bóng dáng của Mạc Cẩn trong nhà. Anh sợ Mạc Cẩn sẽ thật sự tự nhiên biến mất khỏi vòng tay anh không dấu vết…
Chìa khóa xoay một vòng, cửa từ từ mở ra. Ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu nghiêng vào phòng khách, trông vô cùng ấm áp, nhưng cũng cực kỳ yên ắng. Tất nhiên là không có ai trong nhà.
Cố Cảnh Ngôn đến phòng ngủ, rồi vào phòng tắm, nhưng mọi thứ trong nhà hoàn toàn giống y như lúc sáng bọn họ rời khỏi, không có chút gì thay đổi, chỉ trừ việc nữ chủ nhân nơi này vẫn chưa trở về.
Cố Cảnh Ngôn chán nản ngồi bên giường, thật sự không thể nghĩ ra Mạc Cẩn đã đi đâu.
Lúc này, điện thoại ở phòng khách vang lên.
Cố Cảnh Ngôn nghe thấy, vội vàng bước nhanh đến bắt điện thoại:
- Tiểu Cẩn!
Nhưng đầu dây bên kia không phải Mạc Cẩn mà là giọng của một người thanh niên trẻ:
- Tổng giám đốc, tôi là Triệu Dương. Tôi đã phái người thăm dò gia đình của Mạc tiểu thư. Mạc tiểu thư vẫn chưa trở về nhà.
Nghe thấy giọng nói này không phải của Mạc Cẩn, Cố Cảnh Ngôn thất vọng não nề, anh cố kiềm chế cảm xúc của mình, bình tĩnh nói:
- Vậy anh cứ tiếp tục để ý tình hình ở đó, có tin gì lập tức báo cho tôi.
- Rõ.
Cúp điện thoại, Cố Cảnh Ngôn ngồi trên sofa suy tư. Lúc này anh đã có thể khẳng định, Mạc Cẩn không phải đã xảy ra chuyện gì không hay, mà là cô cố tình trốn tránh anh. Nhưng tại sao lại đột nhiên bỏ đi? Trong chuyện này hẳn đã phát sinh gì đó mà anh không biết.
Cố Cảnh Ngôn chợt cảm thấy, không có hình bóng của Mạc Cẩn, căn nhà của họ có phần lớn hơn, vắng vẻ hơn rất nhiều. Anh cảm thấy cả ngôi nhà lẫn trong lòng đều thiếu vắng một cái gì đó.
Mèo con của anh, rốt cuộc bây giờ em đang ở đâu?
Danh sách chương