An Nhược Thần hạ chỉ thị vừa quả quyết lại dứt khoát, nhưng thật ra tim nàng đập rất mạnh, vô cùng căng thẳng. Từ khoảnh khắc đụng phải Giải tiên sinh ngay chính diện đó trở đi, mỗi một giây thần kinh nàng đều căng thẳng.
Hôm qua Lục đại nương đi hỏi thăm về, nói là không có chỗ nào có thể băng qua Tú sơn mới đến được cả. Dưới chân Tú sơn là đại lộ đã được sửa lại, có thể đi thông đến khắp nơi, mà ngọn núi này cũng không có phong cảnh gì đặc biệt, nên trên núi mới yên tĩnh đến thế, và có thể am Tịnh Tâm vì vậy mà không muốn ai biết đến. Vậy là An Nhược Thần tìm cách, mượn cớ tìm trẻ để lên núi, rồi dùng cớ đó để vào am điều tra, nếu phát hiện bên trong am có gì đó không đúng thì lấy lý do nghi ngờ lừa bán trẻ nhỏ để bắt người trong am lại.
Chỉ cần bắt vào tay, là có cơ hội thẩm vấn.
Không muốn để lại tiếc nuối như ngày trước, không đàm phán, không dụ địch gì cả, trực tiếp bắt về!
Nhất là sau khi Hoắc tiên sinh hy sinh, bắt bất kỳ nghi phạm nào cũng đều là mấu chốt vô cùng quan trọng để phá giải câu đố. Nay tình thế đã khác, sắp khai chiến đến nơi rồi, không thể vòng vo được nữa.
An Nhược Thần tưởng tượng rất nhiều khả năng, hình dung rất nhiều cảnh tượng sẽ gặp phải, nhưng ngàn vạn lần lại chẳng thể ngờ rằng, nàng lại may mắn đến thế, trực tiếp đối mặt với gã nam nhân này.
Lần đầu tiên gặp mặt, nếu không phải gã ngồi đối diện nhã gian của nàng, lại còn để mở cửa, không phải là muốn nhân lúc nàng mở cửa mà theo dõi tình hình trong gian sao? Vào một khắc đó, An Nhược Thần nâng cao cảnh giác vô cùng, dĩ nhiên đã cảm thấy gã khả nghi. Gã tự xưng mình là khách quen của Tửu Lâu chiêu phúc, khá quen thuộc tửu lâu, nhưng tiểu nhị tửu lâu lại không ai nhớ được gã, chủ quan xung quanh cũng chẳng biết gã. Tính theo dõi gã, nhưng rồi đi mấy vòng lại mất dấu. Về sau trong thành không ai thấy tung tích của gã nữa cả. Điều này càng khiến An Nhược Thần cảm thấy nghi ngờ rất lớn.
Nay gã xuất hiện ở nơi khả nghi, lại bị phát hiện hai lần. An Nhược Thần tự nhận mình là thám tử nửa chuyên nghiệp, tất cả phán đoán của nàng đều đang mách bảo nàng rắng —— gã chính là mật thám!
“Bắt hắn lại!” An Nhược Thần lại hét lên lần nữa.
Lư Chính rút kiếm, nhưng lại xông về phía An Nhược Thần.
“Keng” một tiếng vang lên, kiếm của Lư Chính chặn lại thanh đao đang bổ về phía An Nhược Thần. Thích khách từ trên cây bên cạnh nhảy xuống.
Lập tức Giải tiên sinh xoay người bỏ chạy.
An Nhược Thần cũng chẳng màng nhìn ra sau lưng, nhấc chân đuổi theo.
“Cô nương cẩn thận.” Lư Chính la lớn, lại bị thích khách vung đao cuốn lấy.
Giải tiên sinh chạy vào trong rừng. An Nhược Thần không ngừng đuổi theo.
“Đứng lại!” An Nhược Thần lớn tiếng quát. Giải tiên sinh cũng chẳng sợ nàng, gã chạy đi một đoạn, vẫn còn dư lực quay đầu lại nhìn nàng. Trong cái nhìn kia, toát lên vẻ châm chọc và hung ác vô cùng. Tựa như đang cảnh cáo nàng đừng có đuổi theo nữa, lại như đang cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình.
Bắt gã? Dựa vào nàng ta ư? Giải tiên sinh cảm thấy nực cười. Nàng ta có người giúp, nhưng có thể được bao nhiêu chứ, rất nhanh thôi gã sẽ nấp vào trong rừng cây, nàng ta chẳng thể nào động đến một vạt áo của gã được.
An Nhược Thần phóng phi tiêu ra. Khóe mắt Giải tiên sinh nhìn thấy động tác kia của nàng, cười lớn ha hả ba tiếng, không có gan dạ, lỗ mãng vụng về. Cách xa như thế, lại nhìn đích ngắm của nàng ta, định ghim vào cây sao? Giải tiên sinh mặc kệ nàng, rảo bước nhanh hơn chạy xuống núi.
Phi tiêu của An Nhược Thần đúng là cắm phập vào thân cây, nàng quấn quanh một nhánh cây, xuất ra sức lực và tốc độ mà ban đầu trốn tướng quân, vô cùng hỏa tốc, nhanh chóng nhảy lên cây!
Chỉ trong chớp mắt đã đứng trên nhánh cây to khỏe, An Nhược Thần ôm cây, dùng hết sức hét chói tai.
Đứng từ trên cao, giọng lại lớn, tiếng hét kia gần như chọc thủng trời vang khắp sơn cốc.
Giải tiên sinh suýt chút nữa đã đạp hụt ngã xuống đất.
Đây là chiêu gì thế này?!
Có ai đụng đến đầu ngón tay của nàng sao? Dọa ai thế hả!
Gã đã chạy đi đượ một đoạn, ngoái đầu lại nhìn thì chẳng thấy bóng dáng An Nhược Thần đâu. Gã không hiểu được dụng ý của An Nhược Thần, định vu khống gã đánh nàng ta sao? Nếu không thì là gì đây?
Nhưng khi chạy được hai bước nữa, hắn đã biết rồi.
Hắn nghe thấy tiếng chiêng cùng tiếng hét ồn ào vang dội, như đang hưởng ứng lại tiếng thét đinh tai của An Nhược Thần.
Trần Khuê dẫn chúng thôn dân, Nhị Ngưu và mẹ hắn cũng dẫn theo một nhóm phụ nữ, điều động toàn bộ bao vây Tú sơn. Tiếng hét của An Nhược Thần truyền đến, Trần Khuê dùng sức gõ chiêng, lớn tiếng kêu: “Xảy ra chuyện rồi xảy ra chuyện rồi, có chó sói, các bà con, có chó sói thật rồi, quản con cho kỹ, nhớ chú ý an toàn.”
Gõ chiêng một cái, lập tức bốn phương tám hướng đồng loạt gõ chiêng theo.
Tiếng gõ liên miên không ngứt, tiến dần lên núi. Gõ một tiếng, đi về phía đông. Gõ hai tiếng, đi về phía tây. Ba tiếng hướng nam, bốn tiếng hướng bắc. Nơi nào phát hiện tình huống thì gõ chiêng báo tin. Mọi người lăm lẹ cuốc xẻng gậy gộc, dao bổ củi và thêm ngọn đuốc, xếp tổ xong là bắt đầu xuất phát lên núi.
Mông Giai Nguyệt cũng nghe thấy động tĩnh, xuống xe ngựa nhìn ra xa, thấy thôn dân hành động đánh bọc lên núi rất có tổ chức lần lượt, quả thật trợn mắt há mồm. Lấy chiêng thay mặt trống, nếu mọi người đeo theo cờ nữa thì sẽ thành quân đội.
Lục đại nương chạy về phía Mông Giai Nguyệt, thi lễ rồi vội vàng nói: “Phu nhân, thôn dân bảo, có thể trên núi có chó sói. Mọi người đều đi đuổi sói cả rồi. Phu nhân mau về lại xe ngựa đi, chú ý an toàn.”
Mông Giai Nguyệt thoáng thấy có người cầm đuốc, giữa ban ngày ban mặt, xem ra dùng đuốc để đuổi sói rồi. “Đã có người đi báo quan chưa?”
“Đi rồi ạ. Đã có thôn dân thúc ngựa vào thành rồi.” Lục đại nương trả lời. Đội người của Trần Khuê lên núi trước, cách chỗ của An Nhược Thần khá gần. Nhất định hắn nghe thấy tín hiệu nên mới gõ chiêng. Tiếng chiêng vừa vang, chứng tỏ có chuyện xảy ra, Lục đại nương liền theo kế hoạch mà làm, nhanh chóng cho người cấp tốc vào thành báo quan. Đầu tiên là báo với quân gia ở cổng thành, để bọn họ mau chóng phái người chi viện, rồi lại chạy đến nha môn bẩm báo, nói trên Tú sơn xảy ra chuyện, thái thú phu nhân còn ở dưới chân núi.
Toàn bộ đó đều là kế hoạch do An Nhược Thần soạn ra, nếu phát hiện có biến, người dẫn lên núi không đủ, sẽ để thôn dân đánh bọc Tú sơn, ngăn mật thám chạy trốn. Tiếp đó báo quan để quan phủ ra mặt bắt người. Còn nhiệm vụ của Lục đại nương là trấn an thái thú phu nhân, để bà trở thành nhân chứng quan trọng trong chuyện này. Lại có bà ở đó, chắc chắn thái thú sẽ cuống cuồng, nhất định sẽ phái người cấp tốc chạy đến.
Giải tiên sinh nghe thấy tiếng vang từ đằng xa, gã lại đổi hướng chạy, nhưng vẫn nghe thấy tiếng vang. Gã rất đỗi kinh ngạc, rốt cuộc có bao nhiêu người thế này? Thanh thế lớn thế này, định bao vây khắp núi sao? Lại cẩn thận lắng nghe, tiếng chiêng có thứ tự, hô ứng rất khớp, không giống gõ loạn.
Có vẻ như gã đã hiểu, An Nhược Thần, ngươi được lắm, định tổ chức dân binh vây quét gã sao? Trước đó không hề nhận ra chút báo hiệu nào, nửa điểm phong thanh gã cũng không nghe thấy, không nhận được bất cứ tin tình báo nào.
Giải tiên sinh không chạy nữa, đầu óc gã xoay chuyển rất nhanh, đối phương đã có chuẩn bị mà đến, bao vây khắp núi, như vậy chắc chắn gã không thể né tránh tai mắt mà âm thầm xuống núi được. An Nhược Thần còn dẫn theo người khác, bọn chúng sẽ đuổi bắt gã. Hoặc là gã nhân lúc phía sau chưa đuổi đến mà mở đường máu trốn xuống trước, hoặc là quay lại bắt An Nhược Thần, lấy nàng ta làm con tin, áp giải nàng cùng xuống núi.
Nhưng có lẽ dưới núi còn có quân lính, gã không dám đánh giá thấp tình thế.
Giải tiên sinh phi thân lên cây, quan sát tình hình. Tiếng chiêng không ngừng, tiếng người càng ngày càng gần. Giải tiên sinh thấy rõ, rất nhiều người, vô cùng nhiều, lại còn lăm lăm trong tay nào cuốc gậy gỗ rồi đao bổ củi, bọn họ nghiêm túc ư? Giải tiên sinh giận quá hóa cười. Hắn thật sự không ngờ nổi, sẽ có một ngày mình bị thôn dân đánh bọc mà bắt.
Giải tiên sinh nhanh chóng đưa ra quyết định. Gã nhảy xuống cây, hít sâu một hơi, sau đó bôi trét bùn đất lên người, sau đó bắt đầu lảo đảo chạy xuống núi. Chạy một lúc, có người phát hiện thấy gã. Gã liền vội chạy đến chỗ đối phương: “Cứu mạng, cứu mạng!”
Thôn dân kia đỡ lấy gã: “Ngươi thấy chó sói sao? Chó sói ở đâu?”
Giải tiên sinh cắn nát hàm răng, chó sói cái rắm! “Có người, có người giết người.” Gã thở hổn hển, ra vẻ kình hoàng, chỉ lên trên núi mà nói, “Giết người!”
Thôn dân thất sắc, vội la lên, “Có sơn tặc!”
Tiếng gõ chiêng dồn dập —— phát hiện có biến, ở phía đông trên núi.
Những tiếng chiêng khác rất nhanh cùng hưởng ứng.
Càng lúc càng có nhiều người đi về phía này.
Thôn dân đỡ lấy Giải tiên sinh: “Ngươi đừng sợ, bọn ta có nhiều người, toàn thôn đều đến cả rồi, không sợ sơn tặc đâu. Dưới núi cũng có người, còn cả quân lính sai gia nữa, đều ở dưới chân núi cả, đám sơn tặc không ai chạy thoát nổi đâu.”
Đúng thật là tin tốt! Giải tiên sinh lại cắn chặt răng lần nữa. Gã vờ như mệt lả mà ngã xuống, dựa vào người thôn dân kia.
Lúc này nghe thấy có người chạy tới, lớn tiếng hỏi: “Có chuyện gì thế? Chó sói ở đâu?”Những thôn dân khác bảy miệng tám lưỡi bảo có sơn tặc giết người, thế là tất cả bàn nhau nên đối đầu thế nào.
Giải tiên sinh dựng tai lên nghe, lúc này nghe thấy giọng của An Nhược Thần, nàng ta đang đi về phía bên này, cũng không biết đang cao giọng phân phó với người nào: “Báo với tất cả mọi người, phải bao vây không thể thả lỏng, mỗi một kẻ lạ mặt đều không thể bỏ qua, giam giữ trước, sau đó giải đến chỗ thái thú đại nhân để xử lý. Lúc lục soát nhớ chú ý ở các bụi cây, cả trên cây cũng không được bỏ qua.”
Bên này cũng có người nghe thấy, vậy là quay sang hỏi Giải tiên sinh: “Vị công tử này, ngươi từ đâu đến thế, sao lại ở trên núi?”
Giải tiên sinh không trả lời, gã đứng thẳng, gã nhìn An Nhược Thần.
An Nhược Thần cũng nhìn thấy gã. Nàng dừng lại, nhìn thẳng vào hắn. Rồi bất chợt nàng mỉm cười với gã.
Giải tiên sinh không lên tiếng, cũng chẳng cười gì. Lúc này An Nhược Thần trong mắt gã, là dung mạo ưa nhìn, trên mặt ung dung bình tĩnh, dáng người thon thả, tươi đẹp, nhưng lại rất có khí thế của đại tướng. Giải tiên sinh rũ mắt, vẫn là khinh thường lắm, biết là không nên khinh nàng ta, nhưng rồi vẫn khinh thường.
Những chuyện sau đó tuy loạn nhưng thực chất rất có thứ tự, chuyển biến rất nhiều, người dân thôn Vượng đều vui vẻ trò chuyện một hồi.
Đã tìm được Nhị Ngưu rồi. Đứa trẻ này chạy lung tung, leo lên cây tìm tổ chim, sau đó không tìm thấy mẹ đâu, liền lén về thôn trước định nướng chim ăn, ăn xong thì đi tìm người lớn nhận sai. Kết quả bị đứa bé trong thôn bắt gặp. Nên lúc này mới có người lên núi thông báo với thôn dân.
Trên núi không có chó sói, mà lại bắt được sơn tặc. Có ba tên sơn tặc bị quân lính tiêu diệt, một kẻ tự xưng là lão bản quán trà ở ngoài quận, từ chối không thừa nhận mình là sơn tặc nên đã bị bắt rồi, gã nói mình họ Đường tên Hiên, đến từ quận Thạch Tây huyện Vân Hà, ở đó sản xuất rất nhiều trà, gã đến quận Bình Nam là muốn tìm tiệm trà để bàn chuyện mua bán lá trà, muốn bán lá trà đến Nam Tần. Nhưng không ngờ tới đây rồi mới biết quan mậu giữa Bình Nam và Nam Tần đã đóng, thế là gã tạm ở lại huyện Phúc An, nay định đến thành Trung Lan tìm thử mấy mối làm ăn, đi ngang qua Tú sơn cảm thấy phong cảnh không tệ, thế nên mới lên núi đi dạo.
Nghe chẳng thấy có sơ hở gì, chúng thôn dân đều tin cả, lại còn nhiệt tình an ủi Đường công tử một phen.
Nhưng lại có một người hỏi: “Đường công tử, đây là lần đầu ngươi tới Tú sơn sao?”
Đường Hiên đáp: “Đúng thế. Thật sự không biết trên núi có sơn tặc. Hôm nay ta chỉ tình cờ đi ngang qua, cảm thấy cảnh sắc rất khá nên mới đi lên. Vị cô nương này có thể làm chứng, lúc ta xuống núi, chỉ có một mình thôi.”
An Nhược Thần nhướn mày, gã dám tìm nàng làm chứng sao?
Đường hiên nhìn nàng, thật sự không tin nàng ta có thể bịa được gì, chẳng lẽ không phải nàng ta nhìn thấy gã xuống núi một mình ư? Gã bổ sung nói tiếp: “Sau đó đột nhiên có sơn tặc nhảy ra giết người, ta sợ quá nên xoay người bỏ trốn. Chạy xuống dưới này, gặp được người nên kêu cứu.”
Điều này thôn dân có thể làm chứng. Mọi người lại nhiệt tình an ủi Đường công tử một phen.
Nhưng thôn dân vừa nãy mới hỏi xong lại nói: “Ngươi nói láo. Sáng sớm hôm qua ta thấy rõ ngươi từ trên núi xuống.”
Những thôn dân khác ngạc nhiên: “Trần Khuê, ngươi có thấy rõ không thế.”
“Không sai, chính là hắn ta.” Trần Khuê còn nói ra địa điểm hôm qua Đường công tử này cột ngựa giấu ngựa, chỉ ẽo người này quen thuộc chỗ này thế nào. Lập tức có thôn dân gọi người cùng đến chỗ đó kiểm tra.
An Nhược Thần lại chẳng quan tâm ngựa thế nào: “Hắn ta nói dối, nhất định là có quỷ. Bắt lại. Giải về phủ nha đợi thẩm tra kỹ.”
Lư Chính, Điền Khánh đi tới trói Đường Hiên lại. Lúc này Đường Hiên không chạy cũng không giãy dụa, gã chỉ vào An Nhược Thần mà nói: “Ngươi có thân phận gì hả, dựa vào đâu mà bắt người, Đại Tiêu chúng ta không còn vương pháp rồi hả?”
Thích diễn thật đấy, An Nhược Thần mặc kệ gã. Thôn dân cũng không tha cho, dám lừa cả bọn họ! Chỉ thẳng mặt gã mà quát: “Ngươi nói đi, vì sao lại nói dối!”
Dĩ nhiên Đường Hiên không thể nói được, một mực khăng khăng bảo nhìn nhầm. Trần Khuê phỉ nhổ vào mặt gã, nói dối cũng được, nhưng dám bêu xấu hắn nhìn nhầm à. Nói không chừng không chỉ là sơn tặc, nhất định gã ta có chuyện gì đó không thể để người ta biết, liệu có phải là mật thám không đây? Đúng đúng, mật thám cũng có vẻ giống thương nhân, cứ nghĩ đến Lưu lão bản đi, à, còn cả Lâu lão bản ở sòng bạc nữa chứ, nghe nói Từ bà mối cũng thế.
Các thôn dân bàn bạc một hồi, càng nhìn càng cảm thấy Đường Hiên giống gián điệp. Người ngoại địa lai lịch không rõ, hành tung khả nghi, nghĩ thế nào cũng trông giống mật thám. Mọi người hùng hổ khí thế bừng bừng theo sát sau vệ binh, cùng áp giải người xuống núi.
An Nhược Thần lại không xuống núi mà tiếp tục đi lên phía trên, nàng vẫn chưa quên cần kiểm tra am miếu.
Cửa am đang đóng, không có ai mở cửa. Lư Chính leo tường vào rồi mở chốt cửa sau ra, để An Nhược Thần đi vào. Am miếu này rất bình thường, quả thật bên trong không có người. Nhưng có một căn phòng ở trong trắc viện nhỏ làm An Nhược Thần để ý, có giường có bàn lại không có đồ, ở đây có ai ở rồi sao? Đường Hiên ẩn thân ở đây à? Quan hệ giữa hắn với ni cô kia là như thế nào?
An Nhược Thần đi tới phật đường, trông thấy kinh văn trên giấy hoa tiên, chữ viết kia vô cùng nhức mắt, nàng nhắm chặt hai mắt, khó nén nổi kích động trong lòng.
Cuối cùng, cuối cùng nàng cũng đã tìm được rồi.
“Trong thành Trung Lan có mật thám.”
“An Nhược Phương còn sống.”
Chính là chữ viết này đã tiết lộ những tin tức ấy.
“Lư đại ca.” An Nhược Thần xoay người lại, nhìn Lư Chính: “Làm ơn nhất định, phải tìm được chủ nhân am miếu này.”
Hôm qua Lục đại nương đi hỏi thăm về, nói là không có chỗ nào có thể băng qua Tú sơn mới đến được cả. Dưới chân Tú sơn là đại lộ đã được sửa lại, có thể đi thông đến khắp nơi, mà ngọn núi này cũng không có phong cảnh gì đặc biệt, nên trên núi mới yên tĩnh đến thế, và có thể am Tịnh Tâm vì vậy mà không muốn ai biết đến. Vậy là An Nhược Thần tìm cách, mượn cớ tìm trẻ để lên núi, rồi dùng cớ đó để vào am điều tra, nếu phát hiện bên trong am có gì đó không đúng thì lấy lý do nghi ngờ lừa bán trẻ nhỏ để bắt người trong am lại.
Chỉ cần bắt vào tay, là có cơ hội thẩm vấn.
Không muốn để lại tiếc nuối như ngày trước, không đàm phán, không dụ địch gì cả, trực tiếp bắt về!
Nhất là sau khi Hoắc tiên sinh hy sinh, bắt bất kỳ nghi phạm nào cũng đều là mấu chốt vô cùng quan trọng để phá giải câu đố. Nay tình thế đã khác, sắp khai chiến đến nơi rồi, không thể vòng vo được nữa.
An Nhược Thần tưởng tượng rất nhiều khả năng, hình dung rất nhiều cảnh tượng sẽ gặp phải, nhưng ngàn vạn lần lại chẳng thể ngờ rằng, nàng lại may mắn đến thế, trực tiếp đối mặt với gã nam nhân này.
Lần đầu tiên gặp mặt, nếu không phải gã ngồi đối diện nhã gian của nàng, lại còn để mở cửa, không phải là muốn nhân lúc nàng mở cửa mà theo dõi tình hình trong gian sao? Vào một khắc đó, An Nhược Thần nâng cao cảnh giác vô cùng, dĩ nhiên đã cảm thấy gã khả nghi. Gã tự xưng mình là khách quen của Tửu Lâu chiêu phúc, khá quen thuộc tửu lâu, nhưng tiểu nhị tửu lâu lại không ai nhớ được gã, chủ quan xung quanh cũng chẳng biết gã. Tính theo dõi gã, nhưng rồi đi mấy vòng lại mất dấu. Về sau trong thành không ai thấy tung tích của gã nữa cả. Điều này càng khiến An Nhược Thần cảm thấy nghi ngờ rất lớn.
Nay gã xuất hiện ở nơi khả nghi, lại bị phát hiện hai lần. An Nhược Thần tự nhận mình là thám tử nửa chuyên nghiệp, tất cả phán đoán của nàng đều đang mách bảo nàng rắng —— gã chính là mật thám!
“Bắt hắn lại!” An Nhược Thần lại hét lên lần nữa.
Lư Chính rút kiếm, nhưng lại xông về phía An Nhược Thần.
“Keng” một tiếng vang lên, kiếm của Lư Chính chặn lại thanh đao đang bổ về phía An Nhược Thần. Thích khách từ trên cây bên cạnh nhảy xuống.
Lập tức Giải tiên sinh xoay người bỏ chạy.
An Nhược Thần cũng chẳng màng nhìn ra sau lưng, nhấc chân đuổi theo.
“Cô nương cẩn thận.” Lư Chính la lớn, lại bị thích khách vung đao cuốn lấy.
Giải tiên sinh chạy vào trong rừng. An Nhược Thần không ngừng đuổi theo.
“Đứng lại!” An Nhược Thần lớn tiếng quát. Giải tiên sinh cũng chẳng sợ nàng, gã chạy đi một đoạn, vẫn còn dư lực quay đầu lại nhìn nàng. Trong cái nhìn kia, toát lên vẻ châm chọc và hung ác vô cùng. Tựa như đang cảnh cáo nàng đừng có đuổi theo nữa, lại như đang cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình.
Bắt gã? Dựa vào nàng ta ư? Giải tiên sinh cảm thấy nực cười. Nàng ta có người giúp, nhưng có thể được bao nhiêu chứ, rất nhanh thôi gã sẽ nấp vào trong rừng cây, nàng ta chẳng thể nào động đến một vạt áo của gã được.
An Nhược Thần phóng phi tiêu ra. Khóe mắt Giải tiên sinh nhìn thấy động tác kia của nàng, cười lớn ha hả ba tiếng, không có gan dạ, lỗ mãng vụng về. Cách xa như thế, lại nhìn đích ngắm của nàng ta, định ghim vào cây sao? Giải tiên sinh mặc kệ nàng, rảo bước nhanh hơn chạy xuống núi.
Phi tiêu của An Nhược Thần đúng là cắm phập vào thân cây, nàng quấn quanh một nhánh cây, xuất ra sức lực và tốc độ mà ban đầu trốn tướng quân, vô cùng hỏa tốc, nhanh chóng nhảy lên cây!
Chỉ trong chớp mắt đã đứng trên nhánh cây to khỏe, An Nhược Thần ôm cây, dùng hết sức hét chói tai.
Đứng từ trên cao, giọng lại lớn, tiếng hét kia gần như chọc thủng trời vang khắp sơn cốc.
Giải tiên sinh suýt chút nữa đã đạp hụt ngã xuống đất.
Đây là chiêu gì thế này?!
Có ai đụng đến đầu ngón tay của nàng sao? Dọa ai thế hả!
Gã đã chạy đi đượ một đoạn, ngoái đầu lại nhìn thì chẳng thấy bóng dáng An Nhược Thần đâu. Gã không hiểu được dụng ý của An Nhược Thần, định vu khống gã đánh nàng ta sao? Nếu không thì là gì đây?
Nhưng khi chạy được hai bước nữa, hắn đã biết rồi.
Hắn nghe thấy tiếng chiêng cùng tiếng hét ồn ào vang dội, như đang hưởng ứng lại tiếng thét đinh tai của An Nhược Thần.
Trần Khuê dẫn chúng thôn dân, Nhị Ngưu và mẹ hắn cũng dẫn theo một nhóm phụ nữ, điều động toàn bộ bao vây Tú sơn. Tiếng hét của An Nhược Thần truyền đến, Trần Khuê dùng sức gõ chiêng, lớn tiếng kêu: “Xảy ra chuyện rồi xảy ra chuyện rồi, có chó sói, các bà con, có chó sói thật rồi, quản con cho kỹ, nhớ chú ý an toàn.”
Gõ chiêng một cái, lập tức bốn phương tám hướng đồng loạt gõ chiêng theo.
Tiếng gõ liên miên không ngứt, tiến dần lên núi. Gõ một tiếng, đi về phía đông. Gõ hai tiếng, đi về phía tây. Ba tiếng hướng nam, bốn tiếng hướng bắc. Nơi nào phát hiện tình huống thì gõ chiêng báo tin. Mọi người lăm lẹ cuốc xẻng gậy gộc, dao bổ củi và thêm ngọn đuốc, xếp tổ xong là bắt đầu xuất phát lên núi.
Mông Giai Nguyệt cũng nghe thấy động tĩnh, xuống xe ngựa nhìn ra xa, thấy thôn dân hành động đánh bọc lên núi rất có tổ chức lần lượt, quả thật trợn mắt há mồm. Lấy chiêng thay mặt trống, nếu mọi người đeo theo cờ nữa thì sẽ thành quân đội.
Lục đại nương chạy về phía Mông Giai Nguyệt, thi lễ rồi vội vàng nói: “Phu nhân, thôn dân bảo, có thể trên núi có chó sói. Mọi người đều đi đuổi sói cả rồi. Phu nhân mau về lại xe ngựa đi, chú ý an toàn.”
Mông Giai Nguyệt thoáng thấy có người cầm đuốc, giữa ban ngày ban mặt, xem ra dùng đuốc để đuổi sói rồi. “Đã có người đi báo quan chưa?”
“Đi rồi ạ. Đã có thôn dân thúc ngựa vào thành rồi.” Lục đại nương trả lời. Đội người của Trần Khuê lên núi trước, cách chỗ của An Nhược Thần khá gần. Nhất định hắn nghe thấy tín hiệu nên mới gõ chiêng. Tiếng chiêng vừa vang, chứng tỏ có chuyện xảy ra, Lục đại nương liền theo kế hoạch mà làm, nhanh chóng cho người cấp tốc vào thành báo quan. Đầu tiên là báo với quân gia ở cổng thành, để bọn họ mau chóng phái người chi viện, rồi lại chạy đến nha môn bẩm báo, nói trên Tú sơn xảy ra chuyện, thái thú phu nhân còn ở dưới chân núi.
Toàn bộ đó đều là kế hoạch do An Nhược Thần soạn ra, nếu phát hiện có biến, người dẫn lên núi không đủ, sẽ để thôn dân đánh bọc Tú sơn, ngăn mật thám chạy trốn. Tiếp đó báo quan để quan phủ ra mặt bắt người. Còn nhiệm vụ của Lục đại nương là trấn an thái thú phu nhân, để bà trở thành nhân chứng quan trọng trong chuyện này. Lại có bà ở đó, chắc chắn thái thú sẽ cuống cuồng, nhất định sẽ phái người cấp tốc chạy đến.
Giải tiên sinh nghe thấy tiếng vang từ đằng xa, gã lại đổi hướng chạy, nhưng vẫn nghe thấy tiếng vang. Gã rất đỗi kinh ngạc, rốt cuộc có bao nhiêu người thế này? Thanh thế lớn thế này, định bao vây khắp núi sao? Lại cẩn thận lắng nghe, tiếng chiêng có thứ tự, hô ứng rất khớp, không giống gõ loạn.
Có vẻ như gã đã hiểu, An Nhược Thần, ngươi được lắm, định tổ chức dân binh vây quét gã sao? Trước đó không hề nhận ra chút báo hiệu nào, nửa điểm phong thanh gã cũng không nghe thấy, không nhận được bất cứ tin tình báo nào.
Giải tiên sinh không chạy nữa, đầu óc gã xoay chuyển rất nhanh, đối phương đã có chuẩn bị mà đến, bao vây khắp núi, như vậy chắc chắn gã không thể né tránh tai mắt mà âm thầm xuống núi được. An Nhược Thần còn dẫn theo người khác, bọn chúng sẽ đuổi bắt gã. Hoặc là gã nhân lúc phía sau chưa đuổi đến mà mở đường máu trốn xuống trước, hoặc là quay lại bắt An Nhược Thần, lấy nàng ta làm con tin, áp giải nàng cùng xuống núi.
Nhưng có lẽ dưới núi còn có quân lính, gã không dám đánh giá thấp tình thế.
Giải tiên sinh phi thân lên cây, quan sát tình hình. Tiếng chiêng không ngừng, tiếng người càng ngày càng gần. Giải tiên sinh thấy rõ, rất nhiều người, vô cùng nhiều, lại còn lăm lăm trong tay nào cuốc gậy gỗ rồi đao bổ củi, bọn họ nghiêm túc ư? Giải tiên sinh giận quá hóa cười. Hắn thật sự không ngờ nổi, sẽ có một ngày mình bị thôn dân đánh bọc mà bắt.
Giải tiên sinh nhanh chóng đưa ra quyết định. Gã nhảy xuống cây, hít sâu một hơi, sau đó bôi trét bùn đất lên người, sau đó bắt đầu lảo đảo chạy xuống núi. Chạy một lúc, có người phát hiện thấy gã. Gã liền vội chạy đến chỗ đối phương: “Cứu mạng, cứu mạng!”
Thôn dân kia đỡ lấy gã: “Ngươi thấy chó sói sao? Chó sói ở đâu?”
Giải tiên sinh cắn nát hàm răng, chó sói cái rắm! “Có người, có người giết người.” Gã thở hổn hển, ra vẻ kình hoàng, chỉ lên trên núi mà nói, “Giết người!”
Thôn dân thất sắc, vội la lên, “Có sơn tặc!”
Tiếng gõ chiêng dồn dập —— phát hiện có biến, ở phía đông trên núi.
Những tiếng chiêng khác rất nhanh cùng hưởng ứng.
Càng lúc càng có nhiều người đi về phía này.
Thôn dân đỡ lấy Giải tiên sinh: “Ngươi đừng sợ, bọn ta có nhiều người, toàn thôn đều đến cả rồi, không sợ sơn tặc đâu. Dưới núi cũng có người, còn cả quân lính sai gia nữa, đều ở dưới chân núi cả, đám sơn tặc không ai chạy thoát nổi đâu.”
Đúng thật là tin tốt! Giải tiên sinh lại cắn chặt răng lần nữa. Gã vờ như mệt lả mà ngã xuống, dựa vào người thôn dân kia.
Lúc này nghe thấy có người chạy tới, lớn tiếng hỏi: “Có chuyện gì thế? Chó sói ở đâu?”Những thôn dân khác bảy miệng tám lưỡi bảo có sơn tặc giết người, thế là tất cả bàn nhau nên đối đầu thế nào.
Giải tiên sinh dựng tai lên nghe, lúc này nghe thấy giọng của An Nhược Thần, nàng ta đang đi về phía bên này, cũng không biết đang cao giọng phân phó với người nào: “Báo với tất cả mọi người, phải bao vây không thể thả lỏng, mỗi một kẻ lạ mặt đều không thể bỏ qua, giam giữ trước, sau đó giải đến chỗ thái thú đại nhân để xử lý. Lúc lục soát nhớ chú ý ở các bụi cây, cả trên cây cũng không được bỏ qua.”
Bên này cũng có người nghe thấy, vậy là quay sang hỏi Giải tiên sinh: “Vị công tử này, ngươi từ đâu đến thế, sao lại ở trên núi?”
Giải tiên sinh không trả lời, gã đứng thẳng, gã nhìn An Nhược Thần.
An Nhược Thần cũng nhìn thấy gã. Nàng dừng lại, nhìn thẳng vào hắn. Rồi bất chợt nàng mỉm cười với gã.
Giải tiên sinh không lên tiếng, cũng chẳng cười gì. Lúc này An Nhược Thần trong mắt gã, là dung mạo ưa nhìn, trên mặt ung dung bình tĩnh, dáng người thon thả, tươi đẹp, nhưng lại rất có khí thế của đại tướng. Giải tiên sinh rũ mắt, vẫn là khinh thường lắm, biết là không nên khinh nàng ta, nhưng rồi vẫn khinh thường.
Những chuyện sau đó tuy loạn nhưng thực chất rất có thứ tự, chuyển biến rất nhiều, người dân thôn Vượng đều vui vẻ trò chuyện một hồi.
Đã tìm được Nhị Ngưu rồi. Đứa trẻ này chạy lung tung, leo lên cây tìm tổ chim, sau đó không tìm thấy mẹ đâu, liền lén về thôn trước định nướng chim ăn, ăn xong thì đi tìm người lớn nhận sai. Kết quả bị đứa bé trong thôn bắt gặp. Nên lúc này mới có người lên núi thông báo với thôn dân.
Trên núi không có chó sói, mà lại bắt được sơn tặc. Có ba tên sơn tặc bị quân lính tiêu diệt, một kẻ tự xưng là lão bản quán trà ở ngoài quận, từ chối không thừa nhận mình là sơn tặc nên đã bị bắt rồi, gã nói mình họ Đường tên Hiên, đến từ quận Thạch Tây huyện Vân Hà, ở đó sản xuất rất nhiều trà, gã đến quận Bình Nam là muốn tìm tiệm trà để bàn chuyện mua bán lá trà, muốn bán lá trà đến Nam Tần. Nhưng không ngờ tới đây rồi mới biết quan mậu giữa Bình Nam và Nam Tần đã đóng, thế là gã tạm ở lại huyện Phúc An, nay định đến thành Trung Lan tìm thử mấy mối làm ăn, đi ngang qua Tú sơn cảm thấy phong cảnh không tệ, thế nên mới lên núi đi dạo.
Nghe chẳng thấy có sơ hở gì, chúng thôn dân đều tin cả, lại còn nhiệt tình an ủi Đường công tử một phen.
Nhưng lại có một người hỏi: “Đường công tử, đây là lần đầu ngươi tới Tú sơn sao?”
Đường Hiên đáp: “Đúng thế. Thật sự không biết trên núi có sơn tặc. Hôm nay ta chỉ tình cờ đi ngang qua, cảm thấy cảnh sắc rất khá nên mới đi lên. Vị cô nương này có thể làm chứng, lúc ta xuống núi, chỉ có một mình thôi.”
An Nhược Thần nhướn mày, gã dám tìm nàng làm chứng sao?
Đường hiên nhìn nàng, thật sự không tin nàng ta có thể bịa được gì, chẳng lẽ không phải nàng ta nhìn thấy gã xuống núi một mình ư? Gã bổ sung nói tiếp: “Sau đó đột nhiên có sơn tặc nhảy ra giết người, ta sợ quá nên xoay người bỏ trốn. Chạy xuống dưới này, gặp được người nên kêu cứu.”
Điều này thôn dân có thể làm chứng. Mọi người lại nhiệt tình an ủi Đường công tử một phen.
Nhưng thôn dân vừa nãy mới hỏi xong lại nói: “Ngươi nói láo. Sáng sớm hôm qua ta thấy rõ ngươi từ trên núi xuống.”
Những thôn dân khác ngạc nhiên: “Trần Khuê, ngươi có thấy rõ không thế.”
“Không sai, chính là hắn ta.” Trần Khuê còn nói ra địa điểm hôm qua Đường công tử này cột ngựa giấu ngựa, chỉ ẽo người này quen thuộc chỗ này thế nào. Lập tức có thôn dân gọi người cùng đến chỗ đó kiểm tra.
An Nhược Thần lại chẳng quan tâm ngựa thế nào: “Hắn ta nói dối, nhất định là có quỷ. Bắt lại. Giải về phủ nha đợi thẩm tra kỹ.”
Lư Chính, Điền Khánh đi tới trói Đường Hiên lại. Lúc này Đường Hiên không chạy cũng không giãy dụa, gã chỉ vào An Nhược Thần mà nói: “Ngươi có thân phận gì hả, dựa vào đâu mà bắt người, Đại Tiêu chúng ta không còn vương pháp rồi hả?”
Thích diễn thật đấy, An Nhược Thần mặc kệ gã. Thôn dân cũng không tha cho, dám lừa cả bọn họ! Chỉ thẳng mặt gã mà quát: “Ngươi nói đi, vì sao lại nói dối!”
Dĩ nhiên Đường Hiên không thể nói được, một mực khăng khăng bảo nhìn nhầm. Trần Khuê phỉ nhổ vào mặt gã, nói dối cũng được, nhưng dám bêu xấu hắn nhìn nhầm à. Nói không chừng không chỉ là sơn tặc, nhất định gã ta có chuyện gì đó không thể để người ta biết, liệu có phải là mật thám không đây? Đúng đúng, mật thám cũng có vẻ giống thương nhân, cứ nghĩ đến Lưu lão bản đi, à, còn cả Lâu lão bản ở sòng bạc nữa chứ, nghe nói Từ bà mối cũng thế.
Các thôn dân bàn bạc một hồi, càng nhìn càng cảm thấy Đường Hiên giống gián điệp. Người ngoại địa lai lịch không rõ, hành tung khả nghi, nghĩ thế nào cũng trông giống mật thám. Mọi người hùng hổ khí thế bừng bừng theo sát sau vệ binh, cùng áp giải người xuống núi.
An Nhược Thần lại không xuống núi mà tiếp tục đi lên phía trên, nàng vẫn chưa quên cần kiểm tra am miếu.
Cửa am đang đóng, không có ai mở cửa. Lư Chính leo tường vào rồi mở chốt cửa sau ra, để An Nhược Thần đi vào. Am miếu này rất bình thường, quả thật bên trong không có người. Nhưng có một căn phòng ở trong trắc viện nhỏ làm An Nhược Thần để ý, có giường có bàn lại không có đồ, ở đây có ai ở rồi sao? Đường Hiên ẩn thân ở đây à? Quan hệ giữa hắn với ni cô kia là như thế nào?
An Nhược Thần đi tới phật đường, trông thấy kinh văn trên giấy hoa tiên, chữ viết kia vô cùng nhức mắt, nàng nhắm chặt hai mắt, khó nén nổi kích động trong lòng.
Cuối cùng, cuối cùng nàng cũng đã tìm được rồi.
“Trong thành Trung Lan có mật thám.”
“An Nhược Phương còn sống.”
Chính là chữ viết này đã tiết lộ những tin tức ấy.
“Lư đại ca.” An Nhược Thần xoay người lại, nhìn Lư Chính: “Làm ơn nhất định, phải tìm được chủ nhân am miếu này.”
Danh sách chương