Khúc Yên lên bục, đứng cạnh Tô Mẫn. Cô ấy nhìn Khúc Yên cũng không nhịn được mà bật cười, khi đó cả hai còn chung phòng trong kì thi quân sự, giờ thì là hai người của hai khối khác nhau.

Khi nhận được bằng khen được đóng khung tỉ mỉ, cô dù đã quen với những thành tích này nhưng mỗi lần lên nhận vẫn chính là tự hào và vui sướng.

Cô không phát hiện ra trong bóng tối có một đôi mắt sắc bén vẫn luôn ngồi ở phần ghế trống cuối cùng trên khán đài dõi theo cô từ đầu đến cuối, một khắc cũng chưa từng nhìn lung tung.

''Nối tiếp giải thưởng vừa rồi, là những học sinh giỏi của khối 11, 12 nhận giải thưởng cấp thành phố. Bao gồm..Em, Trương Gia Hân, học sinh lớp 11 đoạt giải ba cấp thành phố môn Lịch Sử.''

''Cuối cùng là Khúc Yên, học sinh lớp 12 đoạt giải nhất trong ba lần tham gia gồm Tiếng Anh, Hoá Học và Toán Học. Xin mời các em lên nhận bằng khen từ cấp cao Sở Giáo dục và Đào tạo của Đế Đô.''

“…”

''Khúc Yên lớp 12 ban A. Xếp hạng thứ nhất đứng đầu tổng 5 thành phố. Được giám đốc Sở Giáo dục và Đào tạo thành phố Đế Đô khen tặng. Xin mời lên nhận phần thưởng.''

“…”

''Khúc Yên lớp 12 ban A. Học sinh xuất sắc duy nhất được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi cấp Quốc gia môn Toán Học.''

“…”

''Khúc Yên, lớp 12 ban A. Giải nhất cuộc thi Toán Olympic Toàn Quốc. Thủ Khoa năm học 20XX, là 1/10 học sinh đạt số điểm tuyệt đối trong mười năm trở lại đây.''



“…”

''Khúc Yên, lớp 12 ban A. Giải ba cuộc thi Olympic Toán Quốc Tế. Xin mời Giám đốc Tống Nhiệm lên trao giấy chứng nhận, bằng khen tặng cho em.''

Khúc Yên bị gọi lên quá nhiều lần tới mức nụ cười trên môi sắp không kiềm lại được, cô nhìn những chiếc điện thoại đã sáng đèn mà quay video kể từ khi tên cô cứ lặp đi lặp lại. Học lực cô quá mức xuất chúng, khiến ai ai cũng phải ngước nhìn.

Những ánh đèn từ sân khấu, tiếng hoan hô và tiếng to nhỏ không ngừng. Khúc Yên bây giờ hệt như tượng đại của Nhất Trung, giỏi tới mức không ai phá vỡ được.

Trước đó khi tin đồn cô và Thẩm Tây Thừa tung ra, họ còn đem cả hai lên bàn cân so sánh, còn nói cô kém cỏi hơn Thẩm Tây Thừa, thế nhưng bây giờ bị những thành tích của cô vả mặt, cảm thấy một cô nhóc chỉ mới 17 tuổi như cô như thế này là đã quá giỏi rồi.

Khúc Yên không hiểu tại sao tầm mắt lại nhìn về phía cửa ra vào, thấy một dáng người cao lớn mặc quần jean áo thun nụ cười đột nhiên đông cứng lại.

Tầm nhìn xung quanh bắt đầu mờ đi, chỉ thấy chàng trai đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi chai ấy, chàng trai trẻ đứng dựa người vào bức tường, trên tay có ôm một bó hoa, hướng ánh mắt về phía cô.

Hình bóng con trai ấy rất quen, Khúc Yên nhíu mày dừng trên hình bóng đó ít lâu, đến khi cô nhận ra người đó là ai thì mới sững sờ mở to mắt kinh ngạc nhìn. Cuối cùng, sự sững sờ biến thành nụ cười dịu dàng xinh đẹp, pha lẫn một chút bất lực trong ánh mắt.

Cười vì sự xuất hiện không báo trước của người đó.

Mọi người trên khán đài có chút không hiểu chuyện gì, khi cô lên nhận giải cũng chưa thấy cô cười tươi lại xinh đẹp đến. Theo tầm mắt cô nhìn qua, họ thấy một chàng trai với sườn mặt rất sắc nét, thân hình cao ráo đang hướng mắt lên sân khấu, mà sân khấu lúc này chỉ có một mình Khúc Yên đứng đó.

Đôi mắt tuy bị chiếc mũ che mất nhưng vẫn thấy được khuôn miệng đang nhếch lên cười, nhìn thế nào cũng cảm thấy nụ cười đó rất cưng chiều đối phương. Là một loại tình ý ngọt ngào rất nồng đậm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện