Editor: Đinh Hương

Beta: Mạc Y Phi

Sáng sớm ngày thứ hai, Lục Yên vừa thức dậy liền đến phòng bếp nấu ăn.

Giang Thành Ngật dậy muộn hơn so với cô, hai đêm nay liên tục làm thêm giờ, anh đã vô cùng mệt mỏi rồi, vừa ngủ là ngủ thẳng đến tận 10 giờ sáng mới dậy.

Sau khi tỉnh dậy, tinh thần của Giang Thành Ngật tỉnh táo hơn mấy hôm trước, biết Lục Yên đang ở phòng bếp, vốn có ý định bắt bẻ, đến phòng bếp hỏi thăm bữa sáng mà Lục Yên làm, nhìn qua một lượt, lại nếm thử một miếng, cuối cùng cũng không nói gì.

“Thế nào?” Mắt Lục Yên sáng lấp lánh như sao, “Có tiến bộ không?”

Anh ồ một tiếng, mở cái nắp nồi hấp hai tầng ra, lúc vừa mở nắp, một luồng khí nóng ập ra ngoài, “Đây là cái gì?”

“Làm cho tiến sĩ Dụ đó.” Lục Yên đeo bao tay cách nhiệt, lấy từng món từng món ra, “Bạn gái của tiến sĩ Dụ còn ở nước ngoài, đến tối mới trở về được, đồ ăn trong bệnh viện không ngon, cho nên hôm qua em đồng ý với tiến sĩ Dụ, hôm nay sẽ mang đồ ăn ở nhà đến cho ông ấy ăn trưa.”

Anh nhìn cô lấy từng món bỏ vào hộp đựng đồ ăn.

Đã quá xem thường cô rồi, vừa mới sáng sớm mà đã làm nhiều trò trong bếp như thế.

“Tiến sĩ Dụ là người gốc thành phố B, khẩu vị hơi mặn, khẩu vị của em quá nhạt rồi, món em làm chắc không hợp khẩu vị của ông ấy đâu.”

“Cứ cho là không hợp khẩu vị thì thể nào cũng ngon hơn món ăn ở căn tin bệnh viện.” Lục Yên xoay người lại, thấy Giang Thành Ngật nhíu mày, tự tin nói: “Ánh mắt kia của anh là ý gì? Em làm không tệ chút nào đâu, ngược lại em cảm thấy tiến sĩ Dụ chắc chắn sẽ thích.”

Hai người đến bệnh viện, bởi vì huyết áp còn chưa ổn định nên hiện tại Dụ Chính vẫn phải nằm viện.

Lúc vào phòng, Dụ Chính đang ngồi trên giường đọc báo.

“Tiến sĩ Dụ, hôm nay tốt hơn chưa?” Lục Yên mỉm cười đi qua, thuận tiện đặt hộp đồ ăn lên trên chiếc tủ đầu giường.

“Tốt hơn nhiều rồi.” Chắc là đã đói bụng, vừa ngửi thấy mùi đồ ăn, Dụ Chính vội nhảy xuống giường, nhanh tay nhanh chân kéo cái bàn nhỏ để trên giường, “Tôi nghĩ là chắc mình sẽ mau chóng xuất viện thôi, nhưng bác sĩ kiên trì muốn quan sát kĩ hơn, cho nên vẫn phải ở lại bệnh viện thêm mấy ngày nữa. Wow, thơm quá, nhất định là rất ngon đây.”

Giang Thành Ngật cười nói: “Tài nghệ nấu nướng của Lục Yên chỉ thường thường thôi, tôi đã ở thành phố B mấy năm rồi, nếu tiến sĩ Dụ muốn ăn mấy món quê nhà, đợi buổi tối tôi về nhà làm cho, rồi mang qua đây cho ông.”

Lục Yên lườm anh.

“Quá tốt rồi.” Hiển nhiên Dụ Chính là một người vô cùng thoải mái, “Rất vinh hạnh có thể nếm thử tay nghề của đội trưởng Giang, tôi nghĩ nhất định vô cùng tuyệt vời, nhưng những món bác sĩ Lục làm đã đủ ngon rồi, ừm, rất ngon không thể bắt bẻ được.”

Sau khi ăn xong, Giang Thành Ngật ra bên ngoài nghe điện thoại.

Dụ Chính vừa uống nước, vừa xuyên qua ly thủy tinh nhìn Lục Yên. Thực ra thì những đứa trẻ may mắn như Giang Thành Ngật, trên thế giới không có nhiều, gia đình của Trình Chu quá cực đoan, cũng không thể coi là đại diện, ví dụ như bác sĩ Lục, mặc dù lớn lên trong một gia đình đổ vỡ, nhưng vẫn có thể phát triển một nhân cách toàn diện. Nhân cách quá phức tạp, chỉ sợ ông dùng gấp 10 lần tinh thần và sức lực đi nghiên cứu, đến suốt đời chỉ sợ cũng chỉ có thể sờ được một chút lông bên ngoài thôi.

“Bác sĩ Lục, cô và đội trưởng Giang thực sự rất giống nhau, nhưng có một điểm nổi bật nhất chính là hai người đều rất có tình người.”

Lục Yên mỉm cười cất đồ xong, thản nhiên tiếp nhận sự khích lệ này: “Tiến sĩ Dụ không phải cũng là một chuyên gia tâm lý tội phạm học rất có tình người sao?”

Lúc này Giang Thành Ngật quay lại nói với Dụ Chính: “Lý Tiểu Lan bị chẩn đoán là ung thư gan, bây giờ đang ở nhà dưỡng bệnh, nhưng đã tiến vào giai đoạn cuối rồi, sống không được bao lâu nữa.”

“Thật sao?” Tinh thần Dụ Chính nhất thời tỉnh táo, “Còn có phát hiện nào khác không?”

“Từ sau khi Trình Chu tốt nghiệp đại học tới bây giờ chưa từng cho mẹ hắn tiền sinh hoạt phí, cũng không đến thăm bà ta, nhưng năm nay đột nhiên tặng Lý Tiểu Lan một căn nhà nhỏ, chính là trước khi Lý Tiểu Lan bị chẩn đoán là ung thư gan.”

Dụ Chính híp mắt đầy hàm ý: “Ừ, rất thú vị, không cần nói, căn nhà đó nhất định là tâm nguyện của Lý Tiểu Lan rồi, mà còn là Trình Chu thỏa mãn bà ấy.”

“Vậy tại sao Trình Chu không ra tay?” Lục Yên bày tỏ sự khó hiểu, “Bởi vì mẹ hắn không còn sống được bao lâu sao?”

“À, không phải vậy.” Dụ Chính lắc lắc đầu, “Trong mắt Trình Chu, sớm đã không có khái niệm về sinh lão bệnh tử, ‘lựa chọn mục tiêu ==> chuẩn bị ==> thực hiện’ là hình thức gây án vốn có trong đầu hắn, sở dĩ còn chưa xuống tay với Lý Tiểu Lan, tôi nghĩ vì ‘bữa tiệc’ này mà mấy năm nay hắn đã chuẩn bị không ít, hắn luôn có lòng kiên nhẫn, có thể chờ đợi Lý Tiểu Lan là một nghi thức chưa từng có trước đó, hoặc là thủ pháp phạm tội đã thăng cấp rồi, nhưng còn chưa đợi đến lúc hắn hành động, thì đã xuất hiện một thay đổi nào đó, đột nhiên làm cho hắn cảm thấy ghê tởm, hoặc là tạm thời mất hứng thú với mục tiêu.”

Dụ Chính cảm thấy khó hiểu, suy tư rất lâu rồi mới nói: “Tôi có thể hiểu được một chút, nhưng lại không thể hiểu được nhiều hơn. Tôi nghĩ trước khi Lý Tiểu Lan bị chẩn đoán ung thư gan thì đã gầy đi rất nhiều rồi, cho tới bây giờ không cần đề cập nhiều đến bệnh tình cũng dễ hiểu, có thể bộ dạng của bà ta đã không còn giống như lúc trẻ nữa, đáng tiếc không có hình của Lý Tiểu Lan bây giờ, không thể nào chứng thực được suy đoán của tôi.”

Giang Thành Ngật và Lục Yên nhìn nhau một cái, vẻ mặt rất kỳ lạ: “Hiện tại Lý Tiểu Lan rất đau khổ, mỗi ngày đều phải dùng một lượng lớn thuốc giảm đau mới có thể ngủ được, tôi đoán Morphine mà Trình Chu dùng để tấn công Lưu Vũ Khiết là lấy từ chỗ của bà ta, ngoài ra còn một chuyện rất kỳ quái nữa, sau khi biết Lý Tiểu Lan bị bệnh, hình như mỗi tháng Trình Chu đều gửi cho Lý Tiểu Lan rất nhiều đồ chăm sóc sức khỏe đắt tiền.”

“Hả?” Hình như Dụ Chính nắm được manh mối, nhảy từ trên giường xuống, đi qua đi lại, “Từ một chuỗi liên tiếp những người bị hại có thể thấy Trình Chu lựa chọn mục tiêu vô cùng nghiêm khắc, từ hình thể đến chiều cao, đều có quy mô đo lường riêng của mình. Có thể tưởng tượng, Lý Tiểu Lan bị bệnh mà biến hình, từ lâu đã không còn là Lý Tiểu Lan chân chính nữa rồi, nhưng hắn không chịu buông tha ý tưởng của mình, hơn nữa đang suy nghĩ kế hoạch thăng cấp nghi thức, đối với hắn cái chết của Lý Tiểu Lan là một ‘bữa tiệc’. Tôi đoán, có phải vì trong một khoảng thời gian ngắn muốn để Lý Tiểu Lan quay trở lại dáng vẻ vốn có, cho nên hắn mới tặng rất nhiều đồ chăm sóc sức khỏe đắt tiền không?”

Nhưng hiển nhiên, người mắc bệnh ung thư gan chỉ có thể càng ngày càng gầy gò tiều tụy thêm, vì vậy Lý Tiểu Lan vẫn không thể khôi phục lại thành “Lý Tiểu Lan” đó trong lòng Trình Chu được.

Dụ Chính bổ sung: “Đương nhiên, cái này chỉ là suy đoán của tôi thôi.”

Ngày thứ ba là cuối tuần.

Giang Thành Ngật đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy trên mặt có con kiến nhỏ đang bò, nhè nhẹ, ngưa ngứa.

Anh bực bội, lật người ngủ tiếp. Vậy mà “con kiến” đó lại không buông tha, không những nhanh chóng chạy xuống gáy của anh, còn bò xuống sống lưng anh nữa, càng lúc càng ngứa.

“Đừng nghịch nữa Lục Yên.”

Bên tai có người cười khẽ, ý thức của anh chợt nhẹ đi, giống như một đôi cánh màu vàng kia, bay về nơi rất xa.

Hình như là một buổi trưa cuối tuần, anh và Lục Yên đang ở trong phòng học không người đọc sách.

Gần đến kì thi rồi, anh đang làm bài, cô thì ôn bài, xung quanh đều rất yên tĩnh.

Mỗi lần cùng nhau ôn bài, cô đều sẽ lập giao ước với anh: Trước khi ôn bài và làm bài xong, không ai được trêu chọc ai.

Sau khi hoàn thành một bài thi thử, trong lúc nghỉ ngơi, anh liếc mắt nhìn cô, thấy cô vẫn rất chăm chú.

Đưa tay véo véo dái tai trắng trẻo của cô, cô cũng không để ý.

Anh cảm thấy không thú vị, chuyển cái ghế sang một bên, dựa người vào đằng sau chuẩn bị nghỉ ngơi.

Thời tiết rất tốt, tia nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ gỗ, dựa đầu lên trên rất thoải mái, đáng tiếc mặt trời quá chói mắt, mặc dù đã nhắm mắt lại rồi mà vẫn cảm thấy quá sáng, vì muốn ngủ thực sự anh thuận tay lấy quyển sách úp lên mặt.

Bên tai có tiếng sột soạt của bút máy viết trên giấy, không biết mùi cỏ thơm ngát từ đâu bay tới chóp mũi, qua một lúc lâu anh mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó nhẹ nhàng bò lên cằm.

Anh nhíu mày một cái, bình tĩnh cảm nhận một lúc, sau khi biết được là cái gì đang quấy phá thì vẫn duy trì tư thế bất động, đột nhiên bất ngờ đưa tay ra giữ chặt cổ tay cô.

Cô vội vàng muốn tránh đi, nhưng lại không tránh được.

“Đây là ai trêu ai hả?” Anh lấy sách xuống, cười như không cười nhìn cô.

Cô cười hì hì: “Em chỉ muốn nói cho anh biết: Tư thế không đúng, mau thức dậy đi.”

Trong lòng anh như được rót một chén rượu ngon đậm đặc lại thơm nồng, tay dùng lực một chút, liền kéo cô ngã vào trong lòng mình.

“Tốt thôi, tư thế này là đúng rồi.”

Còn đang trong thời gian mới quen, cô không có thói quen quá thân mật như vậy, trong phút chốc khuôn mặt đỏ bừng lên, giãy giụa: “Để người ta thấy thì không hay lắm đâu.”

Anh cảm thấy gương mặt cô giống như một quả đào chín, càng nhìn càng dễ thương, anh giữ gò má cô hôn một cái, sau đó giống như hút nước trái cây vậy, hút một lúc mới buông cô ra: “Sau này người nào không tuân thủ quy tắc nữa sẽ dùng biện pháp thế này để trừng phạt người kia, hôm nay em trêu anh, cho nên anh hôn em, lần sau anh trêu em thì em hôn ngược lại anh là được.”

Cô vừa tức vừa buồn cười, gật gật đầu: “Giang Thành Ngật, sao trước kia em không phát hiện được là anh vô lại như vậy chứ.”

Cảm giác trên lưng càng ngày càng rõ ràng, giọng nói Lục Yên vừa dịu dàng vừa xấu xa: “Giang Thành Ngật, ngủ cả đêm rồi, nên rời giường đi vệ sinh thôi.”

Anh nhắm mắt thuận tay nắm phía sau lưng.

Cô “Ối.” một tiếng, muốn nhảy ra xa.

Nhưng cô còn chưa chạy đi đã bị anh kéo lên giường, đặt ở dưới thân.

“Mới sáng sớm em đã làm trò gì vậy?” Anh giả vờ tức giận.

Cô thuận tiện ôm lấy đôi vai trần của anh: “Đã 10 giờ rồi, còn sớm sao? Nếu không dậy thì mặt trời sẽ lặn mất đấy.”

Chợt cảm thấy có cái gì đó ở giữa bọn họ, không khỏi cười híp mắt, mò xuống, sau đó cố tình kinh ngạc: “Ồ, nó còn thức dậy sớm hơn anh nữa kìa.”

“À.” Anh mặc kệ cho cô cầm, nhìn cô chằm chằm, “Thì ra nó cũng thức dậy rồi, nó khó chịu như vậy, em có thể giúp nó không?”

Cô không nói gì, ánh mắt lại long lanh như nước, ôm lấy gò má của anh, dọc theo cổ anh mà hôn xuống, hàm ý ám chỉ trong hành động đã quá rõ ràng.

Trong lòng anh khẽ rung động, mò xuống dưới, rất vui mừng nhưng vẫn cố ý tỏ ra căng thẳng: “Đồ lừa đảo.”

“Lừa đảo?”

“Tối qua còn nói với anh là không được.”

“Tối qua không được.” Cô mỉm cười, “Nhưng bây giờ thì được rồi.”

“Cho nên vừa rồi em gọi anh dậy là vì chuyện này sao?”

Nhất định là vậy.

Cô muốn lên tiếng phủ nhận, nhưng anh không để cô có cơ hội.

Mấy ngày nay kìm nén muốn hỏng rồi, anh không muốn lãng phí một chút thời gian nào nữa, không nói hai lời đã vội vàng lột sạch cô, lách người vào giữa đùi cô.

Sau khúc dạo đầu ngắn ngủi, cô đã nhanh chóng chuẩn bị xong.

Trong lúc chuẩn bị đi thẳng vào vấn đề, anh chợt nhớ tới cái gì đó, xuống khỏi người cô, mở ngăn kéo đầu giường ra lấy một món đồ.

Cô giật mình: “Anh mua cái này khi nào vậy?”

“Tối qua, trong cửa hàng tiện lợi.” Anh nắm tay cô, dẫn dắt cô đeo lên.

“Anh không muốn có con sao?” Cô chu miệng.

“Muốn.” Anh hơi ngẩn ra, “Nhưng chưa định có trong năm nay.”

“Tại sao?”

Anh động thân tiến vào, cô khẽ ‘a’ một tiếng, bắt đầu ‘công việc khổ cực’, hơi thở nóng rực: “Đây không phải là rõ ràng sao, Lục Yên, em để cho anh thoải mái một hai năm nữa được không? Năm sau hoặc năm sau của năm sau nữa, chúng ta muốn có mấy đứa cũng được.”

Cái này cũng đúng.

Đợi bọn họ từ phòng chính đi ra thì đã 12 giờ rồi, phòng ngủ, sàn nhà phòng tắm, trên bồn rửa tay, khắp nơi đều là ‘nước bẩn’.

Vừa đi ra, Giang Thành Ngật đã nhận được điện thoại mẹ gọi tới.

Bà vô cùng hưng phấn: “Thành Ngật, thế nào, các con chọn được địa điểm đi tuần trăng mật rồi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện