<!---->Tịnh Duyên sư thái cũng chẳng nói lời nào, im lặng cúi người
nhặt chìa khóa bên hông thi thể nha sai kia lên, mở khóa cửa phòng giam
Tiền Thế Tân.
Tiền Thế Tân dán lưng sát tường, không dám thở mạnh, không biết rốt cuộc mụ già cuồng giết người này có tính toán gì không.
Tịnh Duyên sư thái nhìn hắn, nói một chữ: “Đi.”
Tiền Thế Tân vừa sợ vừa nghi, chẳng lẽ là đến cứu hắn? Tịnh Duyên sư thái cũng chẳng màng đến phản ứng của hắn, quay đầu rời đi. Lúc này Tiền Thế Tân mới như sực tỉnh khỏi cơn ác mộng, đuổi sát theo bước chân bà ta. Bất kể Tịnh Duyên sư thái này có ý đồ gì, thì hắn ở lại ngục cũng chỉ có một con đường chết. Bỏ lỡ cơ hội này, sợ sẽ không còn nữa.
Ra khỏi cửa ngục, chỉ thấy ở cửa có hai thi thể nha sai, nhưng Tịnh Duyên sư thái làm như không nhìn thấy, dưới chân cũng không dừng lại, trực tiếp bước qua, nấp sát vào nơi chân tường náu mình trong bóng tối tiếp tục đi lên. Tiền Thế Tân thấy tình cảnh này thì cũng không dám nhìn lâu, theo sát sau lưng Tịnh Duyên. Hắn rất quen thuộc địa hình ở đây, mấy lần định mở miệng nhắc Tịnh Duyên nên đi như thế nào thì hay hơn, nhưng nhìn bóng lưng lạnh lùng của sư thái, hắn lại nuốt tất cả vào.
Lúc trước phụ thân Tiền Bùi ở tù chính là vì sợ Tịnh Duyên ám sát, khi đó toàn nha môn đều có phòng bị, quả thật Tịnh Duyên không hề đến. Giờ đây chẳng ai nhớ nổi đến bà ta, thì bà ta lại đến. Tiền Thế Tân âm thầm phục tâm cơ của Tịnh Duyên. Đừng nhìn bà ta giết người không nháy mắt, chứ thực ra xử lý mọi chuyện rất tỉ mỉ. Lần cướp ngục này hẳn cũng có chuẩn bị.
Quả thật Tịnh Duyên giống như Tiền Thế Tân dự đoán, có chuẩn bị mà đến. Nên họ đi một đường rất thuận lợi, tránh được tai mắt. Có vài vọng gác không có người, Tiền Thế Tân không khỏi suy đoán những người này có phải bị Tịnh Duyên giết rồi hay không. Tiếp đến là đi đến nơi góc chân tường tối om, Tịnh Duyên xoay người tóm lấy tay Tiền Thế Tân, xách hắn nhảy ra ngoài.
Sau đó lại bôn ba một đường. Đường phố ban đêm lạnh lẽo tiêu điều, Tiền Thế Tân không dễ đuổi theo tốc độ của Tiền Thế Tân, nhưng lại không hề dám than phiền. Hắn nghe được tiếng thở của mình, còn có cả tiếng tim đập điếc tai.
Đến nơi rồi, Tiền Thế Tân lại thất kinh. Không ngờ là đưa hắn về Tiền phủ. Có điều cũng như kẻ gian, lặng lẽ đi vào, không người hay biết.
Lúc này Tịnh Duyên sư thái mới nói: “Đi lấy y phục tiền bạc đến đây, đừng để ai phát hiện.”
Tiền Thế Tân ngẩn người, suy nghĩ lại thì quả thật rất cần mấy thứ ngoài thân này. Hắn nhanh chóng vào nhà chính, Tịnh Duyên sư thái che chắn cho hắn, hắn lấy ít tiền tài, y phục sạch, nghĩ một lúc rồi lại gói thêm giấy bút và mực, nhét vào bọc y phục rồi mới ra ngoài.
Tịnh Duyên sư thái cũng không lên tiếng, lại lặng lẽ dẫn hắn rời đi. Lần này là đến một tiểu trắc viện cạnh tiền phủ.
Bố trí trong viện tử khá đơn giản, hoàn toàn khác biệt với tục khí hoa lệ của chủ viện mà Tiền Bùi thích. Từ khi Tiền Thế Tân ở trong thành Trung Lan thì rất ít khi về lại Tiền phủ, sau đó gây ra vụ Tịnh Duyên ám sát, hắn lại không dám ở, vẫn cứ ở mãi tại nha phủ. Nhưng không để ý đến một tiểu viện như vậy, từ bên ngoài nhìn vào thì như là thuộc về Tiền phủ, nhưng đi từ trong Tiền phủ, thì viện tử này lại như nhà bên cạn. Ở giữa có một cánh cửa nhỏ đi lại không dễ thấy.
Cánh cửa nằm khuất sau cây, quả thật không bắt mắt.
Tịnh Duyên sư thái dẫn Tiền Thế Tân leo qua tường, tiện tay đẩy cửa một gian phòng ra, tiến vào.
Tiền Thế Tân đi theo vào, lại thất kinh lần nữa. Xem ra đây là nơi Tịnh Duyên sư thái ở. Vậy là bà ta vẫn luôn ở trong Tiền phủ sao? Vậy mà hắn không hề hay biết. Hèn gì bà ta có thể nhanh chóng nhận được tin đặt ở cửa sau cửa trước như vậy.
Tịnh Duyên ngồi xuống, nói với Tiền Thế Tân: “Đợi đấy, đợi tình hình ổn thì lại đi. Cổng thành vừa mở thì chúng ta sẽ ra khỏi thành. Ngươi cải trang đi, bọn họ sẽ không liên hệ một phạm nhân chạy thoát với vợ chồng thôn dân trung niên đâu.”
Tiền Thế Tân không nói ra lời. Đúng là vậy, bọn họ phát hiện có người cướp ngục, nhất định sẽ lục soát khắp thành, cổng thành cũng bố trí đồn trạm. Dựa theo thủ pháp giết người cướp ngục, Tưởng Tùng sẽ nhanh chóng liên tưởng đến Tịnh Duyên sư thái. Cho dù bọn chúng đề phòng Tiền Thế Tân hắn ra khỏi thành, thì có lẽ cũng không đoán được hắn có thể cải trang thành vợ chồng với Tịnh Duyên sư thái.
Tiền Thế Tân rùng mình, phải cải trang thành vợ chồng với mụ già cuồng sát lạnh như băng này… Hắn đã đánh giá thấp Tịnh Duyên sư thái rồi. Bà ta biết co biết dãn như vậy, thật đúng là khiến người ta sợ hãi.
“Sư thái, chúng ta phải đi đâu?” Tiền Thế Tân dè dặt hỏi.
“Đến Nam Tần.” Tịnh Duyên sư thái lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi còn đường sống ở Đại Tiêu à?”
Không có. Nhưng Tiền Thế Tân cảm thấy Tịnh Duyên sư thái không thể nào để ý đến sống chết của hắn được, “Ý của sư thái là?”
“Ngươi đã đồng ý tra án giúp ta, quên rồi sao?”
Tiền Thế Tân sững sờ, bây giờ hắn còn có thể tra án sao? Lòng tin cố chấp của Tịnh Duyên sư thái đối với hắn thật khiến hắn phải sợ hãi mà. “Không phải lần trước có kết quả rồi sao?” Tiền Thế Tân lén quan sát sắc mặt Tịnh Duyên sư thái, cẩn thận cân nhắc dùng từ, “Không phải đã nói, là do Đức Chiêu đế gây nên à. Khi đó vì muốn leo lên ngôi hoàng đế, nên hắn ta mới muốn diệt trừ đại họa là Huy vương, bèn xúi giục người làm chuyện này.”
“Lần trước là nói thế.”
Trái tim Tiền Thế Tân treo lên.
“Ngươi giúp ta, dĩ nhiên ta cũng sẽ báo đáp ngươi. Ngươi ở Đại Tiêu chỉ có đường chết, chỉ có đến Nam Tần mới có thể sống. Ngươi nhờ cậy Huy vương, liệu có lòng tin hắn sẽ thu nhận ngươi không?”
Trái tim Tiền Thế Tân lại hạ xuống. Thì ra không phải ép hắn điều tra tiếp, mà là báo đáp hắn. Đây cũng đúng là tà môn, thứ người như Tịnh Duyên sư thái mà còn biết báo đáp ân tình người khác? Tiền Thế Tân suy tính một hồi: “Sau khi ta đến Nam Tần, phải liên lạc xem sao mới biết được.” Nói rồi lại sợ Tịnh Duyên thấy hắn sinh chuyện, vội nói: “Tuy không phải chắc chắn tuyệt đối, nhưng cũng có thể nắm chắc.”
“Được.” Tịnh Duyên sư thái vô cùng sảng khoái, “Ta đưa ngươi đến Nam Tần, từ nay về sau không còn nợ gì ngươi cả. Trước đây Huy vương từng giúp ta, ta cũng đã giết không ít người vì hắn, giờ không nợ hắn gì cả. Lúc ngươi liên lạc với Huy vương thì chuyển lời này của ta đến hắn. Bảo hắn đừng tìm ta, ta cũng không muốn gặp lại hắn.”
Tiền Thế Tân vội gật đầu, không dám tin vào vận may của mình. Mầm họa trước kia luôn đề phòng nhất sợ nhất, cuối cùng lại là cứu tinh của mình.
Tịnh Duyên sư thái không để ý đến hắn nữa, nhắm mắt dưỡng thần. Trong lòng Tiền Thế Tân không khỏi sợ hãi. Nhưng nghĩ một hồi cũng hiểu, Tịnh Duyên sư thái luôn như thế, chẳng qua biểu cảm tàn bạo quá thôi.
Lúc trời tờ mờ sáng, Tiền Thế Tân và Tịnh Duyên cải trang thành vợ chồng trung niên, theo đám người làm ruộng rời khỏi thành.
Trong thành, tin Tiền Thế Tân vượt ngục lan truyền khắp phố lớn hẻm nhỏ. Tưởng Tùng giận tím mặt gần như phái hết người trong nha môn ra ngoài tìm kiếm, đội vệ binh cũng canh kín cổng thành, nhưng không tìm được nghi phạm trốn chạy.
Từ lần trước đánh nhau với Tịnh Duyên sư thái, Tưởng Tùng vẫn luôn để ý lục soát, nhưng lại không thấy tung tích của bà ta đâu. Lúc này lại để Lục đại nương đến An gia một chuyến, tìm An Nhược Phương vặn hỏi. Nhưng An Nhược Phương lại bày tỏ mình không biết gì cả. Tưởng Tùng phái người quan sát An gia, cũng không thấy Tịnh Duyên sư thái đến tìm An Nhược Phương, cũng không ai trong An phủ thấy có cô tử đến.
Tưởng Tùng tức đến mức nghiến răng kèn kẹt. Hắn biết mình đã để mất một nhân chứng quan trọng nhất, cũng không hiểu rõ rốt cuộc Tịnh Duyên sư thái có ý đồ gì trong chuyện này. Hắn phái người gửi tin đi, lấy được bảo đảm Sở Thanh và Long Đại thì mới có chuẩn bị thích hợp.
Trên quan đạo thông đến thành Trung Lan, mấy ngày nay khá là ồn ào. Có quân lính kiểm tra xe ngựa và người đi đường, thấy công tử quý phái dẫn theo tùy tùng là đều ngăn lại hỏi mấy câu. Mà quan binh trú đồn trên một con đường khác lại không như thế. Gặp phải quân lính kiểm tra như thế, bọn họ cũng muốn kiểm tra, kiểm tra những quân lính này là người nơi nào, làm gì, ai bảo bọn họ làm việc. Kiểm tra thủ lệnh cùng người của bọn họ, ngăn bọn họ quấy nhiễu dân vô lí.
Quái lạ chính là, những xe ngựa qua lại trong mấy hôm ấy toàn là công tử quý phái dẫn theo tùy tùng, trong tay ai cũng đều cầm thiệp mới, nói là được mời đến tham dự hôn lễ của công tử Tiết gia trong thành Trung Lan.
Có ở quận lân cận, thành lân cận, huyện lân cận, tóm lại là thành huyện cận kề bốn phương tám hướng đều có người đến. Lời nói của các vị công tử cũng rất nhất trí. Thiệp mời đều giống nhau, ai cũng đem theo quà tặng. Đầu binh sĩ kiểm tra phình ra, trận thế này, bộ các công tử định hợp thành đội vào thành cướp dâu sao?
Đức Chiêu đế ngồi trong một chiếc xe ngựa, hai tùy tùng một phu xe. Tùy tùng đưa thiệp mời giúp y. Y là nhị công tử Mục gia ở thành kế bên, nhà bán tơ lụa, y cũng phải đem theo chuyện buôn bán cửa hàng gia trạch, phòng ngừa vạn nhất. Nhưng bọn binh sĩ kiểm tra lại không kiên nhẫn, thấy lại là thiệp mời quà tặng thì phất tay cho bọn họ qua.
Đức Chiêu đế thở phài nhẹ nhõm, tuy họ Tiết kia kiêu căng đáng ghét, nhưng đúng là cơ trí. Lại điều động sắp xếp việc này, không ai làm được gì.
Xe ngựa Tiết Tự Nhiên đi cuối, vệ binh kiểm tra cảm thấy hắn khả nghi nhất, không có thiệp mời, cũng không chuẩn bị quà tặng. Tiết Tự Nhiên rất mất hứng: “Ta chính là Tiết công tử sắp thành thân kia! Ta tặng quà làm gì, phải là về bái đường nhận quà mới đúng!”
Vệ binh cũng rất phật ý, đùa họ chắc? Công tử này nhìn thật khiến người ta chán ghét, bắt lại rồi nói sau.
Tiết Tự Nhiên bị giữ lại, nhưng may mắn là không bị giữ lâu. Tiết Thư Ân dẫn theo quản sự tự mình ra khỏi thành đón con trai. Dọc đường toàn là xe ngựa của tân khách, mãi đến cuối mới thấy con trai. Có người chứng minh hắn thật sự là Tiết công tử sắp nhận quà kia, các vệ binh cũng không thể làm thế nào được, bèn thả người ra.
Tiết lão gia dẫn con trai về giáo huấn cả một đường, người sắp thành thân rồi mà còn bộp chộp, đều do bị mẹ con chiều thành tật cả. Trước khi cưới còn ồn ào đòi đi chơi, mà chơi thì cứ chơi đi, lại còn xin chuẩn bị mời tân khách, nhất định trong này có chuyện gì đấy.
Tiết Tự Nhiên nghiêm mặt tái mét ôm ngực: “Cha đừng nói nữa, con sắp bị bệnh rồi.”
Tiết lão gia câm nín, bị bệnh thì bị bệnh, lại còn dự đoán sắp bị bệnh sao? Ông cũng muốn giả đổ bệnh để con trai nhìn đây, nói với nó là bị nó làm cho tức giận.
Xe ngựa của Đức Chiêu đế thuận lợi vào thành Trung Lan. Phu xe được dặn dò trước, lái xe ngựa về phía lầu Tử Vân. Bên ngoài lầu Tử Vân có gác canh, xe ngựa không đến gần được, chạy một vòng dừng lại bên đường. Phu xe xuống xe, đến chỗ gác canh đưa thiệp, nói là bà con xa của Lục đại nương, tới gặp Lục đại nương.
Vệ binh cầm thiệp đi vào. Qua một lúc lâu, Lục đại nương đi ra, phu xe nói nhỏ với bà mấy câu, Lục đại nương gật đầu, đi tới cạnh xe ngựa, Tào Nhất Hàm trở lại Trung Lan thì có phần kích động, nói với Lục đại nương: “An Nhược Thần bảo ta nói với bà, là Linh tiên sinh để bọn ta đến.”
Đây là biện pháp bảo đảm nhất. Nếu tin từ thành Thông không đến được thành Trung Lan, hoặc thành Trung Lan xảy ra biến cố gì, bọn họ không thể vào lầu Tử Vân, thì mật hiệu này cũng có thể để bọn họ thông quan, nhận được tiếp ứng.
Linh tiên sinh, là danh hiệu của An Nhược Thần. Chỉ có Lục đại nương biết.
Lục đại nương nhìn người trong xe ngựa, nói: “Tin tức từ thành Thông vừa đưa đến bình an thì các ngài đã đến. Không cần phải lo lắng, cứ vào đi.”
Lúc xe ngựa của Đức Chiêu đế chạy vào lầu Tử Vân, thì lt ở phía dốc Thạch Linh mãi vẫn không nghĩ thông, rốt cuộc công tử và tùy tùng chạy trốn kia là người nào.
Tiền Thế Tân dán lưng sát tường, không dám thở mạnh, không biết rốt cuộc mụ già cuồng giết người này có tính toán gì không.
Tịnh Duyên sư thái nhìn hắn, nói một chữ: “Đi.”
Tiền Thế Tân vừa sợ vừa nghi, chẳng lẽ là đến cứu hắn? Tịnh Duyên sư thái cũng chẳng màng đến phản ứng của hắn, quay đầu rời đi. Lúc này Tiền Thế Tân mới như sực tỉnh khỏi cơn ác mộng, đuổi sát theo bước chân bà ta. Bất kể Tịnh Duyên sư thái này có ý đồ gì, thì hắn ở lại ngục cũng chỉ có một con đường chết. Bỏ lỡ cơ hội này, sợ sẽ không còn nữa.
Ra khỏi cửa ngục, chỉ thấy ở cửa có hai thi thể nha sai, nhưng Tịnh Duyên sư thái làm như không nhìn thấy, dưới chân cũng không dừng lại, trực tiếp bước qua, nấp sát vào nơi chân tường náu mình trong bóng tối tiếp tục đi lên. Tiền Thế Tân thấy tình cảnh này thì cũng không dám nhìn lâu, theo sát sau lưng Tịnh Duyên. Hắn rất quen thuộc địa hình ở đây, mấy lần định mở miệng nhắc Tịnh Duyên nên đi như thế nào thì hay hơn, nhưng nhìn bóng lưng lạnh lùng của sư thái, hắn lại nuốt tất cả vào.
Lúc trước phụ thân Tiền Bùi ở tù chính là vì sợ Tịnh Duyên ám sát, khi đó toàn nha môn đều có phòng bị, quả thật Tịnh Duyên không hề đến. Giờ đây chẳng ai nhớ nổi đến bà ta, thì bà ta lại đến. Tiền Thế Tân âm thầm phục tâm cơ của Tịnh Duyên. Đừng nhìn bà ta giết người không nháy mắt, chứ thực ra xử lý mọi chuyện rất tỉ mỉ. Lần cướp ngục này hẳn cũng có chuẩn bị.
Quả thật Tịnh Duyên giống như Tiền Thế Tân dự đoán, có chuẩn bị mà đến. Nên họ đi một đường rất thuận lợi, tránh được tai mắt. Có vài vọng gác không có người, Tiền Thế Tân không khỏi suy đoán những người này có phải bị Tịnh Duyên giết rồi hay không. Tiếp đến là đi đến nơi góc chân tường tối om, Tịnh Duyên xoay người tóm lấy tay Tiền Thế Tân, xách hắn nhảy ra ngoài.
Sau đó lại bôn ba một đường. Đường phố ban đêm lạnh lẽo tiêu điều, Tiền Thế Tân không dễ đuổi theo tốc độ của Tiền Thế Tân, nhưng lại không hề dám than phiền. Hắn nghe được tiếng thở của mình, còn có cả tiếng tim đập điếc tai.
Đến nơi rồi, Tiền Thế Tân lại thất kinh. Không ngờ là đưa hắn về Tiền phủ. Có điều cũng như kẻ gian, lặng lẽ đi vào, không người hay biết.
Lúc này Tịnh Duyên sư thái mới nói: “Đi lấy y phục tiền bạc đến đây, đừng để ai phát hiện.”
Tiền Thế Tân ngẩn người, suy nghĩ lại thì quả thật rất cần mấy thứ ngoài thân này. Hắn nhanh chóng vào nhà chính, Tịnh Duyên sư thái che chắn cho hắn, hắn lấy ít tiền tài, y phục sạch, nghĩ một lúc rồi lại gói thêm giấy bút và mực, nhét vào bọc y phục rồi mới ra ngoài.
Tịnh Duyên sư thái cũng không lên tiếng, lại lặng lẽ dẫn hắn rời đi. Lần này là đến một tiểu trắc viện cạnh tiền phủ.
Bố trí trong viện tử khá đơn giản, hoàn toàn khác biệt với tục khí hoa lệ của chủ viện mà Tiền Bùi thích. Từ khi Tiền Thế Tân ở trong thành Trung Lan thì rất ít khi về lại Tiền phủ, sau đó gây ra vụ Tịnh Duyên ám sát, hắn lại không dám ở, vẫn cứ ở mãi tại nha phủ. Nhưng không để ý đến một tiểu viện như vậy, từ bên ngoài nhìn vào thì như là thuộc về Tiền phủ, nhưng đi từ trong Tiền phủ, thì viện tử này lại như nhà bên cạn. Ở giữa có một cánh cửa nhỏ đi lại không dễ thấy.
Cánh cửa nằm khuất sau cây, quả thật không bắt mắt.
Tịnh Duyên sư thái dẫn Tiền Thế Tân leo qua tường, tiện tay đẩy cửa một gian phòng ra, tiến vào.
Tiền Thế Tân đi theo vào, lại thất kinh lần nữa. Xem ra đây là nơi Tịnh Duyên sư thái ở. Vậy là bà ta vẫn luôn ở trong Tiền phủ sao? Vậy mà hắn không hề hay biết. Hèn gì bà ta có thể nhanh chóng nhận được tin đặt ở cửa sau cửa trước như vậy.
Tịnh Duyên ngồi xuống, nói với Tiền Thế Tân: “Đợi đấy, đợi tình hình ổn thì lại đi. Cổng thành vừa mở thì chúng ta sẽ ra khỏi thành. Ngươi cải trang đi, bọn họ sẽ không liên hệ một phạm nhân chạy thoát với vợ chồng thôn dân trung niên đâu.”
Tiền Thế Tân không nói ra lời. Đúng là vậy, bọn họ phát hiện có người cướp ngục, nhất định sẽ lục soát khắp thành, cổng thành cũng bố trí đồn trạm. Dựa theo thủ pháp giết người cướp ngục, Tưởng Tùng sẽ nhanh chóng liên tưởng đến Tịnh Duyên sư thái. Cho dù bọn chúng đề phòng Tiền Thế Tân hắn ra khỏi thành, thì có lẽ cũng không đoán được hắn có thể cải trang thành vợ chồng với Tịnh Duyên sư thái.
Tiền Thế Tân rùng mình, phải cải trang thành vợ chồng với mụ già cuồng sát lạnh như băng này… Hắn đã đánh giá thấp Tịnh Duyên sư thái rồi. Bà ta biết co biết dãn như vậy, thật đúng là khiến người ta sợ hãi.
“Sư thái, chúng ta phải đi đâu?” Tiền Thế Tân dè dặt hỏi.
“Đến Nam Tần.” Tịnh Duyên sư thái lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi còn đường sống ở Đại Tiêu à?”
Không có. Nhưng Tiền Thế Tân cảm thấy Tịnh Duyên sư thái không thể nào để ý đến sống chết của hắn được, “Ý của sư thái là?”
“Ngươi đã đồng ý tra án giúp ta, quên rồi sao?”
Tiền Thế Tân sững sờ, bây giờ hắn còn có thể tra án sao? Lòng tin cố chấp của Tịnh Duyên sư thái đối với hắn thật khiến hắn phải sợ hãi mà. “Không phải lần trước có kết quả rồi sao?” Tiền Thế Tân lén quan sát sắc mặt Tịnh Duyên sư thái, cẩn thận cân nhắc dùng từ, “Không phải đã nói, là do Đức Chiêu đế gây nên à. Khi đó vì muốn leo lên ngôi hoàng đế, nên hắn ta mới muốn diệt trừ đại họa là Huy vương, bèn xúi giục người làm chuyện này.”
“Lần trước là nói thế.”
Trái tim Tiền Thế Tân treo lên.
“Ngươi giúp ta, dĩ nhiên ta cũng sẽ báo đáp ngươi. Ngươi ở Đại Tiêu chỉ có đường chết, chỉ có đến Nam Tần mới có thể sống. Ngươi nhờ cậy Huy vương, liệu có lòng tin hắn sẽ thu nhận ngươi không?”
Trái tim Tiền Thế Tân lại hạ xuống. Thì ra không phải ép hắn điều tra tiếp, mà là báo đáp hắn. Đây cũng đúng là tà môn, thứ người như Tịnh Duyên sư thái mà còn biết báo đáp ân tình người khác? Tiền Thế Tân suy tính một hồi: “Sau khi ta đến Nam Tần, phải liên lạc xem sao mới biết được.” Nói rồi lại sợ Tịnh Duyên thấy hắn sinh chuyện, vội nói: “Tuy không phải chắc chắn tuyệt đối, nhưng cũng có thể nắm chắc.”
“Được.” Tịnh Duyên sư thái vô cùng sảng khoái, “Ta đưa ngươi đến Nam Tần, từ nay về sau không còn nợ gì ngươi cả. Trước đây Huy vương từng giúp ta, ta cũng đã giết không ít người vì hắn, giờ không nợ hắn gì cả. Lúc ngươi liên lạc với Huy vương thì chuyển lời này của ta đến hắn. Bảo hắn đừng tìm ta, ta cũng không muốn gặp lại hắn.”
Tiền Thế Tân vội gật đầu, không dám tin vào vận may của mình. Mầm họa trước kia luôn đề phòng nhất sợ nhất, cuối cùng lại là cứu tinh của mình.
Tịnh Duyên sư thái không để ý đến hắn nữa, nhắm mắt dưỡng thần. Trong lòng Tiền Thế Tân không khỏi sợ hãi. Nhưng nghĩ một hồi cũng hiểu, Tịnh Duyên sư thái luôn như thế, chẳng qua biểu cảm tàn bạo quá thôi.
Lúc trời tờ mờ sáng, Tiền Thế Tân và Tịnh Duyên cải trang thành vợ chồng trung niên, theo đám người làm ruộng rời khỏi thành.
Trong thành, tin Tiền Thế Tân vượt ngục lan truyền khắp phố lớn hẻm nhỏ. Tưởng Tùng giận tím mặt gần như phái hết người trong nha môn ra ngoài tìm kiếm, đội vệ binh cũng canh kín cổng thành, nhưng không tìm được nghi phạm trốn chạy.
Từ lần trước đánh nhau với Tịnh Duyên sư thái, Tưởng Tùng vẫn luôn để ý lục soát, nhưng lại không thấy tung tích của bà ta đâu. Lúc này lại để Lục đại nương đến An gia một chuyến, tìm An Nhược Phương vặn hỏi. Nhưng An Nhược Phương lại bày tỏ mình không biết gì cả. Tưởng Tùng phái người quan sát An gia, cũng không thấy Tịnh Duyên sư thái đến tìm An Nhược Phương, cũng không ai trong An phủ thấy có cô tử đến.
Tưởng Tùng tức đến mức nghiến răng kèn kẹt. Hắn biết mình đã để mất một nhân chứng quan trọng nhất, cũng không hiểu rõ rốt cuộc Tịnh Duyên sư thái có ý đồ gì trong chuyện này. Hắn phái người gửi tin đi, lấy được bảo đảm Sở Thanh và Long Đại thì mới có chuẩn bị thích hợp.
Trên quan đạo thông đến thành Trung Lan, mấy ngày nay khá là ồn ào. Có quân lính kiểm tra xe ngựa và người đi đường, thấy công tử quý phái dẫn theo tùy tùng là đều ngăn lại hỏi mấy câu. Mà quan binh trú đồn trên một con đường khác lại không như thế. Gặp phải quân lính kiểm tra như thế, bọn họ cũng muốn kiểm tra, kiểm tra những quân lính này là người nơi nào, làm gì, ai bảo bọn họ làm việc. Kiểm tra thủ lệnh cùng người của bọn họ, ngăn bọn họ quấy nhiễu dân vô lí.
Quái lạ chính là, những xe ngựa qua lại trong mấy hôm ấy toàn là công tử quý phái dẫn theo tùy tùng, trong tay ai cũng đều cầm thiệp mới, nói là được mời đến tham dự hôn lễ của công tử Tiết gia trong thành Trung Lan.
Có ở quận lân cận, thành lân cận, huyện lân cận, tóm lại là thành huyện cận kề bốn phương tám hướng đều có người đến. Lời nói của các vị công tử cũng rất nhất trí. Thiệp mời đều giống nhau, ai cũng đem theo quà tặng. Đầu binh sĩ kiểm tra phình ra, trận thế này, bộ các công tử định hợp thành đội vào thành cướp dâu sao?
Đức Chiêu đế ngồi trong một chiếc xe ngựa, hai tùy tùng một phu xe. Tùy tùng đưa thiệp mời giúp y. Y là nhị công tử Mục gia ở thành kế bên, nhà bán tơ lụa, y cũng phải đem theo chuyện buôn bán cửa hàng gia trạch, phòng ngừa vạn nhất. Nhưng bọn binh sĩ kiểm tra lại không kiên nhẫn, thấy lại là thiệp mời quà tặng thì phất tay cho bọn họ qua.
Đức Chiêu đế thở phài nhẹ nhõm, tuy họ Tiết kia kiêu căng đáng ghét, nhưng đúng là cơ trí. Lại điều động sắp xếp việc này, không ai làm được gì.
Xe ngựa Tiết Tự Nhiên đi cuối, vệ binh kiểm tra cảm thấy hắn khả nghi nhất, không có thiệp mời, cũng không chuẩn bị quà tặng. Tiết Tự Nhiên rất mất hứng: “Ta chính là Tiết công tử sắp thành thân kia! Ta tặng quà làm gì, phải là về bái đường nhận quà mới đúng!”
Vệ binh cũng rất phật ý, đùa họ chắc? Công tử này nhìn thật khiến người ta chán ghét, bắt lại rồi nói sau.
Tiết Tự Nhiên bị giữ lại, nhưng may mắn là không bị giữ lâu. Tiết Thư Ân dẫn theo quản sự tự mình ra khỏi thành đón con trai. Dọc đường toàn là xe ngựa của tân khách, mãi đến cuối mới thấy con trai. Có người chứng minh hắn thật sự là Tiết công tử sắp nhận quà kia, các vệ binh cũng không thể làm thế nào được, bèn thả người ra.
Tiết lão gia dẫn con trai về giáo huấn cả một đường, người sắp thành thân rồi mà còn bộp chộp, đều do bị mẹ con chiều thành tật cả. Trước khi cưới còn ồn ào đòi đi chơi, mà chơi thì cứ chơi đi, lại còn xin chuẩn bị mời tân khách, nhất định trong này có chuyện gì đấy.
Tiết Tự Nhiên nghiêm mặt tái mét ôm ngực: “Cha đừng nói nữa, con sắp bị bệnh rồi.”
Tiết lão gia câm nín, bị bệnh thì bị bệnh, lại còn dự đoán sắp bị bệnh sao? Ông cũng muốn giả đổ bệnh để con trai nhìn đây, nói với nó là bị nó làm cho tức giận.
Xe ngựa của Đức Chiêu đế thuận lợi vào thành Trung Lan. Phu xe được dặn dò trước, lái xe ngựa về phía lầu Tử Vân. Bên ngoài lầu Tử Vân có gác canh, xe ngựa không đến gần được, chạy một vòng dừng lại bên đường. Phu xe xuống xe, đến chỗ gác canh đưa thiệp, nói là bà con xa của Lục đại nương, tới gặp Lục đại nương.
Vệ binh cầm thiệp đi vào. Qua một lúc lâu, Lục đại nương đi ra, phu xe nói nhỏ với bà mấy câu, Lục đại nương gật đầu, đi tới cạnh xe ngựa, Tào Nhất Hàm trở lại Trung Lan thì có phần kích động, nói với Lục đại nương: “An Nhược Thần bảo ta nói với bà, là Linh tiên sinh để bọn ta đến.”
Đây là biện pháp bảo đảm nhất. Nếu tin từ thành Thông không đến được thành Trung Lan, hoặc thành Trung Lan xảy ra biến cố gì, bọn họ không thể vào lầu Tử Vân, thì mật hiệu này cũng có thể để bọn họ thông quan, nhận được tiếp ứng.
Linh tiên sinh, là danh hiệu của An Nhược Thần. Chỉ có Lục đại nương biết.
Lục đại nương nhìn người trong xe ngựa, nói: “Tin tức từ thành Thông vừa đưa đến bình an thì các ngài đã đến. Không cần phải lo lắng, cứ vào đi.”
Lúc xe ngựa của Đức Chiêu đế chạy vào lầu Tử Vân, thì lt ở phía dốc Thạch Linh mãi vẫn không nghĩ thông, rốt cuộc công tử và tùy tùng chạy trốn kia là người nào.
Danh sách chương