Editor: Mộc An Chi

Chị dâu Tề vui vẻ cười: “Lại nịnh chị.”

Thời gian dần trôi qua khi hai người làm quần áo.

Ngày kế, Khương Đường đang giặt quần áo thì nhìn thấy hai cậu nhóc choai choai chạy vụt qua, một lát sau tiếng mở cửa nhà chị dâu Tề vang lên, sau đó có giọng nói, “Mẹ ơi, con đã về.”

Rất nhanh sau đó vang lên giọng chị dâu Tề, lúc này Khương Đường mới nhận ra một trong hai cậu nhóc vừa rồi là Tề Hưng.

Một nhóc khác chắc là bạn của Tề Hưng.

Buổi chiều chị dâu Tề mang theo quần áo đã làm được một nửa sang, vừa ngồi xuống đã oán giận với Khương Đường: “Tề Hưng về nhà cũng không chịu học tập, cơm nước xong liền nói muốn đi chơi ở đội sản xuất của bạn.”

Khương Đường biết cô ấy chỉ nói ngoài miệng, chứ không thật sự muốn chỉ trích Tề Hưng, nên chỉ phụ họa theo cô ấy: “Trẻ con mà, đứa nào cũng thích chơi.”

Quả nhiên, chị dâu Tề cười mắng vài câu cũng không nói nữa.

Khương Đường đột nhiên nghĩ đến gì đó, “Tề Hưng có nói đi đội sản xuất nào không?”

Chị dâu Tề nói: “Là đại đội Hồng Kỳ, ở gần quân đội chúng ta thôi.”



Khương Đường nhướng mày, nếu cô nhớ không lầm thì Trương Thiết Trụ cũng ở đại đội Hồng Kỳ.

Cô luôn muốn tìm một cơ hội gặp mặt người phụ nữ ngày đó, không biết tại sao, Khương Đường luôn cảm thấy cô ấy không thích hợp, nhưng cứ nhất định phải nói nguyên nhân thì lại không nói nên lời.

Cô đang nghĩ ngợi, chị dâu Tề nói thêm: “Nhắc mới nhớ, gia đình quân nhân của quân đội chúng ta ngày thường cũng thích đến các đại đội xung quanh, để đổi đồ với người dân nơi đây.”

Khương Đường không ngờ còn có chuyện này, cô đè thấp giọng, nghi ngờ hỏi: “Nhưng như vậy không phải đầu cơ trục lợi ạ?”

Chị dâu Tề: “Không tính, sẽ không ai truy cứu chuyện như thế này.”

Khương Đường nghe vậy chớp chớp mắt.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, quần áo của chị dâu Tề cũng đã làm xong.

Khương Đường thả kim chỉ xuống, ngẩng đầu xoay cổ, lại đứng lên duỗi eo. Chị dâu Tề vui vẻ cầm quần áo ướm lên người liên tục.

Khương Đường đề nghị, “Nếu không thì chị mặc vào thử xem?”

Cô chưa nói đối phương thử ngay ở chỗ này, nếu không chị dâu Tề đi vào phòng, sẽ phát hiện cô và Từ Vọng Quy chia phòng ngủ.

Khương Đường không muốn để người khác biết chuyện đó.

Chị dâu Tề cũng không nghĩ nhiều, sau khi lên tiếng, bắt đầu thu dọn đồ vật về nhà thử quần áo.



Cô ấy vừa đi không bao lâu, Khương Đường đã nghe âm thanh nói chuyện ầm ĩ từ ngoài sân truyền đến, ngay sau đó cửa sân nhà họ Từ bị gõ.

“Tiểu Khương, cô có ở nhà không?”

Là giọng Chu Mỹ Hoa.

Khương Đường:…… Có thể không ở không? Cô hơi mím môi, đi tới mở cửa ra, trên mặt lộ ra sự kinh ngạc và nghi ngờ, “Sao mọi người lại tới đây?”

Khương Đường bình tĩnh đứng ở cửa, không hề có ý định để đám Chu Mỹ Hoa tiến vào trong.

Chu Mỹ Hoa thấy cô giống như đầu gỗ đứng trơ ra ở cửa, lập tức âm thầm nhíu mày, trong lòng nghĩ, đến từ nông thôn đúng là chẳng hiểu chuyện chút nào cả, không biết tạo mối quan hệ gì hết.

Nếu là bình thường, chắc chắn cô ta phải cằn nhằn một lúc lâu, nhưng hôm nay cô ta tới bởi vì có việc muốn nhờ.

Chu Mỹ Hoa cười tiến lên, thân mật lôi kéo Khương Đường, “Tiểu Khương, bộ quần áo em làm cho chị dâu Tề nhìn đẹp thật đó, em có thể làm một bộ giúp chị dâu hay không, vừa lúc nhà chị còn một khối vải, chị về lấy cho em nhé?”

Khương Đường:……

Cô nhìn về phía chị dâu Tề đang chột dạ bên cạnh, vô cùng cạn lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện