Editor: Mộc An Chi

Giữa trưa.

Khi Từ Vọng Quy trở về, Khương Đường đang xào rau trong phòng bếp.

Anh cởi mũ, rửa tay rồi chui vào phòng bếp, ngồi trên ghế nhỏ trước bếp, “Đồng chí Khương Đường, không tệ nha. Nghe Tiểu Lý nói cảnh sát đã bắt người rồi.”

Khương Đường liếc nhìn anh không nói chuyện.

Từ Vọng Quy nhướng mày, “Sao vẫn không vui? Không phải chuyện đã được giải quyết rồi à?”

Khương Đường gắp rau xanh trong nồi ra, ném xẻng nấu ăn xuống, “Tôi chỉ nghĩ, nếu tôi nói việc này với anh ngay khi tôi nhìn thấy cô ấy ở huyện thành, có phải cô ấy sẽ ít khổ sở hơn một chút không.”

Từ Vọng Quy sửng sốt, anh nhìn thoáng qua Khương Đường rõ ràng có tâm trạng không tốt lắm, ăn ngay nói thật: “Cho dù được quyết định thêm lần nữa, tôi tin rằng cô vẫn sẽ lựa chọn như cũ.”

Khương Đường nghe vậy, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn anh vài giây.

Tuy rằng vẫn cảm thấy khổ sở, trong lòng lại thông suốt thoải mái hơn nhiều.

Từ Vọng Quy nói đúng, cho dù chuyện này có lặp lại bao nhiêu lần đi nữa, cô vẫn là cô, cho nên có tự trách cũng vô dụng.



Sau khi biết chuyện này có đồng chí cảnh sát xử lý, Khương Đường không chú ý thêm nữa.

Có điều sau này cô cũng nghe nói, chỉ có nhà bà Trần phải chịu chế tài, về phần người lừa bán Lưu Lan không có chút manh mối nào.

Lưu Lan là “con dâu” của bà ta.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến tháng mười.

Giữa trưa nay.

Từ Vọng Quy về nhà thì nhìn thấy trứng xào cà chua trên bàn, không nhịn được nhướng mày, “Tôi còn tưởng cô không muốn ăn những quả trứng gà này.”

Khương Đường liếc anh, gắp một đũa trứng gà, “Cũng đâu phải trứng gà làm sai, đồ do tôi trao đổi đồng giá lấy được thì sao lại không cần? Lại nói đây chính là lương thực.”

Từ Vọng Quy nghe vậy cười nhạo một tiếng.

Mặt Khương Đường không biểu cảm nói: “Đoàn trưởng Từ, nếu là anh không muốn ăn thì đứng dậy, ra cửa quẹo phải, tạm biệt không tiễn.”

Thế sao được! Từ Vọng Quy lạnh lùng nói, “Đồng chí Khương Đường, tôi có chuyện quan trọng muốn thông báo cho cô biết.”

“Nói đi.”



“Chuyện công việc của cô có tiến triển.” Từ Vọng Quy nói.

Khương Đường hơi dừng động tác, nhướng mày, ý bảo anh tiếp tục nói.

Từ Vọng Quy kéo ghế dựa qua, lấy tư thế của ông chủ ngồi xuống, nhìn Bách Luyện, “Đi, múc cho cha con một chén cơm.”

Ngay sau đó có hi vọng nhìn Khương Đường, nói với cô: “Hôm nay mở cuộc họp, về vấn đề việc làm của nhóm chị em quân tẩu, sư trưởng quyết định giao chuyện này cho chị dâu Tô phụ trách.”

Khương Đường giật giật khóe miệng, “Anh cảm thấy chị dâu sẽ tới tìm tôi?”

Từ Vọng Quy nhận chén cơm và đôi đũa Bách Luyện đưa qua, nhướng mày với cô, “Tám chín phần mười.”

Nghe vậy, Khương Đường chớp chớp mắt.

Bên kia, nhà họ Tô.

Bác gái Tô đang oán giận với sư trưởng Tô: “Tại sao lại giao chuyện này cho tôi, trước kia cũng làm nhiều lần rồi, căn bản không có hiệu quả.”

Sư trưởng Tô nhíu mày, nghiêm túc giáo dục bà ấy, “Đây là công việc mà tổ chức giao cho bà, nào có nhiều tại sao như vậy, bà chỉ cần làm theo, xử lý chuyện này cho tốt là được.”

Bác gái Tô tức giận trừng ông ấy, “Ông nói nghe thật nhẹ nhàng, có giỏi thì nghĩ cách cho tôi đi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện