Lâm Trầm cả người cứng đờ, y lập tức hiểu đó là thuốc gì nhưng rồi vẫn không chút phản kháng, chậm rãi nhắm mắt tựa vào ngực Lý Phượng Lai.

Lý Phượng Lai nhìn bộ dạng vâng lời này của y cả người cũng nóng lên theo, hệt như chính mình cũng ăn phải xuân dược. Nhưng tức giận trong lòng hắn vẫn chưa tan, chỉ phải cắn răng nhẫn nại mà ôm người trở vào trong khoang thuyền.

Cánh tay Lâm Trầm vẫn đang đổ máu.

Lý Phượng Lai nhẹ nhàng băng bó vết thương giúp y trước rồi mới trừng mắt, lạnh lùng nói, “Ngươi tự cởi y phục.”

Lâm Trầm kinh ngạc, ngây ra không kịp phản ứng.

“Thế nào? Nghe không hiểu sao?” Lý Phượng Lai cúi đầu gặm môi y, tà khí cười, “Nhanh một chút, ta cũng không có nhẫn nại đâu.”

Mặt Lâm Trầm càng đỏ rực.

Ngón tay y hơi phát run, siết chặt buông lỏng rồi lại siết chặt, ánh nước trong mắt lấp loáng nhưng rốt cuộc vẫn chậm chạp tháo mở nút thắt theo ý Lý Phượng Lai.

Lý Phượng Lai một tay chống cằm, một tay siết quạt, híp mắt ngắm Lâm Trầm. Y phục y còn chưa cởi hết hắn đã cảm thấy cả người khô nóng, đành phải xòe quạt che khuất một bên mặt khàn giọng nói, “Cũng được rồi. Tiếp theo… tự mình sờ cho ta xem đi.”

Lâm Trầm đột ngột cứng đờ.

Nếu Lý Phượng Lai muốn trả thù, y nguyện ý nằm yên mặc hắn nhục nhã, nhưng loại chuyện này bảo y làm sao làm được? Lúc này dược tính đã hoàn toàn phát tác, Lâm Trầm cảm giác trong cơ thể như bị châm lửa, hơi nóng cuồn cuộn mãnh liệt kéo đến cơ hồ nuốt chửng cả lý trí. Nhưng y kiên trì không làm theo lời Lý Phượng Lai, hơi nhắm mắt cọ xát y phục đã tán loạn, cắn môi chịu đựng tra tấn.

Lý Phượng Lai nhìn không nổi nữa, rốt cuộc nghiêng người tới hôn hai má Lâm Trầm, trầm giọng nói, “Ngay cả việc này cũng không làm được? Không sao, để ta dạy ngươi.”

Nói xong liền nhẹ nhàng cầm tay Lâm Trầm xoa lên điểm đỏ bừng trước ngực y, còn chính mình cúi đầu hé miệng liếm cắn một điểm nhỏ khác.

“A……”

Lâm Trầm không kềm được kêu ra tiếng.

Vẫn biết không nên đắm chìm trong đó, nhưng y lại không cách nào khống chế được tình triều trong cơ thể. Tay phải bị Lý Phượng Lai kẹp chặt đi vuốt ve chính mình từ ngực xuống bụng từng chút một, rồi lại bị buộc cầm lấy hạ thân đã bắt đầu ngẩng đầu.

“Đừng…” Lâm Trầm ra sức giãy giụa, thanh âm cũng mang theo nức nở.

Lý Phượng Lai rất thích dáng vẻ động tình của y, vừa hôn lướt lên gương mặt ửng đỏ, vừa nắm tay y xoa nắn cao thấp.

Lâm Trầm ban đầu còn muốn giãy ra nhưng sau đó dần bị dục vọng khống chế, chủ động vặn vẹo thắt lưng phối hợp với động tác của Lý Phượng Lai. Trong tay cầm vật nóng như lửa, tiếng ma sát dâm mĩ truyền đến bên tai không ngừng tra tấn tinh thần y.

Vừa ngọt ngào vừa đau khổ.

Không bao lâu sau, Lâm Trầm cảm giác máu toàn thân như đều đổ về hạ thân, trước mắt đột nhiên chói lòa, kêu một tiếng liền phát tiết ra trong lòng bàn tay mình.

Những ngón tay phủ đầy chất lỏng dính dớp.

Lâm Trầm há miệng thở dốc, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, không còn nghĩ được gì nữa.

Lý Phượng Lai kéo tay y đưa lên miệng từ tốn liếm sạch sẽ, sau đó mới nhoẻn miệng cười, lưu manh hỏi, “Thế nào? Thoải mái hay không? Có muốn thử cái khác hay không?”

Nói rồi nhẹ nhàng nâng chân Lâm Trầm lên, đẩy ngón tay vào mật huyệt mà không hề báo trước.

Rõ ràng nên cảm thấy đau đớn, nhưng vì có lẽ xuân dược, Lâm Trầm lại vô thức co rút dũng đạo, siết chặt lấy dị vật đang xâm nhập bên trong mình.

Lý Phượng Lai tươi cười đầy mặt, ngón tay quấy quá bên trong một lúc liền rút ra ngoài, một lần nữa hôn lên môi Lâm Trầm, thì thầm, “Kiểu bình thường có vẻ không có gì thú vị, chi bằng lần này thử một thứ khác xem sao?”

Lâm Trầm không biết hắn đang nói cái gì, cố mở to hai mắt mới thấy Lý Phượng Lai đang ngắm nghía cây quạt trong tay.

Chẳng lẽ hắn muốn…?

“Đừng!” Lâm Trầm như ngừng thở, lập tức giãy giụa muốn trốn.

Lý Phượng Lai đã sớm ghì chặt thắt lưng y, càng mở rộng đôi chân thon dài của người dưới thân, ác liệt nhếch môi, thong thả đong đưa quạt trong tay.

Lâm Trầm biết đã vô phương, đành nhắm mắt cắn răng nhẫn nại.

Lát sau, vật cứng nóng rực chờ sẵn ngoài huyệt khẩu mềm mại một đường trượt vào.

Tim Lâm Trầm như rơi xuống vực, tinh thần rã rời mở mắt ra.

Lý Phượng Lai rong ruổi trên thân thể y, vừa cười vừa cất giọng thấp nói, “Ta chẳng qua chỉ đùa với ngươi thôi, vậy cũng tin? Thật là đáng yêu.”

Nói đoạn lại rải xuống thân thể Lâm Trầm một chuỗi hôn dài.

Lâm Trầm đã sớm không nghe rõ Lý Phượng Lai đang nói gì, hai chân vô thức quấn lấy thắt lưng đối phương, không ngừng gọi tên hắn.

Lý Phượng Lai đương nhiên đắc ý vô vàn, hạ thân càng ra sức ra vào, đến đến đi đi đều chạm vào điểm mẫn cảm của Lâm Trầm khiến y mê loạn ngâm nga không dứt.

Đang lúc chín nồng, Lý Phượng Lai lại đột nhiên dừng động tác, cố nén dục vọng bừng bừng, cúi xuống gặm lên cổ Lâm Trầm, hỏi, “Ta hầu hạ ngươi có thích hay không?”

“Ân… ” Lâm Trầm nâng nâng thắt lưng, mặt đỏ bừng nhưng không thể không thấp giọng đáp, “Nhanh chút……”

“Vậy sau này có nghe lời ta hay không?”

“… Ân, tất cả đều nghe theo ngươi.”

“Tốt.” Lý Phượng Lai nhấm nháp tai y, lại nói, “Ngươi không tin ta thích ngươi cũng không sao, nhưng lần sau nếu ngươi còn dám tự tổn thương mình, ta sẽ phạt ngươi như thế này, hiểu chưa?”

Lâm Trầm dùng sức gật đầu, trên mắt còn đọng nước mắt ướt át.

Lúc này Lý Phượng Lai mới thấy mỹ mãn, tiếp tục ra vào trong y càng mãnh liệt hơn trước.

Lâm Trầm cảm thấy hạ thân ê ẩm tê dại, ngoài đau đớn còn có một loại khoái cảm kỳ dị không ngừng kéo đến, khiến hạ thân y đã xuất một lần lại đứng thẳng lên lần nữa.

Lý Phượng Lai nhìn thấy, vươn tay đùa bỡn khiêu khích khiến Lâm Trầm run rẩy hai chân, bạch trọc rất nhanh lại tiết ra, dũng đạo mềm mại cũng đồng thời co rút lại.

“A… haa……” Cổ họng Lâm Trầm sớm đã nghẹn lại, giờ phút này yếu ớt phát ra thanh âm mềm nhũn đáng yêu.

Lý Phượng Lai nghe mà trong lòng rung động, rốt cuộc không cầm giữ được nữa, sau vài cú trượt đã mãnh liệt xuất ra trong cơ thể Lâm Trầm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện