Triệu Tích Vi ngẩn người.
Phụ thân làm quan đến chức Thừa tướng, Nhị thúc giàu có nhất Trường An, Tam thúc trấn thủ Tây Lương, không ngờ Tứ cô còn vào cung làm phi tần. . .
Xem ra tướng phủ này so với tưởng tượng của nàng còn phức tạp hơn.
Nội tâm Triệu Tích Vi hơi xao động, liền bóng gió hỏi thăm: "Ta nghe nói hai cung không hòa thuận, Thục phi nương nương không sao chứ?"
"Đúng vậy!" Ngân Bảo liền nhíu mày, nói: "Cũng bởi vì Thái hậu không thích quý phi, mới triệu cô nãi nãi vào cung. Nhưng ngài yên tâm, bệ hạ rất thích Thục phi nương nương!"
Nhắc đến Hoàng đế, Ngân Bảo che miệng, sau đó hạ giọng nói: "Ngài không biết đó thôi, từ khi cố Hoàng hậu qua đời, bệ hạ không còn sủng ái bất cứ phi tần nào nữa, cho đến khi Thục phi nương nương vào cung. . ."
Triệu Tích Vi cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, thậm chí cảm giác ngày càng không tốt.
Triệu phủ đã đứng ở đỉnh phong quyền thế cùng vinh sủng, nay lại có thêm một phi tần được sủng ái. . .
Nàng đang định tiếp tục hỏi, thì ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Trân Châu: "Tiểu thư, tướng gia phái người đưa đồ tới."
Triệu Tích Vi vội đi ra cửa nhìn, chỉ thấy một tên thị vệ mặc y phục màu xanh ngọc, đưa tới một cái rương gỗ.
Thấy Triệu Tích Vi liền chắp hai tay hành lễ, nghiêm nghị nói: "Thuộc hạ Trường Tùng bái kiến tiểu thư, tướng gia phân phó thuộc hạ đưa tới những thứ này."
Triệu Tích Vi nghiêng người đáp lễ rồi nói lời cảm tạ, Trường Tùng truyền đạt lại mấy lời của tướng gia, sau đó mới vội vàng rời đi.
Trường Tùng tiến vào viện tử, nhóm nha hoàn bà tử đều kinh hãi.
Tướng gia chưa từng hỏi đến việc trong hậu trạch, nếu như có chuyện gì, cũng sẽ giao cho lão phu nhân, phu nhân xử lý. Tệ nhất thì để nha hoàn trong phòng chuyển lời.
Về phần những người hầu cận bên cạnh tướng gia, đều cùng hắn ra vào cung, thân phận của bọn họ nữ quyến nội trạch cũng không thể so sánh.
Bây giờ tướng gia lại vì tiểu thư, tự mình sai thị vệ bên người đến đưa đồ vật, có thể thấy được chủ tử mới của bọn họ được coi trọng biết bao nhiêu! Trường Tùng vừa rời đi, mấy nha hoàn đều hiếu kỳ xông tới, cái rương rất lớn, bốn người hợp lực mới đem nó vào trong phòng.
Mở rương ra, mọi người đều sững sờ.
Tướng gia vậy mà lại cho tiểu thư một rương sách.
Mấy cái nha hoàn khẽ nhếch miệng: "Tiểu thư, tướng gia không phải muốn ngài chép sách chứ?"
Cẩm Tú suy nghĩ thấu đáo: "Tiểu thư, tướng gia đưa ngài nhiều sách như vậy, chứng tỏ rất coi trọng ngài."
Triệu Tích Vi nhìn một chút, có kinh sử cổ tịch, chuyện lạ quái chí, còn có bản vẽ các quận huyện, chủng loại phong phú.
Nàng tiện tay cầm lấy một bản lật ra, thấy phía trên có một con dấu đỏ.
Tên được khắc là Thái thường khanh Thẩm Mục.
Là ngoại tổ phụ của nàng.
Thẩm mục là nho sĩ vĩ đại của Đại Ngụy, quản lý Thái học, có vô số học trò.
Mà Triệu Tử Nghi là học trò mà ông ấy tự hào nhất.
Triệu Tích Vi dùng ngón tay lướt nhẹ trên những trang giấy ố vàng nhưng phẳng lì, trên đó thỉnh thoảng có vài dòng chữ viết thường màu xanh lục được đánh dấu cẩn thận kèm theo lời giải thích.
Chắc hẳn phụ thân trước kia đọc qua.
Đối với người phụ thân này, nàng thấy thật xa lạ và kính sợ.
Đêm mưa đó nàng chặn kiệu xin giúp đỡ, ánh mắt lạnh lẽo, dáng người thong dong như cây tùng, nàng không dám nhìn thẳng vào phong thái uy nghiêm của ông ta.
Trên đường trở về phủ, ông ta trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói một câu nghiêm túc chân thành với nàng:
"Triệu phủ không thể so với gia đình bình thường, lần này ngươi trở về nhất định sẽ gây náo động. Công việc trong triều bận rộn, ta không thể lúc nào chú ý tới ngươi, Sau khi về phủ phải nhớ hành sự tùy theo hoàn cảnh. Từ phu nhân tính tình không tốt nhưng tâm địa không xấu, nói chuyện làm việc thường theo cảm xúc, đừng đối đầu với nàng ta, những người hầu trong phủ nhất thời sẽ khó thần phục, vì vậy ngươi phải cẩn trọng từ từ xây dựng uy tín của mình.
Nhưng nếu bọn hắn có ai dám trắng trợn ức hiếp ngươi, ngươi cũng không cần tiếp tục ẩn nhẫn nhượng bộ, phải biết bảo vệ lợi ích của bản thân, có một số việc có thể tự mình xử lý thì nên quyết đoán, không quyết định được thì có ta ra mặt thay ngươi giải quyết, nhớ đừng để trong lòng cảm thấy oan ức."
Ánh mắt của hắn từ ái ôn hòa: "Ta đã làm chủ đưa ngươi trở về phủ, sau này chuyện gì đều dựa vào ta. Ngươi phải tin tưởng cha."
Triệu Tích Vi sững sờ đứng trong thư phòng, nhớ lại những lời căn dặn nghiêm túc của cha, hơi ấm từ đáy lòng từng chút một tỏa ra.
Nàng đột nhiên cảm thấy, vận mệnh cũng không quá bất công với nàng đến vậy, mặc dù mười mấy năm qua nàng đã chịu đủ đau khổ nhưng giờ nàng đã đến bên cạnh phụ thân.
Dù cho tổ mẫu phòng bị nàng, mẹ kế chán ghét nàng, muội muội tính toán nàng, thế nhưng, phụ thân thực sự quan tâm nàng.
Nàng không có mẫu thân, nhưng còn có phụ thân.
Nàng phải biết quý trọng thân tình không dễ kiếm này, cố gắng sống sót. . .
"Tiểu thư, bữa tối đã đến." Trân Châu đứng tại cổng bẩm báo, "Khi nào thì dọn cơm ạ?"
"Bây giờ đi." Triệu Tích Vi chỉ cảm thấy đói bụng. "Cứ bày ở phòng ấm được rồi."
Rèm cửa vừa được vén lên, Cẩm Tú liền ôm bình nước nóng tới: "Tiểu thư, hôm nay tuyết mới ngừng, coi chừng bị lạnh."
Triệu Tích Vi cười nói một câu: "Ngươi có lòng rồi ."
Cẩm Tú đỡ tay của nàng, cười nói: "Đây là chuyện nô tỳ nên làm."
Triệu Tích Vi cười cười, không trả lời nữa.
Nàng vừa mới đến, nô tài trong phủ này đều quen nhìn mặt mà nói chuyện, từ khi thị vệ bên cạnh phụ thân tới đây, tất cả mọi người đối xử với nàng ân cần không ít.
Đạo trị người là đánh vào trái tim, tiết chế kẻ dưới cần xem trọng ân sủng và quyền lực.
Bốn nha hoàn này đều từ chỗ Đại phu nhân, được phái đến tiểu viện vắng vẻ này hầu hạ, muốn các nàng vừa đến đã trung thành với nàng, thì không có khả năng.
Cho nên cần phải dụng tâm.
Giống như với nha đầu có tâm hồn tinh tế Cẩm Tú cần duy trì khoảng cách cùng sự uy nghiêm nhất định, mới có thể khiến trong thâm tâm nàng ta kính sợ.
Trân Châu bưng tới chậu đồng, Triệu Tích Vi rửa tay, nhận khăn gấm từ Ngọc Lan, tinh tế lau sạch sẽ.
Lại nghe thấy Ngân Bảo bỗng nhiên giận dữ mắng mỏ: "Nhà bếp chính khinh người quá đáng rồi!"
Một bát cải trắng, một đĩa đậu hũ, một bát canh không chút dầu mỡ, các loại lá rau nổi lềnh bềnh trên đó.
Mấy nha hoàn bày ra sắc mặt khác nhau.
Đã sớm biết cuộc sống của chủ tử mới sẽ không dễ, nhưng không nghĩ rằng sẽ khó khăn như vậy. . .
Một bữa ăn nóng hổi cũng là điều xa xỉ sao?
Nâng cao giẫm thấp là vấn đề thường gặp trong đại viện danh gia vọng tộc, tiểu thư ngày đầu tiên về phủ, liền bị nhà bếp lớn trắng trợn ức hiếp. . .
Ngân Bảo vén tay áo lên muốn đi ra ngoài: "Đám mắt chó này coi thường người, nô tỳ đi đòi một lời giải thích!"
Sắc mặt ba người còn lại biến đổi, Cẩm Tú vội ngăn cản nàng: "Ngươi gấp cái gì!"
"Lấn trên đầu chúng ta rồi mà ngươi còn có thể nhịn?" Ngân Bảo bị mấy người đè lại ngồi trên ghế, "Mấy bà tử trong nhà bếp chính luôn bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, tiểu thư vì tôn nghiêm mà không tiện xuất đầu lộ diện, nhưng chúng ta làm nô tỳ phải làm gì đó!"
Cẩm Tú gấp đến mức kêu một tiếng "Bà cô của ta ơi", rồi vội vàng khuyên nhủ: "Ngươi cũng đừng gây thêm chuyện cho tiểu thư! Chủ tử hôm nay mới vào phủ, ngươi liền đến phòng bếp náo loạn, ngày tháng phía sau còn dài, chẳng lẽ ngày nào cũng đến phòng bếp bắt bẻ?"
"Vậy làm sao bây giờ, không thể để từ nay về sau mỗi ngày đều chịu sự khinh bỉ này đúng không?" Ngân Bảo bĩu môi, không nói nữa, dùng đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Triệu Tích Vi.
Đám người cũng đều ngơ ngác nhìn sang.
Chủ tử mới của bọn họ, sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào?
Phụ thân làm quan đến chức Thừa tướng, Nhị thúc giàu có nhất Trường An, Tam thúc trấn thủ Tây Lương, không ngờ Tứ cô còn vào cung làm phi tần. . .
Xem ra tướng phủ này so với tưởng tượng của nàng còn phức tạp hơn.
Nội tâm Triệu Tích Vi hơi xao động, liền bóng gió hỏi thăm: "Ta nghe nói hai cung không hòa thuận, Thục phi nương nương không sao chứ?"
"Đúng vậy!" Ngân Bảo liền nhíu mày, nói: "Cũng bởi vì Thái hậu không thích quý phi, mới triệu cô nãi nãi vào cung. Nhưng ngài yên tâm, bệ hạ rất thích Thục phi nương nương!"
Nhắc đến Hoàng đế, Ngân Bảo che miệng, sau đó hạ giọng nói: "Ngài không biết đó thôi, từ khi cố Hoàng hậu qua đời, bệ hạ không còn sủng ái bất cứ phi tần nào nữa, cho đến khi Thục phi nương nương vào cung. . ."
Triệu Tích Vi cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, thậm chí cảm giác ngày càng không tốt.
Triệu phủ đã đứng ở đỉnh phong quyền thế cùng vinh sủng, nay lại có thêm một phi tần được sủng ái. . .
Nàng đang định tiếp tục hỏi, thì ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Trân Châu: "Tiểu thư, tướng gia phái người đưa đồ tới."
Triệu Tích Vi vội đi ra cửa nhìn, chỉ thấy một tên thị vệ mặc y phục màu xanh ngọc, đưa tới một cái rương gỗ.
Thấy Triệu Tích Vi liền chắp hai tay hành lễ, nghiêm nghị nói: "Thuộc hạ Trường Tùng bái kiến tiểu thư, tướng gia phân phó thuộc hạ đưa tới những thứ này."
Triệu Tích Vi nghiêng người đáp lễ rồi nói lời cảm tạ, Trường Tùng truyền đạt lại mấy lời của tướng gia, sau đó mới vội vàng rời đi.
Trường Tùng tiến vào viện tử, nhóm nha hoàn bà tử đều kinh hãi.
Tướng gia chưa từng hỏi đến việc trong hậu trạch, nếu như có chuyện gì, cũng sẽ giao cho lão phu nhân, phu nhân xử lý. Tệ nhất thì để nha hoàn trong phòng chuyển lời.
Về phần những người hầu cận bên cạnh tướng gia, đều cùng hắn ra vào cung, thân phận của bọn họ nữ quyến nội trạch cũng không thể so sánh.
Bây giờ tướng gia lại vì tiểu thư, tự mình sai thị vệ bên người đến đưa đồ vật, có thể thấy được chủ tử mới của bọn họ được coi trọng biết bao nhiêu! Trường Tùng vừa rời đi, mấy nha hoàn đều hiếu kỳ xông tới, cái rương rất lớn, bốn người hợp lực mới đem nó vào trong phòng.
Mở rương ra, mọi người đều sững sờ.
Tướng gia vậy mà lại cho tiểu thư một rương sách.
Mấy cái nha hoàn khẽ nhếch miệng: "Tiểu thư, tướng gia không phải muốn ngài chép sách chứ?"
Cẩm Tú suy nghĩ thấu đáo: "Tiểu thư, tướng gia đưa ngài nhiều sách như vậy, chứng tỏ rất coi trọng ngài."
Triệu Tích Vi nhìn một chút, có kinh sử cổ tịch, chuyện lạ quái chí, còn có bản vẽ các quận huyện, chủng loại phong phú.
Nàng tiện tay cầm lấy một bản lật ra, thấy phía trên có một con dấu đỏ.
Tên được khắc là Thái thường khanh Thẩm Mục.
Là ngoại tổ phụ của nàng.
Thẩm mục là nho sĩ vĩ đại của Đại Ngụy, quản lý Thái học, có vô số học trò.
Mà Triệu Tử Nghi là học trò mà ông ấy tự hào nhất.
Triệu Tích Vi dùng ngón tay lướt nhẹ trên những trang giấy ố vàng nhưng phẳng lì, trên đó thỉnh thoảng có vài dòng chữ viết thường màu xanh lục được đánh dấu cẩn thận kèm theo lời giải thích.
Chắc hẳn phụ thân trước kia đọc qua.
Đối với người phụ thân này, nàng thấy thật xa lạ và kính sợ.
Đêm mưa đó nàng chặn kiệu xin giúp đỡ, ánh mắt lạnh lẽo, dáng người thong dong như cây tùng, nàng không dám nhìn thẳng vào phong thái uy nghiêm của ông ta.
Trên đường trở về phủ, ông ta trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói một câu nghiêm túc chân thành với nàng:
"Triệu phủ không thể so với gia đình bình thường, lần này ngươi trở về nhất định sẽ gây náo động. Công việc trong triều bận rộn, ta không thể lúc nào chú ý tới ngươi, Sau khi về phủ phải nhớ hành sự tùy theo hoàn cảnh. Từ phu nhân tính tình không tốt nhưng tâm địa không xấu, nói chuyện làm việc thường theo cảm xúc, đừng đối đầu với nàng ta, những người hầu trong phủ nhất thời sẽ khó thần phục, vì vậy ngươi phải cẩn trọng từ từ xây dựng uy tín của mình.
Nhưng nếu bọn hắn có ai dám trắng trợn ức hiếp ngươi, ngươi cũng không cần tiếp tục ẩn nhẫn nhượng bộ, phải biết bảo vệ lợi ích của bản thân, có một số việc có thể tự mình xử lý thì nên quyết đoán, không quyết định được thì có ta ra mặt thay ngươi giải quyết, nhớ đừng để trong lòng cảm thấy oan ức."
Ánh mắt của hắn từ ái ôn hòa: "Ta đã làm chủ đưa ngươi trở về phủ, sau này chuyện gì đều dựa vào ta. Ngươi phải tin tưởng cha."
Triệu Tích Vi sững sờ đứng trong thư phòng, nhớ lại những lời căn dặn nghiêm túc của cha, hơi ấm từ đáy lòng từng chút một tỏa ra.
Nàng đột nhiên cảm thấy, vận mệnh cũng không quá bất công với nàng đến vậy, mặc dù mười mấy năm qua nàng đã chịu đủ đau khổ nhưng giờ nàng đã đến bên cạnh phụ thân.
Dù cho tổ mẫu phòng bị nàng, mẹ kế chán ghét nàng, muội muội tính toán nàng, thế nhưng, phụ thân thực sự quan tâm nàng.
Nàng không có mẫu thân, nhưng còn có phụ thân.
Nàng phải biết quý trọng thân tình không dễ kiếm này, cố gắng sống sót. . .
"Tiểu thư, bữa tối đã đến." Trân Châu đứng tại cổng bẩm báo, "Khi nào thì dọn cơm ạ?"
"Bây giờ đi." Triệu Tích Vi chỉ cảm thấy đói bụng. "Cứ bày ở phòng ấm được rồi."
Rèm cửa vừa được vén lên, Cẩm Tú liền ôm bình nước nóng tới: "Tiểu thư, hôm nay tuyết mới ngừng, coi chừng bị lạnh."
Triệu Tích Vi cười nói một câu: "Ngươi có lòng rồi ."
Cẩm Tú đỡ tay của nàng, cười nói: "Đây là chuyện nô tỳ nên làm."
Triệu Tích Vi cười cười, không trả lời nữa.
Nàng vừa mới đến, nô tài trong phủ này đều quen nhìn mặt mà nói chuyện, từ khi thị vệ bên cạnh phụ thân tới đây, tất cả mọi người đối xử với nàng ân cần không ít.
Đạo trị người là đánh vào trái tim, tiết chế kẻ dưới cần xem trọng ân sủng và quyền lực.
Bốn nha hoàn này đều từ chỗ Đại phu nhân, được phái đến tiểu viện vắng vẻ này hầu hạ, muốn các nàng vừa đến đã trung thành với nàng, thì không có khả năng.
Cho nên cần phải dụng tâm.
Giống như với nha đầu có tâm hồn tinh tế Cẩm Tú cần duy trì khoảng cách cùng sự uy nghiêm nhất định, mới có thể khiến trong thâm tâm nàng ta kính sợ.
Trân Châu bưng tới chậu đồng, Triệu Tích Vi rửa tay, nhận khăn gấm từ Ngọc Lan, tinh tế lau sạch sẽ.
Lại nghe thấy Ngân Bảo bỗng nhiên giận dữ mắng mỏ: "Nhà bếp chính khinh người quá đáng rồi!"
Một bát cải trắng, một đĩa đậu hũ, một bát canh không chút dầu mỡ, các loại lá rau nổi lềnh bềnh trên đó.
Mấy nha hoàn bày ra sắc mặt khác nhau.
Đã sớm biết cuộc sống của chủ tử mới sẽ không dễ, nhưng không nghĩ rằng sẽ khó khăn như vậy. . .
Một bữa ăn nóng hổi cũng là điều xa xỉ sao?
Nâng cao giẫm thấp là vấn đề thường gặp trong đại viện danh gia vọng tộc, tiểu thư ngày đầu tiên về phủ, liền bị nhà bếp lớn trắng trợn ức hiếp. . .
Ngân Bảo vén tay áo lên muốn đi ra ngoài: "Đám mắt chó này coi thường người, nô tỳ đi đòi một lời giải thích!"
Sắc mặt ba người còn lại biến đổi, Cẩm Tú vội ngăn cản nàng: "Ngươi gấp cái gì!"
"Lấn trên đầu chúng ta rồi mà ngươi còn có thể nhịn?" Ngân Bảo bị mấy người đè lại ngồi trên ghế, "Mấy bà tử trong nhà bếp chính luôn bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, tiểu thư vì tôn nghiêm mà không tiện xuất đầu lộ diện, nhưng chúng ta làm nô tỳ phải làm gì đó!"
Cẩm Tú gấp đến mức kêu một tiếng "Bà cô của ta ơi", rồi vội vàng khuyên nhủ: "Ngươi cũng đừng gây thêm chuyện cho tiểu thư! Chủ tử hôm nay mới vào phủ, ngươi liền đến phòng bếp náo loạn, ngày tháng phía sau còn dài, chẳng lẽ ngày nào cũng đến phòng bếp bắt bẻ?"
"Vậy làm sao bây giờ, không thể để từ nay về sau mỗi ngày đều chịu sự khinh bỉ này đúng không?" Ngân Bảo bĩu môi, không nói nữa, dùng đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Triệu Tích Vi.
Đám người cũng đều ngơ ngác nhìn sang.
Chủ tử mới của bọn họ, sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào?
Danh sách chương