Khi Lâm Trầm ra khỏi phòng đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Y vừa mở cửa đã thấy đệ đệ Lâm Dược lao tới ôm chặt lấy thắt lưng hỏi, “Đại ca, huynh không sao chứ?”

Lâm Trầm giật mình, mỉm cười.”Ta vẫn ổn, có thể xảy ra việc gì?”

“Thật sao?” Lâm Dược vừa hỏi vừa cẩn thận quan sát sắc mặt y nói, “Đêm qua ngươi thất hồn lạc phách trở về, còn vung kiếm đập phá gì đó hù chết ta.”

Lâm Trầm mặt sượng trân nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường, vẫn mỉm cười, “Ngày hôm qua chỉ là tâm tình không tốt, hiện tại đã không sao rồi.”

Nói rồi vươn tay xoa hai gò má Lâm Dược, đầu ngón tay lạnh lẽo.

Lâm Dược lòng chợt động, không kềm được hỏi lại lần nữa, “Thật sự không có việc gì?”

“Đương nhiên.” Lâm Trầm chậm rãi nâng khóe miệng, nụ cười mềm nhẹ ấm áp, ôn nhu nói, “Chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.”

Lâm Dược nghe xong ngây người một chút, sau lưng chợt lạnh.

Đại ca từ nhỏ vẫn là tính cách ôn hoà hồn hậu, dù bị người khác khi dễ cũng quen yên lặng nhẫn nhịn không hé răng. Nhưng lần này, tựa hồ có chút kì lạ.

Rõ ràng vẫn nét cười nhàn nhạt ôn nhu quen thuộc đó, nhưng trong mắt Lâm Dược bỗng trở nên… vô cùng xa lạ.

Lâm Trầm cũng không biết tâm tư đệ đệ, chỉ cười cười hàn huyên vài câu, nếm qua loa điểm tâm liền nhanh chóng ra ngoài.

Y lại tìm Lý Phượng Lai.

Trải qua sự việc hôm qua, nếu là kẻ khác lòng chắc đã sớm nguội lạnh, nhưng tâm tư Lâm Trầm vẫn không chết.

Lý Phượng Lai từng nói, không thể chiếm được sẽ dứt khoát hủy đi. Lâm Trầm y không như vậy. Biết rõ cầu không được, cũng phải dùng hết thủ đoạn trói buộc ái nhân bên mình.

Từ nay về sau, mãi không chia lìa.

Lâm Trầm biết Lý Phượng Lai vì tình thương tâm nhất định đang trốn đâu đó uống rượu, lập tức đi về phía thanh lâu, không bao lâu đã tìm được kẻ nào đó đang say như chết.

Ngược lại Lý Phượng Lai trông thấy gương mặt mang cười của y liền ngốc trệ, miệng đầy mùi rượu có chút lắp bắp hỏi, “Ngươi… sao lại……”

Vừa nói vừa nâng tay đi ôm lấy hai má Lâm Trầm như muốn xác định trước mặt có phải người thật hay không.

Lâm Trầm vừa cười vừa thấp giọng nói, “Ta đến uống rượu cùng ngươi.”

“……” Lý Phượng Lai ngẩn ngơ, quạt rơi xuống cũng không hay, chỉ biết mở to mắt nhìn chằm chằm Lâm Trầm. Những lời lạnh nhạt hôm qua chính hắn cũng biết rất tổn thương người khác, có ai sẽ không để trong lòng? Nhưng Lâm Trầm thạt sự đang cười.

Y cười nhẹ, cúi người nhặt chiếc quạt trên đất lên cầm trong tay xoay chuyển một chút rồi đặt về lòng bàn tay Lý Phượng Lai, nói từng chữ một, “Ta thích ngươi.”

Những lời này, đã muốn nói từ lâu.

Nhưng thật không ngờ, lại nói ra ở loại tình cảnh như hiện tại.

Nếu là ngày trước, thời điểm thổ lộ những chữ này, đáy lòng hẳn sẽ ngập tràn tình ý. Nhưng mà giờ đây……

Lâm Trầm thở dài thật khẽ không ai có thể nghe thấy.

Khuôn mặt vẫn thản nhiên không gợn nói tiếp, “Cho nên, dù là lợi dụng, dù là thế thân của Lục Cảnh, ta cũng muốn ngốc ở bên cạnh ngươi.”

Nhìn đi, biết lừa gạt kẻ khác, không phải chỉ có mình Lý Phượng Lai ngươi.

Lý Phượng Lai vẫn còn ngơ ngẩn, một bộ dạng còn chưa tỉnh rượu, hai mắt chỉ biết chăm chú nhìn Lâm Trầm.

Trong chớp mắt, hắn cảm thấy khuôn mặt thanh tú của Lâm Trầm đột nhiên trở nên rực rỡ loá mắt, chấn động đến mức khiến lòng người xao động chỉ còn biết ngây ngốc ngắm nhìn. Lục Cảnh và Lâm Trầm chỉ là dáng người tương tự mà thôi, khuôn mặt nửa điểm cũng không giống, dung mạo này chẳng qua chỉ là một dạng bình bình thường thường có gì đáng để nhìn kỹ, nhưng sao hắn lại suýt trầm mê?

Thật kỳ quái.

Giữa lúc còn đang thẫn thờ đã thấy Lâm Trầm chớp mắt nhìn mình, lại nói, “Tuy không thấy được ái nhân Lục Cảnh của ngươi, nhưng với một thế thân nửa vời như ta đây, cũng không phải rất khó coi chứ?”

Lý Phượng Lai lúc này mới hồi thần, xòe quạt phẩy nhẹ, cuối cùng cũng khôi phục lại dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, khóe mắt nâng lên nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.

Lâm Trầm liền rũ mắt vươn tay châm rượu, một ly nối một ly đưa tới trước mặt Lý Phượng Lai, chính y lại không hề uống.

Không phải không biết đau.

Nhưng chỉ cần áp chế cơn đau đó, đem máu nuốt ngược vào, thì nụ cười nào mà không nở được? Dù thương tâm thống khổ, cũng sẽ không để lộ một chút gì trước mặt người khác.

Rượu quá ba tuần, Lý Phượng Lai cảm thấy phiền chán vứt chén qua một bên, bắt đầu quấn đòi Lâm Trầm đánh đàn.

Lâm Trầm cũng không chối từ, chỉ đảo mắt nhìn bốn phía nói, “Nơi này quá ồn, hay là tới rừng trúc ngoài thành đi, nơi đó thanh tĩnh.”

Lý Phượng Lai đương nhiên không có ý kiến.

Hai người sóng vai ra khỏi thanh lâu.

Lý Phượng Lai uống đã say, đi đường dáng nghiêng ngả lảo đảo rất không xong. Nhưng hợp với vẻ tươi cười ngả ngớn phóng túng trên mặt, lại có thêm bao phần phong lưu.

Lâm Trầm ở bên cạnh nhìn qua vài lần, đột nhiên nói, “Rốt cuộc ta giống Lục Cảnh ở đâu nhất?”

“…… Bóng dáng.” Lý Phượng Lai không chút nghĩ ngợi thốt ra.

Lâm Trầm theo đó cười một chút, cố ý tiến lên hai bước rồi nói, “Ta đi đằng trước.”

Một động tác vô cùng đơn giản, Lý Phượng Lai nhìn thấy, đó là bóng dáng của y.

Thân đứng tựa ngọc, thon dài cao ngất.

Quả thật cực kỳ tương tự Lục Cảnh.

Lý Phượng Lai nhắm mắt theo sau, trong lòng lại rất rõ ràng người đang đi trước mặt hắn… tên gọi là Lâm Trầm. Hắn xoay quạt, bất giác vươn tay lên kéo lấy cánh tay Lâm Trầm.

Lâm Trầm ngây ra một chút, ngạc nhiên quay đầu lại. Nhưng rồi lập tức cười rộ lên, dịu dàng cúi đầu, mặc Lý Phượng Lai nắm lấy tay mình.

Ha ha…

Thấy không? Đơn giản biết bao.

Chỉ cần còn có chỗ tương tự Lục Cảnh, y sẽ dễ dàng sóng đôi bên Lý Phượng Lai.

Chỉ tiếc, y còn cố tình tham luyến.

Ngoài được canh giữ bên cạnh người kia, y còn muốn ôm được thân thể mềm mại, vuốt lên mái tóc đen dài, hôn lên phiến môi ấm áp……

Y muốn tay đan tay cùng Lý Phượng Lai, cứ bước đi như vậy.

Vĩnh sánh thiên địa, biển cạn đá mòn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện