Type: Hồng Anh
Nghe thấy tiếng nói, Phong Lưu chậm rãi buông Thanh Hề ra. Nàng ngẩng đầu lên, hai tròng mắt vẫn còn hơi đỏ, nươc mắt vẫn chưa khô.
“Tết nhất người chạy đến đây khóc lóc cái nỗi gì?” An Định Hầu nghiêm giọng hỏi. Gần đây, thời vận của ông ta không tốt lắm, bị Hoàng thượng hiểu lầm trong nhiều chuyện làm mất lòng vua, giờ lại nhìn thấy Thanh Hề đầu xuân năm mới chạy đến phủ An Định Hầu khóc lóc, đương nhiên là tức điên lên, cảm thấy đứa con gái này khóc lóc khiến cho thời vận của mình sa sút.
“Đi về để mẹ ngươi dạy dỗ ngươi cho đến nơi đến chốn, sau đó hãy quay về phủ quốc công, kẻo thể diện của ta đều bị ngươi làm cho mất hết." An Định Hầu nói câu này thực chất là chỉ cây dâu mắng cây hòe, ông ta bị Phong Lưu làm cho mất mặt nên trong lòng luôn oán hận hắn. Chẳng là mấy ngày trước, có người đến đút lót cho An Định Hầu nhằm xin một vị trí đang trống trong quân đội, đó là chức quan hậu phương huyên phụ trách quản lí vật tư, lương thực. An Định Hầu cậy có con rể là Tề Quốc công, liền nhận lời ngay, nào ngờ Phong Lưu thẳng thừng từ chối, khiến ông ta bị mất mặt một phen, trong lòng vô cùng căm phẫn, nhìn thấy Thanh Hề thì lại càng ngứa mắt. Ông ta nghĩ nàng là một đứa con gái vô dụng, ngay đến nỉ non bên gối cũng làm không xong, thế nên hôm nay mới ra mặt dạy dỗ.
"Mẹ con đã mất từ lâu rổi, người đàn kia mà cũng đáng làm mẹ con ư?" Thanh Hề túc giận phản bác, nàng không hề biết khúc mắc giữa cha mình và Phong Lưu.
"Ngươi nói thế mà nghe được à? Đúng là đồ mất dạy!" An Định Hầu vừa quát vừa vung tay lên, muốn cho Thanh Hề một cái bạt tai, nhưng rất nhanh bàn tay của ông ta đã bị cánh tay của Phong Lưu chặn lại giữa không trung.
Hướng thị đứng bên cạnh chồng nhìn thấy cảnh này, bèn nhanh mồm nhanh miệng chen vào: "Hầu gia, năm hết tết đến, đừng bực tức như thế, nói đi nói lại đều là lỗi của thiếp. Con gái từ nhỏ đã mất mẹ, thiếp là mẹ kế lại không dám dạy dỗ..." Nói đi nói lại vẫn là ám chỉ Thanh Hề là đồ vô giáo dục.
Thanh Hề bị những lời của Hướng thị làm cho tức run người. "Mụ đàn bà độc địa hơn rắn rết như ngươi không xứng đáng dạy dỗ ta."
Hướng thị lập tức òa khóc, An Định Hầu nghe xong cũng giận phát run. “Làm phản rồi, đừng có tướng đã làm phu nhân quốc công thì ta không dám quản ngươi nhé, mau xin lỗi mẹ ngươi ngay, nếu không ta sẽ trị ngươi tội đại bất hiếu.”
Lời của An Định Hầu đối với Thanh Hề cũng chỉ như giỏ thoáng bên tai, chẳng dọa được nàng, hiềm một nỗi tội danh "bất hiếu", nàng có thể chịu được nhưng Phong Lưu chưa chắc đã gánh được. Hắn tuy được Hoàng thượng trọng dụng nhung cũng không thể phạm vào những điều kiêng kị của ngài. Nay bể trên lấy đức hiếu trị thiên hạ, tội bất hiếu có nặng có nhẹ, nếu nặng thì bãi quan lột tước cũng không chừng.
Nếu đổi là Thanh Hề của kiếp trước thì tất nhiên nàng sẽ chẳng để ý đến chuyện này, nhưng giờ nàng đã chín chắn hơn nhiều nên phải cân nhắc kĩ thiệt hơn. Thế rồi nàng lau nước mắt, dù ngàn vạn lần không muốn nhưng không thể không hành lễ, nói một câu: "Xin phu nhân lượng thứ cho sự vô lễ của ta."
"Không dám, đều là người một nhà, hà tất phải nói những câu khách sáo như vậy." Hướng thị miệng thì nói vậy nhưng không hề đỡ Thanh Hề dậy, miễn cưỡng đáp lời.
Thanh Hề ngồi lên xe ngựa, Lâm Lang và Thôi Xán nhanh nhẹn lấy từ trong túi hành lí của nàng ra một miếng hương hoa quả¬¬(*), bẻ làm đôi cho vào lò sưởi cầm tay, sau đó đưa cho Thanh Hề, lật đặt một cái lò sưởi chân bằng đồng bên cạnh chân nàng để nàng đỡ lạnh.
(*) Đây có lẽ là một loại hương có hình dàng giống chiếc bánh mà người xưa thường cho vào lò sưởi cẩm tay. Thông thường, hương này được làm từ những loại thảo đưọc như bột sa nhân, bột gỗ đàn hương, cam tùng... vừa có tác dụng tạo hương thơm dễ chịu vừa phòng tránh cảm lạnh. Như đã nói ở trên, Thanh Hề rất thích mùi thơm của hoa quả nên chắc là cũng dùng loại hương làm từ bột hoa quả.
Thanh Hề phải chịu ấm ức, lại phải cúi đâu xin lỗi Hướng thị, tất nhiên là chỉ muốn chết quách đi cho xong. Nàng nằm úp mặt vào gối, khóc nức nở. Về đến phú quốc công, Phong Lưu vốn định dạy dỗ nàng một phen về việc không được nói chuyện với trưởng bối như thế một đứa trẻ không biết điều như thế, nhưng vừa vén rèm xe lên, hắn lại thấy nàng nhắm nghiền mắt nằm trên cái giường nhỏ, khóe mắt vẫn không ngừng rợi lệ, thế là lại mềm lòng, ra hiệu cho Lâm Lang và Thôi Xán mau mau đỡ nàng xuống xe.
Vừa xuống khỏi xe, Thanh Hề liền chạy thẳng đền phòng của thái phu nhân, vừa vào cửa đã nhào vào lòng thái phu nhân, nghẹn ngào gọi "mẹ", nước mắt lại bắt đầu trào ra. Phong Lưu không kìm được thở dài một tiếng, nói nàng là túi nước mắt quả không sai.
Thái phu nhân làm sao không biết tình hình của nhà anh rể mình, trước giờ bà cũng rất ghét vợ chồng An Định Hầu, nếu không tại bọn họ, chị gái bà cũng không từ giã cõi đời sớm như thế.
"Được rồi, được rồi, con ngoan của ta, lại để con phải chịu ăm ức rồi." Thái phu nhân ôm Thanh Hề vào lòng, dịu dàng an ủi.
Thanh Hề cảm thấy trên thế gian này, chỉ có thái phu nhân là người thân thật sự của nàng. Nàng ôm lấy bà mà gọi "mẹ" không ngớt, khóc đến chết đi sống lại, cứ như đã phải chịu oan ức lớn lắm.
Con khóc thì mẹ xót long, thái phu nhân cũng chẳng biết nên làm gì cho phải, cũng rớt nước mắt, nói: “kể nào dám ức hiếp Thanh Hề nhà ta, ngày mai ta sẽ tìm kẻ đó về cho con trút giận."
Nói rồi thái phu nhân lại vỗ vai nàng, Thanh Hề vẫn chưa nín khóc, Phong Lưu cảm thấy nán lại không tiện, bèn tránh mặt.
Một lúc lâu sau thấy trong phòng im ắng, Phong Lưu mới đi vào, hỏi: "Ngủ rồi ạ?" Hắn nói rất nhỏ, vì thấy Thanh Hề đang nằm sấp trên gối.
Thái phu nhân gật đầu. "Chắc con bé chịu ấm ức lớn lắm, khóc ướt hết cả áo của ta. Sau này đừng bắt nó về đó nữa."
"Tuy phải chịu ấm ức nhưng giờ nàng ấy đã biết nhẫn nhịn chịu đựng rồi, quả thực đã chín chắn hơn một chút. Hôm nay chắc là tức muốn chết." Phong Lưu gật đầu, nói. "Con bế nàng ấy về phòng ngủ, mẹ mau đi thay áo đi."
"Đưa nó vào căn phòng phía đông ấy, cẩn thận kẻo đánh thức nó, khó khăn lắm mói ngủ được một tí." Thái phu nhân nói với vẻ lo lắng.
Phong Lưu gật đầu, nhẹ nhàng bước đến bế Thanh Hề sang căn phòng phía đông. Lúc bế nàng lên, hắn mới giật mình nhận ra nàng nhẹ bỗng, gầy gò nhỏ bé đến tội nghiệp, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng lên vì khóc quá lâu, đã ngủ rồi mà hai hàng lông mi vẫn khẽ run rẩy, càng khiến người khác thêm xót xa.
Thanh Hề ngủ liền một mạch đến khi trời sáng, rửa mặt chải đầu xong, nàng liền đến phòng phía tây thỉnh an thái phu nhân, ngượng ngùng cúi đầu nhận lỗi. "Mẹ, hôm qua con thất lễ quá."
Thái phu nhân cũng không trách mắng, chỉ vỗ tay nàng, nói: "Khóc được là tốt rồi, từ nay về sau bớt về bên đó cho êm chuyện."
Thanh Hề nghe thế thì vui ra mặt, gật đầu lia lịa.
Lại nói, sau khi trở về từ phủ An Định Hầu, tinh thần của Thanh Hề ngày càng sa sút, không cách nào phấn chấn lên được, đã mời thái y đến bắt mạch nhưng vẫn không có tác dụng. Thái phu nhân sợ uống thuốc vào sẽ làm hại đến thân thể của nàng, tuy ngày nào cũng bồi bổ nhưng ai dám chắc thuốc kia không có tác dụng phụ. Vì thế bà bảo nàng chịu khó ở nhà nghỉ ngơi, những việc thăm hỏi họ hàng đa phần do bà cùng nhị phu nhân, tam phu nhân đảm nhiệm.
Đến mùng Bảy Tết, tinh thần của Thanh Hề vẫn không khới sắc, thái phu nhân bèn bàn với Phong Lưu có nên đổi thái y khác chữa trị xem sao, Phong Lưu chẳng ừ hử gì, chỉ nói chờ thêm hai ngay nữa rồi tính, giờ hắn sẽ đích thân tới thăm nàng.
Thanh Hề nghe nói Phong Lưu đang đến Lan Huân Viện, bèn vội vàng bão Lâm Lang chải tóc cho mình đặng nghênh tiếp hắn.
“Tinh thần vẫn chưa khá lên sao?" Phong Lưu thấy sắc mặt Thanh Hề vần rầu rĩ, liền hỏi.
"Khá hơn nhiều rồi ạ." Thanh Hề chắp tay cung kính đáp.
Phong Lưu “ừm" một tiếng rồi đưa một cái hộp cho Thanh Hề. Thanh Hề tò mò nhìn Phong Lưu, thấy hắn gật đầu rồi mới dám mở hộp ra, bên trên lớp lót bằng nhung đỏ là một cây trâm vàng gắn đá quý màu tím nhạt. Món trang sức này Thanh Hề không hề xa lạ, chính là một món trong bộ đôi bướm vờn mẫu đơn của Linh Lung Trai.
"Á!” Thanh Hề không khỏi kinh ngạc thốt lên, trống ngực đập thình thịch, chẳng lẽ Phong Lưu có tài đi guốc trong bụng nàng? Thật là xấu hổ quá! Thực ra nguyên do rất đơn giản. Thanh Hề xưa nay nổi tiếng ăn diện, lại luôn có nhũng sáng tạo khác người, nỗi bật hơn hắn những tiểu thư quyền quý khác. Vậy mà Tết năm nay, nàng có xiêm y mới nhưng lại không có trang sức mới để phối hợp, bộ trâm mới ra này của Linh Lung Trai rất đắt hàng, các quý phu nhân trong kinh thành đổ xô đi mua, chỉ riêng Thanh Hề là không có. Đã vậy, mới mùng Ba Tết về nhà đã phải chịu ấm ức, làm nàng thấy khó chịu, vì biết gieo nhân nào sẽ gặt quả nấy, chẳng thể trách được kẻ khác nên nàng lại càng ủ dột chán chường, cũng không chịu đi thăm họ hàng.
Phong Lưu tuy không biết được tâm bệnh của Thanh Hề nhưng vẫn biết nàng vốn sĩ diện, đầu năm mới chúc Tết họ hàng bạn bè là dịp để được nở mày nở mặt nhất, vậy mà nàng lại ốm bệnh nằm nhà, hắn sợ nàng cảm thấy khó chịu nên mới nghĩ cách để nàng được vui. Còn về bộ trâm này, nguyên là một lần nhìn thấy Thương Nhược Văn cài rất đẹp, trong khi Thanh Hề chưa có, ngẫm lại thì nàng vốn thích mấy kiểu trang sức hình ong bướm, mười lần tặng trang sức cho nàng thì tới chín lần nàng chọn kiểu dáng tương tự, thế là hắn bèn sai người đi kiếm về một bộ, còn dặn phải chọn mẫu mã nàng thích nữa.
Thanh Hề kinh ngạc nhìn Phong Lưu, hắn lại có phần bối rối quay đầu đi chỗ khác. Đến lúc này thì nàng đã hiểu hắn mua quà là để dỗ nàng, thật không ngờ hắn lại là người chu đáo như vậy. Nhất thời sự sợ hãi đối vói hắn trong lòng nàng đã giảm bớt vài phần, mà tình cảm yêu mến lại đầy hơn.
Nghe thấy tiếng nói, Phong Lưu chậm rãi buông Thanh Hề ra. Nàng ngẩng đầu lên, hai tròng mắt vẫn còn hơi đỏ, nươc mắt vẫn chưa khô.
“Tết nhất người chạy đến đây khóc lóc cái nỗi gì?” An Định Hầu nghiêm giọng hỏi. Gần đây, thời vận của ông ta không tốt lắm, bị Hoàng thượng hiểu lầm trong nhiều chuyện làm mất lòng vua, giờ lại nhìn thấy Thanh Hề đầu xuân năm mới chạy đến phủ An Định Hầu khóc lóc, đương nhiên là tức điên lên, cảm thấy đứa con gái này khóc lóc khiến cho thời vận của mình sa sút.
“Đi về để mẹ ngươi dạy dỗ ngươi cho đến nơi đến chốn, sau đó hãy quay về phủ quốc công, kẻo thể diện của ta đều bị ngươi làm cho mất hết." An Định Hầu nói câu này thực chất là chỉ cây dâu mắng cây hòe, ông ta bị Phong Lưu làm cho mất mặt nên trong lòng luôn oán hận hắn. Chẳng là mấy ngày trước, có người đến đút lót cho An Định Hầu nhằm xin một vị trí đang trống trong quân đội, đó là chức quan hậu phương huyên phụ trách quản lí vật tư, lương thực. An Định Hầu cậy có con rể là Tề Quốc công, liền nhận lời ngay, nào ngờ Phong Lưu thẳng thừng từ chối, khiến ông ta bị mất mặt một phen, trong lòng vô cùng căm phẫn, nhìn thấy Thanh Hề thì lại càng ngứa mắt. Ông ta nghĩ nàng là một đứa con gái vô dụng, ngay đến nỉ non bên gối cũng làm không xong, thế nên hôm nay mới ra mặt dạy dỗ.
"Mẹ con đã mất từ lâu rổi, người đàn kia mà cũng đáng làm mẹ con ư?" Thanh Hề túc giận phản bác, nàng không hề biết khúc mắc giữa cha mình và Phong Lưu.
"Ngươi nói thế mà nghe được à? Đúng là đồ mất dạy!" An Định Hầu vừa quát vừa vung tay lên, muốn cho Thanh Hề một cái bạt tai, nhưng rất nhanh bàn tay của ông ta đã bị cánh tay của Phong Lưu chặn lại giữa không trung.
Hướng thị đứng bên cạnh chồng nhìn thấy cảnh này, bèn nhanh mồm nhanh miệng chen vào: "Hầu gia, năm hết tết đến, đừng bực tức như thế, nói đi nói lại đều là lỗi của thiếp. Con gái từ nhỏ đã mất mẹ, thiếp là mẹ kế lại không dám dạy dỗ..." Nói đi nói lại vẫn là ám chỉ Thanh Hề là đồ vô giáo dục.
Thanh Hề bị những lời của Hướng thị làm cho tức run người. "Mụ đàn bà độc địa hơn rắn rết như ngươi không xứng đáng dạy dỗ ta."
Hướng thị lập tức òa khóc, An Định Hầu nghe xong cũng giận phát run. “Làm phản rồi, đừng có tướng đã làm phu nhân quốc công thì ta không dám quản ngươi nhé, mau xin lỗi mẹ ngươi ngay, nếu không ta sẽ trị ngươi tội đại bất hiếu.”
Lời của An Định Hầu đối với Thanh Hề cũng chỉ như giỏ thoáng bên tai, chẳng dọa được nàng, hiềm một nỗi tội danh "bất hiếu", nàng có thể chịu được nhưng Phong Lưu chưa chắc đã gánh được. Hắn tuy được Hoàng thượng trọng dụng nhung cũng không thể phạm vào những điều kiêng kị của ngài. Nay bể trên lấy đức hiếu trị thiên hạ, tội bất hiếu có nặng có nhẹ, nếu nặng thì bãi quan lột tước cũng không chừng.
Nếu đổi là Thanh Hề của kiếp trước thì tất nhiên nàng sẽ chẳng để ý đến chuyện này, nhưng giờ nàng đã chín chắn hơn nhiều nên phải cân nhắc kĩ thiệt hơn. Thế rồi nàng lau nước mắt, dù ngàn vạn lần không muốn nhưng không thể không hành lễ, nói một câu: "Xin phu nhân lượng thứ cho sự vô lễ của ta."
"Không dám, đều là người một nhà, hà tất phải nói những câu khách sáo như vậy." Hướng thị miệng thì nói vậy nhưng không hề đỡ Thanh Hề dậy, miễn cưỡng đáp lời.
Thanh Hề ngồi lên xe ngựa, Lâm Lang và Thôi Xán nhanh nhẹn lấy từ trong túi hành lí của nàng ra một miếng hương hoa quả¬¬(*), bẻ làm đôi cho vào lò sưởi cầm tay, sau đó đưa cho Thanh Hề, lật đặt một cái lò sưởi chân bằng đồng bên cạnh chân nàng để nàng đỡ lạnh.
(*) Đây có lẽ là một loại hương có hình dàng giống chiếc bánh mà người xưa thường cho vào lò sưởi cẩm tay. Thông thường, hương này được làm từ những loại thảo đưọc như bột sa nhân, bột gỗ đàn hương, cam tùng... vừa có tác dụng tạo hương thơm dễ chịu vừa phòng tránh cảm lạnh. Như đã nói ở trên, Thanh Hề rất thích mùi thơm của hoa quả nên chắc là cũng dùng loại hương làm từ bột hoa quả.
Thanh Hề phải chịu ấm ức, lại phải cúi đâu xin lỗi Hướng thị, tất nhiên là chỉ muốn chết quách đi cho xong. Nàng nằm úp mặt vào gối, khóc nức nở. Về đến phú quốc công, Phong Lưu vốn định dạy dỗ nàng một phen về việc không được nói chuyện với trưởng bối như thế một đứa trẻ không biết điều như thế, nhưng vừa vén rèm xe lên, hắn lại thấy nàng nhắm nghiền mắt nằm trên cái giường nhỏ, khóe mắt vẫn không ngừng rợi lệ, thế là lại mềm lòng, ra hiệu cho Lâm Lang và Thôi Xán mau mau đỡ nàng xuống xe.
Vừa xuống khỏi xe, Thanh Hề liền chạy thẳng đền phòng của thái phu nhân, vừa vào cửa đã nhào vào lòng thái phu nhân, nghẹn ngào gọi "mẹ", nước mắt lại bắt đầu trào ra. Phong Lưu không kìm được thở dài một tiếng, nói nàng là túi nước mắt quả không sai.
Thái phu nhân làm sao không biết tình hình của nhà anh rể mình, trước giờ bà cũng rất ghét vợ chồng An Định Hầu, nếu không tại bọn họ, chị gái bà cũng không từ giã cõi đời sớm như thế.
"Được rồi, được rồi, con ngoan của ta, lại để con phải chịu ăm ức rồi." Thái phu nhân ôm Thanh Hề vào lòng, dịu dàng an ủi.
Thanh Hề cảm thấy trên thế gian này, chỉ có thái phu nhân là người thân thật sự của nàng. Nàng ôm lấy bà mà gọi "mẹ" không ngớt, khóc đến chết đi sống lại, cứ như đã phải chịu oan ức lớn lắm.
Con khóc thì mẹ xót long, thái phu nhân cũng chẳng biết nên làm gì cho phải, cũng rớt nước mắt, nói: “kể nào dám ức hiếp Thanh Hề nhà ta, ngày mai ta sẽ tìm kẻ đó về cho con trút giận."
Nói rồi thái phu nhân lại vỗ vai nàng, Thanh Hề vẫn chưa nín khóc, Phong Lưu cảm thấy nán lại không tiện, bèn tránh mặt.
Một lúc lâu sau thấy trong phòng im ắng, Phong Lưu mới đi vào, hỏi: "Ngủ rồi ạ?" Hắn nói rất nhỏ, vì thấy Thanh Hề đang nằm sấp trên gối.
Thái phu nhân gật đầu. "Chắc con bé chịu ấm ức lớn lắm, khóc ướt hết cả áo của ta. Sau này đừng bắt nó về đó nữa."
"Tuy phải chịu ấm ức nhưng giờ nàng ấy đã biết nhẫn nhịn chịu đựng rồi, quả thực đã chín chắn hơn một chút. Hôm nay chắc là tức muốn chết." Phong Lưu gật đầu, nói. "Con bế nàng ấy về phòng ngủ, mẹ mau đi thay áo đi."
"Đưa nó vào căn phòng phía đông ấy, cẩn thận kẻo đánh thức nó, khó khăn lắm mói ngủ được một tí." Thái phu nhân nói với vẻ lo lắng.
Phong Lưu gật đầu, nhẹ nhàng bước đến bế Thanh Hề sang căn phòng phía đông. Lúc bế nàng lên, hắn mới giật mình nhận ra nàng nhẹ bỗng, gầy gò nhỏ bé đến tội nghiệp, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng lên vì khóc quá lâu, đã ngủ rồi mà hai hàng lông mi vẫn khẽ run rẩy, càng khiến người khác thêm xót xa.
Thanh Hề ngủ liền một mạch đến khi trời sáng, rửa mặt chải đầu xong, nàng liền đến phòng phía tây thỉnh an thái phu nhân, ngượng ngùng cúi đầu nhận lỗi. "Mẹ, hôm qua con thất lễ quá."
Thái phu nhân cũng không trách mắng, chỉ vỗ tay nàng, nói: "Khóc được là tốt rồi, từ nay về sau bớt về bên đó cho êm chuyện."
Thanh Hề nghe thế thì vui ra mặt, gật đầu lia lịa.
Lại nói, sau khi trở về từ phủ An Định Hầu, tinh thần của Thanh Hề ngày càng sa sút, không cách nào phấn chấn lên được, đã mời thái y đến bắt mạch nhưng vẫn không có tác dụng. Thái phu nhân sợ uống thuốc vào sẽ làm hại đến thân thể của nàng, tuy ngày nào cũng bồi bổ nhưng ai dám chắc thuốc kia không có tác dụng phụ. Vì thế bà bảo nàng chịu khó ở nhà nghỉ ngơi, những việc thăm hỏi họ hàng đa phần do bà cùng nhị phu nhân, tam phu nhân đảm nhiệm.
Đến mùng Bảy Tết, tinh thần của Thanh Hề vẫn không khới sắc, thái phu nhân bèn bàn với Phong Lưu có nên đổi thái y khác chữa trị xem sao, Phong Lưu chẳng ừ hử gì, chỉ nói chờ thêm hai ngay nữa rồi tính, giờ hắn sẽ đích thân tới thăm nàng.
Thanh Hề nghe nói Phong Lưu đang đến Lan Huân Viện, bèn vội vàng bão Lâm Lang chải tóc cho mình đặng nghênh tiếp hắn.
“Tinh thần vẫn chưa khá lên sao?" Phong Lưu thấy sắc mặt Thanh Hề vần rầu rĩ, liền hỏi.
"Khá hơn nhiều rồi ạ." Thanh Hề chắp tay cung kính đáp.
Phong Lưu “ừm" một tiếng rồi đưa một cái hộp cho Thanh Hề. Thanh Hề tò mò nhìn Phong Lưu, thấy hắn gật đầu rồi mới dám mở hộp ra, bên trên lớp lót bằng nhung đỏ là một cây trâm vàng gắn đá quý màu tím nhạt. Món trang sức này Thanh Hề không hề xa lạ, chính là một món trong bộ đôi bướm vờn mẫu đơn của Linh Lung Trai.
"Á!” Thanh Hề không khỏi kinh ngạc thốt lên, trống ngực đập thình thịch, chẳng lẽ Phong Lưu có tài đi guốc trong bụng nàng? Thật là xấu hổ quá! Thực ra nguyên do rất đơn giản. Thanh Hề xưa nay nổi tiếng ăn diện, lại luôn có nhũng sáng tạo khác người, nỗi bật hơn hắn những tiểu thư quyền quý khác. Vậy mà Tết năm nay, nàng có xiêm y mới nhưng lại không có trang sức mới để phối hợp, bộ trâm mới ra này của Linh Lung Trai rất đắt hàng, các quý phu nhân trong kinh thành đổ xô đi mua, chỉ riêng Thanh Hề là không có. Đã vậy, mới mùng Ba Tết về nhà đã phải chịu ấm ức, làm nàng thấy khó chịu, vì biết gieo nhân nào sẽ gặt quả nấy, chẳng thể trách được kẻ khác nên nàng lại càng ủ dột chán chường, cũng không chịu đi thăm họ hàng.
Phong Lưu tuy không biết được tâm bệnh của Thanh Hề nhưng vẫn biết nàng vốn sĩ diện, đầu năm mới chúc Tết họ hàng bạn bè là dịp để được nở mày nở mặt nhất, vậy mà nàng lại ốm bệnh nằm nhà, hắn sợ nàng cảm thấy khó chịu nên mới nghĩ cách để nàng được vui. Còn về bộ trâm này, nguyên là một lần nhìn thấy Thương Nhược Văn cài rất đẹp, trong khi Thanh Hề chưa có, ngẫm lại thì nàng vốn thích mấy kiểu trang sức hình ong bướm, mười lần tặng trang sức cho nàng thì tới chín lần nàng chọn kiểu dáng tương tự, thế là hắn bèn sai người đi kiếm về một bộ, còn dặn phải chọn mẫu mã nàng thích nữa.
Thanh Hề kinh ngạc nhìn Phong Lưu, hắn lại có phần bối rối quay đầu đi chỗ khác. Đến lúc này thì nàng đã hiểu hắn mua quà là để dỗ nàng, thật không ngờ hắn lại là người chu đáo như vậy. Nhất thời sự sợ hãi đối vói hắn trong lòng nàng đã giảm bớt vài phần, mà tình cảm yêu mến lại đầy hơn.
Danh sách chương