Tình hình hiện tại trong phòng bếp là bếp gas không mở lên được, nồi canh gà hầm hạt dẻ đã hơi nguội đi rồi.
Nếu canh lạnh thì mùi vị sẽ thay đổi, mẹ Lục là người đã tốt còn muốn tốt hơn, không muốn để bạn trai của con gái có ấn tượng xấu với tài nấu nướng của bà, trong lúc nóng vội, bà chạy khắp nơi tìm bật lửa.
Lục Yên cũng vội giúp mẹ nhưng tìm mãi cũng không có, cho tới lúc Giang Thành Ngật bước vào.
Anh cởi âu phục, vén tay áo sơ-mi, không biết lấy đâu ra một cái bật lửa, vừa đến gần bếp gas thì ngọn lửa màu lam nhạt yên tĩnh bốc lên dưới chiếc nồi màu bạc, ngay lập tức mẹ Lục phấn khởi hẳn lên.
Bà mỉm cười với Giang Thành Ngật: “Tiểu Giang, cháu ở ngoài đợi một chút, để bác bảo Lục Yên giúp bác thái vài thứ, một lát nữa thôi sẽ hầm xong, chúng ta có thể nhanh chóng ăn cơm được rồi.”
Vốn Giang Thành Ngật đã đi tới cửa, nhưng nghe thấy tiếng động thái rau củ thì lại dừng lại, quay đầu nhìn về hướng Lục Yên.
Màu xanh của dưa chuột và ớt xanh, màu trắng là đầu ngón tay của cô, lưỡi dao sắc bén cách ngón tay trắng trẻo của cô sao lại gần như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thương.
Anh càng nhìn càng cảm thấy lo lắng không thôi, không nhịn được phải quay lại, thấp giọng nói với Lục Yên: “Em tránh ra đi.”
Anh thành thạo thái dưa chuột và ớt xanh ra, rất ngay ngắn chỉnh tề, làm xong anh khiêm tốn đưa dao cho mẹ Lục, liếc mắt lườm Lục Yên một cái rồi đi ra ngoài.
Nửa tiếng sau, Lục Yên bê bát đũa, mẹ Lục bưng bốn món ăn và hai bát canh nóng hôi hổi đã làm xong đi ra,
Trong phòng khách, Giang Thành Ngật đã phân chia đồ đạc xong xuôi rồi.
Con chó nhỏ Đậu Đậu đung đưa cái đuôi, nó chạy vòng quanh máy lọc không khí, thấy trong nhà có nhiều hơn một người nhưng nó không những không sợ hãi, còn hưng phấn vẫy đuôi nữa, vòng quanh hai vòng mới dừng lại, sau đó để cái mũi đen ướt ướt của mình vào chỗ tập trung nhiều gió nhất.
Giang Thành Ngật cầm đuôi nó kéo lại thì nghe thấy tiếng động của mẹ Lục, anh nhanh chóng đổi thành “hiền lành” vuốt ve.
Lục Yên giả vờ không nhìn thấy, nhưng khóe miệng lại chậm rãi cong lên.
Giả vờ giả vịt.
Lúc bày bát đũa ra, nhớ tới điệu bộ hô to gọi nhỏ của Giang Thành Ngật hồi cấp 3, nào có bộ dạng “nhẹ nhàng nhã nhặn”. Còn có, lúc nam sinh trường bên cạnh theo dõi cô, hai trường tranh tài xong, anh ném quả bóng rổ sang một bên, nắm lấy cổ áo đối phương đấm một quyền, hẳn là bị kích thích rất lớn.
Có điều hiển nhiên mẹ Lục không biết những chuyện này, lúc ăn cơm, bà cố ý múc một bát canh gà đầy ắp để trước mặt Giang Thành Ngật, lúc mời ăn, ý cười trên mặt bà sâu hơn so với lúc gặp Giang Thành Ngật ngoài cửa.
Một bữa ăn hòa thuận vui vẻ, lúc hai người đi, mẹ Lục liên tục nhấn mạnh: “Cuối tuần sau nếu có thời gian nhớ qua đây, phải gọi điện thoại trước đấy, bác sẽ lại làm mấy món cho các con ăn.”
Về đến nhà.
Vừa vào nhà Giang Thành Ngật đã giật caravat ra, cởi âu phục ném qua một bên, anh ngồi tê liệt trên ghế sofa: “Lục Yên, anh khát, muốn uống nước.”
Mẹ vợ thật sự là kiểu người khó lấy lòng nhất trên thế giới, còn mệt mỏi hơn phá án nhiều.
Người này… vừa về nhà đã lộ rõ bản chất, thông cảm anh vừa mới “giả vờ” rất khổ sở, cô để túi xuống, chủ động đi lấy hai ly nước rồi đưa cho anh một ly, ánh mắt cô lấp lánh: “Nhìn biểu hiện hôm nay của anh, em tha thứ cho hành động bắt nạt Đậu Đậu của anh đó.”
Giang Thành Ngật uống sạch ly nước xong thì phủ nhận: “Anh bắt nạt Đậu Đậu bao giờ? Anh là người rất yêu thương động vật nhỏ.”
Thấy Lục Yên bĩu môi, anh kéo cô ôm vào trong lòng, hỏi cô: “Mẹ em đó, coi như anh qua cửa rồi nhỉ?”
Ánh mắt đen và sáng hơn lúc bình thường, giọng nói trầm trầm lộ rõ vẻ tự tin.
Lục Yên sờ khuy áo của anh, cố ý trêu anh: “Anh nói gì vậy? Em chẳng biết gì cả.”
Rõ ràng trong lòng đã biết rõ lại vẫn muốn hỏi cô, còn không phải là muốn dụ dỗ cô khen ngợi anh sao.
Cô cười cười đẩy anh ra rồi đứng lên.
Cho đến khi cô cầm laptop từ phòng ngủ đi ra thì Giang Thành Ngật đã nằm dài trên sofa, một cánh tay che ngang mắt, bộ dạng như đang ngủ, nghe thấy tiếng động cô đi đến thì hỏi: “Em không ngủ sao? Buổi chiều anh phải đến phân cục, nghỉ một lát đi, đợi tí nữa anh sẽ gọi em.”
Kể từ khi vào ngành này, ngày và đêm đảo lộn là chuyện bình thường, anh đã quen với việc ngủ bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu rồi.
Lục Yên đắp âu phục lên người giúp anh, thấy đôi mắt và lông mày của anh bị tay của chính mình che lại, chỉ lộ ra đôi môi, cô nghiêng người nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái, mỉm cười nói: “Em không ngủ.”
Giang Thành Ngật bỏ cánh tay ra: “Hồi đi học không phải em rất thích ngủ trưa sao?”
Nhớ lại hồi đó, giữa trưa anh đi qua lớp A6 đã nhìn thấy mấy lần. Cô gục xuống bàn, trên mặt đỏ hồng, nước dãi lóng lánh chảy xuống bên má, ngủ vô cùng ngon.
Lần đầu tiên nhìn thấy, anh chỉ cảm thấy hình tượng nữ thần trong lòng sụp đổ.
Lần thứ hai, anh đứng ngoài phòng học sờ cằm suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy tại sao Lục Yên lại đáng yêu như vậy. Bây giờ hồi tưởng lại, suy nghĩ thời niên thiếu thật là khó đoán.
“Đó là lúc còn nhỏ.” Cô liếc mắt nhìn anh, mở máy tính lên: “Lúc làm việc em phải ở trong phòng phẫu thuật cả ngày, từng giây từng giây đều phải cực kỳ tập trung chú ý, làm gì có cơ hội ngủ trưa."
Giang Thành Ngật không lên tiếng, có lẽ là buồn ngủ rồi, vì vậy cô cũng không nói nữa, tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.
Không lâu sau điện thoại Giang Thành Ngật vang lên, cô nhìn đồng hồ, đau lòng nghĩ: “Ngành này thật sự quá cực khổ, bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với mọi loại tình huống bộc phát, anh vừa mới chợp mắt tổng cộng chưa tới mười phút, cũng không biết có ngủ được không nữa.”
Giang Thành Ngật nhắm mắt sờ sờ bàn trà, nhấn phím nghe điện thoại.
“Đội trưởng Giang, tôi đã lúc soát xong rồi, căn hộ này của Đinh Tịnh không quá lớn, không tìm được manh mối khả nghi nào, nhưng trong phòng ngủ có một ngăn kéo bị khóa, sau khi mở ra, chúng tôi phát hiện có mấy cái đĩa CD. Ngoài ra khóa ở cửa chính có dấu vết bị cạy phá, không lọai bỏ khả năng có người đã cố gắng đột nhập vào để trộm cắp. Có điều, không biết vì sao cuối cùng người đó không thể phá khóa thành công, chắc là một tên nghiệp dư. Đội trưởng Giang, công việc đang bận rộn, chúng tôi về phân cục đây.”
Giang Thành Ngật xoa xoa mi tâm, đứng lên: “Tôi qua đó ngay đây.”
Anh kéo Lục Yên đứng lên: “Đi thôi, cùng anh đến phân cục, nhân tiện lấy khẩu cung luôn. Anh sợ mục tiêu kế tiếp của hung thủ là em, trước lúc chưa bắt được người, anh không yên tâm để em ở nhà một mình.”
Lục Yên gật gật đầu, thu dọn laptop.
Giang Thành Ngật hỏi: “Trong tay em có gì phải nộp hay sao mà ngày nào cũng thấy em học vậy?”
“Tháng sau em sẽ tham gia cuộc so tài bác sĩ gây mê.”
“Hôm nay là cuối tuần nên lãnh đạo đều đi vắng, trong cục bọn anh có wifi, tí nữa anh tìm cho em một phòng trống, bọn anh ở phòng bên cạnh thảo luận vụ án, em cứ viết bài của em.”
“Vâng.” Ánh mắt Lục Yên sáng lấp lánh, cô rất muốn nhanh chóng điều tra rõ ràng vụ án của Đặng Mạn, tuy nói trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn hi vọng nhiều hơn.
Đến phân cục, trong văn phòng quả nhiên rất nhiều người, trong đó có một người đàn ông trung niên mập mạp được đám người vây quanh ở giữa, ông vừa ăn đồ ăn nhẹ trong tay vừa cười ha hả nói chuyện với mọi người.
Vừa thấy Lục Yên bước vào, ánh mắt người đó liền nhìn về phía Lục Yên.
Người này… bất luận là dáng người hay thần thái đều vô cùng dễ nhận ra, Lục Yên không biết tại sao lại cảm thấy đối phương rất quen mắt, nghĩ đi nghĩ lại, hình như cô đã gặp đối phương ở diễn đàn hội nghị sinh lý học thuật ở đại học S khoa Y rồi.
Giang Thành Ngật gọi người đó là tiến sĩ Dụ, sau đó bảo Tiểu Chu dẫn Lục Yên đến phòng bên cạnh lấy khẩu cung.
Trước khi vào phòng, Lục Yên chú ý thấy Giang Thành Ngật đang kéo ghế ngồi xuống trước máy tính, nhận lấy đĩa CD lão Tần đưa tới.
Đĩa CD dùng ký hiệu bút màu đen để viết ngày tháng, tháng 4 năm 2009.
Lão Tần không hiểu: “Căn hộ này của Đinh Tịnh khá cũ rồi, tám, mười năm cũng chưa ai ở, thỉnh thoảng Đinh Tịnh cũng có đi qua nhìn một chút. Trong này không biết có gì mà Đinh Tịnh coi như bảo bối, còn cố ý khóa trong phòng ngủ.”
Giang Thành Ngật nhìn ngày tháng viết trên đĩa CD, anh lấy cái đĩa thứ nhất bỏ vào máy tính, sau khi mở nút phát, trong phút chốc mọi người lập tức tập trung lại xem.
Tuy rằng có chút cũ, nhưng bởi vì số lần mở không nhiều nên đĩa CD được giữ gìn rất tốt.
Người quay hình như không chuyên nghiệp, ống kính rất không ổn định, thời gian quay chắc là lúc chạng vạng tối, cảnh vật trong hình có chút ảm đạm, hình như là một công viên vắng vẻ.
Một khoảng thời gian rất dài trước đó, hình ảnh đều trong trạng thái bất động, đến phút thứ ba mươi, ống kính rõ ràng hơi rung rung, hình như người quay phim phát hiện ra gì đó, lặng lẽ lùi về sau một bước.
Sau đó trong hình ảnh xuất hiện hai người.
Bên trái là một nữ sinh trung học mười bảy tuổi, mặc đồng phục học sinh, dáng người nữ sinh này khá cao, khoảng 1m67, tóc dài tết đuôi sam hai bên, dáng dấp thanh tú.
Mấy ngày nay lão Tần lật xem hồ sơ của Đặng Mạn khá nhiều nên ngay lập tức nhận ra người đó là Đặng Mạn.
Bên phải là một người có vóc dáng cũng tương tự Đặng Mạn, đeo gọng kính đen, áo sơ-mi trắng, bộ dạng rất nhã nhặn lịch sự, khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi.
“Thầy Chu?” Lông mày Giang Thành Ngật nhíu lại.
Hai người vừa đi bộ vừa nói chuyện, thỉnh thoảng Đặng Mạn quay sang nhìn thầy Chu, mỉm cười rất ngọt ngào.
Hai người đi tới chỗ ghế đá dưới cây liễu thì ngồi xuống, vẫn luôn giữ nguyên tư thế nói chuyện.
Nửa tiếng sau, người cầm máy quay không kiên nhẫn nên ống kính hơi rung lắc.
Nhưng đúng lúc này, Đặng Mạn đột nhiên ngước mắt nhìn thầy Chu, lặng lẽ tựa đầu lên vai ông ấy.
Sống lưng thầy Chu dường như cứng lại một chút, một lúc lâu sau, ông do dự nắm lấy eo Đặng Mạn, cúi đầu xuống, thăm dò môi Đặng Mạn rồi khẽ hôn.
“Thầy trò yêu nhau!” Có người vỗ bàn, “Ông thầy này, chơi trò gì vậy?”
Lúc này Tiểu Chu đã lấy xong lời khai của Lục Yên, đúng lúc mở cửa Lục Yên đã nghe thấy, cô muốn nghe thêm nhưng Tiểu Chu lại rất cảnh giác đóng cửa lại.
Lục Yên không thể làm gì khác đành bỏ qua.
Xem xong đĩa thứ nhất, còn hai đĩa nữa, mọi người đều nhìn xuống, mới phát hiện đây là đoạn tinh tế nhất trong ba đoạn, phần sau của đĩa cho thấy hành động thân mật của các cặp tình nhân khi yêu nhau.
Tổng hợp tất cả mọi mặt của manh mối thì có khả năng người quay phim là Đinh Tịnh.
Xem xong đĩa, Giang Thành Ngật mở powerpoint lên.
Đầu tiên màn hình tối đen, sau đó thì sáng lên, giây tiếp theo khuôn mặt của Chu Chí Thành xuất hiện trên màn hình.
“Chu Chí Thành, sinh ngày 31/05/1971, là người thành phố S. Tốt nghiệp đại học sư phạm thành phố S, tháng 7 năm 1993 tốt nghiệp, sau đó đến trung học Thất Trung công tác tới nay, năng lực công việc vô cùng xuất sắc, mỗi năm đều được bình chọn là giáo viên ưu tú. Năm 1997 kết hôn, vợ ông ấy là một nhân viên ở cục điện lực, tên Lâm Xuân Mỹ.”
Trên màn hình chiếu xuất hiện hình ảnh của một người phụ nữ trẻ, mặt trái xoan, tướng mạo đẹp, chỉ là ánh mắt có chút hung dữ, nhìn qua thì không dễ gần.
“Trong tài liệu có nói, sau khi kết hôn được ba năm, Lâm Xuân Mỹ sảy thai, kể từ đó không mang thai được nữa. Chu Chí Thành và Lâm Xuân Mỹ đã từng khổ cực chạy chữa ở mấy bệnh viện lớn nhưng đều không có kết quả. Năm 2007, trên đường về nhà Lâm Xuân Mỹ bất ngờ bị tai nạn xe cộ, bởi vì vết thương quá nặng, sau khi nhập viện lập tức rơi vào hôn mê, sau một năm điều trị, bởi vì không còn khả năng trả tiền viện phí quá cao nên Chu Chí Thành ký tên, làm thủ tục xuất viện đưa Lâm Xuân Mỹ về nhà, Lâm Xuân Mỹ ở nhà trong trạng thái người thực vật khoảng ba năm, đến tháng 9 năm 2010 thì qua đời.”
Dụ Chính xin Giang Thành Ngật dừng lại ở hình ảnh của Lâm Xuân Mỹ, ông hỏi: “Đội trưởng Giang, có tài liệu chi tiết của nhà mẹ đẻ Lâm Xuân Mỹ không?”
Giang Thành Ngật đưa một tập tài liệu trên tay cho Dụ Chính: “Lâm Xuân Mỹ cũng là người thành phố, cha mẹ từng là nhân viên cục điện lực, sau đó người cha chuyển qua ngành kĩ thuật, người mẹ thì kinh doanh quán ăn, hiện nay thì đã đều nghỉ hưu. Năm ấy sau khi xảy ra chuyện bất ngờ, cha mẹ Lâm Xuân Mỹ đã từng đến nhà con gái náo loạn rất nhiều lần, lý do là mấy năm nay Chu Chí Thành đã gây áp lực quá lớn lên vợ khiến Lâm Xuân Mỹ không chịu nổi, cho nên đầu óc mới rối loạn xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn, người nhà họ Lâm đổ toàn bộ bất hạnh của con gái lên người Chu Chí Thành, cho rằng con gái đã đánh mất năng lực lao động, Chu Chí Thành là con rể, nhất định phải trả lại công bằng cho hai người già bọn họ. Hàng xóm không nhìn nổi đành phải ra mặt hòa giải mấy lần.”
“Sau khi Lâm Xuân Mỹ qua đời, Chu Chí Thành có tái hôn không?”
Lão Tần lắc đầu: “Người đàn ông mang tang lớn như thế, Chu Chí Thành dám tái hôn sao? Coi như có đối tượng thật lòng yêu thương thì có chết cũng phải giấu giếm.”
Từ đầu đến cuối sự hưng phấn của Dụ Chính vẫn đặt lên người Lâm Xuân Mỹ, ông nói với Giang Thành Ngật: “Đội trưởng Giang, tôi muốn một phần bản lý lịch chi tiết của Lâm Xuân Mỹ.”
Lục Yên im lặng ngồi trong phòng gần hai tiếng đồng hồ, lúc đầu còn có ý định nghe ngóng đối thoại bên ngoài, sau đó vì cách âm trong phòng quá tốt, vốn không nghe rõ được nên cô đành từ bỏ, tập trung chuẩn bị cho cuộc so tài bác sĩ gây mê vào tháng sau.
Đến lúc gần năm giờ thì điện thoại cô vang lên, thấy mẹ Giang Thành Ngật gọi, cô vội vàng nghe máy.
“Yên Yên, ở nhà có chán không? Giang Thành Ngật không nghe máy, lại đi làm việc rồi à?”
“Vâng, đúng rồi bác ạ.”
“Quảng trường Dụ Hằng gọi điện cho bác nói là quần áo mùa này về rồi, vốn bác muốn bọn họ mang đến nhà, nhưng lại nghĩ chưa chắc cháu sẽ thích thương hiệu quần áo này, lần trước bác còn gặp cô bạn họ Đường của cháu, cô ấy cũng là khách hàng của cửa hàng, chúng ta trò chuyện rất hợp ý, nếu không thì buổi tối gọi bạn cháu cùng đến đi shopping luôn nhé?”
Lục Yên biết bà đang nói đến Đường Khiết, cô khổ sở cười cười: “Bác à, tình huống hiện tại của cháu tương đối đặc thù, không thể thoải mái ra ngoài được.”
Lúc này cửa mở ra, Giang Thành Ngật xuất hiện ở cửa: “Đi đi.”
Mẹ Giang lập tức nghe thấy giọng nói của con trai: “Yên Yên, con đưa điện thoại cho Giang Thành Ngật đi, bác nói chuyện với nó một chút.”
Lục Yên đành đứng dậy đưa điện thoại cho Giang Thành Ngật: “Mẹ anh đó.”
Giang Thành Ngật nhận điện thoại, nghe vài giây rồi nhìn Lục Yên: “Vâng, con biết rồi.”
Lục Yên không có hứng thú với mấy thương hiệu danh tiếng, cũng lười nghiên cứu xem Giang Thành Ngật có đồng ý hay không, cô tự cất laptop, lúc đi ra thì thấy vị tiến sĩ Dụ đang đứng bên cạnh Giang Thành Ngật.
Nếu canh lạnh thì mùi vị sẽ thay đổi, mẹ Lục là người đã tốt còn muốn tốt hơn, không muốn để bạn trai của con gái có ấn tượng xấu với tài nấu nướng của bà, trong lúc nóng vội, bà chạy khắp nơi tìm bật lửa.
Lục Yên cũng vội giúp mẹ nhưng tìm mãi cũng không có, cho tới lúc Giang Thành Ngật bước vào.
Anh cởi âu phục, vén tay áo sơ-mi, không biết lấy đâu ra một cái bật lửa, vừa đến gần bếp gas thì ngọn lửa màu lam nhạt yên tĩnh bốc lên dưới chiếc nồi màu bạc, ngay lập tức mẹ Lục phấn khởi hẳn lên.
Bà mỉm cười với Giang Thành Ngật: “Tiểu Giang, cháu ở ngoài đợi một chút, để bác bảo Lục Yên giúp bác thái vài thứ, một lát nữa thôi sẽ hầm xong, chúng ta có thể nhanh chóng ăn cơm được rồi.”
Vốn Giang Thành Ngật đã đi tới cửa, nhưng nghe thấy tiếng động thái rau củ thì lại dừng lại, quay đầu nhìn về hướng Lục Yên.
Màu xanh của dưa chuột và ớt xanh, màu trắng là đầu ngón tay của cô, lưỡi dao sắc bén cách ngón tay trắng trẻo của cô sao lại gần như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thương.
Anh càng nhìn càng cảm thấy lo lắng không thôi, không nhịn được phải quay lại, thấp giọng nói với Lục Yên: “Em tránh ra đi.”
Anh thành thạo thái dưa chuột và ớt xanh ra, rất ngay ngắn chỉnh tề, làm xong anh khiêm tốn đưa dao cho mẹ Lục, liếc mắt lườm Lục Yên một cái rồi đi ra ngoài.
Nửa tiếng sau, Lục Yên bê bát đũa, mẹ Lục bưng bốn món ăn và hai bát canh nóng hôi hổi đã làm xong đi ra,
Trong phòng khách, Giang Thành Ngật đã phân chia đồ đạc xong xuôi rồi.
Con chó nhỏ Đậu Đậu đung đưa cái đuôi, nó chạy vòng quanh máy lọc không khí, thấy trong nhà có nhiều hơn một người nhưng nó không những không sợ hãi, còn hưng phấn vẫy đuôi nữa, vòng quanh hai vòng mới dừng lại, sau đó để cái mũi đen ướt ướt của mình vào chỗ tập trung nhiều gió nhất.
Giang Thành Ngật cầm đuôi nó kéo lại thì nghe thấy tiếng động của mẹ Lục, anh nhanh chóng đổi thành “hiền lành” vuốt ve.
Lục Yên giả vờ không nhìn thấy, nhưng khóe miệng lại chậm rãi cong lên.
Giả vờ giả vịt.
Lúc bày bát đũa ra, nhớ tới điệu bộ hô to gọi nhỏ của Giang Thành Ngật hồi cấp 3, nào có bộ dạng “nhẹ nhàng nhã nhặn”. Còn có, lúc nam sinh trường bên cạnh theo dõi cô, hai trường tranh tài xong, anh ném quả bóng rổ sang một bên, nắm lấy cổ áo đối phương đấm một quyền, hẳn là bị kích thích rất lớn.
Có điều hiển nhiên mẹ Lục không biết những chuyện này, lúc ăn cơm, bà cố ý múc một bát canh gà đầy ắp để trước mặt Giang Thành Ngật, lúc mời ăn, ý cười trên mặt bà sâu hơn so với lúc gặp Giang Thành Ngật ngoài cửa.
Một bữa ăn hòa thuận vui vẻ, lúc hai người đi, mẹ Lục liên tục nhấn mạnh: “Cuối tuần sau nếu có thời gian nhớ qua đây, phải gọi điện thoại trước đấy, bác sẽ lại làm mấy món cho các con ăn.”
Về đến nhà.
Vừa vào nhà Giang Thành Ngật đã giật caravat ra, cởi âu phục ném qua một bên, anh ngồi tê liệt trên ghế sofa: “Lục Yên, anh khát, muốn uống nước.”
Mẹ vợ thật sự là kiểu người khó lấy lòng nhất trên thế giới, còn mệt mỏi hơn phá án nhiều.
Người này… vừa về nhà đã lộ rõ bản chất, thông cảm anh vừa mới “giả vờ” rất khổ sở, cô để túi xuống, chủ động đi lấy hai ly nước rồi đưa cho anh một ly, ánh mắt cô lấp lánh: “Nhìn biểu hiện hôm nay của anh, em tha thứ cho hành động bắt nạt Đậu Đậu của anh đó.”
Giang Thành Ngật uống sạch ly nước xong thì phủ nhận: “Anh bắt nạt Đậu Đậu bao giờ? Anh là người rất yêu thương động vật nhỏ.”
Thấy Lục Yên bĩu môi, anh kéo cô ôm vào trong lòng, hỏi cô: “Mẹ em đó, coi như anh qua cửa rồi nhỉ?”
Ánh mắt đen và sáng hơn lúc bình thường, giọng nói trầm trầm lộ rõ vẻ tự tin.
Lục Yên sờ khuy áo của anh, cố ý trêu anh: “Anh nói gì vậy? Em chẳng biết gì cả.”
Rõ ràng trong lòng đã biết rõ lại vẫn muốn hỏi cô, còn không phải là muốn dụ dỗ cô khen ngợi anh sao.
Cô cười cười đẩy anh ra rồi đứng lên.
Cho đến khi cô cầm laptop từ phòng ngủ đi ra thì Giang Thành Ngật đã nằm dài trên sofa, một cánh tay che ngang mắt, bộ dạng như đang ngủ, nghe thấy tiếng động cô đi đến thì hỏi: “Em không ngủ sao? Buổi chiều anh phải đến phân cục, nghỉ một lát đi, đợi tí nữa anh sẽ gọi em.”
Kể từ khi vào ngành này, ngày và đêm đảo lộn là chuyện bình thường, anh đã quen với việc ngủ bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu rồi.
Lục Yên đắp âu phục lên người giúp anh, thấy đôi mắt và lông mày của anh bị tay của chính mình che lại, chỉ lộ ra đôi môi, cô nghiêng người nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái, mỉm cười nói: “Em không ngủ.”
Giang Thành Ngật bỏ cánh tay ra: “Hồi đi học không phải em rất thích ngủ trưa sao?”
Nhớ lại hồi đó, giữa trưa anh đi qua lớp A6 đã nhìn thấy mấy lần. Cô gục xuống bàn, trên mặt đỏ hồng, nước dãi lóng lánh chảy xuống bên má, ngủ vô cùng ngon.
Lần đầu tiên nhìn thấy, anh chỉ cảm thấy hình tượng nữ thần trong lòng sụp đổ.
Lần thứ hai, anh đứng ngoài phòng học sờ cằm suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy tại sao Lục Yên lại đáng yêu như vậy. Bây giờ hồi tưởng lại, suy nghĩ thời niên thiếu thật là khó đoán.
“Đó là lúc còn nhỏ.” Cô liếc mắt nhìn anh, mở máy tính lên: “Lúc làm việc em phải ở trong phòng phẫu thuật cả ngày, từng giây từng giây đều phải cực kỳ tập trung chú ý, làm gì có cơ hội ngủ trưa."
Giang Thành Ngật không lên tiếng, có lẽ là buồn ngủ rồi, vì vậy cô cũng không nói nữa, tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.
Không lâu sau điện thoại Giang Thành Ngật vang lên, cô nhìn đồng hồ, đau lòng nghĩ: “Ngành này thật sự quá cực khổ, bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với mọi loại tình huống bộc phát, anh vừa mới chợp mắt tổng cộng chưa tới mười phút, cũng không biết có ngủ được không nữa.”
Giang Thành Ngật nhắm mắt sờ sờ bàn trà, nhấn phím nghe điện thoại.
“Đội trưởng Giang, tôi đã lúc soát xong rồi, căn hộ này của Đinh Tịnh không quá lớn, không tìm được manh mối khả nghi nào, nhưng trong phòng ngủ có một ngăn kéo bị khóa, sau khi mở ra, chúng tôi phát hiện có mấy cái đĩa CD. Ngoài ra khóa ở cửa chính có dấu vết bị cạy phá, không lọai bỏ khả năng có người đã cố gắng đột nhập vào để trộm cắp. Có điều, không biết vì sao cuối cùng người đó không thể phá khóa thành công, chắc là một tên nghiệp dư. Đội trưởng Giang, công việc đang bận rộn, chúng tôi về phân cục đây.”
Giang Thành Ngật xoa xoa mi tâm, đứng lên: “Tôi qua đó ngay đây.”
Anh kéo Lục Yên đứng lên: “Đi thôi, cùng anh đến phân cục, nhân tiện lấy khẩu cung luôn. Anh sợ mục tiêu kế tiếp của hung thủ là em, trước lúc chưa bắt được người, anh không yên tâm để em ở nhà một mình.”
Lục Yên gật gật đầu, thu dọn laptop.
Giang Thành Ngật hỏi: “Trong tay em có gì phải nộp hay sao mà ngày nào cũng thấy em học vậy?”
“Tháng sau em sẽ tham gia cuộc so tài bác sĩ gây mê.”
“Hôm nay là cuối tuần nên lãnh đạo đều đi vắng, trong cục bọn anh có wifi, tí nữa anh tìm cho em một phòng trống, bọn anh ở phòng bên cạnh thảo luận vụ án, em cứ viết bài của em.”
“Vâng.” Ánh mắt Lục Yên sáng lấp lánh, cô rất muốn nhanh chóng điều tra rõ ràng vụ án của Đặng Mạn, tuy nói trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn hi vọng nhiều hơn.
Đến phân cục, trong văn phòng quả nhiên rất nhiều người, trong đó có một người đàn ông trung niên mập mạp được đám người vây quanh ở giữa, ông vừa ăn đồ ăn nhẹ trong tay vừa cười ha hả nói chuyện với mọi người.
Vừa thấy Lục Yên bước vào, ánh mắt người đó liền nhìn về phía Lục Yên.
Người này… bất luận là dáng người hay thần thái đều vô cùng dễ nhận ra, Lục Yên không biết tại sao lại cảm thấy đối phương rất quen mắt, nghĩ đi nghĩ lại, hình như cô đã gặp đối phương ở diễn đàn hội nghị sinh lý học thuật ở đại học S khoa Y rồi.
Giang Thành Ngật gọi người đó là tiến sĩ Dụ, sau đó bảo Tiểu Chu dẫn Lục Yên đến phòng bên cạnh lấy khẩu cung.
Trước khi vào phòng, Lục Yên chú ý thấy Giang Thành Ngật đang kéo ghế ngồi xuống trước máy tính, nhận lấy đĩa CD lão Tần đưa tới.
Đĩa CD dùng ký hiệu bút màu đen để viết ngày tháng, tháng 4 năm 2009.
Lão Tần không hiểu: “Căn hộ này của Đinh Tịnh khá cũ rồi, tám, mười năm cũng chưa ai ở, thỉnh thoảng Đinh Tịnh cũng có đi qua nhìn một chút. Trong này không biết có gì mà Đinh Tịnh coi như bảo bối, còn cố ý khóa trong phòng ngủ.”
Giang Thành Ngật nhìn ngày tháng viết trên đĩa CD, anh lấy cái đĩa thứ nhất bỏ vào máy tính, sau khi mở nút phát, trong phút chốc mọi người lập tức tập trung lại xem.
Tuy rằng có chút cũ, nhưng bởi vì số lần mở không nhiều nên đĩa CD được giữ gìn rất tốt.
Người quay hình như không chuyên nghiệp, ống kính rất không ổn định, thời gian quay chắc là lúc chạng vạng tối, cảnh vật trong hình có chút ảm đạm, hình như là một công viên vắng vẻ.
Một khoảng thời gian rất dài trước đó, hình ảnh đều trong trạng thái bất động, đến phút thứ ba mươi, ống kính rõ ràng hơi rung rung, hình như người quay phim phát hiện ra gì đó, lặng lẽ lùi về sau một bước.
Sau đó trong hình ảnh xuất hiện hai người.
Bên trái là một nữ sinh trung học mười bảy tuổi, mặc đồng phục học sinh, dáng người nữ sinh này khá cao, khoảng 1m67, tóc dài tết đuôi sam hai bên, dáng dấp thanh tú.
Mấy ngày nay lão Tần lật xem hồ sơ của Đặng Mạn khá nhiều nên ngay lập tức nhận ra người đó là Đặng Mạn.
Bên phải là một người có vóc dáng cũng tương tự Đặng Mạn, đeo gọng kính đen, áo sơ-mi trắng, bộ dạng rất nhã nhặn lịch sự, khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi.
“Thầy Chu?” Lông mày Giang Thành Ngật nhíu lại.
Hai người vừa đi bộ vừa nói chuyện, thỉnh thoảng Đặng Mạn quay sang nhìn thầy Chu, mỉm cười rất ngọt ngào.
Hai người đi tới chỗ ghế đá dưới cây liễu thì ngồi xuống, vẫn luôn giữ nguyên tư thế nói chuyện.
Nửa tiếng sau, người cầm máy quay không kiên nhẫn nên ống kính hơi rung lắc.
Nhưng đúng lúc này, Đặng Mạn đột nhiên ngước mắt nhìn thầy Chu, lặng lẽ tựa đầu lên vai ông ấy.
Sống lưng thầy Chu dường như cứng lại một chút, một lúc lâu sau, ông do dự nắm lấy eo Đặng Mạn, cúi đầu xuống, thăm dò môi Đặng Mạn rồi khẽ hôn.
“Thầy trò yêu nhau!” Có người vỗ bàn, “Ông thầy này, chơi trò gì vậy?”
Lúc này Tiểu Chu đã lấy xong lời khai của Lục Yên, đúng lúc mở cửa Lục Yên đã nghe thấy, cô muốn nghe thêm nhưng Tiểu Chu lại rất cảnh giác đóng cửa lại.
Lục Yên không thể làm gì khác đành bỏ qua.
Xem xong đĩa thứ nhất, còn hai đĩa nữa, mọi người đều nhìn xuống, mới phát hiện đây là đoạn tinh tế nhất trong ba đoạn, phần sau của đĩa cho thấy hành động thân mật của các cặp tình nhân khi yêu nhau.
Tổng hợp tất cả mọi mặt của manh mối thì có khả năng người quay phim là Đinh Tịnh.
Xem xong đĩa, Giang Thành Ngật mở powerpoint lên.
Đầu tiên màn hình tối đen, sau đó thì sáng lên, giây tiếp theo khuôn mặt của Chu Chí Thành xuất hiện trên màn hình.
“Chu Chí Thành, sinh ngày 31/05/1971, là người thành phố S. Tốt nghiệp đại học sư phạm thành phố S, tháng 7 năm 1993 tốt nghiệp, sau đó đến trung học Thất Trung công tác tới nay, năng lực công việc vô cùng xuất sắc, mỗi năm đều được bình chọn là giáo viên ưu tú. Năm 1997 kết hôn, vợ ông ấy là một nhân viên ở cục điện lực, tên Lâm Xuân Mỹ.”
Trên màn hình chiếu xuất hiện hình ảnh của một người phụ nữ trẻ, mặt trái xoan, tướng mạo đẹp, chỉ là ánh mắt có chút hung dữ, nhìn qua thì không dễ gần.
“Trong tài liệu có nói, sau khi kết hôn được ba năm, Lâm Xuân Mỹ sảy thai, kể từ đó không mang thai được nữa. Chu Chí Thành và Lâm Xuân Mỹ đã từng khổ cực chạy chữa ở mấy bệnh viện lớn nhưng đều không có kết quả. Năm 2007, trên đường về nhà Lâm Xuân Mỹ bất ngờ bị tai nạn xe cộ, bởi vì vết thương quá nặng, sau khi nhập viện lập tức rơi vào hôn mê, sau một năm điều trị, bởi vì không còn khả năng trả tiền viện phí quá cao nên Chu Chí Thành ký tên, làm thủ tục xuất viện đưa Lâm Xuân Mỹ về nhà, Lâm Xuân Mỹ ở nhà trong trạng thái người thực vật khoảng ba năm, đến tháng 9 năm 2010 thì qua đời.”
Dụ Chính xin Giang Thành Ngật dừng lại ở hình ảnh của Lâm Xuân Mỹ, ông hỏi: “Đội trưởng Giang, có tài liệu chi tiết của nhà mẹ đẻ Lâm Xuân Mỹ không?”
Giang Thành Ngật đưa một tập tài liệu trên tay cho Dụ Chính: “Lâm Xuân Mỹ cũng là người thành phố, cha mẹ từng là nhân viên cục điện lực, sau đó người cha chuyển qua ngành kĩ thuật, người mẹ thì kinh doanh quán ăn, hiện nay thì đã đều nghỉ hưu. Năm ấy sau khi xảy ra chuyện bất ngờ, cha mẹ Lâm Xuân Mỹ đã từng đến nhà con gái náo loạn rất nhiều lần, lý do là mấy năm nay Chu Chí Thành đã gây áp lực quá lớn lên vợ khiến Lâm Xuân Mỹ không chịu nổi, cho nên đầu óc mới rối loạn xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn, người nhà họ Lâm đổ toàn bộ bất hạnh của con gái lên người Chu Chí Thành, cho rằng con gái đã đánh mất năng lực lao động, Chu Chí Thành là con rể, nhất định phải trả lại công bằng cho hai người già bọn họ. Hàng xóm không nhìn nổi đành phải ra mặt hòa giải mấy lần.”
“Sau khi Lâm Xuân Mỹ qua đời, Chu Chí Thành có tái hôn không?”
Lão Tần lắc đầu: “Người đàn ông mang tang lớn như thế, Chu Chí Thành dám tái hôn sao? Coi như có đối tượng thật lòng yêu thương thì có chết cũng phải giấu giếm.”
Từ đầu đến cuối sự hưng phấn của Dụ Chính vẫn đặt lên người Lâm Xuân Mỹ, ông nói với Giang Thành Ngật: “Đội trưởng Giang, tôi muốn một phần bản lý lịch chi tiết của Lâm Xuân Mỹ.”
Lục Yên im lặng ngồi trong phòng gần hai tiếng đồng hồ, lúc đầu còn có ý định nghe ngóng đối thoại bên ngoài, sau đó vì cách âm trong phòng quá tốt, vốn không nghe rõ được nên cô đành từ bỏ, tập trung chuẩn bị cho cuộc so tài bác sĩ gây mê vào tháng sau.
Đến lúc gần năm giờ thì điện thoại cô vang lên, thấy mẹ Giang Thành Ngật gọi, cô vội vàng nghe máy.
“Yên Yên, ở nhà có chán không? Giang Thành Ngật không nghe máy, lại đi làm việc rồi à?”
“Vâng, đúng rồi bác ạ.”
“Quảng trường Dụ Hằng gọi điện cho bác nói là quần áo mùa này về rồi, vốn bác muốn bọn họ mang đến nhà, nhưng lại nghĩ chưa chắc cháu sẽ thích thương hiệu quần áo này, lần trước bác còn gặp cô bạn họ Đường của cháu, cô ấy cũng là khách hàng của cửa hàng, chúng ta trò chuyện rất hợp ý, nếu không thì buổi tối gọi bạn cháu cùng đến đi shopping luôn nhé?”
Lục Yên biết bà đang nói đến Đường Khiết, cô khổ sở cười cười: “Bác à, tình huống hiện tại của cháu tương đối đặc thù, không thể thoải mái ra ngoài được.”
Lúc này cửa mở ra, Giang Thành Ngật xuất hiện ở cửa: “Đi đi.”
Mẹ Giang lập tức nghe thấy giọng nói của con trai: “Yên Yên, con đưa điện thoại cho Giang Thành Ngật đi, bác nói chuyện với nó một chút.”
Lục Yên đành đứng dậy đưa điện thoại cho Giang Thành Ngật: “Mẹ anh đó.”
Giang Thành Ngật nhận điện thoại, nghe vài giây rồi nhìn Lục Yên: “Vâng, con biết rồi.”
Lục Yên không có hứng thú với mấy thương hiệu danh tiếng, cũng lười nghiên cứu xem Giang Thành Ngật có đồng ý hay không, cô tự cất laptop, lúc đi ra thì thấy vị tiến sĩ Dụ đang đứng bên cạnh Giang Thành Ngật.
Danh sách chương