Editor: Mộc An Chi
“Đương nhiên là được.” Khương Đường đáp ứng.
Chuyện của các bạn nhỏ thì cứ để bọn nhỏ tự giải quyết, cô sẽ không nhúng tay vào.
Lan Bằng Phi có được lời bảo đảm của cô, ngay lập tức tươi cười xán lạn, hẹn Bách Luyện, Thành Cương đi bắt sâu vào buổi chiều, xoay người rời khỏi sân nhà họ Từ.
Khương Đường ở đây khiến cậu bé cảm thấy rất mất tự nhiên.
Lan Bằng Phi đi rồi, Khương Đường sai Bách Luyện: “Con đi đóng cửa sân lại.”
Bách Luyện đi đóng cửa, Thành Cương tò mò đi theo phía sau cô, “Mẹ ơi, mẹ đã đổi rất nhiều trứng gà ạ.”
Trong trí nhớ của nhóc con, khi thím hai Khương có đồ tốt cũng sẽ đóng cửa lại, không cho người ngoài nhìn vào.
Giống hệt diễn xuất của Khương Đường lúc này.
Khương Đường dựng thẳng ngón tay cái với cậu nhóc, chỉ dạy tụi nhỏ: “Đúng vậy, nhà chúng ta có thứ gì, không thể để người ngoài biết. Hai đứa ra ngoài chơi cũng đừng nói gì hết, biết không?”
“Dạ biết.” Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn lên tiếng.
Khương Đường mở ra túi da rắn, lấy rổ đựng trứng gà ra trước.
Nhìn thấy nửa rổ trứng gà trắng bóng kia, đôi mắt hai anh em lập tức sáng lấp lánh.
Thành Cương thậm chí vui vẻ vỗ tay nhảy lên, “Oa, có trứng gà ăn ngon, trứng gà thơm ngào ngạt!”
Khương Đường hơi nhướng mày nhìn bọn họ, sau đó thả gà trống xuống, “Không chỉ đổi trứng gà và cà chua, mẹ còn đổi một con gà trống.”
Nháy mắt khi nhìn thấy gà trống kia, hai anh em bất ngờ mở to hai mắt, kích động đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Rất nhanh sân nhà họ Từ vang lên tiếng kêu hưng phấn của hai đứa nhỏ.
Chị dâu Tề còn tưởng rằng xảy ra chuyện, nên đã chạy chậm từ trong phòng ra, nhón chân nhìn qua, “Tiểu Khương, Bách Luyện, Thành Cương bị sao thế?”
Khương Đường không nói lý do là nhìn thấy gà trống, chỉ bất đắc dĩ cười nói: “Rất vui vẻ.”
Chị dâu Tề nghe vậy thở phào một hơi, lắc đầu đi về nhà.
Thành Cương cảm thấy cực kỳ vui vẻ, cậu nhóc sốt ruột hỏi: “Mẹ ơi, trưa nay chúng ta ăn gà trống ạ?”
Bách Luyện cũng chờ mong nhìn cô.
Khương Đường nhìn thời gian, ý chí sắt đá từ chối bọn họ: “Buổi trưa thì không kịp rồi, chờ đến tối chúng ta sẽ ăn.”
Hai anh em nhìn gà trống thất vọng đầy mặt, nhưng nghĩ đến buổi tối sẽ được ăn, lập tức vui vẻ trở lại.
Bách Luyện nói: “Trưa nay chúng ta tùy tiện ăn gì đó thôi.”
Thành Cương đồng tình gật đầu.
Khương Đường liếc bọn họ một cái, nhìn thấu tâm tư nhỏ của bọn họ, “Mấy đứa định giữ bụng để buổi tối ăn thịt gà đúng không?”
Hai anh em ngại ngùng mím môi cười.
Khương Đường làm theo ý bọn họ, giữa trưa thật sự nấu vài món tùy tiện ăn qua bữa.
Một dĩa rau trộn dưa chuột, một dĩa rau xanh xào.
Dù vậy, Từ Vọng Quy vẫn ăn sạch sẽ.
Sau khi ăn xong, Khương Đường nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói chuyện của nhà họ Trần với anh.
Nghe cô nói xong, Từ Vọng Quy hỏi: “Cô chắc chắn là có vấn đề?”
Khương Đường nói thật, “Tôi không chắc, anh tìm người tra thử xem, nếu không có vấn đề thì tốt rồi, có vấn đề thì cũng sớm phát hiện rồi giải quyết.”
Từ Vọng Quy không để bụng, “Dựa theo lời mà cô nói, cô có đi cùng chị dâu Tề, sao chị dâu Tề lại không cảm thấy kỳ lạ? Tôi thấy chỉ là cô nghĩ quá nhiều thôi.”
Khương Đường liếc anh, “Nếu điều tra mà có vấn đề thì sao?”
“Đương nhiên là được.” Khương Đường đáp ứng.
Chuyện của các bạn nhỏ thì cứ để bọn nhỏ tự giải quyết, cô sẽ không nhúng tay vào.
Lan Bằng Phi có được lời bảo đảm của cô, ngay lập tức tươi cười xán lạn, hẹn Bách Luyện, Thành Cương đi bắt sâu vào buổi chiều, xoay người rời khỏi sân nhà họ Từ.
Khương Đường ở đây khiến cậu bé cảm thấy rất mất tự nhiên.
Lan Bằng Phi đi rồi, Khương Đường sai Bách Luyện: “Con đi đóng cửa sân lại.”
Bách Luyện đi đóng cửa, Thành Cương tò mò đi theo phía sau cô, “Mẹ ơi, mẹ đã đổi rất nhiều trứng gà ạ.”
Trong trí nhớ của nhóc con, khi thím hai Khương có đồ tốt cũng sẽ đóng cửa lại, không cho người ngoài nhìn vào.
Giống hệt diễn xuất của Khương Đường lúc này.
Khương Đường dựng thẳng ngón tay cái với cậu nhóc, chỉ dạy tụi nhỏ: “Đúng vậy, nhà chúng ta có thứ gì, không thể để người ngoài biết. Hai đứa ra ngoài chơi cũng đừng nói gì hết, biết không?”
“Dạ biết.” Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn lên tiếng.
Khương Đường mở ra túi da rắn, lấy rổ đựng trứng gà ra trước.
Nhìn thấy nửa rổ trứng gà trắng bóng kia, đôi mắt hai anh em lập tức sáng lấp lánh.
Thành Cương thậm chí vui vẻ vỗ tay nhảy lên, “Oa, có trứng gà ăn ngon, trứng gà thơm ngào ngạt!”
Khương Đường hơi nhướng mày nhìn bọn họ, sau đó thả gà trống xuống, “Không chỉ đổi trứng gà và cà chua, mẹ còn đổi một con gà trống.”
Nháy mắt khi nhìn thấy gà trống kia, hai anh em bất ngờ mở to hai mắt, kích động đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Rất nhanh sân nhà họ Từ vang lên tiếng kêu hưng phấn của hai đứa nhỏ.
Chị dâu Tề còn tưởng rằng xảy ra chuyện, nên đã chạy chậm từ trong phòng ra, nhón chân nhìn qua, “Tiểu Khương, Bách Luyện, Thành Cương bị sao thế?”
Khương Đường không nói lý do là nhìn thấy gà trống, chỉ bất đắc dĩ cười nói: “Rất vui vẻ.”
Chị dâu Tề nghe vậy thở phào một hơi, lắc đầu đi về nhà.
Thành Cương cảm thấy cực kỳ vui vẻ, cậu nhóc sốt ruột hỏi: “Mẹ ơi, trưa nay chúng ta ăn gà trống ạ?”
Bách Luyện cũng chờ mong nhìn cô.
Khương Đường nhìn thời gian, ý chí sắt đá từ chối bọn họ: “Buổi trưa thì không kịp rồi, chờ đến tối chúng ta sẽ ăn.”
Hai anh em nhìn gà trống thất vọng đầy mặt, nhưng nghĩ đến buổi tối sẽ được ăn, lập tức vui vẻ trở lại.
Bách Luyện nói: “Trưa nay chúng ta tùy tiện ăn gì đó thôi.”
Thành Cương đồng tình gật đầu.
Khương Đường liếc bọn họ một cái, nhìn thấu tâm tư nhỏ của bọn họ, “Mấy đứa định giữ bụng để buổi tối ăn thịt gà đúng không?”
Hai anh em ngại ngùng mím môi cười.
Khương Đường làm theo ý bọn họ, giữa trưa thật sự nấu vài món tùy tiện ăn qua bữa.
Một dĩa rau trộn dưa chuột, một dĩa rau xanh xào.
Dù vậy, Từ Vọng Quy vẫn ăn sạch sẽ.
Sau khi ăn xong, Khương Đường nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói chuyện của nhà họ Trần với anh.
Nghe cô nói xong, Từ Vọng Quy hỏi: “Cô chắc chắn là có vấn đề?”
Khương Đường nói thật, “Tôi không chắc, anh tìm người tra thử xem, nếu không có vấn đề thì tốt rồi, có vấn đề thì cũng sớm phát hiện rồi giải quyết.”
Từ Vọng Quy không để bụng, “Dựa theo lời mà cô nói, cô có đi cùng chị dâu Tề, sao chị dâu Tề lại không cảm thấy kỳ lạ? Tôi thấy chỉ là cô nghĩ quá nhiều thôi.”
Khương Đường liếc anh, “Nếu điều tra mà có vấn đề thì sao?”
Danh sách chương