Cô không phải chưa từng thấy qua anh tức giận. Lần đầu tiên anh cưỡng hôn cô thì anh cũng có bộ dạng tương tự như thế này.
Nhưng mà chưa bao giờ cô thấy anh mất bình tĩnh như thế này.
Giống như thật sự đã bị cô ép tới mức mà phải nói hết toàn bộ sự thật phía sau.
Cô không nghĩ mọi chuyện lại tồi tệ như thế này. Là cô nghĩ Âu Cẩn Y quá mức đơn giản hay là do cô ra quá mức độc ác vượt xa suy nghĩ của cô đây.
''Khúc Yên, tôi khi đó thật sự rất bận. Tôi không hề có nửa điểm muốn phản bội em. Em là người đầu tiên tôi có tình cảm thì lấy đâu ra Âu Cẩn Y là tình đầu của tôi chứ? Em vốn chưa nghe lọt những lời tôi giải thích, mãi mãi cũng nghe không hiểu đúng không?''
Anh nghiến răng nghiến lợi, hơi thở nặng nề, đôi mắt đỏ ngầu, đôi bàn tay run rẩy.
Khúc Yên sững sờ, cô chưa từng thấy anh ở trong bộ dạng này.
Lần đầu tiên trong đời, Thẩm Tây Thừa không biết phải níu giữ cô gái trong lòng mình như thế nào, anh thật sự bất lực, thật bất lực với Khúc Yên.
Khúc Yên lúc đầu có chút hoảng sợ với bộ dạng của anh, nhưng sau đó cô lại chợt cười, ý cười trên gương mặt càng lúc càng rõ ràng hơn
Khúc Yên bĩu môi, chớp chớp mắt tức giận với anh. Nhưng sự tức giận này giống như là hờn dỗi
Anh bây giờ rất tự trách bản thân mình trong nhiều tháng qua. Sau khi cô nói muốn chia tay, anh đã gần như phát điên, cả đời này anh chưa từng giam giữ ai trái pháp luật. Thế nhưng lại vì chuyện của cô mà giam giữ Âu Cẩn Y lại để cô ta nếm qua cảm giác ngồi trong lồng sắt nơi tối tăm.
Anh tức giận nhưng không có chỗ phát tác, nhìn đôi môi ở phạm vi rất gần, anh không cần suy nghĩ mà theo thói quen trước đó mà cúi đầu xuống mạnh mẽ hôn lên môi Khúc Yên.
Khi trải qua một lần mất đi cô, đến lúc cô ở trong lòng mình anh lại không còn giữ nói lí trí thường ngày, gần như dùng nụ hôn này để giải quyết tâm trạng rối bời của anh. Nụ hôn vừa bá đạo lại không cho phép cô né tránh, so với tối hôm ở Mỹ càng thêm day dưa triền miên hơn.
Giờ phút này, anh muốn gạt bỏ hết những cách muốn từ từ tiếp cận rồi làm cô rung động thêm lần nữa. Cần gì phải phiền phức thế, đến trước mặt rồi nói ra hết thế là xong thôi.
Anh giờ mới nhận ra sự kiên nhẫn của mình đối với cô quá mức ít ỏi.
Bảo vệ cô chính là yêu cô.
Anh yêu cô chính là yêu cô.
Anh nhất định phải giành lại được cô gái trước mặt mình, không thể để bất kì ai cướp lấy.
Ngay từ lần đầu tiên anh gặp cô nhân dịp ngày kỉ niệm sáu mươi năm thành lập công ty Ôn Thành Uy thì anh đã có suy nghĩ không an phận này đối với Khúc Yên.
Thật sự anh không thể lí giải nổi tại sao khi cô muốn chấm dứt quan hệ thì anh không thể nhịn nổi, chỉ cảm thấy cô không thể là của người nào khác.
Vừa nghĩ sao này cô sẽ kết hôn rồi nằm trong vòng tay người đàn ông khác. Nụ hôn lại càng lúc sâu hơn.
Cô thì luôn cười nói vui vẻ với người khác. Còn đối với anh thì lại lạnh nhạt giữ khoảng cách như người xa lạ. Càng nghĩ trong lòng anh lại trào lên cơn tức giận, nụ hôn từ từ chạy dọc xuống cổ cô. Anh bế cô lên ném xuống giường, ngay sau đó là những nụ hôn thô bạo khác ập tới như vũ bão.
Bàn tay Thẩm Tây Thừa luồn vào trong áo phông cô, thế nhưng chỉ dùng lực vuốt ve eo cô còn ngoài ra không làm gì quá phận.
Cuối cùng Khúc Yên thật sự sắp tắt thở, đẩy anh ra rồi ngồi bật dậy thở hổn hển, lồng ngực phập phồng dữ dội, gương mặt trắng nõn đã có đỏ lên. Trên môi vẫn còn sót lại hương vị từ anh mà trở nên bóng loáng, dưới cổ lại có vài dấu đỏ mờ ám. Quần áo nhăn nhó, đầu tóc rối bù.
Cô chính là chật vật trong chật vật.
Anh liếm môi, thâm trầm nhìn cô :''Thở nhiều vào. Một lát lại tiếp tục hôn.''
Khúc Yên bị anh làm cho xấu hổ đến mức đỏ chín cả mặt, dùng lực đẩy anh ra khỏi người mình, tức giận nói :''Anh thích hôn tới mức thành nghiện rồi à?”
Gương mặt Thẩm Tây Thừa không chuyển sắc, đột nhiên anh nắm chặt bàn tay cô ra khỏi vai mình, đem nó đưa lên hôn vào lòng bàn tay cô.
Khúc Yên rút tay lại, không tự nhiên quay mặt đi chỗ khác
Anh trầm giọng hỏi :''Còn muốn quay lại với anh không?''
Câu trả lời nằm ngoài dự đoán.
Khúc Yên nhìn anh, cười nhẹ một cái. Lúc đó anh cứ nghĩ cả anh và cô đều đã trở về như trước. Thế nhưng cô lại lắc đầu. Sau đó bước xuống giường quay lưng lại với anh.
Sắc mặt Thẩm Tây Thừa cứng ngắt, rất lâu sau anh khó khăn hỏi :''Vì sao?''
Khúc Yên chỉnh sửa lại nếp nhăn trong áo của mình, nhìn vào mắt anh rất lâu rồi lại bật cười :''Không vì sao cả, học hành và tương lai quan trọng hơn, chỉ thế thôi.''
Nhưng mà chưa bao giờ cô thấy anh mất bình tĩnh như thế này.
Giống như thật sự đã bị cô ép tới mức mà phải nói hết toàn bộ sự thật phía sau.
Cô không nghĩ mọi chuyện lại tồi tệ như thế này. Là cô nghĩ Âu Cẩn Y quá mức đơn giản hay là do cô ra quá mức độc ác vượt xa suy nghĩ của cô đây.
''Khúc Yên, tôi khi đó thật sự rất bận. Tôi không hề có nửa điểm muốn phản bội em. Em là người đầu tiên tôi có tình cảm thì lấy đâu ra Âu Cẩn Y là tình đầu của tôi chứ? Em vốn chưa nghe lọt những lời tôi giải thích, mãi mãi cũng nghe không hiểu đúng không?''
Anh nghiến răng nghiến lợi, hơi thở nặng nề, đôi mắt đỏ ngầu, đôi bàn tay run rẩy.
Khúc Yên sững sờ, cô chưa từng thấy anh ở trong bộ dạng này.
Lần đầu tiên trong đời, Thẩm Tây Thừa không biết phải níu giữ cô gái trong lòng mình như thế nào, anh thật sự bất lực, thật bất lực với Khúc Yên.
Khúc Yên lúc đầu có chút hoảng sợ với bộ dạng của anh, nhưng sau đó cô lại chợt cười, ý cười trên gương mặt càng lúc càng rõ ràng hơn
Khúc Yên bĩu môi, chớp chớp mắt tức giận với anh. Nhưng sự tức giận này giống như là hờn dỗi
Anh bây giờ rất tự trách bản thân mình trong nhiều tháng qua. Sau khi cô nói muốn chia tay, anh đã gần như phát điên, cả đời này anh chưa từng giam giữ ai trái pháp luật. Thế nhưng lại vì chuyện của cô mà giam giữ Âu Cẩn Y lại để cô ta nếm qua cảm giác ngồi trong lồng sắt nơi tối tăm.
Anh tức giận nhưng không có chỗ phát tác, nhìn đôi môi ở phạm vi rất gần, anh không cần suy nghĩ mà theo thói quen trước đó mà cúi đầu xuống mạnh mẽ hôn lên môi Khúc Yên.
Khi trải qua một lần mất đi cô, đến lúc cô ở trong lòng mình anh lại không còn giữ nói lí trí thường ngày, gần như dùng nụ hôn này để giải quyết tâm trạng rối bời của anh. Nụ hôn vừa bá đạo lại không cho phép cô né tránh, so với tối hôm ở Mỹ càng thêm day dưa triền miên hơn.
Giờ phút này, anh muốn gạt bỏ hết những cách muốn từ từ tiếp cận rồi làm cô rung động thêm lần nữa. Cần gì phải phiền phức thế, đến trước mặt rồi nói ra hết thế là xong thôi.
Anh giờ mới nhận ra sự kiên nhẫn của mình đối với cô quá mức ít ỏi.
Bảo vệ cô chính là yêu cô.
Anh yêu cô chính là yêu cô.
Anh nhất định phải giành lại được cô gái trước mặt mình, không thể để bất kì ai cướp lấy.
Ngay từ lần đầu tiên anh gặp cô nhân dịp ngày kỉ niệm sáu mươi năm thành lập công ty Ôn Thành Uy thì anh đã có suy nghĩ không an phận này đối với Khúc Yên.
Thật sự anh không thể lí giải nổi tại sao khi cô muốn chấm dứt quan hệ thì anh không thể nhịn nổi, chỉ cảm thấy cô không thể là của người nào khác.
Vừa nghĩ sao này cô sẽ kết hôn rồi nằm trong vòng tay người đàn ông khác. Nụ hôn lại càng lúc sâu hơn.
Cô thì luôn cười nói vui vẻ với người khác. Còn đối với anh thì lại lạnh nhạt giữ khoảng cách như người xa lạ. Càng nghĩ trong lòng anh lại trào lên cơn tức giận, nụ hôn từ từ chạy dọc xuống cổ cô. Anh bế cô lên ném xuống giường, ngay sau đó là những nụ hôn thô bạo khác ập tới như vũ bão.
Bàn tay Thẩm Tây Thừa luồn vào trong áo phông cô, thế nhưng chỉ dùng lực vuốt ve eo cô còn ngoài ra không làm gì quá phận.
Cuối cùng Khúc Yên thật sự sắp tắt thở, đẩy anh ra rồi ngồi bật dậy thở hổn hển, lồng ngực phập phồng dữ dội, gương mặt trắng nõn đã có đỏ lên. Trên môi vẫn còn sót lại hương vị từ anh mà trở nên bóng loáng, dưới cổ lại có vài dấu đỏ mờ ám. Quần áo nhăn nhó, đầu tóc rối bù.
Cô chính là chật vật trong chật vật.
Anh liếm môi, thâm trầm nhìn cô :''Thở nhiều vào. Một lát lại tiếp tục hôn.''
Khúc Yên bị anh làm cho xấu hổ đến mức đỏ chín cả mặt, dùng lực đẩy anh ra khỏi người mình, tức giận nói :''Anh thích hôn tới mức thành nghiện rồi à?”
Gương mặt Thẩm Tây Thừa không chuyển sắc, đột nhiên anh nắm chặt bàn tay cô ra khỏi vai mình, đem nó đưa lên hôn vào lòng bàn tay cô.
Khúc Yên rút tay lại, không tự nhiên quay mặt đi chỗ khác
Anh trầm giọng hỏi :''Còn muốn quay lại với anh không?''
Câu trả lời nằm ngoài dự đoán.
Khúc Yên nhìn anh, cười nhẹ một cái. Lúc đó anh cứ nghĩ cả anh và cô đều đã trở về như trước. Thế nhưng cô lại lắc đầu. Sau đó bước xuống giường quay lưng lại với anh.
Sắc mặt Thẩm Tây Thừa cứng ngắt, rất lâu sau anh khó khăn hỏi :''Vì sao?''
Khúc Yên chỉnh sửa lại nếp nhăn trong áo của mình, nhìn vào mắt anh rất lâu rồi lại bật cười :''Không vì sao cả, học hành và tương lai quan trọng hơn, chỉ thế thôi.''
Danh sách chương