"Vợ yêu, ngồi ở đây a~~"

Trương Nhã Thư hớn hở kéo ghế cho Vũ Di Đình ngồi xuống.

"Đêm nay em đã bao trọn nhà hàng Kim Long rồi, chúng ta có thể thoải mái thưởng thức a!"

"Chà, khoa trương vậy sao? Hôm nay là dịp gì?", Vũ Di Đình nhìn thấy tia sáng phát ra từ ánh mắt của người yêu, trong lòng cũng cảm thấy vui lây, nhưng là theo thói quen muốn khi dễ tên đại ngốc, liền giả vờ không mấy quan tâm.

"Không dịp gì a! Chỉ là muốn dành chút thời gian cho vợ và con thôi a!"

Vũ Di Đình vui sướng đến không thể nhịn cười, nhìn Nhã Thư cứ loay hoay thắp nến và rót nước, sau đó lại tỉ mỉ cắt nhỏ beef-steak cho mình, tất nhiên hạnh phúc đến nỗi muốn nhào đến hôn chết người kia.

Cả hai cùng nhau vui vẻ ăn tối và trò chuyện, thời gian cứ thế bình dị trôi qua.

Trương Nhã Thư nhìn đồng hồ treo tường, đồng hồ điểm đúng 9 giờ tối, trong lòng thập phần vui vẻ.

Tiếng nhạc piano đột nhiên phát ra, chỉ cần nghe qua vài nốt nhạc đầu tiên, Vũ Di Đình đã nhận ra đây chính là tiếng đàn của Trương Nhã Thư.

"Thế nào a? Em đã lén thu âm lại trong khi chị đang ngủ đấy!"

"Có tâm lắm. Cộng một điểm cho em.", Vũ Di Đình cười ha hả, đưa tay nhéo nhéo gò má Nhã Thư.

"Cô giáo Đình, tiếng đàn piano này chỉ xứng đáng một điểm. Vậy cô xem, bao nhiêu đây tâm huyết của em sẽ được cô cho bao nhiêu điểm đây?"

Trương Nhã Thư nắm tay Vũ Di Đình bước đến bên cạnh cửa sổ, bảo người yêu nhìn xuống hồ bơi bên dưới nhà hàng.

Vũ Di Đình bị một loạt đèn chiếu làm cho hơi chói mắt, nhìn kĩ lại một chút, phát hiện trên mặt hồ là một dàn đèn neon màu hồng tím, ghép lại thành dòng chữ.

"I Love You".

Vũ Di Đình tươi rói nở nụ cười, trong lòng thư sướng vô cùng, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Trương Nhã Thư làm điều lãng mạn, nhưng là lần nào bản thân cũng bị ánh dương quang ấm áp của người này khiến đáy lòng mình tràn đầy hạnh phúc.

"Từ lần đầu tiên gặp mặt, chị đã khiến em không ngừng để tâm rồi kiên trì theo đuổi, rốt cuộc cũng có một ngày em hiểu rằng, cuộc đời của Trương Nhã Thư kiêu ngạo càn rỡ này có hạnh phúc hay không, lại còn tùy thuộc vào Vũ Di Đình."

"Em làm tôi phát khóc rồi, mau nghĩ cách đền bù đi.", Vũ Di Đình nghẹn ngào.

"Hảo a.", Trương Nhã Thư cưng chiều nhìn người yêu đang ôm lấy mình, nàng búng tay một tiếng 'tách', dòng chữ trên mặt nước liền thay đổi.

Vũ Di Đình cúi đầu nhìn, trong phút chốc đáy lòng rạo rực như có hàng ngàn chú bướm bay lượn trong tim, giọt nước mắt ấm nóng bắt đầu lăn dài trên má, nàng ôm chầm Trương Nhã Thư, hạnh phúc không thốt nên lời.

"Trương An Dĩnh."

"Trương An Dĩnh là tên của nữ nhi chúng ta. Em đã phải vất vả lắm mới nghĩ ra a~ Dĩnh nghĩa là thông minh xuất chúng, tài nghệ tinh thông. An nghĩa là hy vọng cuộc sống sau này của nữ nhi sẽ bình bình an an. An Dĩnh. An Dĩnh. Bảo bối của chúng ta sẽ rất tốt a! Chị thấy thế nào, Di Đình?"

"Rất tốt... Rất tốt...", Vũ Di Đình nép mặt vào trong ngực Trương Nhã Thư, xúc động trả lời.

"Đừng khóc, đừng khóc a..."

Trương Nhã Thư hôn lên trán Vũ Di Đình, bàn tay luồn vào mái tóc suôn mượt như làn suối của đối phương, mùi hương hoa hồng thoang thoảng bay ngang chóp mũi, gợi nhớ lại những cảm giác nồng đậm xa xăm, làm bản thân càng thêm quý trọng thời khắc hạnh phúc ngay lúc này.

___

Ba năm sau.

"Dĩnh Dĩnh, đến đây, ông nội cho quả táo."

Tiểu An Dĩnh vừa nhìn thấy quả táo căng mọng trên tay Trương lão nhân liền mau chóng lao đến vun vút, tất nhiên là lướt trong chiếc xe đi của mình, rất đáng yêu a~~

Trương Tấn Uy cứ thỉnh thoảng lại bế Trương An Dĩnh đến công ty khoe khoang cùng mấy giám đốc đối tác, rồi đi siêu thị mua tã và sữa, thậm chí còn đứng ra nhận nhiệm vụ chăm nom cho Dĩnh Dĩnh ngày đêm. Một nội tổ đầy nhiệt huyết như vậy, cũng thật hiếm có a~~

Tất nhiên cũng rất dễ hiểu thôi, Trương An Dĩnh mới tí tuổi đầu lại vô cùng hoạt bát nhanh nhẹn, có thể nói là có tư chất thừa hưởng trí thông minh của Trương Nhã Thư, ngoài ra nét mặt Dĩnh Dĩnh lại được thừa hưởng hết từ mẹ Vũ Di Đình, mặt dù là có chút thua kém, nhưng nhìn kỹ thì cũng xinh đẹp như một tiểu thiên thần, càng nhìn lại càng thêm thiện cảm.

Tiểu Dĩnh Dĩnh được hai bên nội ngoại cưng chiều hết mực, đặc biệt là nội tổ phụ (ông nội). Đến nỗi những tờ báo lá cải đầy đường đều đăng hình ông bế theo Dĩnh Dĩnh đi shopping lựa quần áo cho nữ hài tử, thậm chí chọn thật kỹ từng gói tã và hộp sữa đắt tiền, với tựa đề cũng khá là nóng hổi.

"Cựu chủ tịch tập đoàn Trương Lân đảm đang nội trợ - mẫu ông nội vô cùng lý tưởng a!"

_______

"Gần hai năm ăn chay, rất là khổ sở a~~~~~~~~~~"

"Không có hứng."

"Sao thế? Chúng ta đã thỏa thuận trước rồi mà?"

"Thấy em nóng lòng như vậy, tôi đồng ý trong thương xót."

"Lâm trận nhé?"

"Lần này tôi nằm trên!"

"!!!!"

"Thế nào?"

"Như thế có hơi không hợp lý a..."

"Em nói tôi vô lý?"

"Không... Không có a! Chỉ là có chút không quen..."

"Đừng hòng thoát!"

Vũ Di Đình vừa dứt lời, thân thủ trong chớp mắt liền nằm lên trên người Trương Nhã Thư.

"Từ từ... Từ từ đã...", tim Nhã Thư đập liên hồi, tình huống như thế này dù không phải lần đầu tiên, nhưng là... tại sao hôm nay Di Đình lại sung mãn như vậy chứ? Đúng là phụ nữ 30, như lang như hổ a!!!!

Vũ Di Đình đáy lòng rạo rực như lửa đốt, nàng hôn lên môi đối phương, nóng lòng tìm kiếm mật ngọt, bàn tay chậm rãi di dời trên từng tấc cơ thể người kia. Trương Nhã Thư nhắm chặt hai mắt, bàn tay chà xát trên lưng người yêu, thân thể cả hai nhanh chóng hoà quyện vào nhau, da thịt cách nhau lớp vải mỏng điên cuồng ma sát, khí tức xung quanh cũng vì đó mà bỗng chốc nóng rực.

Vũ Di Đình bàn tay lướt qua vùng hông mềm mịn của người dưới thân, từ từ lột bỏ lớp áo mỏng manh che chắn của đối phương. Trương Nhã Thư ngượng ngùng run lên, hai bàn tay mơn trớn vào trong lớp áo người kia, rồi vươn ra sau lưng, nhẹ nhàng cởi xuống.

Vũ Di Đình cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át như đang mời gọi của Nhã Thư, đầu lưỡi bắt đầu xâm nhập, thân mình cũng bắt đầu uốn cong ma sát người phía dưới. Thân thể cả hai quấn chặt vào nhau, thân nhiệt phút chốc tăng lên, cảm nhận nơi giữa hai chân đều đã sớm ướt đẫm nóng rực. Vũ Di Đình cuồng nhiệt tìm tòi, người dưới thân cũng nhiệt tình đáp lại, thậm chí nút chặt đầu lưỡi của nàng mà kéo vào, trong lòng dâng lên thư sướng. Hai người hôn nhau rất lâu, cơ thể như vừa được hâm nóng xong, da thịt đều đỏ ửng, vô cùng kiều mị phong tình. Vũ Di Đình dời môi, di chuyển xuống phía cổ và xương quai xanh tinh tế của Trương Nhã Thư, ôn nhu mút lấy, trân quý như bảo vật.

Thanh âm kiều mị của Nhã Thư đều đều dồn dập, như ngọn gió phong tình bên tai Di Đình, khiến trái tim nàng tan chảy, phút chốc trở nên điên cuồng mê mẩn, muốn được nghe thêm nhiều hơn nữa.

Vũ Di Đình nhẹ nhàng sờ lên phía trước ngực Nhã Thư, ôn nhu xoa nắn làm nơi mềm mại kia phút chốc nổi lên hai viên ngọc hồng xinh xắn. Nhã Thư cảm thấy phía dưới thân ẩm ướt đến tột độ, từng cơn sóng dạt dào ập đến làm tứ chi nàng co rút lại.

Vũ Di Đình dời xuống phía nơi tư mật của Trương Nhã Thư, cẩn trọng nhìn ngắm đoá hoa hồng hào đang hé nở ướt át, một cảnh vật phong tình mị hoặc hiện ra, khiến nàng bị rơi vào ý loạn tình mê, đáy lòng hối thúc không thể tự chủ, liền nhẹ nhàng hôn lên nơi kia thật lâu...

Trương Nhã Thư bị kích động, nàng giật mình run rẩy, không khắc chế được kiều mị rên lên khe khẽ, thanh âm yếu ớt khàn khàn trong cổ họng của nàng lại càng làm cho Vũ Di Đình thêm phần cao hứng.

Vũ Di Đình bắt đầu ôn nhu tiến vào, Trương Nhã Thư bị kích thích đến thở gấp, mồ hôi chảy ra nhễ nhại, đắm chìm vào cảm giác hạnh phúc đang lấp đầy nơi trái tim mình.

Cho đến khi lên đến đỉnh điểm, sức lực Nhã Thư bị vắt đến cạn kiệt, toàn thân rã rượi không muốn động đậy. Vũ Di Đình phía trên mồ hôi nhễ nhại, nhìn ngắm người trong lòng mình đến ngây ngốc, Nhã Thư tên ngốc này mỗi khi động tình lại còn xinh đẹp hơn ngày thường gấp ngàn lần, phong tình vạn chủng.

"Nhã Thư... Nhã Thư...", Vũ Di Đình lặp đi lặp lại tên người yêu, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

"Um...?", Trương Nhã Thư thì thào đáp lời, nụ cười vì mệt mỏi nên có phần thanh mảnh, nhưng vẫn rất kiều diễm mê hoặc.

Vũ Di Đình một tay đan lấy bàn tay Trương Nhã Thư, tay kia vuốt ve sóng lưng thẳng tắp của đối phương, kéo sát vào lòng, phả vào tai người yêu làn hơi đầy tình ái.

"Tôi rất yêu em."

...

...

...

...

PHIÊN NGOẠI HOÀN.

Cảm ơn các bạn <3

Cùng Au đọc bộ truyện tiếp theo nhé <3

https://www.wattpad.com/547869633-b%C3%A1ch-h%E1%BB%A3p-b%C3%A1t-di%E1%BB%87n-uy-phong-v%C4%83n-%C3%A1n

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện