Trừ khi ta chết, bằng không, ta tuyệt không thể buông bàn tay này.

Từng chữ từng câu còn văng vẳng bên tai.

Dù đã cách mấy tháng, Lý Phượng Lai vẫn nhớ như in vẻ mặt của Lâm Trầm lúc nói những lời này. Ánh mắt sâu thẳm ghim chặt trên người hắn như chất chứa tình ý vô hạn, điên cuồng mà tuyệt vọng.

Khi đó hắn đã cho đấy chỉ là một câu đùa cợt nên chẳng để trong lòng, nhưng hắn làm sao biết được, Lâm Trầm chính là nghiêm túc. Thì ra người này hết lần này đến lần khác muốn hắn giết y, không phải vì một lòng muốn chết, mà chỉ là vì muốn buông bàn tay này ra mà thôi.

Giờ phút này được như nguyện, chẳng trách y cười đến hạnh phúc đến vậy.

Lý Phượng Lai vừa nghĩ vừa cúi xuống hôn lên môi Lâm Trầm, mãi đến khi chính miệng mình cũng nhiễm vị rỉ sắt mới nhẹ giọng nói, “Món nợ ngươi thiếu ta còn chưa trả xong đâu. Chưa gì đã muốn bỏ tay ta, sao có thể dễ dàng như thế.”

Hắn vừa dứt lời liền điểm huyệt đạo cầm máu cho Lâm Trầm rồi phân phó với Liên nhi vừa chạy đến bảo hộ, “Còn dằng dai ở đây làm cái gì? Không mau đi dùng bồ câu đưa tin tìm Tiểu Đoạn lại đây cứu người!”

“A? Quy củ của Đoạn thần y rất nghiêm, tuyệt đối không thể tùy tiện xuống núi……”

“Lấy cái này tìm gã.” Lý Phượng Lai nóng nảy đá quạt giấy trên mặt đất tới, nói, “Nói với gã, nếu dám không đến, ta đây lập tức phóng hỏa đốt trụi quả núi rách nát của gã.”

“Dạ.” Liên nhi đi theo Lý Phượng Lai nhiều năm, rất hiếm khi thấy hắn nghiêm khắc như vậy, vội nhặt quạt trên đất lĩnh mệnh lui xuống.

Lý Phượng Lai cũng không nhàn, hắn ôm Lâm Trầm đã mơ hồ đặt lên giường sau đó lao ra cửa tìm đại phu.

Cũng may y quán ngay gần đó, căn cơ võ công của Lâm Trầm lại tốt, sau khi băng bó vết thương xong tạm thời không nguy hiểm tính mạng. Nhưng dù sao cũng chảy nhiều máu nên y vẫn còn hôn mê, nếu có ngẫu nhiên mê sảng cũng chỉ không ngừng lặp lại một cái tên, Lý Phượng Lai Lý Phượng Lai Lý Phượng Lai……

Lý Phượng Lai ở bên cạnh nghe thấy rõ ràng. Nếu là lúc bình thường chắc chắn hắn đã đắc ý dào dạt phẩy quạt cảm thán mình sức quyến rũ vô biên, nhưng lúc này chỉ hận không thể phong kín hai tai.

Chẳng qua chỉ bị chút thương, chảy chút máu, có gì đáng nói đâu? Nhưng vì sao lại hại hắn tâm phiền ý loạn? Lý Phượng Lai càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, hai tay lại vô thức vươn ra cẩn thận cầm tay Lâm Trầm, nhẹ nhàng đáp, “Ngoan, ta ở đây.”

Hắn bị Lâm Trầm nhốt suốt ba năm, nếu không áp chế ngược lại, làm sao có thể cam tâm?

Đợi đến lúc chạng vạng, thần y Đoạn Kì cả người gió bụi rốt cuộc cũng đến nơi, chỉ liếc nhìn  Lâm Trầm hôn mê bất tỉnh liền đạp Lý Phượng Lai ra ngoài cửa, nhốt mình trong phòng cứu người.

Lý Phượng Lai nghĩ gã đã mang danh thần y hẳn sẽ rất nhanh có thể cứu tỉnh người kia, ai biết phải si ngốc đợi một đêm ngoài cửa, mãi đến khi hôm sau trời sáng rỡ mới thấy Đoạn Kì dài mặt bước ra cửa.

Lý Phượng Lai vội nghênh đón hỏi, “Cứu được không? Y có gặp nguy hiểm không?”

“Ngươi nói coi?” Đoạn Kì trừng hắn một cái, trưng ra bộ mặt cá chết.

Lý Phượng Lai tâm như rơi xuống đáy cốc, đầu ngón tay bắt đầu run run, buột miệng nói, “Nếu ngươi không cứu được, ta lập tức đi phóng hỏa.”

“Ngươi đối xử với thanh mai trúc mã từng cứu ngươi vô số lần bằng thái độ này sao?” Đoạn Kì nhấc chân đá hắn một cái, lạnh lùng nói, “Chẳng qua chỉ bị thương một tí làm sao chết người được? Chết được mới lạ đó. Lần sau gặp loại chuyện này làm ơn kiếm đại một tên đại phu thường thường giùm ta, xin ngươi đừng tới tìm thần y ta nữa, đỡ khiến người ta cười rụng răng.”

Lý Phượng Lai thấy gã nói nhẹ nhàng bâng quơ vậy mới biết Lâm Trầm đã bình an vô sự, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, mặt mày rạng lên, khôi phục lại bộ dạng cợt nhả nói, “Có thần y đỉnh đỉnh đại danh như ngươi ra trận ta mới an tâm a.”

Đoạn Kì vẫn lạnh lùng như cũ nói, “Ngươi cũng có thích người trong phòng đâu, có gì phải lo?”

Lý Phượng Lai ngẩn ra một chút, mắt phượng hơi nheo lại, cười hỏi, “Làm sao ngươi biết ta không thích y?”

“Ta với ngươi cùng nhau lớn lên, chẳng lẽ còn không rõ tính ngươi sao? Người ta càng không để ngươi trong mắt, ngươi càng đeo đuổi không buông, trái lại kẻ một lòng yêu ngươi, ngươi nhất định không buồn liếc mắt.” Gã dừng lại hừ lạnh một tiếng mới nói tiếp, “Người trong phòng bị ngươi mê hoặc thần hồn điên đảo, chắc chắn là không lọt nổi vào mắt ngươi.”

“Nói bậy gì đó? Ta mới không phải vậy……”

” ‘Không’ sao? Vừa thấy mỹ nhân vừa ý sẽ muốn trêu ghẹo, chờ đối phương thật sự thích ngươi, ngươi lại đột nhiên mất hứng thú, quay lưng đi tìm người mới ── Lý Phượng Lai phong lưu tiêu sái, chẳng phải chính là cái loại đức-hạnh này sao?”

Lý Phượng Lai bị gã nói đến cứng miệng, nhất thời không thể phản bác, chỉ biết mở quạt chậm rãi phẩy như có chút đăm chiêu.

Trước đây rất lâu Lục Cảnh dường như cũng từng nói những lời không khác thế này.

Người đó nói hắn cũng không phải thật lòng, là không chiếm được, nên mới theo mãi không buông.

Ây, trước đây tuy hắn có phong lưu hoa tâm một chút, nhưng cũng không đến nỗi tệ hại đến mức đó chứ?

Lý Phượng Lai nghĩ không ra nên cũng mặc kệ không nghĩ sâu thêm, chỉ thuận miệng cảm ơn Đoạn Kì rồi đẩy cửa vào xem tình hình Lâm Trầm. Vừa nhìn đến đã thấy khuôn mặt tái nhợt đó lẳng lặng nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt ngủ say.

Thế là tiến lên vài bước, bất tri bất giác lại vươn tay nắm chặt tay trái Lâm Trầm, nhẹ nhàng vuốt lên vết thương trên đó. Lát sau mới hồi thần rồi thầm buồn cười.

Sao cứ hở ra là muốn đi cầm tay người này?

Chẳng lẽ còn sợ y chạy nữa sao?

Trong lòng Lý Phượng Lai dù nghĩ vậy nhưng buông tay ra thì lại tiếc, thế là cứ giữ tư thế như vậy ngồi xuống bên giường, chăm chú ngắm Lâm Trầm. Hắn vốn một đêm không ngủ đã thật sự mệt mỏi, lúc này bắt đầu ngáp liên tục, không bao lâu sau đã ghé vào đầu giường ngủ.

Lúc tỉnh táo lại, dường như đã qua một ngày.

Vừa đúng lúc mặt trời xuống núi, nắng chiều ngoài cửa sổ tỏa khắp, trong phòng cũng như được phủ một lớp bụi vàng nhạt mông lung. Lâm Trầm đã sớm tỉnh, y tựa mình ngồi trên giường nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ đến xuất thần.

Lúc đó lòng Lý Phượng Lai chợt hoảng hốt, không kềm được lên tiếng gọi, “Lâm Trầm.”

Lâm Trầm quay đầu sang, môi mắt nhẹ cong, khẽ cười với hắn.

Ánh sáng mờ dịu ánh lên sườn mặt thanh tú, dường như còn phảng phất chút ngượng ngùng, không khác chi dáng vẻ lần đầu gặp mặt.

###########

Tác giả nói:

Về sau không có ngược, tất cả đều là ngọt ngào ngọt ngào ngọt ngào……

Đột nhiên cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện