Editor: Mộc An Chi
Nhà bà Trần ở bên cạnh nhà bác gái Trần, ba người ra ngoài rồi đi thêm một lúc là đến.
Khác với nhà bác gái Trần, nhà bà Trần có một bức tường đất vì thế người bên ngoài không thể nhìn xuyên vào trong.
“Chị dâu, Gia Bảo.” Bác gái Trần gõ cửa, lớn tiếng gọi vào phòng.
Gia Bảo là con trai của bà Trần.
Rất nhanh truyền đến tiếng mở cửa, sau đó cửa được mở ra.
Khương Đường không đoán sai, phía sau cửa quả nhiên là bà cụ mà cô nhìn thấy ở huyện Bắc Hà ngày đó.
Bà Trần đứng ở cửa, vẻ mặt lãnh đạm nhìn lướt qua các cô, giọng điệu lạnh lùng nói với bác gái Trần: “Anh trai em không có nhà, cần tìm ông ấy thì buổi trưa hẵng đến.”
Bác gái Trần đã sớm quen thái độ của bà ta, vội vàng nói: “Bọn em không tìm anh trai, hai đồng chí này muốn đổi ít trứng gà, em nghĩ chắc nhà chị sẽ có, nên đã mang các cô đến đây.”
Ánh mắt đánh giá của bà Trần dừng trên mặt Khương Đường và chị dâu Tề.
Khương Đường vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn thành thật nở nụ cười.
Chị dâu Tề cũng khách sáo cười, “Đúng vậy, bác xem có thể đổi một ít cho chúng cháu hay không?”
Nghe các cô nói vậy, sắc mặt bà Trần mới tốt hơn, đứng sang một bên nhường đường, “Vào đi.”
Nghe vậy, bác gái Trần dẫn đầu đi vào, chị dâu Tề đi theo sau bác ta, Khương Đường đi cuối.
Sân nhà bà gái Trần lớn tầm sân nhà họ Từ, trong sân cũng trồng mấy luống rau xanh, ngoại trừ cửa nhà chính được mở ra, các cửa khác đều bị đóng chặt.
Khương Đường nhìn vài lần thì thu hồi ánh mắt.
Thời đại này ở nông thôn mà đóng kín cửa, nhìn thế nào cũng thấy kì lạ.
Mắt thấy bà Trần vào trong phòng lấy trứng gà, Khương Đường giả vờ tò mò hỏi: “Chỉ có một mình bà ấy ở nhà ạ? Sao cháu không thấy con trai và con dâu bà ấy đâu?”
Bác gái Trần nhìn khắp nơi xung quanh, thuận miệng nói: “Chắc Gia Bảo ra ngoài chơi rồi, còn Tiểu Lan thì nghỉ ngơi trong phòng.”
Tiểu Lan là tên con dâu của bà Trần.
Khương Đường gật gật đầu, lại lộ ra vẻ mặt khó hiểu, giọng điệu đơn thuần là tò mò hỏi: “Bây giờ trời nóng thế này, cửa sổ cũng đóng kín, cô ấy không bị buồn bực đến hỏng ư? Lỡ như bị cảm nắng thì phiền lắm.”
Chị dâu Tề đồng tình gật đầu: “Đúng thế, mở cửa sổ hít thở không khí cũng tốt, nếu không người ở bên trong vừa khó chịu vừa nóng nực, nếu bị phiền muộn trong lòng thì thân thể cũng không thể khôi phục tốt.”
Khương Đường không ngờ chị dâu Tề phối hợp tốt đến vậy, ngay lập tức thầm cho cô ấy một like trong lòng.
Bác gái Trần nghe vậy vẻ mặt hơi mất tự nhiên, bác ta hàm hồ nói: “Chuyện đó chị dâu bác hiểu rõ mà, chúng ta làm người ngoài đừng quản quá nhiều.”
Khương Đường nhìn rõ vẻ mặt bác ta, không nói gì nữa.
Vừa hay lúc này bà Trần ra khỏi phòng trong, Khương Đường nhanh nhẹn đổi trứng gà, cùng chị dâu Tề đi theo bác gái Trần quay lại nhà bác ta.
Nghĩ đến Bách Luyện và Thành Cương nói muốn ăn gà ngày hôm qua.
Khương Đường do dự một lát vẫn quyết định nhìn về phía bác gái Trần, ngượng ngùng cười, “Đột nhiên nhớ ra đứa bé nhà cháu nói muốn ăn gà, nếu bác bằng lòng đổi cho cháu một con, cháu sẽ dùng phiếu đổi với bác.”
Nhà bà Trần ở bên cạnh nhà bác gái Trần, ba người ra ngoài rồi đi thêm một lúc là đến.
Khác với nhà bác gái Trần, nhà bà Trần có một bức tường đất vì thế người bên ngoài không thể nhìn xuyên vào trong.
“Chị dâu, Gia Bảo.” Bác gái Trần gõ cửa, lớn tiếng gọi vào phòng.
Gia Bảo là con trai của bà Trần.
Rất nhanh truyền đến tiếng mở cửa, sau đó cửa được mở ra.
Khương Đường không đoán sai, phía sau cửa quả nhiên là bà cụ mà cô nhìn thấy ở huyện Bắc Hà ngày đó.
Bà Trần đứng ở cửa, vẻ mặt lãnh đạm nhìn lướt qua các cô, giọng điệu lạnh lùng nói với bác gái Trần: “Anh trai em không có nhà, cần tìm ông ấy thì buổi trưa hẵng đến.”
Bác gái Trần đã sớm quen thái độ của bà ta, vội vàng nói: “Bọn em không tìm anh trai, hai đồng chí này muốn đổi ít trứng gà, em nghĩ chắc nhà chị sẽ có, nên đã mang các cô đến đây.”
Ánh mắt đánh giá của bà Trần dừng trên mặt Khương Đường và chị dâu Tề.
Khương Đường vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn thành thật nở nụ cười.
Chị dâu Tề cũng khách sáo cười, “Đúng vậy, bác xem có thể đổi một ít cho chúng cháu hay không?”
Nghe các cô nói vậy, sắc mặt bà Trần mới tốt hơn, đứng sang một bên nhường đường, “Vào đi.”
Nghe vậy, bác gái Trần dẫn đầu đi vào, chị dâu Tề đi theo sau bác ta, Khương Đường đi cuối.
Sân nhà bà gái Trần lớn tầm sân nhà họ Từ, trong sân cũng trồng mấy luống rau xanh, ngoại trừ cửa nhà chính được mở ra, các cửa khác đều bị đóng chặt.
Khương Đường nhìn vài lần thì thu hồi ánh mắt.
Thời đại này ở nông thôn mà đóng kín cửa, nhìn thế nào cũng thấy kì lạ.
Mắt thấy bà Trần vào trong phòng lấy trứng gà, Khương Đường giả vờ tò mò hỏi: “Chỉ có một mình bà ấy ở nhà ạ? Sao cháu không thấy con trai và con dâu bà ấy đâu?”
Bác gái Trần nhìn khắp nơi xung quanh, thuận miệng nói: “Chắc Gia Bảo ra ngoài chơi rồi, còn Tiểu Lan thì nghỉ ngơi trong phòng.”
Tiểu Lan là tên con dâu của bà Trần.
Khương Đường gật gật đầu, lại lộ ra vẻ mặt khó hiểu, giọng điệu đơn thuần là tò mò hỏi: “Bây giờ trời nóng thế này, cửa sổ cũng đóng kín, cô ấy không bị buồn bực đến hỏng ư? Lỡ như bị cảm nắng thì phiền lắm.”
Chị dâu Tề đồng tình gật đầu: “Đúng thế, mở cửa sổ hít thở không khí cũng tốt, nếu không người ở bên trong vừa khó chịu vừa nóng nực, nếu bị phiền muộn trong lòng thì thân thể cũng không thể khôi phục tốt.”
Khương Đường không ngờ chị dâu Tề phối hợp tốt đến vậy, ngay lập tức thầm cho cô ấy một like trong lòng.
Bác gái Trần nghe vậy vẻ mặt hơi mất tự nhiên, bác ta hàm hồ nói: “Chuyện đó chị dâu bác hiểu rõ mà, chúng ta làm người ngoài đừng quản quá nhiều.”
Khương Đường nhìn rõ vẻ mặt bác ta, không nói gì nữa.
Vừa hay lúc này bà Trần ra khỏi phòng trong, Khương Đường nhanh nhẹn đổi trứng gà, cùng chị dâu Tề đi theo bác gái Trần quay lại nhà bác ta.
Nghĩ đến Bách Luyện và Thành Cương nói muốn ăn gà ngày hôm qua.
Khương Đường do dự một lát vẫn quyết định nhìn về phía bác gái Trần, ngượng ngùng cười, “Đột nhiên nhớ ra đứa bé nhà cháu nói muốn ăn gà, nếu bác bằng lòng đổi cho cháu một con, cháu sẽ dùng phiếu đổi với bác.”
Danh sách chương