Vũ Di Đình đầu óc mơ hồ không tập trung, nên bước đi có phần loạng choạng. Cô đến công ty của Trương Tấn Uy bằng taxi vì đường khá xa, nhưng bây giờ lại quên gọi taxi để quay về. Vũ Di Đình chỉ biết thẫn thờ đi trong vô thức, trí lực đều cạn kiệt khiến đôi chân càng lúc càng run rẩy, không có sức lực đi tiếp nữa, nhưng cũng không có ý định dừng lại. Đột nhiên gót giày của Vũ Di Đình bị mắc kẹt vào lỗ cống, cô dùng sức nhấc chân lên nhưng vẫn không thoát ra được. Vũ Di Đình đứng tại chỗ, một mình bật khóc, cảm thấy bản thân ngay lúc này thật sự rất tệ hại, rất vô dụng. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô khinh bỉ chính mình nhu nhược yếu đuối, không có tiền đồ, vậy thì có thể dựa vào cái gì để bảo vệ người trong lòng đây? Trương Nhã Thư nhất định không thể chỉ vì mình mà chịu bó buộc, chịu ủy khuất, mình thật chẳng khác gì một vật chắn đáng ghét nằm giữa con đường trải sẵn hoa hồng của Trương Nhã Thư. Vũ Di Đình ơi là Vũ Di Đình, thật uổng công cho cô là một nữ vương anh minh, suy nghĩ luôn thấu đáo sáng suốt, mà lúc này lại vô cùng mất bình tĩnh như vậy.

Vũ Di Đình càng nghĩ càng khóc thành tiếng, không để ý xung quanh rất đông người qua lại đang nhìn mình chằm chằm, nước mắt chảy dài trên má, ánh mặt trời chiếu vào làm làn da trên gương mặt trở nên trong suốt lấp lánh, khuôn mặt ửng hồng ươn ướt càng thêm lay động lòng người. Vũ Di Đình đứng ngẩn người, lơ ngơ như người mất hồn, thậm chí chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể xô ngã cô.

Chợt có một âm thanh phát ra làm Vũ Di Đình như từ trong mộng bừng tỉnh lại.

Là tiếng đàn dương cầm.

Vũ Di Đình tim đập nhanh lập tức xoay người nhìn xung quanh, cuối cùng cũng thấy trong căn nhà nhỏ gần đó, phía sau tấm cửa kính là một đứa bé chừng mười tuổi đang cùng mẹ chơi đàn. Tiếng đàn đi vào tai Vũ Di Đình như luồng điện thôi thúc không ngừng, mình là đang làm sao vậy? Tiếng đàn này thật trong trẻo, thật ấm áp, nhưng là không dành cho mình. Vũ Di Đình thật sự rất nhớ tiếng đàn dương cầm do người kia toàn tâm toàn ý đàn cho mình nghe, đó là thanh âm tuyệt vời nhất trên đời. Đúng vậy, mình thật sự rất nhớ, rất nhớ Trương Nhã Thư! Rất muốn gặp tiểu quỷ ưa càn rỡ đó, rất muốn được nghe tiểu quỷ đó chơi đàn, rất muốn được thấy tiểu quỷ đó ngây ngốc ca hát! Vũ Di Đình không nghĩ ngợi liền cúi người cởi phăng chiếc giày cao gót còn lại, liền chân không chạy thật nhanh về phía trước. Vũ Di Đình cơ hồ như muốn rút cạn hết sức lực cuối cùng của mình để chạy đi tìm Trương Nhã Thư, chỉ đơn giản là muốn thu lấy ánh mắt tràn đầy tình yêu của người đó nhốt vào trong trái tim mình.

Trương Nhã Thư mở cửa, thấy người trước mặt vô cùng chật vật, đầu tóc tán loạn, sắc môi hơi nhợt nhạt, nhưng vẫn là không khỏi kiều diễm mị hoặc. Trương Nhã Thư chưa kịp hiểu vì sao Vũ Di Đình lại nhìn mình chằm chằm như vậy, liền bị người kia ôm vào lòng. Vũ Di Đình càng ôm càng siết chặt, không nghĩ đến bản thân cũng có chút hít thở không thông, giờ phút này chỉ quan tâm duy nhất người trước mặt, cơ hồ muốn hòa tan người kia trong vòng tay của mình. Vũ Di Đình thu lấy hương thơm nhàn nhạt trên cổ Trương Nhã Thư, tâm tình cũng có chút hồi phục, cảm giác vô cùng an tâm khi có người này bên cạnh.

"Cô...", Trương Nhã Thư nhẹ nhàng lên tiếng.

"Đừng nói gì, cho tôi ôm em một lát..."

"...."

Trương Nhã Thư buông lỏng người, tay cũng bất giác vòng qua eo Vũ Di Đình, chỉ cần là cô giáo Đình yêu cầu, bất cứ cái gì mình cũng có thể làm cho cô ấy mà không cần lý do. Trương Nhã Thư dù trong lòng có thắc mắc không nhỏ, nhưng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, rất ấm áp, người này giữa trưa nắng lại chân không chạy đến nhà mình, chật vật như vậy chỉ là để ôm thôi sao? Trương Nhã Thư khẽ cười, ánh mắt nhìn Vũ Di Đình tràn ngập nhu tình.

Đến khi cả hai đều mỏi nhừ, Vũ Di Đình liền buông ra, lướt nhìn ánh mắt của Trương Nhã Thư một cái rồi chậm rãi cúi đầu, không nói lời nào.

Trương Nhã Thư biết trong lòng Vũ Di Đình đang có điều khó nói.

"Là vì sao vậy?"

Vũ Di Đình im lặng một lát, cuối cùng cũng mở miệng.

"Không có gì, chỉ là nhớ đến em."

"Vậy thì sao không nhìn em?", Trương Nhã Thư hỏi cái người từ nãy đến giờ chỉ biết cúi đầu xuống đất kia.

"....",Vũ Di Đình chậm rãi ngẩng đầu.

Trương Nhã Thư phát hiện mắt Vũ Di Đình giờ phút này toàn sưng đỏ, còn có vài tơ máu, trong lòng mười phần lo lắng, liền ôm lấy đầu Vũ Di Đình, hai tay vuốt ve đôi gò má ửng hồng.

"Nói cho em biết, được không?"

"Tôi...", Vũ Di Đình cực lực kìm nén không để nước mắt trào ra nữa, liền đảo mắt lẩn tránh, không dám nhìn thẳng Trương Nhã Thư, cô biết người trước mặt có thể dễ dàng điều khiển cảm xúc của mình.

Ngập ngừng cả nửa ngày, Vũ Di Đình mới nói được.

"Tôi sẽ về quê một tuần."

Không nghe thấy Trương Nhã Thư trả lời, im lặng một lát, Vũ Di Đình lấy hết can đảm nhìn thẳng người trước mắt.

"Ngoại tôi ở quê đang không khỏe, cần tôi trở về chăm sóc."

"Khi nào thì cô đi?"

"Tối nay."

"Được, em tiễn cô."

"Không cần."

"..."

"Em phải tập trung học, đừng lo cho tôi, mọi việc sẽ rất ổn."

"Vì sao cô lại khóc? Em rất lo lắng cho cô."

"Tôi..."

Cả hai lại rơi vào trầm mặc. Trương Nhã Thư trong lòng vô cùng khó chịu, nghĩ mãi cũng không hiểu rốt cuộc vì sao cô giáo Đình hôm nay lại khác thường như vậy, nhưng nếu như cô giáo Đình không nói, mình nhất định sẽ không ép buộc. Trương Nhã Thư tin tưởng đến lúc thích hợp, Vũ Di Đình chắc chắn sẽ nói ra. Vũ Di Đình bên đây tâm tình như rơi xuống vực sâu, không thể tập trung suy nghĩ thêm lời nói dối, cũng không đành lòng nói dối người kia, uất ức dâng trào khiến tự mình tức nghẹn.

"Nhã Thư, có phải chúng ta đã sai không?"

Sai? Sai cái gì?

"Cô giáo Đình, cô đang nói gì vậy?"

"......"

Thật tức chết ta mà! Cô giáo Đình, cô có biết cô đang nói gì hay không? Hôm nay cô là đang làm sao vậy?

"Đợi em một chút.", Trương Nhã Thư chợt nhớ ra điều gì, liền vội chạy vào nhà, không quá một phút sau liền trở ra.

"Cô giáo Đình, tặng cô."

Trương Nhã Thư cười thật tươi, đặt một cái móc khóa nhỏ vào tay Vũ Di Đình.

"Là do em tự làm, vừa làm xong sáng nay, nghĩ là ngày mai đi học sẽ tặng cô, nhưng có lẽ tặng bây giờ sẽ tốt hơn."

Vũ Di Đình nhìn móc khóa hình chuột bạch nhỏ xíu trong tay thì mỉm cười, trong lòng dâng lên thư sướng. Chuột bạch, chẳng phải là Nhã Thư cầm tinh con chuột hay sao? Hai chân trước của con chuột đang ôm theo một trái tim màu hồng, có thêu lên tên Nhã Thư. Thật là, ai đời tặng quà cho người khác lại thêu tên mình lên đây? Bất quá tên ngốc này thật dễ thương, chuột bạch gương mặt rất có hồn, lại còn có gò má phúng phính, càng nhìn kĩ lại càng thấy giống Trương Nhã Thư. Đúng là sản phẩm thủ công, người như thế nào thì sẽ làm ra sản phẩm như thế ấy, hoàn toàn nói lên được người đó là có phong thái gì, có quan điểm gì.

"Là dịp gì?"

"Không dịp gì cả. Thật sự thì, cô giáo Đình, gần đây ôn thi cuối cấp rất bận rộn, nên em không có dịp bên cạnh cô nhiều như trước. Chỉ sợ là cô nhớ em đến khóc mất, nên làm con chuột này tặng cô, cố ý làm cho nó thật sự giống mình, còn thêu tên mình lên đó. Cô giữ nó thì sẽ giống như luôn có em bên cạnh vậy. Cô xem có thích không a?"

"Thích, nhưng là tôi thích con chuột lớn hơn.", Vũ Di Đình mỉm cười, nụ cười tinh khiết kiều diễm như đóa hoa sen làm tim Trương Nhã Thư không tự chủ đập lệch đi một nhịp.

"A~, cô giáo Đình, người ta làm chuột nhỏ là muốn cô mang theo bên mình dễ dàng hơn, chuột nhỏ như vậy cũng phải mất bảy đêm mới làm xong. Bất quá nếu cô thích, em sẽ làm một con lớn hơn, nhưng là cô phải đợi một thời gian."

"Đồ ngốc. Không phải con chuột lớn đó đang ở ngay trước mặt tôi sao? Thật là không hiểu phong tình.", Vũ Di Đình vờ liếc mắt một cái, liền cười tươi.

Trương Nhã Thư ngây ngốc nhìn người trong lòng, mỗi một cử chỉ của người kia trong mắt mình đều là ôn nhu dịu dàng, làm cho mình say mê không dứt. Nhã Thư lần đầu tiên nghe cô giáo Đình trách mình không hiểu phong tình, liền cảm thấy nghịch lý, không nhịn được cũng cười lớn, cô giáo Đình, chẳng phải em thường nói cô là người không hiểu phong tình nhất thiên hạ hay sao, hôm nay lại có thể dùng câu nói đó để giáo huấn lại em rồi?

Vũ Di Đình ngưng cười, nhìn ngắm Trương Nhã Thư đóa hoa hướng dương đang nở rộ kia, lòng ngực bị thắt lại một cái đau nhói. Vũ Di Đình lo sợ ánh dương quang này một ngày nào đó sẽ không còn là của riêng mình, cố giơ tay bắt lấy nhưng cũng chỉ xen qua kẽ tay rồi biến mất, mãi mãi cũng không thể nắm trọn mà nâng niu. Bàn tay Vũ Di Đình chợt thấy ấm áp, mu bàn tay còn có chút nóng ấm, liền bừng tỉnh, thấy Trương Nhã Thư đang hôn lấy tay mình, trái tim liền nhẹ nhàng tan chảy.

"Cô giáo Đình, không có tình yêu nào là hoàn toàn đúng hay hoàn toàn sai, đúng hay sai là do chính chúng ta quy định. Nếu như tình yêu này là đúng, chắc chắn em sẽ không hề buông tay. Nếu tình yêu này là sai, chắc chắn em sẽ cố gắng biến nó trở thành đúng, sẽ cố gắng khiến mọi người xung quanh phải ngưỡng mộ trầm trồ chúng ta. Bất luận là có chuyện gì, chúng ta đều phải dũng cảm đối mặt. Cô hứa với em đi, cùng em cố gắng, cùng em tin tưởng, có được không?"

Trương Nhã Thư khẩn thiết nhìn Vũ Di Đình, ánh mắt như ngàn vạn lời cầu xin, Trương Nhã Thư sợ hãi, sợ người trước mặt cuối cùng cũng không đủ can đảm vượt qua khó khăn cùng mình.

Vũ Di Đình nhìn thẳng Trương Nhã Thư, hai tay run run vuốt ve gương mặt trắng hồng kiều diễm, nước mắt không nhịn được nữa mà lăn dài. Tên ngốc này là có thể trưởng thành đến như vậy rồi sao, là có thể yêu mình đến thế rồi sao? Vũ Di Đình môi mấp máy, thều thào thốt lên từng tiếng.

"Được, tôi hứa với em." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện