<!---->Tịnh Duyên sư thái ăn mặc theo kiểu thôn phụ, dừng lại ở đầu
một con hẻm, bà nhìn vào, bên ngoài một căn nhà trong hẻm có đặt khối
gạch đá, bà ta làm như không có chuyện gì đi vòng một vòng, xác nhận
không có ai theo dõi, mọi thứ bình thường, lúc này mới đi tới trước căn
nhà kia, gõ cửa một cái.
Cửa nhanh chóng mửa ra, Tiền Thế Tân đứng sau cửa, hào hứng hô: “Sư thái, có tin tốt.”
Tịnh Duyên nhíu mày. Tiền Thế Tân mới sực tỉnh, hắn vội né người để Tịnh Duyên sư thái vào cửa, lại nhanh chóng chốt kín cửa, thấp giọng nói: “Ta đã làm theo lời sư thái dặn, lúc về đã cẩn thận xem qua, bình thường ra vào cũng để ý, không có ai chú ý tới ta.”
Tịnh Duyên giơ tay lên, ngăn hắn nói tiếp, chỉ hỏi: “Có chuyện gì?”
Tiền Thế Tân đã quen với vẻ lạnh lùng của Tịnh Duyên sư thái, vội nói: “Diệp đại nhân phái người gửi tin cho ta, Huy vương bằng lòng gặp ta rồi.”
“Gặp thế nào?”
“Trong cung.” Tiền Thế Tân nói, “Giờ đây thời cục ở Nam Tần không ổn, Huy vương cũng cảnh giác, ngài ấy chỉ đi lại trong cung, muốn gặp ngài thì phải vào cung. Diệp đại nhân mất thì giờ điều tra chuyện của ta, cuối cùng đã tra rõ, ông ta không chút nghi ngờ ta, lúc này mới đồng ý sắp xếp. Ông ta đã tường trình lại tình hình với Huy vương, Huy vương nói, nể tình có tình cũ với cha ta, cha lại còn hy sinh vì nghiệp lớn của ngài, nên hẳn sẽ chăm sóc cho ta. Ngài ấy bằng lòng gặp ta, muốn nghe ta báo tin của Đại Tiêu, không ai rõ ràng những chuyện trong quận Bình Nam hơn ta được. Yêu cầu mà ta đưa, đối với ngài ấy chỉ là chuyện nhỏ, rất dễ làm. Giờ hợi ngày mai. Người của Diệp đại nhân sẽ đứng chờ ở cửa cung phía bắc, sẽ có xe ngựa đưa ta vào.”
“An toàn không?”
Tịnh Duyên bất thình lình hỏi, Tiền Thế Tân vội nói: “Cũng vì có băn khoăn nên mới vội tìm sư thái để bàn bạc đây.”
Lần này Tiền Thế Tân chạy một đường từ thành Trung Lan đến Nam Tần, trên đường đi phải nhờ Tịnh Duyên sư thái phối hợp cùng. Từ nhỏ Tiền Thế Tân lớn lên trong cẩm y ngọc thực, chưa từng phải chịu khổ, cũng chưa hề đến Nam Tần, hắn phải thừa nhận, nếu không có Tịnh Duyên sư thái dẫn đường thì có lẽ hắn đã không thuận lợi đến đô thành được, nếu không có Tịnh Duyên che chở, có lẽ hắn sớm đã bị lưu phỉ trên đường giết chết rồi. Có thời gian này chung sống, hắn khá tin tưởng Tịnh Duyên sư thái, hắn cảm thấy lúc trước mình giúp Tịnh Duyên khi ở Trung Lan, quả thực là cử chỉ sáng suốt, nay đã được báo đáp.
Trên đường đi, Tịnh Duyên đã mấy lần định bỏ lại hắn mặc kệ, hắn liền lấy công lao ra nói, lại bảo đảm sau khi mình đứng vững ở Nam Tần thì sẽ cho Tịnh Duyên một số tiền lớn, để bà ta có thể tiếp tục lánh đời sống thanh tịnh, lại còn có ý định giải quyết chuyện Nam Tần truy nã bà ta nữa, làm chỗ dựa ở Nam Tần cho bà ta. Tịnh Duyên băn khoăn hắn sẽ bán đứng mình trước khi làm những chuyện này, hắn thề sẽ không nhắc đến bà ta với ai khác, tuyệt đối không rước thêm phiền toái cho bà ta. Sau mấy phen khuyên nhủ, Tịnh Duyên mới hứa sẽ hỗ trợ hợp tác với hắn.
Lúc này Tịnh Duyên nghe Tiền Thế Tân nói, ngẫm nghĩ rồi bảo: “Ngươi dẫn theo ta đi. Cứ nói ta là phu nhân của ngươi, vì đi dường nguy hiểm, ngươi sợ xảy ra bất trắc, không dám tiết lộ chuyện mang gia quyến. Nay muốn vào cung rồi, vì bảo vệ an toàn, ngươi hy vọng sau khi gặp Huy vương, có thể tạm lánh trong cung tránh Đại Tiêu đuổi giết.”
“Nếu họ không đồng ý thì sao?”
“Vậy ngươi không vào nữa. Điều đó chứng tỏ đấy là bẫy rập. Nếu sẵn sàng che chở cho ngươi, thì vì sao không che chở được thêm một vị phu nhân của ngươi? Chẳng qua ngươi chỉ thông qua Diệp đại nhân kia mà liên lạc, chưa hề gặp Huy vương, đâu biết rốt cuộc Diệp đại nhân kia có tâm tư gì. Nếu sau khi tiến cung có gì đó không đúng, ta còn có thể đưa ngươi trốn ra. Nếu mọi thứ bình thường, thuận lợi gặp Huy vương, ngươi và Huy vương nói điều kiện xong, thì vừa hay có thể chính diện nói rõ chuyện của ta.”
Tiền Thế Tân nghe ra đa nghi của Tịnh Duyên sư thái. Nghĩ chắc là bà ta hy vọng có thể tại chỗ nghe mình và Huy vương nói, xác nhận mình sẽ tuân thủ cam kết. Hiện tại đúng là hắn cần sư thái bảo vệ hắn an toàn, nhưng cũng không có gì xấu với sư thái cả.
Hai người bàn bạc một phen, hẹn xong thời gian gặp mặt ngày hôm sau, rồi Tịnh Duyên sư thái rời đi.
Cả một đêm Tịnh Duyên không hề ngủ. Bà nghiền mực, trải giấy ra, chấp bút trầm tư hồi lâu, cuối cùng viết một phong thư. Sáng ngày hôm sau, bà ra khỏi thành tìm dịch phu, đưa bạc nhờ hai hôm sau dịch phu gửi bức thư này đi. Sau đó bà lặng lẽ đến một nghĩa địa, vuốt mộ bia, ngồi yên hồi lâu. Rồi sau đó, bà về nhà ăn một bữa thỏa thích, ngủ một giấc, rồi đứng lên mài kiếm. Mài xong thì cũng đã đến thời điểm hẹn.
Tịnh Duyên hóa trang, dặm phấn, mặc y phục vào, giấu kỹ đoản kiếm, dùng nón lá rộng vành che giấu thân hình của mình, đeo thêm khăn lụa che lại dung nhan.
Tiền Thế Tân thấy cách ăn mặc của bà ta mà sợ hết hồn, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, thầm nghĩ quả nhiên sư thái thận trọng, chuẩn bị chu đáo, trông bà ta như thế, trái lại rất giống phu nhân quan lại đang tị nạn. Lập tức cũng không nói nhiều, hai người cùng ngồi xe ngựa đến cửa cung phía bắc.
Trong đêm đen, vệ binh thủ cung mặc khôi giáp cầm trường đao, oai phong lẫm liệt đứng thành hai hàng. Tiền Thế Tân căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, Tịnh Duyên sư thái ngồi sau lưng hắn, cúi đầu, dáng vẻ ôn hoà thuần hậu.
Chỉ chốc lát sau, hai chiếc xe ngựa chầm chậm đi ra từ trong cung. Người trên chiếc xe đi đầu bước xuống, đi tới trước mặt Tiền Thế Tân và Tịnh Duyên sư thái, chính là người liên lạc trước đó với Tiền Thế Tân. Hắn rất bất ngờ khi Tiền Thế Tân còn dẫn theo một người, Tiền Thế Tân nói lại lời giải thích theo như đã thương lượng với Tịnh Duyên, người kia nhìn sang Tịnh Duyên, Tịnh Duyên ngẩng nửa đầu, làm lễ với hắn ta, lại tựa như xấu hổ sợ hãi nấp sau lưng Tiền Thế Tân trốn.
Viên quan kia thấy lối trang điểm tư thái của phụ nhân này giống phụ nhân chốn thâm khuê, lại khiếp đảm nhát gan, nên cũng không nghi ngờ gì, nói mấy câu với công công bên cạnh. Công công kia đi lên, dẫn Tiền Thế Tân và Tịnh Duyên tới xe ngựa phía sau.
Một đường không nói không rằng, đến trước cửa cung thì xuống xe, công công kia lại dẫn Tiền Thế Tân và Tịnh Duyên sư thái xuyên qua cửa cung, đi lên bậc cấp, không vào điện mà lại vòng qua hai hành lang, lúc này mới dừng lại ở một thiền điện. Công công để Tiền Thế Tân và Tịnh Duyên đợi một lúc, y đi vào thông báo.
Tiền Thế Tân thi lễ đáp, nhìn công công kia đi vào cửa điện, lúc này mới dám nhìn xung quanh. Vệ binh mọc như rừng, bầu không khí xơ xác tiêu điều, vào thời kỳ bất thường này, lời đồn Đức Chiêu đế còn sống, muốn quay về Nam Tần đoạt lại ngôi vị hoàng đế, Huy vương cảnh giác đề phòng cũng là phải.
Đợi một hồi lâu, lại một vị công công đi ra nhìn hai người họ, hỏi vài câu về thân phận rồi đi vào.
Lại chờ lâu nữa, vị công công ban đầu đến đón người cuối cùng cũng đi ra, dẫn bọn họ vào điện.
Thiền điện này khá lớn, hai bên là vệ binh đứng thẳng, một chiếc ghế dài đặt ở vị trí tối cao, trên ghế bày rượu trái cây, một nam tử trung niên ăn mặc sang trọng đang ngồi trên đấy, ắt hẳn là Huy vương. Hai bên trái phải ông ta có khách ngồi, đều là hai nam tử trung niên, Tiền Thế Tân nghĩ, có lẽ là phụ tá của Huy vương, còn đang bàn chuyện nên mới để hắn phải chờ lâu.
Công công dẫn đường thi lễ với người ngồi trên ghế, nói: “Khởi bẩm…”
Y chỉ mới mở miệng, Tiền Thế Tân mới đang chuẩn bị quỳ xuống thi lễ, thì chợt khóe mắt vụt một cái, thấy Tịnh Duyên sư thái ở bên cạnh đột nhiên lao vọt tới phía bên trái ghế.
Tất cả mọi người đều không hề phòng bị, công công vẫn còn tiếp tục nói: “… Điện hạ, Tiền Thế Tân đã đến.”
Tiền Thế Tân cũng đã quỳ xuống nửa rồi, tất cả mọi chuyện còn đang diễn ra, thì bất chợt ngừng lại.
Tịnh Duyên sư thái như ma bên thân, động tác thần tốc, bà ta vọt đến bên trái ghế, cũng không biết rút từ đâu ra một thanh đoản kiếm, chợt đâm vào ngực của nam tử trung niên ngồi bên trái.
Gã nam tử kia trợn mắt há mồm, không tài nào tin nổi. Mọi người xung quanh cũng ngẩn ra, nhìn chằm chằm không kịp phản ứng.
Nhưng chỉ một chớp mắt đó, Tịnh Duyên sư thái lại rút đoản kiếm ra, rồi đâm tiếp mấy nhát “phập phập phập”.
Gã nam tử kia trợn tròn mắt, theo bản năng muốn chụp lấy cổ tay Tịnh Duyên sư thái, nhưng lại bị bà ta đá văng ra. Nam tử nằm ngã vật ra trong vũng máu, không nhúc nhích.
Lúc này các vệ binh mới kịp phản ứng lại, hét to giơ đao xông đến phía Tịnh Duyên. Tịnh Duyên không hề sợ, chém ngã hai người, nhảy lên tịch án, níu lấy nam tử mặc đồ sang đang muốn chạy trốn kia.
Rốt cuộc Tiền Thế Tân cũng sực tỉnh, kinh hãi hét to: “Điện hạ!”
Tịnh Duyên cười lạnh gác kiếm lên cổ gã nam tử, nói: “Hắn không phải là Huy vương. Tên đó mới đúng.” Bà ta hất cằm về phía gã nam tử bị ám sát ngã xuống đất kia, Tiền Thế Tân cả kinh há to miệng.
“Dừng tay, mau dừng tay!” Nam tử bị Tịnh Duyên uy hiếp vội quát lên. Các vệ binh bao vây quanh họ, không dám vọng động.
“Ngươi, ngươi là…” Vào lúc này gã nam tử không thấy được mặt Tịnh Duyên, nhưng vừa rồi bà ta mới động võ, cả nón lá và lụa che đều rơi xuống, để lộ dáng vẻ, hắn kinh hãi liếc một cái, đã nhớ ra rồi.
“Đã lâu không gặp, ngươi vẫn làm chó của Huy vương như cũ nhỉ.” Tịnh Duyên sư thái lạnh lùng nói.
“Ngươi đã giết điện hạ, bất luận thế nào cũng không chạy thoát được.”
Tiền Thế Tân ngây người như phỗng, rốt cuộc đã rõ chuyện gì đang xảy ra. Tịnh Duyên sư thái lợi dụng hắn xâm nhập vào hoàng cung, mục đích của bà ta là hành thích Huy vương.
Giờ đây Huy vương thần hồn nát thần tính, cũng đề phòng hắn. Hắn không biết được gương mặt thật của Huy vương, Huy vương liền để quan viên thuộc hạ cải trang, đợi hỏi rõ cảm thấy hắn đúng là hữu dụng trung thành, thì lúc ấy mới lộ thân phận. Có điều Huy vương không ngờ nổi rằng, hắn lại đưa Tịnh Duyên sư thái cải trang thành phu nhân dẫn vào cung.
Tịnh Duyên và Huy vương là người quen cũ, dĩ nhiên đoán ra. Chẳng qua không ai ngờ rằng, Tịnh Duyên không nói hai lời đã động thủ.
Quả nhiên, vẫn là Tịnh Duyên sư thái đó.
Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng Tiền Thế Tân, mà vệ binh chen đến bên cạnh hắn, gác đại đao trên cổ hắn. Tiền Thế Tân cắn chặt răng, không thể dùng sợ hãi để hình dung tâm tình của hắn được. Hắn cứ tưởng Tịnh Duyên sư thái đưa hắn thoát khỏi sinh thiên, nhưng không ngờ bà ta lại dẫn hắn đi về phía địa ngục.
Tiền Thế Tân nghe thấy Tịnh Duyên lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói cho rõ, có phải trước đây Huy vương bố trí sát hại con gái ta, giá họa cho Hoàng đại nhân không?”
“Đúng đúng.” Viên quan kia sợ run lẩy bẩy, đâu dám có tranh cãi, trận thế bày ra đó, đầu óc hắn cũng không linh động được, chỉ có thể hô to, “Đừng giết ta, ngươi còn có đường…”
Chữ “thoát” còn chưa nói xong, kiếm của Tịnh Duyên đã xoẹt qua cổ hắn.
“Bịch” một tiếng, thi thể nhuốm máu ngã xuống trước mặt Tịnh Duyên. Tịnh Duyên sư thái lạnh lùng bước qua thi thể, đi tới đám vệ binh vây quanh bà.
Vệ binh bị khí thế của bà ta trấn áp, không khỏi bước lùi ra sau. Công công dẫn Tiền Thế Tân vào điện cao giọng kêu to: “Mau buông vũ khí đầu hàng, nếu không ta sẽ giết hắn!”
Đầu Tiền Thế Tân căng ra, bị người ta giẫm trên đất, đao trên cổ cũng ép sâu hơn. Hắn biết, công công này nói “hắn” tức là chỉ mính. Hắn lớn tiếng kêu: “Sư thái, đừng làm chuyện điên rồ! Công công, ta không cùng phe với mụ, ta không biết mụ muốn hành thích!”
Tịnh Duyên nhìn dáng vẻ chật vật của Tiền Thế Tân, lại nhìn binh sĩ giơ kiếm vây quanh mình, cười nói: “Giết hắn? Giết đi. Hắn là kẻ ác, bất trung bất nghĩa bất hiếu, đáng chết. Ta mãi vẫn cố kiềm chế chưa ra tay, là vì muốn hắn dẫn ta đến đây, nếu không Huy vương đề phòng ta thì sao có thể lại gần được. Nay tâm nguyện của ta đã xong, các ngươi giết hắn đi.”
Đầu óc Tiền Thế Tân ong lên, lớn tiếng gọi: “Sư thái, ta đã cứu bà!”
“Tiết kiệm sức lực đi. Ta cũng không phải kẻ tốt, không có lòng trắc ẩn. Khác biệt giữa ngươi và ta chẳng qua chỉ là, trước khi chết ta có thể giết thêm mấy kẻ để chôn theo, còn ngươi thì không có bản lĩnh này. Ngươi cũng đừng cảm thấy ấm ức gì, ngươi tham lam phản quốc, giết cha diệt bạn, không chừa chuyện xấu, một mình chạy trốn, lại không chút băn khoăn đến vợ con người nhà của ngươi, loại lang tâm cẩu phế như ngươi, chẳng lẽ không đáng chết?”
Vừa nói bà ta vừa đi lên, các vệ binh lại lùi nữa. Tịnh Duyên tiếp tục nói: “Mọi kẻ ác đều sẽ không có kết quả tốt. Cái gọi là ác giả ác báo, hôm nay, thời điểm đã đến!”
Vừa dứt lời, bà ta hét lên một tiếng đầy chói tai, giơ kiếm lao vụt vào đám đông. Nhất thời các vệ binh loạn lên, chém lung tung.
Tiền Thế Tân chỉ cảm thấy đột nhiên trên người nhẹ đi, những kẻ áp chế hắn đã buông hắn ra. Hắn vội ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên điện loạn cả lên, vệ binh có kẻ thì chạy trốn, có kẻ xông lên tiêu diệt Tịnh Duyên sư thái, còn có kẻ che chở công công rút lui.
Tiền Thế Tân vội lăn một vòng trốn ra sau điện, một binh sĩ ré một tiếng, ngã xuống trước mặt hắn, Tiền Thế Tân sợ hết hồn, thò đầu nhìn ra ngoài, cả người Tịnh Duyên sư thái nhuốm đầy máu, như ma phụ thể, sát chiêu không hề dừng. Vệ binh trước mặt bà ta cứ nối nhau ngã xuống, nhưng bà ta vẫn bình tĩnh, mặt lạnh vô cảm tiếp tục giết.
Tiền Thế Tân không dám nhìn nữa, thấy chỗ trống thì quỳ bò di chuyển ra cửa điện, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần. Không ai để ý muốn bắt hắn, không ai chém hắn. Cửa điện đang ở ngay trước mắt rồi, Tiền Thế Tân mừng rỡ, hắn bò dậy chạy ra ngoài, chỉ cần ra ngoài, rời khỏi địa ngục chém giết này, thì vẫn có cơ hội sống! Tiền Thế Tân chạy vọt ra khỏi cửa điện, hắn dốc hết lực, nhưng đến khi chạy ra cửa thì chợt dừng lại.
Trước mắt đầy rẫy binh tướng không đếm xuể, bao vây đại điện không nước chảy lọt. Trong tay ai cũng kéo căng dây cung, nhắm ngay cửa.
Tiền Thế Tân trợn to hai mắt, nghe có người quát: “Bắn tên!”
Tiền Thế Tân chỉ cảm thấy mưa mũi tên đang bắn về phía hắn, trên người đau nhói. Hắn lảo đảo ngã ngửa ra sau, đập phải cột cửa, trượt ngồi xuống. Hắn không cử động được, hai mắt mơ hồ. Hắn thấy Tịnh Duyên sư thái cầm kiếm nhỏ máu đi về phía hắn, sau lưng là thi thể đầy đất.
Bà ta đang cười với hắn, chắc là cười rồi, hắn không thấy rõ lắm, nhưng có thể cảm nhận được giễu cợt trong đó.
“Bắn tên!”
Lại một tiếng quát đầy chói tai.
Cơn mưa mũi tên lại lần nữa phóng đến cửa điện. Tiền Thế Tân trợn mắt, rồi trước mắt tối sầm đi, cảnh cuối cùng mà hắn thấy, là Tịnh Duyên sư thái giơ kiếm trong tay lên, lao vào màn mưa tên…
Dường như hắn còn nghe thấy âm thanh của Tịnh Duyên sư thái.
Mọi kẻ ác đều sẽ không có kết quả tốt. Cái gọi là ác giả ác báo, hôm nay, thời điểm đã đến!
Cửa nhanh chóng mửa ra, Tiền Thế Tân đứng sau cửa, hào hứng hô: “Sư thái, có tin tốt.”
Tịnh Duyên nhíu mày. Tiền Thế Tân mới sực tỉnh, hắn vội né người để Tịnh Duyên sư thái vào cửa, lại nhanh chóng chốt kín cửa, thấp giọng nói: “Ta đã làm theo lời sư thái dặn, lúc về đã cẩn thận xem qua, bình thường ra vào cũng để ý, không có ai chú ý tới ta.”
Tịnh Duyên giơ tay lên, ngăn hắn nói tiếp, chỉ hỏi: “Có chuyện gì?”
Tiền Thế Tân đã quen với vẻ lạnh lùng của Tịnh Duyên sư thái, vội nói: “Diệp đại nhân phái người gửi tin cho ta, Huy vương bằng lòng gặp ta rồi.”
“Gặp thế nào?”
“Trong cung.” Tiền Thế Tân nói, “Giờ đây thời cục ở Nam Tần không ổn, Huy vương cũng cảnh giác, ngài ấy chỉ đi lại trong cung, muốn gặp ngài thì phải vào cung. Diệp đại nhân mất thì giờ điều tra chuyện của ta, cuối cùng đã tra rõ, ông ta không chút nghi ngờ ta, lúc này mới đồng ý sắp xếp. Ông ta đã tường trình lại tình hình với Huy vương, Huy vương nói, nể tình có tình cũ với cha ta, cha lại còn hy sinh vì nghiệp lớn của ngài, nên hẳn sẽ chăm sóc cho ta. Ngài ấy bằng lòng gặp ta, muốn nghe ta báo tin của Đại Tiêu, không ai rõ ràng những chuyện trong quận Bình Nam hơn ta được. Yêu cầu mà ta đưa, đối với ngài ấy chỉ là chuyện nhỏ, rất dễ làm. Giờ hợi ngày mai. Người của Diệp đại nhân sẽ đứng chờ ở cửa cung phía bắc, sẽ có xe ngựa đưa ta vào.”
“An toàn không?”
Tịnh Duyên bất thình lình hỏi, Tiền Thế Tân vội nói: “Cũng vì có băn khoăn nên mới vội tìm sư thái để bàn bạc đây.”
Lần này Tiền Thế Tân chạy một đường từ thành Trung Lan đến Nam Tần, trên đường đi phải nhờ Tịnh Duyên sư thái phối hợp cùng. Từ nhỏ Tiền Thế Tân lớn lên trong cẩm y ngọc thực, chưa từng phải chịu khổ, cũng chưa hề đến Nam Tần, hắn phải thừa nhận, nếu không có Tịnh Duyên sư thái dẫn đường thì có lẽ hắn đã không thuận lợi đến đô thành được, nếu không có Tịnh Duyên che chở, có lẽ hắn sớm đã bị lưu phỉ trên đường giết chết rồi. Có thời gian này chung sống, hắn khá tin tưởng Tịnh Duyên sư thái, hắn cảm thấy lúc trước mình giúp Tịnh Duyên khi ở Trung Lan, quả thực là cử chỉ sáng suốt, nay đã được báo đáp.
Trên đường đi, Tịnh Duyên đã mấy lần định bỏ lại hắn mặc kệ, hắn liền lấy công lao ra nói, lại bảo đảm sau khi mình đứng vững ở Nam Tần thì sẽ cho Tịnh Duyên một số tiền lớn, để bà ta có thể tiếp tục lánh đời sống thanh tịnh, lại còn có ý định giải quyết chuyện Nam Tần truy nã bà ta nữa, làm chỗ dựa ở Nam Tần cho bà ta. Tịnh Duyên băn khoăn hắn sẽ bán đứng mình trước khi làm những chuyện này, hắn thề sẽ không nhắc đến bà ta với ai khác, tuyệt đối không rước thêm phiền toái cho bà ta. Sau mấy phen khuyên nhủ, Tịnh Duyên mới hứa sẽ hỗ trợ hợp tác với hắn.
Lúc này Tịnh Duyên nghe Tiền Thế Tân nói, ngẫm nghĩ rồi bảo: “Ngươi dẫn theo ta đi. Cứ nói ta là phu nhân của ngươi, vì đi dường nguy hiểm, ngươi sợ xảy ra bất trắc, không dám tiết lộ chuyện mang gia quyến. Nay muốn vào cung rồi, vì bảo vệ an toàn, ngươi hy vọng sau khi gặp Huy vương, có thể tạm lánh trong cung tránh Đại Tiêu đuổi giết.”
“Nếu họ không đồng ý thì sao?”
“Vậy ngươi không vào nữa. Điều đó chứng tỏ đấy là bẫy rập. Nếu sẵn sàng che chở cho ngươi, thì vì sao không che chở được thêm một vị phu nhân của ngươi? Chẳng qua ngươi chỉ thông qua Diệp đại nhân kia mà liên lạc, chưa hề gặp Huy vương, đâu biết rốt cuộc Diệp đại nhân kia có tâm tư gì. Nếu sau khi tiến cung có gì đó không đúng, ta còn có thể đưa ngươi trốn ra. Nếu mọi thứ bình thường, thuận lợi gặp Huy vương, ngươi và Huy vương nói điều kiện xong, thì vừa hay có thể chính diện nói rõ chuyện của ta.”
Tiền Thế Tân nghe ra đa nghi của Tịnh Duyên sư thái. Nghĩ chắc là bà ta hy vọng có thể tại chỗ nghe mình và Huy vương nói, xác nhận mình sẽ tuân thủ cam kết. Hiện tại đúng là hắn cần sư thái bảo vệ hắn an toàn, nhưng cũng không có gì xấu với sư thái cả.
Hai người bàn bạc một phen, hẹn xong thời gian gặp mặt ngày hôm sau, rồi Tịnh Duyên sư thái rời đi.
Cả một đêm Tịnh Duyên không hề ngủ. Bà nghiền mực, trải giấy ra, chấp bút trầm tư hồi lâu, cuối cùng viết một phong thư. Sáng ngày hôm sau, bà ra khỏi thành tìm dịch phu, đưa bạc nhờ hai hôm sau dịch phu gửi bức thư này đi. Sau đó bà lặng lẽ đến một nghĩa địa, vuốt mộ bia, ngồi yên hồi lâu. Rồi sau đó, bà về nhà ăn một bữa thỏa thích, ngủ một giấc, rồi đứng lên mài kiếm. Mài xong thì cũng đã đến thời điểm hẹn.
Tịnh Duyên hóa trang, dặm phấn, mặc y phục vào, giấu kỹ đoản kiếm, dùng nón lá rộng vành che giấu thân hình của mình, đeo thêm khăn lụa che lại dung nhan.
Tiền Thế Tân thấy cách ăn mặc của bà ta mà sợ hết hồn, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, thầm nghĩ quả nhiên sư thái thận trọng, chuẩn bị chu đáo, trông bà ta như thế, trái lại rất giống phu nhân quan lại đang tị nạn. Lập tức cũng không nói nhiều, hai người cùng ngồi xe ngựa đến cửa cung phía bắc.
Trong đêm đen, vệ binh thủ cung mặc khôi giáp cầm trường đao, oai phong lẫm liệt đứng thành hai hàng. Tiền Thế Tân căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, Tịnh Duyên sư thái ngồi sau lưng hắn, cúi đầu, dáng vẻ ôn hoà thuần hậu.
Chỉ chốc lát sau, hai chiếc xe ngựa chầm chậm đi ra từ trong cung. Người trên chiếc xe đi đầu bước xuống, đi tới trước mặt Tiền Thế Tân và Tịnh Duyên sư thái, chính là người liên lạc trước đó với Tiền Thế Tân. Hắn rất bất ngờ khi Tiền Thế Tân còn dẫn theo một người, Tiền Thế Tân nói lại lời giải thích theo như đã thương lượng với Tịnh Duyên, người kia nhìn sang Tịnh Duyên, Tịnh Duyên ngẩng nửa đầu, làm lễ với hắn ta, lại tựa như xấu hổ sợ hãi nấp sau lưng Tiền Thế Tân trốn.
Viên quan kia thấy lối trang điểm tư thái của phụ nhân này giống phụ nhân chốn thâm khuê, lại khiếp đảm nhát gan, nên cũng không nghi ngờ gì, nói mấy câu với công công bên cạnh. Công công kia đi lên, dẫn Tiền Thế Tân và Tịnh Duyên tới xe ngựa phía sau.
Một đường không nói không rằng, đến trước cửa cung thì xuống xe, công công kia lại dẫn Tiền Thế Tân và Tịnh Duyên sư thái xuyên qua cửa cung, đi lên bậc cấp, không vào điện mà lại vòng qua hai hành lang, lúc này mới dừng lại ở một thiền điện. Công công để Tiền Thế Tân và Tịnh Duyên đợi một lúc, y đi vào thông báo.
Tiền Thế Tân thi lễ đáp, nhìn công công kia đi vào cửa điện, lúc này mới dám nhìn xung quanh. Vệ binh mọc như rừng, bầu không khí xơ xác tiêu điều, vào thời kỳ bất thường này, lời đồn Đức Chiêu đế còn sống, muốn quay về Nam Tần đoạt lại ngôi vị hoàng đế, Huy vương cảnh giác đề phòng cũng là phải.
Đợi một hồi lâu, lại một vị công công đi ra nhìn hai người họ, hỏi vài câu về thân phận rồi đi vào.
Lại chờ lâu nữa, vị công công ban đầu đến đón người cuối cùng cũng đi ra, dẫn bọn họ vào điện.
Thiền điện này khá lớn, hai bên là vệ binh đứng thẳng, một chiếc ghế dài đặt ở vị trí tối cao, trên ghế bày rượu trái cây, một nam tử trung niên ăn mặc sang trọng đang ngồi trên đấy, ắt hẳn là Huy vương. Hai bên trái phải ông ta có khách ngồi, đều là hai nam tử trung niên, Tiền Thế Tân nghĩ, có lẽ là phụ tá của Huy vương, còn đang bàn chuyện nên mới để hắn phải chờ lâu.
Công công dẫn đường thi lễ với người ngồi trên ghế, nói: “Khởi bẩm…”
Y chỉ mới mở miệng, Tiền Thế Tân mới đang chuẩn bị quỳ xuống thi lễ, thì chợt khóe mắt vụt một cái, thấy Tịnh Duyên sư thái ở bên cạnh đột nhiên lao vọt tới phía bên trái ghế.
Tất cả mọi người đều không hề phòng bị, công công vẫn còn tiếp tục nói: “… Điện hạ, Tiền Thế Tân đã đến.”
Tiền Thế Tân cũng đã quỳ xuống nửa rồi, tất cả mọi chuyện còn đang diễn ra, thì bất chợt ngừng lại.
Tịnh Duyên sư thái như ma bên thân, động tác thần tốc, bà ta vọt đến bên trái ghế, cũng không biết rút từ đâu ra một thanh đoản kiếm, chợt đâm vào ngực của nam tử trung niên ngồi bên trái.
Gã nam tử kia trợn mắt há mồm, không tài nào tin nổi. Mọi người xung quanh cũng ngẩn ra, nhìn chằm chằm không kịp phản ứng.
Nhưng chỉ một chớp mắt đó, Tịnh Duyên sư thái lại rút đoản kiếm ra, rồi đâm tiếp mấy nhát “phập phập phập”.
Gã nam tử kia trợn tròn mắt, theo bản năng muốn chụp lấy cổ tay Tịnh Duyên sư thái, nhưng lại bị bà ta đá văng ra. Nam tử nằm ngã vật ra trong vũng máu, không nhúc nhích.
Lúc này các vệ binh mới kịp phản ứng lại, hét to giơ đao xông đến phía Tịnh Duyên. Tịnh Duyên không hề sợ, chém ngã hai người, nhảy lên tịch án, níu lấy nam tử mặc đồ sang đang muốn chạy trốn kia.
Rốt cuộc Tiền Thế Tân cũng sực tỉnh, kinh hãi hét to: “Điện hạ!”
Tịnh Duyên cười lạnh gác kiếm lên cổ gã nam tử, nói: “Hắn không phải là Huy vương. Tên đó mới đúng.” Bà ta hất cằm về phía gã nam tử bị ám sát ngã xuống đất kia, Tiền Thế Tân cả kinh há to miệng.
“Dừng tay, mau dừng tay!” Nam tử bị Tịnh Duyên uy hiếp vội quát lên. Các vệ binh bao vây quanh họ, không dám vọng động.
“Ngươi, ngươi là…” Vào lúc này gã nam tử không thấy được mặt Tịnh Duyên, nhưng vừa rồi bà ta mới động võ, cả nón lá và lụa che đều rơi xuống, để lộ dáng vẻ, hắn kinh hãi liếc một cái, đã nhớ ra rồi.
“Đã lâu không gặp, ngươi vẫn làm chó của Huy vương như cũ nhỉ.” Tịnh Duyên sư thái lạnh lùng nói.
“Ngươi đã giết điện hạ, bất luận thế nào cũng không chạy thoát được.”
Tiền Thế Tân ngây người như phỗng, rốt cuộc đã rõ chuyện gì đang xảy ra. Tịnh Duyên sư thái lợi dụng hắn xâm nhập vào hoàng cung, mục đích của bà ta là hành thích Huy vương.
Giờ đây Huy vương thần hồn nát thần tính, cũng đề phòng hắn. Hắn không biết được gương mặt thật của Huy vương, Huy vương liền để quan viên thuộc hạ cải trang, đợi hỏi rõ cảm thấy hắn đúng là hữu dụng trung thành, thì lúc ấy mới lộ thân phận. Có điều Huy vương không ngờ nổi rằng, hắn lại đưa Tịnh Duyên sư thái cải trang thành phu nhân dẫn vào cung.
Tịnh Duyên và Huy vương là người quen cũ, dĩ nhiên đoán ra. Chẳng qua không ai ngờ rằng, Tịnh Duyên không nói hai lời đã động thủ.
Quả nhiên, vẫn là Tịnh Duyên sư thái đó.
Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng Tiền Thế Tân, mà vệ binh chen đến bên cạnh hắn, gác đại đao trên cổ hắn. Tiền Thế Tân cắn chặt răng, không thể dùng sợ hãi để hình dung tâm tình của hắn được. Hắn cứ tưởng Tịnh Duyên sư thái đưa hắn thoát khỏi sinh thiên, nhưng không ngờ bà ta lại dẫn hắn đi về phía địa ngục.
Tiền Thế Tân nghe thấy Tịnh Duyên lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói cho rõ, có phải trước đây Huy vương bố trí sát hại con gái ta, giá họa cho Hoàng đại nhân không?”
“Đúng đúng.” Viên quan kia sợ run lẩy bẩy, đâu dám có tranh cãi, trận thế bày ra đó, đầu óc hắn cũng không linh động được, chỉ có thể hô to, “Đừng giết ta, ngươi còn có đường…”
Chữ “thoát” còn chưa nói xong, kiếm của Tịnh Duyên đã xoẹt qua cổ hắn.
“Bịch” một tiếng, thi thể nhuốm máu ngã xuống trước mặt Tịnh Duyên. Tịnh Duyên sư thái lạnh lùng bước qua thi thể, đi tới đám vệ binh vây quanh bà.
Vệ binh bị khí thế của bà ta trấn áp, không khỏi bước lùi ra sau. Công công dẫn Tiền Thế Tân vào điện cao giọng kêu to: “Mau buông vũ khí đầu hàng, nếu không ta sẽ giết hắn!”
Đầu Tiền Thế Tân căng ra, bị người ta giẫm trên đất, đao trên cổ cũng ép sâu hơn. Hắn biết, công công này nói “hắn” tức là chỉ mính. Hắn lớn tiếng kêu: “Sư thái, đừng làm chuyện điên rồ! Công công, ta không cùng phe với mụ, ta không biết mụ muốn hành thích!”
Tịnh Duyên nhìn dáng vẻ chật vật của Tiền Thế Tân, lại nhìn binh sĩ giơ kiếm vây quanh mình, cười nói: “Giết hắn? Giết đi. Hắn là kẻ ác, bất trung bất nghĩa bất hiếu, đáng chết. Ta mãi vẫn cố kiềm chế chưa ra tay, là vì muốn hắn dẫn ta đến đây, nếu không Huy vương đề phòng ta thì sao có thể lại gần được. Nay tâm nguyện của ta đã xong, các ngươi giết hắn đi.”
Đầu óc Tiền Thế Tân ong lên, lớn tiếng gọi: “Sư thái, ta đã cứu bà!”
“Tiết kiệm sức lực đi. Ta cũng không phải kẻ tốt, không có lòng trắc ẩn. Khác biệt giữa ngươi và ta chẳng qua chỉ là, trước khi chết ta có thể giết thêm mấy kẻ để chôn theo, còn ngươi thì không có bản lĩnh này. Ngươi cũng đừng cảm thấy ấm ức gì, ngươi tham lam phản quốc, giết cha diệt bạn, không chừa chuyện xấu, một mình chạy trốn, lại không chút băn khoăn đến vợ con người nhà của ngươi, loại lang tâm cẩu phế như ngươi, chẳng lẽ không đáng chết?”
Vừa nói bà ta vừa đi lên, các vệ binh lại lùi nữa. Tịnh Duyên tiếp tục nói: “Mọi kẻ ác đều sẽ không có kết quả tốt. Cái gọi là ác giả ác báo, hôm nay, thời điểm đã đến!”
Vừa dứt lời, bà ta hét lên một tiếng đầy chói tai, giơ kiếm lao vụt vào đám đông. Nhất thời các vệ binh loạn lên, chém lung tung.
Tiền Thế Tân chỉ cảm thấy đột nhiên trên người nhẹ đi, những kẻ áp chế hắn đã buông hắn ra. Hắn vội ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên điện loạn cả lên, vệ binh có kẻ thì chạy trốn, có kẻ xông lên tiêu diệt Tịnh Duyên sư thái, còn có kẻ che chở công công rút lui.
Tiền Thế Tân vội lăn một vòng trốn ra sau điện, một binh sĩ ré một tiếng, ngã xuống trước mặt hắn, Tiền Thế Tân sợ hết hồn, thò đầu nhìn ra ngoài, cả người Tịnh Duyên sư thái nhuốm đầy máu, như ma phụ thể, sát chiêu không hề dừng. Vệ binh trước mặt bà ta cứ nối nhau ngã xuống, nhưng bà ta vẫn bình tĩnh, mặt lạnh vô cảm tiếp tục giết.
Tiền Thế Tân không dám nhìn nữa, thấy chỗ trống thì quỳ bò di chuyển ra cửa điện, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần. Không ai để ý muốn bắt hắn, không ai chém hắn. Cửa điện đang ở ngay trước mắt rồi, Tiền Thế Tân mừng rỡ, hắn bò dậy chạy ra ngoài, chỉ cần ra ngoài, rời khỏi địa ngục chém giết này, thì vẫn có cơ hội sống! Tiền Thế Tân chạy vọt ra khỏi cửa điện, hắn dốc hết lực, nhưng đến khi chạy ra cửa thì chợt dừng lại.
Trước mắt đầy rẫy binh tướng không đếm xuể, bao vây đại điện không nước chảy lọt. Trong tay ai cũng kéo căng dây cung, nhắm ngay cửa.
Tiền Thế Tân trợn to hai mắt, nghe có người quát: “Bắn tên!”
Tiền Thế Tân chỉ cảm thấy mưa mũi tên đang bắn về phía hắn, trên người đau nhói. Hắn lảo đảo ngã ngửa ra sau, đập phải cột cửa, trượt ngồi xuống. Hắn không cử động được, hai mắt mơ hồ. Hắn thấy Tịnh Duyên sư thái cầm kiếm nhỏ máu đi về phía hắn, sau lưng là thi thể đầy đất.
Bà ta đang cười với hắn, chắc là cười rồi, hắn không thấy rõ lắm, nhưng có thể cảm nhận được giễu cợt trong đó.
“Bắn tên!”
Lại một tiếng quát đầy chói tai.
Cơn mưa mũi tên lại lần nữa phóng đến cửa điện. Tiền Thế Tân trợn mắt, rồi trước mắt tối sầm đi, cảnh cuối cùng mà hắn thấy, là Tịnh Duyên sư thái giơ kiếm trong tay lên, lao vào màn mưa tên…
Dường như hắn còn nghe thấy âm thanh của Tịnh Duyên sư thái.
Mọi kẻ ác đều sẽ không có kết quả tốt. Cái gọi là ác giả ác báo, hôm nay, thời điểm đã đến!
Danh sách chương