Type: Le Phan Vì đã từng trải qua rồi nên Mộ Thanh Hề hiểu rất rõ, một khi đã đến chùa Từ Ân thì nàng không còn đường quay về nữa, dì cũng vì nàng mà đau lòng đến sinh bệnh, quanh năm ốm yếu, chẳng được mấy năm đã qua đời. Cũng vì lí do này mà Phong Lưu không tha thứ cho nàng. Lời cuối cùng của Phong Lưu tuy có vẻ lạnh nhạt vô tình nhưng lại giúp Mộ Thanh Hề vỡ ra một điều, nghĩ lại thì Thương Nhược Văn có một tính tốt là lương thiện thương người, không nỡ làm đau dù chỉ một con kiến. Trước đây Mộ Thanh Hề không nhận ra, còn bây giờ thì đã hiểu được ý tốt của Phong Lưu, hắn không nói là cần tứ đệ tha thứ mà lại nói là chỉ cần tứ đệ muội tha thứ là nàng có thể về nhà. Mộ Thanh Hề không biết mình đã rời khỏi Tứ Tịnh Cư như thế nào, vốn định đến Lan Huân Viện nhưng ngước mắt vẫn thấy nơi ở của thái phu nhân vẫn sáng đèn, thế là nàng liền rẽ sang hướng đông, đến phòng của thái phu nhân. Nếu hỏi trong phủ này ai thương Mộ Thanh Hề nhất, đương nhiên chính là thái phu nhân, ngoại trừ hái sao trên trời cho nàng, tất cả những việc khác, bà đều hết lòng hết sức giúp đỡ, ưu ái nàng. Nhưng trước đây, Thanh Hề vẫn luôn oán trách thái phu nhân không chịu gả nàng cho người có tuổi tác tương đương là tứ gia Phong Cẩm mà lại gả nàng cho người nhiều hơn cả chục tuổi, tính tình lại nghiêm túc, lạnh lùng như Tề Quốc công Phong Lưu. Chính vì nguyên nhân này mà Thanh Hề càng bướng bỉnh ngang ngạnh, thường xuyên chọc giận thái phu nhân khiến bà sinh bệnh, vậy mà bà cũng không trách phạt nàng bao giờ. Đến bây giờ Mộ Thanh Hề mới thấy được sự nhân từ độ lượng của thái phu nhân, lúc nào bà cũng muốn dành cho nàng thứ tốt nhất, đó là địa vị phu nhân Tề Quốc công danh giá, cao sang và người chồng có thể giúp nàng che mưa chắn gió – Phong Lưu. Mộ Thanh Hề đưa tay gạt dòng nước mắt, đi vào phòng, hầu gái thấy nàng đến có một mình thì đều kinh ngạc nhưng cũng không dám tỏ thái độ, chỉ cung kính chào hỏi. Chuyện giữa Mộ Thanh Hề và Thương Nhược Văn đã bị thái phu nhân và Phong Lưu ém nhẹm kĩ càng, kẻ nào biết chuyện hoặc là phải giữ kín mồm miệng hoặc là phải cuốn gói ra đi, ngay cả việc Mộ Thanh Hề đến chùa Từ Ân cũng là viện một cớ khác. Thanh Hề bước vào gian phòng phía đông, cảm thấy có điều khác lạ, thái phu nhân tuổi tác đã cao nhưng luôn thích náo nhiệt ồn ào, chứ yên tĩnh vắng vẻ như hôm nay thì thật là hiếm thấy. Vừa bước vào, Thanh Hề đã thấy thái phu nhân nghiêm mặt ngồi trên tràng kỉ, chẳng ngó ngàng gì đến nàng. Thanh Hề cũng không dám lên tiếng, cúi đầu bước đến trước mặt thái phu nhân, ngồi xuống bục để chân, dụi đầu vào chân bà. Thái phu nhân ban đầu còn né tránh, sau không tránh được, đành để mặc nàng. Hai người cứ ngồi như vậy một hồi lâu, Thanh Hề tấm tức khóc đến hai vai run rẩy, sau rồi thái phu nhân cũng không kìm được rơi lệ. “Từ nay về sau Thanh Hề không thể hiếu thuận với mẹ được nữa rồi.” Thanh Hề ôm chân thái phu nhân, nói. “Kì thực con cũng chưa bao giờ hiếu thuận với mẹ, chỉ toàn làm mẹ bực mình.” “Con bé này…” Thái phu nhân cũng không thể làm mặt giận được nữa nhưng chớp mắt đã lấy lại vẻ nghiêm nghị. “Chuyện đến nước này, ta cũng không quản được nữa, từ nay về sau con phải trông vào phúc phận của mình thôi.” Thanh Hề đứng dậy, chỉnh lại xiêm y rồi cung kính quỳ xuống lạy thái phu nhân ba lạy, sau đó mới lui ra. Chưa ra khỏi cửa viện, Thanh Hề đã nghe thấy tiếng khóc của thái phu nhân, tiếng khóc đó còn khiến nàng đau khổ hơn cả việc bị thái phu nhân ghét bỏ, cũng chẳng biết lúc trước ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại nỡ ra tay độc ác như vậy. Trong lòng thái phu nhân đương nhiên cũng buồn bã, đứa con gái duy nhất mà chị gái để lại, bây giờ, bà cũng không bảo vệ nổi nữa rồi. Khi còn nhỏ nhờ một tay chị gái săn sóc, nếu không có chị gái lo lắng, chu toàn thì sao bà có thể được gả vào phủ Tề Quốc công, cũng làm sao có được cuộc sống sung túc vinh hiển ngày hôm nay, chưa kể vì sự vô tâm của bà mà chị gái gặp nạn, Thanh Hề vừa sinh ra đã mất mẹ. Nghĩ đến đây, thái phu nhân không khỏi cắn rứt lương tâm, cuối cùng đành đích thân đến Tứ Tịnh Cư một chuyến. Ra khỏi phòng của thái phu nhân, Thanh Hề liền đến thẳng Cẩm Tú Viên của tứ gia. Nếu kiếp trước, nhẫn nhục cuối đầu cầu xin Thương Nhược Văn là việc mà Mộ Thanh Hề e sợ hơn cả cái chết thì bây giờ chuyện đó với nàng đã chẳng còn gì đáng sợ nữa rồi. Sau hôm Mộ Thanh Hề đến Cẩm Tú Viên, Phong Cẩm liền tìm đến thái phu nhân, nói là việc Thương Nhược Văn sinh khó chẳng can hệ gì đến Thanh Hề. Tất nhiên lời này không có nghĩa là Mộ Thanh Hề nàng thực sự không liên quan đến việc này, nó chỉ biểu lộ ý tứ của tứ gia mà thôi. Sau khi biết chuyện, Phong Lưu cũng chẳng tỏ thái độ gì, chỉ có thái phu nhân là nghi ngại. Bà hiểu rõ tính của Phong Cẩm, y là con út của bà, từ nhỏ đã được nuông chiều, không bao giờ chịu nhận thiệt thòi, huống hồ chuyện lớn thế này, y không làm ầm lên đòi đưa Thanh Hề ra quan phủ đã là nể tình lắm rồi. Thái phu nhân định gọi Thanh Hề đến gặp riêng để hỏi rõ ngọn ngành nhưng không được vì ngày hôm sau nàng bỗng nhiên đổ bệnh, mặt mũi nhợt nhạt, da dẻ khô vàng, bất cứ ai nhìn vào cũng biết là bệnh không nhẹ. Vì vậy mà thái phu nhân vẫn chưa giải đáp được khúc mắc trong lòng. Tuy nhờ có lời của tứ gia mà Mộ Thanh Hề thoát được nạn đến chùa Từ Ân nhưng nàng vẫn phải chịu phạt. Thấy bệnh tình của nàng đã đỡ, Phong Lưu liền nhờ thái phu nhân mời hai ma ma thật nghiêm khắc đến dạy dỗ nàng, bắt nàng phải ở trong Lan Huân Viện ngoan ngoãn học quy tắc, không có việc gì thì không được ra ngoài, dĩ nhiên là nàng cũng không được quyền quản lý việc nhà nữa. Thái phu nhân rất ủng hộ việc học quy tắc này, từ trước đến nay, bà luôn giận mình không đủ nghiêm khắc với Thanh Hề, để nàng xem thường quy củ, lại còn góp phần khiến nàng sinh hư. Thế nên bà muốn mượn dịp này để quản giáo nàng thật chu đáo, hi vọng nàng còn trẻ có thể sửa đổi. Vương ma ma và Lý ma ma đều vô cùng nghiêm khắc, nghe lời lẽ thì hình như không hề nể sợ danh phận phu nhân Tề Quốc công của Thanh Hề, đừng nói là phu nhân quốc công, ngay cả gả cho một viên quan thất phẩm tép riu cũng không đủ tư cách. Từ nay về sau, tất thảy những việc ăn uống, ăn mặc cùng hành vi cử chỉ của Thanh Hề, đều sẽ do hai vị ma ma này uốn nắn, nếu nàng không phục, nhẹ thì phạt nhịn đói, nặng thì roi vọt cũng có phần. Thái phu nhân dường như cũng đã hạ quyết tâm, chỉ cho phép Thanh Hề mùng một, ngày rằm hằng tháng đến thỉnh an, thời gian còn lại đều phải ở Lan Huân Viện học quy tắc, mà đối với sự dạy dỗ nghiêm khắc của hai vị ma ma, trước giờ bà cũng chưa từng phản đối một câu. Thanh Hề đành phải nghe lời. Đến tháng Tư năm sau, thái phu nhân thấy cử chỉ, lời nói của Thanh Hề đã vào khuôn phép, không còn ngang ngược xốc nổi như trước thì vô cùng vừa ý. Lại thấy đôi má trước đây hồng hào bầu bĩnh giờ đã trở nên xanh xao hốc hác, trong lòng tự nhiên cũng thấy xót xa, liền miễn việc cấm túc cho Thanh Hề. Giờ nàng đã được ra ngoài nhiều hơn, lại có Kiêm Hà khéo mồm khéo miệng, vô tình mà như hữu ý đem những nỗi khổ cực mà Thanh Hề phải chịu trong suốt nửa năm qua kể cho thái phu nhân nghe. Tuy việc cấm túc học quy tắc là ý của thái phu nhân nhưng thấy đứa con từ nhỏ tới lớn mình không nỡ mắng chửi một câu phải chịu đói chịu đánh, thái phu nhân làm sao chịu nổi, thế là không lâu sau, bà liền nói khéo để giới thiệu hai vị ma ma cho nhà khác. “Tuy hai vị ma ma đi rồi nhưng con cũng không được quên chuyện học quy tắc.” Thái phu nhân dù sao vẫn lo lắng về Thanh Hề. “Chuyện này con nào dám quên.” Thanh Hề ôm lấy thái phu nhân, nũng nịu. “Còn nói là không dám, mới đó lại không giữ quy củ rồi.” Thái phu nhân khẽ đẩy tay của Thanh Hề ra, nói. “Là vì ở trước mặt mẹ thôi, chứ ở trước mặt người khác, con nào dám thế. Làm gì có quy tắc nào cấm con dâu gần gũi với mẹ chồng.” Thanh Hề bĩu môi phụng phịu. “Mẹ, mẹ nỡ lòng đuổi con đi sao?” Người lớn đương nhiên thích những đứa trẻ có lễ nghĩa hiểu biết, nhưng nếu nói là thương yêu thì chắc chắn vẫn là đứa con thân thiết với mình nhất, trước đây thái phu nhân không gò ép Thanh Hề, chính là vì sợ sẽ biến nàng thành một người giống như Phong Lưu. Từ tận đáy lòng, bà vẫn thích Thanh Hề thân thiết, gần gũi với mình. “Chỉ giỏi quấy ta thôi.” Thái phu nhân bật cười đánh yêu Thanh Hề. Cho dù nàng có phạm lỗi lớn hơn nữa thì trong lòng thái phu nhân, nàng vẫn chẳng khác gì đứa con gái rứt ruột đẻ ra, giờ nàng đã chịu phạt và cũng đã biết hối cải, đương nhiên bà sẽ cho nàng một cơ hội, không còn lạnh nhạt với nàng nữa. “Con mau nói cho mẹ biết đi, tại sao Phong Cẩm lại chịu bỏ qua cho con vậy?” Cuối cùng, thái phu nhân cũng không nhịn được, đem thắc mắc bấy lâu hỏi Thanh Hề. Thanh Hề lưỡng lự một hồi, chuyện gì đến cũng phải đến, chuyện này hệ trọng như vậy mà thái phu nhân lại rất thương nàng, về tình về lý nàng đều không nên giấu diếm. Thái phu nhân nghe rồi, hồi lâu sau mới hít một hơi khí lạnh. “Con…con chấp nhận rồi sao?” Thanh Hề gật đầu. |
Danh sách chương