Editor: YYone

Tân Dã bị hạ gục, quỳ dưới đường lớn ngay đầu cầu.

Xung quanh không có vật gì che chắn, kẻ địch lập tức như sói vồ mồi, đồng loạt nổ súng vào người cậu ta.

Hiển nhiên mọi người đều muốn giành được điểm hạ gục này.

Tân Dã dường như nghe được đủ loại đạn bắn vào người mình.

Nếu PUBG có chức năng kiểm tra thi thể thì sau khi chết, trên người cậu ta phải có ít nhất đến bốn loại vết thương từ bốn loại súng khác nhau như M416, SKS, Vector vs MK14.

Phương Điền an toàn lái xe qua cầu, nghe thấy cậu ta kêu liền vội vã quay đầu lại, trong tích tắc đã thấy thanh máu của Tân Dã chỉ còn một nửa.

Phương Điền nóng ruột, luống cuống phanh xe, hoảng hốt gọi Tân Dã: "Em trốn đi, mau tìm chỗ trốn đi! Anh tới cứu em ngay đây!"

Vừa dứt lời, cột máu đồng đội đã xám ngắt.

Đằng sau ID của số hai còn xuất hiện ký hiệu đầu lâu tượng trưng cho cái chết.

Tay phải đang giữ chuột của Phương Điền khẽ run lên.

Bên tai cậu vang lên giọng điệu cáu kỉnh không kìm được của đồng đội:

"Tôi làm sao mà tránh được, có tới tám trăm người bắn tôi đây này!!!"

Một ván đấu chỉ có tổng cộng một trăm người chơi, Tân Dã nói có tám trăm người bắn cậu ta, hiển nhiên là tức đến lú não rồi.

Bình luận trong phòng livestream toàn ha ha ha ha ha ha ha.

[Ha ha ha ha ha ha ha ha mẹ nó đỉnh thật sự!]

[Cậu em số hai tức quá hóa khùng.]

[Tôi đang trốn trong nhà WC mà cười đến run cả người, đau hết cả ruột.]

[Điền nhà chúng ta đúng là có khả năng hủy diệt bầu không khí ngọt ngào của đấu đôi mà. @Sở Tinh Chiết ra đây để tui cười cho phát nè.]

Phương Điền không dám cãi lại.

Trên đường cái trống trải, chiếc hộp của số hai lẻ loi nằm giữa đường.

Tân Dã, một sát thủ tung hoành ở rank cao nhưng bây giờ lại bị lật xe trong trận đấu với người lạ.

Chuyện này đối với thiếu niên 17 tuổi mà nói thì vô cùng nhục nhã.

Cậu ta nghĩ nếu ban nãy Phương Điền để mình xuống xe.

Ít nhất cũng phải hạ được mười người.

Mà bây giờ cậu ta chỉ có thể quan sát trận đấu bằng góc nhìn của Phương Điền sau khi chết.

Nắm đấm siết chặt.

Bên kia, Sở Tinh Chiết và Nhiếp Dương Dương cùng xem livestream thấy cảnh này thì không khỏi cười banh nóc.

"Ha ha ha ha ha ha đệt. Đỉnh, quá là mãn nhãn. Tôi xem qua màn hình còn cảm nhận được thằng nhóc Tân Dã kia đang tức nổ phổi. Bình thường đấu tập toàn để mắt lên trên trán, giờ cuối cùng cũng bị trừng trị rồi!"

"Không hổ là Phương Điền, hành trình hố đồng đội không có hồi kết!"

Sở Tinh Chiết cũng khó lắm mới không để mình cười thành tiếng.

Người này hố hắn đã đành, không ngờ còn chẳng tha người khác.

Sở Tinh Chiết lười biếng dựa lưng vào ghế, tay chống cằm, khóe môi cong cong quan sát Phương Điền.

Vì đồng đội đã chết đang quan sát nên mắt thường cũng thấy Phương Đền bắt đầu lo lắng.

Phương Điền không biết tại sao đồng đội tức thành như vậy rồi mà vẫn không rời đội mà ngồi xem cậu chơi tiếp.

Chẳng lẽ muốn chơi với cậu trận nữa? Phương Điền vừa cảm động vừa căng thẳng.

Đối phương không lên tiếng nên Phương Điền đành nhỏ giọng dò hỏi: "Không thì anh tự sát nhé, chúng ta chơi lại trận nữa?"

Tân Dã "Hừ" một tiếng, không đáp lại.

Phương Điền buồn rầu nhíu mày.

Ài, quả nhiên giận rồi.

Tuy đối phương nhỏ hơn cậu hai tuổi nhưng vì cậu ta chơi game rất giỏi nên Phương Điền khó có thể coi cậu ta như em trai được.

Cảm giác cứ như đối diện với bạn bằng tuổi ấy.

Phương Điền nghe Tân Dã hừ một tiếng, tưởng cậu ta đồng ý với đề nghị tự sát của cậu nên liền núp đằng sau xe, rút bom ra.

Tân Dã cắt ngang: "Cậu làm cái gì đấy?"

Phương Điền chớp mắt: "Anh định tự nổ đó. Chúng ta chơi ván mới đi, anh sợ em phải đợi lâu."

Tân Dã kiên quyết nói: "Không cần, tôi xem cậu chơi."

Phương Điền "Ò" một tiếng, ngoan ngoãn cất lựu đạn đi.

Cậu biết số hai đang tức giận, suy nghĩ một lúc vẫn nhỏ giọng giải thích: "Thật ra anh không giỏi lái xe. Lúc ấy người đông quá, anh hơi căng thẳng, sợ sẽ lật xe nên không để ý em bị hạ..."

"Ban nãy anh sợ suýt chết, nếu anh ở đấy thì anh có chết cũng phải cứu em!"

Tân Dã nghe cậu rủ rỉ, giọng điệu giống hệt trẻ con, không hiểu sao cơn giận cũng tiêu tan không ít.

Nhưng cậu ta vẫn không đáp lại, chỉ tiếp tục "Hừ" một tiếng.

Ánh mắt Phương Điền sáng lên, ở phương diện này cậu tương đối nhạy bén, rất nhanh đã nhận ra đối phương bắt đầu nguôi giận.

Này là kinh nghiệm cậu tích lũy được khi chơi chung với Sở Tinh Chiết. Cho dù khả năng nghe tiếng súng định vị người của Phương Điền tệ đến mức thảm thương thì năng lực dỗ người phải thuộc hàng top.

Nghĩ đến đối phương nhỏ hơn mình hai tuổi, cậu lại càng thêm nhẹ nhàng, dịu giọng dỗ dành: "Em đừng giận anh mà. Anh biết lỗi rồi, đừng giận, đừng giận nha~"

Tân Dã: .....

Dù sao cũng chỉ là nam sinh 17 tuổi, kinh nghiệm trải đời chưa nhiều. Tân Dã bị giọng nói nhỏ nhẹ, kéo dài âm cuối để xin lỗi của đối phương làm cho bối rối.

Chết tiệt, sao lại có người thích làm nũng hơn cả con gái thế chứ! Có phải là trẻ con bảy, tám tuổi nữa đâu. Đúng là hết chỗ nói!

Tân Dã nhíu mày, vành tai đỏ bừng.

Ngoài miệng thì vẫn tỏ ra cứng rắn: "Tôi đâu có ích kỉ như thế, cậu không cần tự tử, cứ chơi đi."

"Tôi chờ cậu xong trận rồi chơi trận khác."

Phương Điền vui vẻ "Ừm" một tiếng, trong lòng cực kỳ đắc ý.

Nam sinh 17 tuổi dễ dỗ quá đi, nói mấy câu xin lỗi là ổn ngay, không hổ là mình mà!

Phương Điền cố gắng nhịn cười, bên má để lộ hai lúm đồng tiền nho nhỏ.

[Các anh em mau khen ngợi bậc thầy dỗ người Phương Tiểu Điền!]

[Ông trùm dỗ người Phương Tiểu Điền! Bậc thầy làm nũng Phương Tiểu Điền! Sát thủ trai trẻ Phương Tiểu Điền!]

[Tui ngất đây. Xem cục cưng nhịn cười đáng yêu chết đi được!!!]

[Ngay cả từng sợi tóc của bé cưng cũng toát ra vẻ đắc ý rồi kìa! Cục cưng thúi. mommy muốn thơm mạnh con một cái!]

Vì không để em trai đang xem coi thường mình, Phương Điền nghiêm túc chơi tiếp.

"Bọn họ đánh xong nhất định chỉ còn một đội chạy qua đây, anh sẽ camp ở trên sườn núi này là được."

"Đội này hẳn phải nhiều đồ lắm đó."

Phương Điền vừa chạy lên sườn núi vừa trao đổi chiến thuật với đồng đội, giọng điệu tự tin như thể nắm chắc tất cả.

Tân Dã không có biết rõ về kỹ thuật chơi game của Phương Điền, tán đồng gật đầu: "Ừm, sườn núi này vị trí khá tốt, còn ở trong bo. Tới một người thì bắn một người, camp là được."

Phương Điền khẳng định: "Anh cũng nghĩ vậy!"

Hai người vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng xe tới.

Tân Dã nhắc nhở: "Tới rồi kìa."

Phương Điền nghe vậy lập tức thẳng lưng, mở ống ngắm lên.

Qua scope X4 có thể thấy hai người đang lái chiếc xe bốc khói lao tới.

Tân Dã nhướng mày: "Gan thật đấy, xe sắp nổ rồi còn dám lái. Này ăn hai viên là bay."

"Đến ship mạng đấy à." Tân Dã xùy một tiếng.

Phương Điền hào hứng: "Này là họ ship đồ tận nơi cho anh rồi!"

Nói xong, cậu nằm bò xuống, nhắm bắn về phía đầu cầu.

Xe tới gần, một băng đạn trực tiếp xả ra...

40 viên đạn của M416 bắn xong.

Kẻ địch an toàn chạy qua.

Gương mặt Phương Điền cứng đờ, vội vàng nạp đạn.

Chiếc xe bốc khói dần dần đi xa.

Tân Dã: ???

"?"

Khoảng cách chưa tới 30 mét, nằm bò, M4 đủ trang bị, gần như không giật.

Nếu cậu ta không nhìn lầm, hình như một viên cũng không trúng?

Lông mày tuấn tú của Tân Dã khẽ nhíu lại.

"Cậu..."

Phương Điền tỏ vẻ tức giận ngắt lời: "Trời ạ, bọn họ lái nhanh quá!"

Tân Dã: ....

Được rồi.

Thấy Tân Dã im lặng, Phương Điền thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm thật, tí nữa thì lòi đuôi rồi.

Vòng bo thu lại, bo cuối nằm ở khu nhà chữ C chỗ sân bay.

Phương Điền đề nghị vào khu nhà trước để chiếm vị trí, Tân Dã không ý kiến gì.

Vì sợ đụng phải kẻ địch, cậu đi đường vòng tới bên ngoài sân bay, nửa ngồi vừa bò tới gần tòa nhà chính.

Mới đến gần hàng rào bên ngoài đã nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ ở tầng một.

Mắt Tân Dã rất tinh, lập tức báo cho Phương Điền: "Cửa sổ bên trái tầng 2 có người. Tên đó đang ngắm người khác, mau bắn đi."

Phương Điền giật mình, vội vàng mở ống ngắm, phát hiện một tên đang lộ nửa người ra ngoài liền lập tức nổ súng.

"Pằng pằng" mấy viên đạn bắn ra, ước chừng có kẻ địch bị trúng mấy phát nhưng đã lủi vào rất nhanh.

Phương Điền tiếc nuối giậm chân: "Còn tí nữa là được rồi."

Tân Dã: "Xông lên luôn đi, tên kia yếu máu rồi, đừng cho cậu ta thoát."

"Ừm!"

Phương Điền mang súng chạy tới khu nhà, lúc đến ngoài cửa tầng thì cậu nghe rõ được tiếng bước chân của đối phương đang đi xuống tầng, hẳn là chưa kịp băng bó.

Phương Điền đứng bên ngoài cửa sắt tầng một, cẩn thận nghe ngóng. Đối diện cánh cửa này chính là cầu thang.

Kẻ địch nghe thấy tiếng động của cậu, nếu không đoán nhầm, hẳn tên đó đang trốn ở chỗ ngoặt cầu thang tầng hai chờ cậu xông vào.

Phương Điền cố giữ bình tĩnh, đối phương yếu máu, chưa kịp băng bó. Nếu bây giờ đấu súng thì chắc chắn cậu có lợi hơn nhưng sợ cậu đi vào không thấy địch, còn bị úp sọt ngược lại. Tình huống này nên xử lý như nào đây?

Phương Điền nhíu mày tự hỏi, bỗng nhớ tới gì đó. Cậu cong môi, đột nhiên nói với Tân Dã.

"Sở Tinh Chiết từng nói nếu công nhà mà không dùng lựu đạn thì chính là ném cơ hội cho kẻ địch."

Tân Dã kinh ngạc, đang định hỏi cậu quen Sở Tinh Chiết sao?

Thì thấy Phương Điền trực tiếp rút bom, mở cửa, nhắm thẳng vào cầu thang rồi đóng cửa lại.

Phương Điền áp sát cánh cửa, nhắm mắt nghe tiếng bước chân rối loạn của kẻ địch, trong lòng thầm đếm thời gian nade nổ: năm, bốn, ba, hai, một.

Giây cuối cùng, cậu nhanh chóng đẩy cửa vọt vào.

"Bùm" một phát —-

Ở cửa lầu một khu nhà chữ C.

Phương Điền nổ tan tành mây khói.

Cậu ngạc nhiên nhìn thông báo [Bạn đã sử dụng lựu đạn để tự loại mình.] mà ngớ người...

Phương Điền hé môi, ánh mắt không tin nổi nhấn vào xem lại lý do tử vong.

Ai cũng biết PUBG có hiệu ứng vật lý vô cùng chân thực.

Trong video, lựu đạn của Phương Điền ném ra thành một đường parabol tuyệt đẹp đập thẳng vào tường rồi bắn ngược trở về.

Thật ra Phương Điền tính thời gian rất chuẩn, trước khi lựu đạn phát nổ lập tức xông vào.

Nếu cậu mở cửa sớm hai giây thì đã chứng kiến lựu đạn văng ngược về cạnh cửa rồi.

Phương Điền xem xong ghi hình: .....

Tân Dã: ....

Hẳn là cậu ta không quen Sở Tinh Chiết đâu.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Tinh Chiết: Tôi nói thế bao giờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện