Editor: Senhh
13.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, ta quyết định chối bỏ.
"Phu quân, rốt cuộc chàng cũng tới rồi!" Ta chạy từng bước nhỏ tới, đưa tay cho hắn xem, ủy khuất nói, "Thanh đao kia nặng quá, chàng xem, tay thiếp đỏ ửng luôn rồi."
Trong không gian yên tĩnh, ca ta thở dài, quay đầu nhìn về dãy núi đằng xa.
Gia Luật Tề phía sau cũng đang run rẩy mắng: "Ngươi!"
Hắn vừa mới nói, ánh mắt Tiêu Vân Cơ liền lướt qua vai ta, rơi vào anh ta, lạnh lùng đến thấu xương.
"Còn thất thần làm gì."
Rốt cuộc cấm vệ quân cũng phản ứng lại, ngay lập tức xông lên, bắt đám người Gia Luật Tề lại.
Trong đó còn có một người tinh ý, trực tiếp dùng giẻ chặn miệng Gia Luật Tề, sau đó hắn chỉ có thể giương mắt nhìn chằm chằm vào ta.
Ta đâu rảnh để lo cho hắn? Cảnh tượng vừa rồi, Tiêu Vân Cơ đã thấy được bao nhiêu? Lời ta nói, hắn tin được mấy câu?
"Phu quân, vừa rồi là do tình thế cấp bách..."
Còn chưa dứt lời liền có một vị lão phu nhân đi từ phía sau ra.
"Cô nương, ngươi không bị làm sao chứ?"
Chính là vị vừa rồi lo lắng cho ta, vấn đề là... tại sao Triệu Đường Ngọc lại đỡ vị này chứ?
"Tổ mẫu, người đừng lo, con thấy A Nguyệt vẫn rất tốt."
Này––
Ta vậy mà còn thuận tay cứu được Thái Hậu?
Thái Hậu vẫn không yên tâm, có lẽ là đến muộn, không nhìn thấy chuyện vừa rồi, nói với Tiêu Vân Cơ:
"Vân Cơ, ngươi phải chăm sóc tốt cho phu nhân của ngươi, vừa rồi nàng khóc rất đáng thương."
Tiêu Vân Cơ khựng lại một chút, gật đầu: "Thái Hậu nói chí phải, trước nay A Nguyệt luôn rất nhu nhược, hôm nay thật sự bị dọa sợ rồi."
Nói thật, ta cảm thấy sau khi hắn nói mấy lời này, những người khác còn khiếp sợ hơn một chút.
Triệu Đường Ngọc nhìn ta, rồi lại nhìn ca ta, ngập ngừng muốn nói.
Tiêu Vân Cơ không cho nàng cơ hội mở miệng, nắm tay ta, ôn nhu nói: "Tay có còn đau không?"
Ta vội vàng gật đầu.
Đáy mắt Tiêu Vân Cơ hiện lên ý cười, hắn đột nhiên giơ tay, lấy ra một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc đỏ có chút quen thuộc, vuốt lại mái tóc có hơi rối giúp ta.
"Vậy chúng ta về nhà?"
Ta ngây ngốc tại chỗ.
Cho đến lúc về phủ An Quốc Công ta vẫn chưa nói một lời.
Tiêu Vân Cơ lấy ra một lọ thuốc mỡ: "Lại đây bôi thuốc."
Ta lặng lẽ nhìn hắn.
Tiêu Vân Cơ mỉm cười, thẳng thắn: "Một thời gian trước ta tra được đám người Gia Luật Tề có động tĩnh liền quyết định giăng lưới ra trước. Vốn tưởng rằng bọn chúng nhắm đến Thái Hậu, không ngờ––"
"Ca ta cũng biết?"
"Hắn tham dự một nửa."
"..."
Thì ra là tâm tư chiến lược của các ngươi đều giấu ta thực hiện? Các ngươi tự ngẫm lại xem như vậy có phù hợp hay không?
Nhưng đây vẫn không phải là chuyện quan trọng nhất.
Ta hít sâu: "Vậy ngươi... biết thân phận thật sự của ta từ khi nào?"
14.
Vẻ mặt của Tiêu Vân Cơ có hơi kì lạ.
"Đêm trước khi hồi kinh."
Ta nhớ lại, bùng nổ ngay lập tức.
"Ta biết ngay là đêm hôm đó ngươi uống rượu giả mà!"
"..."
Tiêu Vân Cơ đè vào giữa hai đầu lông mày, "Lúc ấy ta... chỉ hơi hoài nghi, nhưng sau khi nàng đánh ngất rồi đưa ta về doanh trại, ta liền chắc chắn chính là nàng."
Khí thế kiêu ngạo của ta bị dập tắt ngay lập tức, bởi vì lời hắn nói thật sự rất đáng tin.
Suy cho cùng vẫn là ta đuối lý!
Ta thử hòa giải: "Vậy, điều này chứng minh sau ngần ấy năm ta vẫn là bảo đao chưa lão!"
Tiêu Vân Cơ nhàn nhạt nhìn ta một cái.
Ta xấu hổ ngậm miệng lại.
Hắn lại nắm lấy tay ta, muốn bôi thuốc cho ta, ta cảm thấy hơi quen mắt, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi.
Tiêu Vân Cơ trực tiếp giải thích: "Lấy từ chỗ Dung Phong."
Ồ, bây giờ huynh ấy cũng không dùng được thứ này.
Ta thở dài một hơi, để cho hắn kéo tay ta, trong lòng vẫn lo lắng:
"Vậy bây giờ phải làm sao? Tội khi quân, sẽ liên lụy đến cửu tộc đúng không?"
Tiêu Vân Cơ có vẻ không sợ hãi lắm, thản nhiên nói:
"Lúc trước khi ta xin Hoàng Thượng ban hôn, còn cầu được một cái kim bài miễn tử."
Sao tên nam nhân này lại nghĩ xa như vậy?!
Ta không thể tin nổi: "Ba năm quân công của ngươi vậy mà lại đáng giá như vậy?"
Đổi lấy hôn ước với ta thì không nói, còn nhân tiện xin thêm một bảo vật quý giá?
Tiêu Vân Cơ thản nhiên nói:
"Cũng không có gì khó. Đơn giản chỉ là tâm sự một chút với bệ hạ về tình hình của Đại Yến sẽ như thế nào nếu không có Dung gia và phủ An Quốc Công."
Ta nhân cơ hội rút tay ra, giơ ngón tay cái lên: "Bệ hạ thánh minh!"
Bôi thuốc rất phiền phức, lát nữa ta còn phải đi rửa.
Tiêu Vân Cơ nhìn ta, nhướng mày: "Còn muốn hỏi gì nữa không?"
Ta chột dạ quay đầu: "Không, không có."
Hắn im lặng một lát rồi bỗng nhiên nói: "Con người ta, từ trước đến nay luôn nói lời giữ lời."
Hả?
Ta giật mình quay lại, rơi vào ánh mắt sâu thẳm của hắn.
"Ta từng nói nàng muốn cái gì, ta đều có thể cho nàng."
"Câu nói này–– sẽ luôn có tác dụng với nàng, Dung Nguyệt, cho dù là trước kia, hiện tại hay là tương lai."
Ta nghe thấy tiếng trái tim nhảy lên nhanh chóng.
Hắn bình tĩnh nhìn ta, trầm giọng nói:
"Ta trả lại trâm cài tóc cho nàng, Dung Nguyệt, nàng tặng bản thân nàng cho ta, được không?"
15.
Nhiều năm trôi qua, bản tính nhan cẩu của ta vẫn cứ không sửa đổi được.
Ai có thể sống nổi khi được một nhan sắc tuyệt trần như vậy nhìn chứ?
Dù sao thì ta cũng không thể.
Sau đó, ta liền nghe thấy giọng nói của mình.
"Dạ."
Tiếp đó, ta lại thấy hơi hối hận, bởi vì chiếc trâm cài tóc này vốn dĩ là của ta mà!
Có phải là ta bị lừa rồi không?
Ta còn muốn thảo luận rõ ràng với Tiêu Vân Cơ, nhưng hắn lại cúi đầu xuống hôn lên vết thương trên ngực trái của ta.
Thở dốc kịch liệt, hơi thở nóng rực.
Trong giọng nói trầm khàn của hắn ẩn chứa ý cười:
"...A Nguyệt, rõ ràng nàng cũng thích ta, suốt nhiều năm như vậy."
...Cãi không thắng nổi hắn.
Bởi vì, đây là sự thật.
———
Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, chẳng mấy chốc, khắp kinh thành đều biết chuyện ta và ca ta trao đổi thân phận, nhưng điều mà gia đình chúng ta lo lắng thật sự không xảy ra.
Ngược lại, để đổi lấy Gia Luật Tề, Bắc Liêu đã cắt đất đền tiền, tổn hại vô cùng nghiêm trọng đến toàn bộ quốc gia.
Phủ An Quốc Công và Dung gia đều được ban thưởng, vì vậy ta càng thêm vui sướng.
Một tháng sau, Hoàng Thượng ban hôn cho ca ta và trưởng công chúa.
Không thể không nói, tiến độ này thật sự còn nhanh hơn một chút so với ta nghĩ.
Nhưng cha mẹ ta rất vui: "Có người muốn! A Phong có người muốn!"
Ta bí mật đi tìm Triệu Đường Ngọc: "Có chuyện gì vậy?"
Triệu Đường Ngọc lại đỏ mặt: "Ca ca của ngươi dùng hết thuốc kia rồi, phụ hoàng nói ngày thành hôn sẽ tặng làm của hồi môn."
Ta kinh ngạc: "Huynh ấy còn không biết xấu hổ mà giả vờ à?"
Triệu Đường Ngọc thở dài: "Lúc trước ta hoài nghi hắn, nhất quyết bắt hắn phải múa kiếm, hắn liền...bị thương."
"..."
Đây là cưới tức phụ bằng bản lĩnh.
Nàng nâng cằm hừ nhẹ một tiếng:
"Nếu thích thật lòng, sao có thể nhận sai chứ?"
Ta sờ sờ trâm cài tóc bằng ngọc đỏ trên đầu, cười theo.
Nói cũng đúng.
_Hoàn_
13.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, ta quyết định chối bỏ.
"Phu quân, rốt cuộc chàng cũng tới rồi!" Ta chạy từng bước nhỏ tới, đưa tay cho hắn xem, ủy khuất nói, "Thanh đao kia nặng quá, chàng xem, tay thiếp đỏ ửng luôn rồi."
Trong không gian yên tĩnh, ca ta thở dài, quay đầu nhìn về dãy núi đằng xa.
Gia Luật Tề phía sau cũng đang run rẩy mắng: "Ngươi!"
Hắn vừa mới nói, ánh mắt Tiêu Vân Cơ liền lướt qua vai ta, rơi vào anh ta, lạnh lùng đến thấu xương.
"Còn thất thần làm gì."
Rốt cuộc cấm vệ quân cũng phản ứng lại, ngay lập tức xông lên, bắt đám người Gia Luật Tề lại.
Trong đó còn có một người tinh ý, trực tiếp dùng giẻ chặn miệng Gia Luật Tề, sau đó hắn chỉ có thể giương mắt nhìn chằm chằm vào ta.
Ta đâu rảnh để lo cho hắn? Cảnh tượng vừa rồi, Tiêu Vân Cơ đã thấy được bao nhiêu? Lời ta nói, hắn tin được mấy câu?
"Phu quân, vừa rồi là do tình thế cấp bách..."
Còn chưa dứt lời liền có một vị lão phu nhân đi từ phía sau ra.
"Cô nương, ngươi không bị làm sao chứ?"
Chính là vị vừa rồi lo lắng cho ta, vấn đề là... tại sao Triệu Đường Ngọc lại đỡ vị này chứ?
"Tổ mẫu, người đừng lo, con thấy A Nguyệt vẫn rất tốt."
Này––
Ta vậy mà còn thuận tay cứu được Thái Hậu?
Thái Hậu vẫn không yên tâm, có lẽ là đến muộn, không nhìn thấy chuyện vừa rồi, nói với Tiêu Vân Cơ:
"Vân Cơ, ngươi phải chăm sóc tốt cho phu nhân của ngươi, vừa rồi nàng khóc rất đáng thương."
Tiêu Vân Cơ khựng lại một chút, gật đầu: "Thái Hậu nói chí phải, trước nay A Nguyệt luôn rất nhu nhược, hôm nay thật sự bị dọa sợ rồi."
Nói thật, ta cảm thấy sau khi hắn nói mấy lời này, những người khác còn khiếp sợ hơn một chút.
Triệu Đường Ngọc nhìn ta, rồi lại nhìn ca ta, ngập ngừng muốn nói.
Tiêu Vân Cơ không cho nàng cơ hội mở miệng, nắm tay ta, ôn nhu nói: "Tay có còn đau không?"
Ta vội vàng gật đầu.
Đáy mắt Tiêu Vân Cơ hiện lên ý cười, hắn đột nhiên giơ tay, lấy ra một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc đỏ có chút quen thuộc, vuốt lại mái tóc có hơi rối giúp ta.
"Vậy chúng ta về nhà?"
Ta ngây ngốc tại chỗ.
Cho đến lúc về phủ An Quốc Công ta vẫn chưa nói một lời.
Tiêu Vân Cơ lấy ra một lọ thuốc mỡ: "Lại đây bôi thuốc."
Ta lặng lẽ nhìn hắn.
Tiêu Vân Cơ mỉm cười, thẳng thắn: "Một thời gian trước ta tra được đám người Gia Luật Tề có động tĩnh liền quyết định giăng lưới ra trước. Vốn tưởng rằng bọn chúng nhắm đến Thái Hậu, không ngờ––"
"Ca ta cũng biết?"
"Hắn tham dự một nửa."
"..."
Thì ra là tâm tư chiến lược của các ngươi đều giấu ta thực hiện? Các ngươi tự ngẫm lại xem như vậy có phù hợp hay không?
Nhưng đây vẫn không phải là chuyện quan trọng nhất.
Ta hít sâu: "Vậy ngươi... biết thân phận thật sự của ta từ khi nào?"
14.
Vẻ mặt của Tiêu Vân Cơ có hơi kì lạ.
"Đêm trước khi hồi kinh."
Ta nhớ lại, bùng nổ ngay lập tức.
"Ta biết ngay là đêm hôm đó ngươi uống rượu giả mà!"
"..."
Tiêu Vân Cơ đè vào giữa hai đầu lông mày, "Lúc ấy ta... chỉ hơi hoài nghi, nhưng sau khi nàng đánh ngất rồi đưa ta về doanh trại, ta liền chắc chắn chính là nàng."
Khí thế kiêu ngạo của ta bị dập tắt ngay lập tức, bởi vì lời hắn nói thật sự rất đáng tin.
Suy cho cùng vẫn là ta đuối lý!
Ta thử hòa giải: "Vậy, điều này chứng minh sau ngần ấy năm ta vẫn là bảo đao chưa lão!"
Tiêu Vân Cơ nhàn nhạt nhìn ta một cái.
Ta xấu hổ ngậm miệng lại.
Hắn lại nắm lấy tay ta, muốn bôi thuốc cho ta, ta cảm thấy hơi quen mắt, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi.
Tiêu Vân Cơ trực tiếp giải thích: "Lấy từ chỗ Dung Phong."
Ồ, bây giờ huynh ấy cũng không dùng được thứ này.
Ta thở dài một hơi, để cho hắn kéo tay ta, trong lòng vẫn lo lắng:
"Vậy bây giờ phải làm sao? Tội khi quân, sẽ liên lụy đến cửu tộc đúng không?"
Tiêu Vân Cơ có vẻ không sợ hãi lắm, thản nhiên nói:
"Lúc trước khi ta xin Hoàng Thượng ban hôn, còn cầu được một cái kim bài miễn tử."
Sao tên nam nhân này lại nghĩ xa như vậy?!
Ta không thể tin nổi: "Ba năm quân công của ngươi vậy mà lại đáng giá như vậy?"
Đổi lấy hôn ước với ta thì không nói, còn nhân tiện xin thêm một bảo vật quý giá?
Tiêu Vân Cơ thản nhiên nói:
"Cũng không có gì khó. Đơn giản chỉ là tâm sự một chút với bệ hạ về tình hình của Đại Yến sẽ như thế nào nếu không có Dung gia và phủ An Quốc Công."
Ta nhân cơ hội rút tay ra, giơ ngón tay cái lên: "Bệ hạ thánh minh!"
Bôi thuốc rất phiền phức, lát nữa ta còn phải đi rửa.
Tiêu Vân Cơ nhìn ta, nhướng mày: "Còn muốn hỏi gì nữa không?"
Ta chột dạ quay đầu: "Không, không có."
Hắn im lặng một lát rồi bỗng nhiên nói: "Con người ta, từ trước đến nay luôn nói lời giữ lời."
Hả?
Ta giật mình quay lại, rơi vào ánh mắt sâu thẳm của hắn.
"Ta từng nói nàng muốn cái gì, ta đều có thể cho nàng."
"Câu nói này–– sẽ luôn có tác dụng với nàng, Dung Nguyệt, cho dù là trước kia, hiện tại hay là tương lai."
Ta nghe thấy tiếng trái tim nhảy lên nhanh chóng.
Hắn bình tĩnh nhìn ta, trầm giọng nói:
"Ta trả lại trâm cài tóc cho nàng, Dung Nguyệt, nàng tặng bản thân nàng cho ta, được không?"
15.
Nhiều năm trôi qua, bản tính nhan cẩu của ta vẫn cứ không sửa đổi được.
Ai có thể sống nổi khi được một nhan sắc tuyệt trần như vậy nhìn chứ?
Dù sao thì ta cũng không thể.
Sau đó, ta liền nghe thấy giọng nói của mình.
"Dạ."
Tiếp đó, ta lại thấy hơi hối hận, bởi vì chiếc trâm cài tóc này vốn dĩ là của ta mà!
Có phải là ta bị lừa rồi không?
Ta còn muốn thảo luận rõ ràng với Tiêu Vân Cơ, nhưng hắn lại cúi đầu xuống hôn lên vết thương trên ngực trái của ta.
Thở dốc kịch liệt, hơi thở nóng rực.
Trong giọng nói trầm khàn của hắn ẩn chứa ý cười:
"...A Nguyệt, rõ ràng nàng cũng thích ta, suốt nhiều năm như vậy."
...Cãi không thắng nổi hắn.
Bởi vì, đây là sự thật.
———
Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, chẳng mấy chốc, khắp kinh thành đều biết chuyện ta và ca ta trao đổi thân phận, nhưng điều mà gia đình chúng ta lo lắng thật sự không xảy ra.
Ngược lại, để đổi lấy Gia Luật Tề, Bắc Liêu đã cắt đất đền tiền, tổn hại vô cùng nghiêm trọng đến toàn bộ quốc gia.
Phủ An Quốc Công và Dung gia đều được ban thưởng, vì vậy ta càng thêm vui sướng.
Một tháng sau, Hoàng Thượng ban hôn cho ca ta và trưởng công chúa.
Không thể không nói, tiến độ này thật sự còn nhanh hơn một chút so với ta nghĩ.
Nhưng cha mẹ ta rất vui: "Có người muốn! A Phong có người muốn!"
Ta bí mật đi tìm Triệu Đường Ngọc: "Có chuyện gì vậy?"
Triệu Đường Ngọc lại đỏ mặt: "Ca ca của ngươi dùng hết thuốc kia rồi, phụ hoàng nói ngày thành hôn sẽ tặng làm của hồi môn."
Ta kinh ngạc: "Huynh ấy còn không biết xấu hổ mà giả vờ à?"
Triệu Đường Ngọc thở dài: "Lúc trước ta hoài nghi hắn, nhất quyết bắt hắn phải múa kiếm, hắn liền...bị thương."
"..."
Đây là cưới tức phụ bằng bản lĩnh.
Nàng nâng cằm hừ nhẹ một tiếng:
"Nếu thích thật lòng, sao có thể nhận sai chứ?"
Ta sờ sờ trâm cài tóc bằng ngọc đỏ trên đầu, cười theo.
Nói cũng đúng.
_Hoàn_
Danh sách chương