"Nhã Thư....."

Thanh âm yếu ớt kèm theo run rẩy, Phan Nhan chạy đến ôm chầm Trương Nhã Thư, khóc đến lê hoa đái vũ.

Trương Nhã Thư đưa cánh tay phải vô lực của mình vỗ vỗ lên lưng Phan Nhan.

"Được rồi, tôi không sao, không sao cả. Đừng khóc như thế."

"Nhã Thư ơi.... tôi rất sợ, rất sợ.... Cậu không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?", Phan Nhan đầu tóc rối bời, nước mắt lưng tròng không còn nhìn rõ được thứ gì, gương mặt đỏ ứng sưng tấy làm nền cho hai hàng lệ, đôi tay mơ hồ sờ lên mặt người kia kiềm tra, sau đó dời tầm mắt xuống dưới thân tìm kiếm, chỉ muốn bảo đảm rằng Nhã Thư tuyệt đối không có tổn thương gì.

Trương Nhã Thư nhìn biểu tình lúng túng của Phan Nhan, đáy lòng dâng lên chua xót, mọi thứ xung quanh liền trở nên tối sầm lại, không biết từ khi nào mà mỗi khi nhìn thấy người này rợi lệ, trong lòng mình cũng trở nên thê lương không dứt.

"Tôi không sao mà. Thật đó. Cả người tôi giờ toàn khói bụi thôi, cậu đừng chạm vào.... Tôi đây về nhà tắm rửa một chút.", Trương Nhã Thư chợt nhớ ra điều gì liền hơi thụt lùi lại, cố tính tránh né ánh mắt của Phan Nhan.

Trương Nhã Thư trả lời thật nhanh rồi quay lưng bỏ đi, lời nói có hơi lắp bắp, nếu là người ngoài thì có thể qua mặt, nhưng Phan Nhan thì không, cô nhìn vào là hiểu được Trương Nhã Thư là đang có điều muốn che giấu. Yêu một người nhiều năm như vậy, quay đầu nhìn người cũng đã hàng vạn lần, còn có điều gì từ Nhã Thư mà Phan Nhan không thể nhìn thấu đây?

Phan Nhan nhìn theo cái bóng đổ dài của Trương Nhã Thư trên hành lang, tim thắt lại đau nhói. Trương Nhã Thư đi được vài bước thì khựng lại, nghiêng đầu nói vọng về phía người kia.

"Cậu nhớ mở hết cửa sổ trong nhà nhé! Cửa chính cũng đừng đóng! Lát nữa khi bảo an xử lý xong đám khói bụi là cậu có thể yên tâm!"

Phan Nhan nước mắt khi nãy còn chưa kịp khô, lại tiếp tục dâng trào.

Ba mươi phút sau.

"Ai ui.... Đau quá...", Trương Nhã Thư hít một hơi dài, lẩm bẩm với chính mình, từ nhỏ đến lớn ghét nhất là bị bỏng, da thịt bị đốt cháy trực tiếp như thế thật là vô cùng đáng sợ. Vừa nãy cũng đã cố nhẫn nhịn lắm mới thoa xong thuốc trị bỏng, giờ lại đến công đoạn băng bó mới thưc sự khó khăn, đặc biệt là chỉ băng bằng một tay như thế này, loay hoay mãi lớp vải lại cứ bong ra, đúng là chọc tức người đang mệt mỏi.

"Tại sao không để tôi giúp cậu?"

Thình lình giọng nói của Phan Nhan vang lên từ đằng sau, Trương Nhã Thư bị giật mình đánh rơi dải băng xuống đất.

"Oái! Nhan? Sao cậu vào được đây? Làm tôi sợ rớt tim ra ngoài mất."

"Cậu thậm chí còn không đóng cửa nhà, chìa khóa lại để bừa bãi, cũng may là tôi, nếu là trộm chắc cậu còn không có cơ hội hỏi những câu đãng trí thế kia.", Phan Nhan đặt chìa khòa lên bàn bên cạnh, nói vài lời ra vẻ trách mắng Trương Nhã Thư, nhưng ngữ khí lại không có nửa phần trách mắng.

Phan Nhan cúi người nhặt dải băng trên sàn bỏ vào sọt rác, sau đó đến ngồi bên cạnh Trương Nhã Thư, không nói nửa lời liền nắm lấy bàn tay trái người kia, nhìn chằm chằm vào nơi bị bỏng. Giữa lòng bàn tay bị cháy một mảng lớn, thuốc bỏng màu vàng nhạt che lên một tầng mỏng, hiện lên phía dưới là phần thịt đỏ lộ ra. Phan Nhan ngồi nhìn một lát, thấy phần thuốc đã khô liền bôi lên một lớp mới, sau đó lấy ra một mảnh băng dài rồi cúi đầu băng bó. Phan Nhan cố gắng không tỏ vẻ đau lòng, cơ mặt dãn ra hết cỡ, thậm chí nửa giọt lệ cũng không hề rơi. Một vài sợi tóc nâu mảnh mai rơi trước mặt, ánh đèn ngủ mập mờ lướt trên gương mặt thanh tú sắc sảo của Phan Nhan, đôi môi đầy đặn có hơi tái nhợt, ánh mắt long lanh thường trực sự ảm đạm u buồn, cứ như một á thần xinh đẹp đang run rẩy vì sự yếu đuối hiện hữu trong tâm khảm. Động tác ôn nhu thuần thục, tuyệt đối không để lộ tia cảm xúc nào, Phan Nhan chỉ là không muốn Trương Nhã Thư phải cảm thấy khó xử nếu biết mình vẫn còn yêu nhiều như thế.

Trương Nhã Thư nhìn người đối diện đang lặng lẽ cúi đầu chăm sóc cho vết thương của mình, nhận thấy đã lâu rồi mình không được ngồi gần người này đến vậy, trái tim vốn đang trống rỗng lại được lấp đầy bởi thứ cảm xúc mơ hồ không rõ. Người trước mặt có bao nhiêu yêu thương làm sao có thể không nhìn thấu? Yêu đến đau lòng, yêu đến kiệt quệ, dù có bao nhiêu đớn đau cũng cam lòng ở lại bên cạnh mình. Cảm giác tội lỗi lại được dịp dâng lên, Trương Nhã Thư vừa rút tay lại thì phát hiện Phan Nhan đang nắm chặt cổ tay mình, ánh mắt tràn đầy nỗi lo sợ bất an.

Cả hai đều im lặng, ngay cả khi Phan Nhan quấn băng xong được một lúc lâu cũng không ai nói câu nào.

Trương Nhã Thư cảm thấy căn phòng yên ắng có phần khó chịu, quyết định mở lời xua tan mớ cảm xúc hỗn độn này đi.

"Nhan đúng là luôn khéo tay như vậy. Băng gạc không còn bị tuột ra như khi nãy nữa."

Phan Nhan mỉm cười, nụ cười có phần gượng gạo.

"Lúc nãy thật cảm ơn cậu. Nếu không có cậu thì tôi cũng không biết phải làm sao. Mọi thứ thật hoảng loạn."

"Được rồi. Đã bao nhiêu năm làm bạn với nhau, sao lại còn khách sáo như vậy? Thật ra thì....", Trương Nhã Thư đột ngột im lặng, không nói tiếp nữa.

"Thật ra thì sao?"

"À... Thật ra thì.... cậu đã giúp tôi băng bó rồi còn gì. Tôi vẫn còn chưa cảm ơn."

Thật ra thì nếu không cứu được cậu kịp lúc, tôi nhất định sẽ hối hận cả đời.

"À.... Làm sao cái nồi đó lại bốc cháy vậy?"

"Tôi đi làm về thì vào bếp đun nước tắm gội, thế là mệt mỏi quá mà ngủ quên mất."

"Ra vậy. Nhan thì ra cũng có lúc thất thần như thế. Bốn năm qua thật sự là không có nha, có phải đây là lần đầu tiên trong đời không?", Trương Nhã Thư vì muốn thay đổi không khí một chút liền nói vài câu vui vẻ chọc cười Phan Nhan.

"Tất nhiên rồi. Tôi thật chẳng muốn bản thân trở thành vua đãng trí như cậu, tâm trí không lúc nào chịu ở yên một chỗ."

Phan Nhan mỉm cười, cảm giác mệt mỏi làm cô nhắm mắt lại, khóe mắt ẩn chứa nét cười hồi tưởng lại nhiều điều xa xăm. Trương Nhã Thư cũng toàn thân thả lỏng, chợt nhớ ra một kỉ niệm xấu hổ vài năm trước, cơ thể vì nén cười mà run lên bần bật.

"Tôi còn nhớ có lần cậu bị sốt nặng phải nằm trên giường cả tuần liền, tôi lo lắng đến làm việc gì cũng không thể tập trung được, vậy mà cậu nhất quyết không chịu đi bệnh viện, cậu nói không thích bệnh viện, lại càng muốn ở nhà cùng tôi, tôi khuyên mãi không được đành chiều ý cậu. Cậu nói muốn ăn cháo thịt, tôi liền tức tốc vào bếp, nhưng do quá mệt mỏi lại thêm đãng trí nên tôi đã thêm vào rất nhiều muối, báo hại bát cháo thịt thơm bỏ ra một giờ đồng hồ để nấu liền trở nên rất mặn, vậy mà cậu lại chịu đựng ăn cho bằng hết một tô, bảo thế nào cũng không chịu vứt bỏ."

Nụ cười cũng dần trở nên tự nhiên hơn, hai người cười nói thật thoải mái, đôi lúc còn phá lên cười ngây ngô, thật giống như trong kí ức của Trương Nhã Thư bốn năm về trước, khi chưa có nhiều ưu thương như bây giờ. Trương Nhã Thư và Phan Nhan nằm dài lên giường, mắt nhìn trần nhà, khóe môi đều cong lên thư thái. Hai con người hiểu rõ hoàn toàn về nhau, luôn sẵn sàng bảo hộ nhau trong mọi hoàn cảnh, trái tim thậm chí còn cùng chung nhịp đập, từ ngày đầu sơ ngộ đến thời điểm này, suốt thời gian qua đều cùng khóc cùng cười, cùng chất chứa yêu thương thực tại, cùng ôm một giấc mộng tương tư. Thật không thể khẳng định rằng Trương Nhã Thư hoàn toàn không có tình cảm với Phan Nhan, thế nhưng chỉ có thể dừng lại ở mức độ thương mến, là một người đặc biệt, không thể gần hơn, cũng chẳng thể rời xa. Nếu có trách, hãy trách hai người không gặp nhau sớm hơn, trách Trương Nhã Thư sớm động tâm với Vũ Di Đình, trách Phan Nhan không phải là người đầu tiên mở ra lối đi đến trái tim Nhã Thư, không phải là người khiến Nhã Thư tình nguyện thay đổi tính khí bướng bỉnh và lười nhác, cũng không phải là người kiên nhẫn vá lại từng vết thương ám ảnh thời thơ ấu của Nhã Thư, mà Vũ Di Đình mới chính là người đã làm được tất thảy những điều đó. Phan Nhan vì Nhã Thư làm quá nhiều thứ, dù là không cần đền đáp nhưng vẫn khiến Nhã Thư cảm thấy áy náy trong lòng, món nợ ân tình càng lúc càng lớn dần theo thời gian, bản thân Nhã Thư cũng đã ra sức bảo hộ và quan tâm Phan Nhan như người thân của mình, nhưng vẫn luôn cảm thấy khó xử mỗi khi bắt gặp người kia nhìn mình với đôi mắt tràn ngập yêu thương.

Hai người hàn huyên với nhau rất lâu, từng viễn cảnhngày xưa lại hiện về trước mắt, như một thước phim chiếu lên trần nhà đơn độcqua lời kể của đối phương, từng kí ức đều được nhớ rõ. Phan Nhan thậm chí còn không ngờ rằng đối phương lạidụng tâm nhớ về ki niệm của cả hai nhiềunhư thế, trái tim đang đau đớn bỗng chốc xen lẫn chút yên bình.    

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện