Chu Trù thủy chung vẫn cảm thấy Anson và Bọ Cạp Đỏ là cùng một loại người. Bọn họ điên cuồng phá hủy quy tắc, hưởng thụ mọi thứ trên thế giới này. Khác biệt duy nhất là Bọ Cạp Đỏ không chút nào che đậy, mà Anson lại sở trường từng bước từng bước làm tan rã lòng phòng bị của người khác, khi anh ta bất chợt bùng phát liền khiến người ta bất ngờ không kịp phòng bị. Hiện giờ, Anson có phải đang làm mình buông lỏng hay không? “Tôi tính đi ngâm mình một cái, hi vọng khi tôi đi ra khỏi phòng tắm em vẫn ở trong căn phòng này.” Anson đứng dậy, để máy tính lại ở trạng thái mở máy, thậm chí hòm thư cũng bảo trì đăng nhập.

“Nếu chán, em có thể xem ti vi hoặc lên mạng xem tin tức.”

“À, cảm ơn.” Chu Trù cũng lười quản Anson có phải lại đang thăm dò mình hay không, cậu trực tiếp ngồi qua, đem hòm thư của Anson thu nhỏ lại sau đó tra tìm tin tức triển lãm thiết kế trang sức ở Ý.

Bỗng nhiên nhớ đến Marin còn đang ở trong khách sạn Prince, Chu Trù vội vã gọi điện qua.

“Alô, Marin, cậu còn ở trong phòng sao?”

“Đúng vậy cậu Dương! Hai hôm nay cậu đi đâu vậy? Tôi tưởng rằng cậu…” Thanh âm của Marin có chút run run.

“Đừng lo lắng! Tôi không định vứt bỏ cậu. Tôi hỏi cậu hai ngày này Bọ Cạp Đỏ có đến tìm cậu không?”

“Không có… Hai hôm nay tôi không tìm được cậu nên không dám tùy tiện ra ngoài.”

“Tôi sẽ đặt cho cậu một tấm vé máy bay sáng mai bay đi New York, cậu chuẩn bị tốt hành lý đi.”

“… Cậu ơi, tôi không có hành lý.”

Chu Trù đè mắt mình, sau khi suy nghĩ nửa ngày lại hỏi, “Cậu trên người có tiền mặt chứ?”

“Có.”

“Sau khi đặt xong vé máy bay tôi sẽ gửi số chuyến bay cho cậu, cậu ngày mai trực tiếp bắt xe ra sân bay, không vấn đề chứ?”

“Không hề, cảm ơn cậu!” Thanh âm của Marin thoạt nghe đã bình tĩnh hơn nhiều lắm.

Chu Trù dùng máy tính bảng của Anson đặt vé máy bay, sau đó tiếp tục lướt xem tin tức. Chỉ mong hôm nay Bọ Cạp Đỏ sẽ không đi tìm Marin gây phiền phức, chẳng qua lấy tính cách Bọ Cạp Đỏ thì xem ra Marin chính là rác rưởi sau khi gã hưởng thụ xong rồi còn thừa lại, gã sẽ không tiến hành thu hồi đối với rác rưởi.

Anson ước chừng ở trong phòng tắm một tiếng đồng hồ mới đi ra, quanh hông anh quấn khăn tắm màu trắng, nước trên tóc tí tách nhỏ lên thảm trải sàn. Khi Chu Trù quay đầu trông thấy anh, trong lòng một phen sửng sốt. Anson so với lúc mặc tây trang thoạt nhìn còn cường tráng hơn, cơ bắp không kiện mỹ như độ cong khoa trương của minh tinh, thế nhưng Chu Trù không chút hoài nghi sức bộc phát của chúng, mỗi một tấc đều nổi lên dự cảm nguy hiểm.

Ngón tay Chu Trù thoáng run một cái. Cậu thừa nhận một khắc ấy bản thân đang cân nhắc có thực sự nên ở cùng một phòng với cái tên này không.

“Em rất mê muội với thân thể của tôi sao?” Anson cười lên, sức hấp dẫn thành thục mà tự tin tập kích tới, ngay đến cả tóc dính trên trán anh cũng có đủ ý vị mê hoặc như vậy.

“Tôi rất thưởng thức. Huấn luyện viên thể hình của anh nhất định cực kỳ chuyên nghiệp.”

Anson đi đến trước mặt Chu Trù, chậm rãi ngồi lên góc bàn, tựa hồ là cố ý để Chu Trù nhìn anh rõ ràng hơn.

Cặp chân anh thon dài, loại mỹ cảm của độ mạnh và độ cong bổ sung cho nhau ấy khiến Chu Trù bắt đầu ghen tị.

“Tôi không có huấn luyện viên thể hình. Thế nhưng tôi có rất nhiều người bồi luyện các loại kỹ xảo đấu vật.”

Chu Trù nhếch nhếch khóe môi.

“Khuya lắm rồi, chúng ta nên ngủ thôi.” Anson không chút để ý mà cởi khăn tắm ra, nằm vào trong chăn.

Chu Trù muốn hỏi tên này đêm nay có phải xác định muốn ngủ trần hay không, lời đến bên miệng cậu vẫn là lựa chọn trầm mặc. Có lẽ Anson đang đợi Chu Trù hỏi ra, mà lời anh ta dùng để đáp lại tuyệt đối không phải điều Chu Trù muốn nghe.

Đèn trong phòng đã tắt, Chu Trù nằm nghiêng ở mé phải giường, cậu ngày trước rất am hiểu ẩn núp, có một lần khi ở trên nóc nhà làm nhiệm vụ giám thị, ánh nắng không chút che chắn chiếu lên người cậu, nhiệt độ trung bình hôm đó là 38 độ C, cậu nằm sấp ở chỗ đó từ trong kính ngắm của súng nhìn mục tiêu của mình kéo dài đến hai mươi tiếng đồng hồ không hề nhúc nhích. Cho nên bây giờ nằm trên chiếc giường này bảo trì trấn định đối với cậu mà nói chỉ là chút chuyện vặt.

“Dean, em đã từng yêu ai chưa?” Anson hỏi.

Chu Trù lựa chọn trầm mặc.

“Dean, tôi biết ngủ bên cạnh tôi với em mà nói là một loại giày vò, nhưng tán gẫu có thể khiến thời gian trôi qua nhanh hơn một chút.” Trong bóng tối, thanh âm của Anson trở nên du dương, thậm chí có một loại ảo giác như đang xoa dịu.

Chu Trù biết nếu mình không nói chuyện, Anson sẽ không bỏ qua.

“Có.”

“Loại cảm giác ấy là thế nào? Đừng hiểu lầm, tôi trước giờ chưa từng yêu qua người nào cả, tôi không thể hiểu được loại cảm giác đó.”

“Thời gian trở nên thật phong phú.”

“Phong phú thế nào?” Ngữ khí của anh trầm xuống mà lại hiếu kỳ.

“Thời gian của tôi không phải dùng để cùng cô ấy bên nhau, mà là dùng để nhớ về cô ấy.”

“Thoạt nghe như em cũng không thuộc về chính mình nữa. Khi không cách nào khống chế bản thân, em sẽ không cảm thấy khủng bố sao?”

“Không đâu, bởi vì tôi cam nguyện chịu đựng.” Chu Trù trở mình quay lưng về phía Anson, cậu hi vọng đối phương có thể ngừng nói chuyện.

“Về sau thế nào, bọn em ra sao?”

Chu Trù ngập ngừng, trong đầu lục lọi tư liệu của Dean Dương, nhớ đến người con gái đầu tiên hẹn hò với cậu ta.

“Cha cô ấy… là một con ma men, có một lần vừa uống rượu vừa hút thuốc, đem căn phòng đốt cháy. Thế lửa cháy rất nhanh, cô ấy chết trong vụ hỏa hoạn đó.”

Thế nhưng điều xuất hiện trong đầu Chu Trù lại là một lần mình đi làm nhiệm vụ, xe của cậu và cô ấy từ trên cầu lao ra ngoài, rơi vào trong nước biển. Chu Trù đập vỡ kính cửa sổ xe thoát được ra, cô ấy bị thương, bị kẹt ở trên chỗ ngồi. Chu Trù muốn cứu cô, thế nhưng cô lại liều mạng đẩy cậu đi. Bởi vì cô biết không có khả năng… cho nên lựa chọn muốn cậu sống tiếp.

Thời gian có thể xóa mờ tất cả, Chu Trù đã không nhớ được gương mặt của cô nữa rồi, thậm chí về phần cảm giác tim đau muốn vỡ kia cũng không nhớ được nữa…

“Tôi rất tiếc.” Anson nhẹ giọng nói.

“Không sao. Cô ấy là ngạt thở mà chết. Di thể của cô ấy cũng không khó nhìn. Tôi đã tham gia tang lễ của cô ấy… Chí ít cô ấy ở trong lòng tôi mãi luôn rất xinh đẹp.” Chu Trù nhắm mắt.

Trước mắt là nụ cười mỉm ly biệt của cô ấy với cậu. Cậu cho rằng bản thân đã quên rồi, hóa ra không phải.

“Tôi rất tiếc.” Anson sát lại về phía Chu Trù, vươn cánh tay đang muốn ôm vòng lấy cậu.

“Đừng đụng vào tôi.” Chu Trù lạnh lùng cất lời, “Tôi không phải phụ nữ yếu đuối, anh không cần mở rộng vòng tay đến an ủi tôi. Hơn nữa đó là chuyện rất lâu về trước rồi.”

Anson ha hả cười ra tiếng, bầu không khí thương cảm kia thoáng chốc biến mất không còn.

“Dean, trên đời này thứ có thể dùng tiền mua được đều không phải xa xỉ phẩm chân chính, bởi vì chúng đều có thể đạt được. Thế nhưng tình yêu lại không phải thứ trả giá bằng tiền tài hoặc tinh lực liền có thể có kết cục hoàn mỹ. Nó mới là xa xỉ phẩm chân chính.”

“Anh muốn có sao?” Chu Trù tùy ý hỏi.

“Tôi không biết. Có lẽ đợi tôi sau một lần thật thật thương tâm, tôi liền càng có thể xác định tôi không cần thứ ấy.”

“Anson, anh nhầm rồi. Tình yêu thường thường là sau khi anh nén lại thương tâm phát hiện anh càng muốn đạt được hơn bất cứ một thứ gì trên đời này. Tôi buồn ngủ rồi.”

Chu Trù kết thúc cuộc trò chuyện không có ý nghĩa này. Bởi vì tâm sự với Anson là chuyện ngu xuẩn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Richard lái xe đưa Chu Trù cùng Anson đến sân bay.

Bên trong cả cái khoang VIP trừ ba người họ cư nhiên chẳng còn người nào khác nữa.

Sau khi máy bay tiến vào trạng thái bình ổn, Anson đang lật xem tạp chí bất chợt mở miệng, “Em biết ba cổ đông lớn bí ẩn phía sau Massive không?”

Chu Trù trong lòng sửng sốt, cả mặt biểu tình nhàm chán, “Ồ, vậy sao? Bọn họ thích mua trang sức không?”

“Bọ Cạp Đỏ hẳn chính là một trong số đó.”

Anson thình lình cứ như vậy thả xuống một quả bom, khiến Chu Trù cứng ngắc ở nơi đó.

Nếu như Bọ Cạp Đỏ thực sự là một trong ba cổ đông lớn bí ẩn của Massive, vậy thì hai người còn lại sợ rằng lai lịch sẽ càng thêm kinh khủng. Chu Trù đột nhiên nghĩ, Interpol muốn nhổ bật gốc rễ của gia tộc Lorenzo vào hiện tại mà nói đã không còn khả năng rồi, chỉ là không biết thế lực đằng sau của Massive so với gia tộc Lorenzo, rốt cuộc ai hơn một bậc?

Máy bay bất chợt mãnh liệt tròng trành. Vừa vặn cô tiếp viên hàng không đi giày cao gót đẩy xe đẩy đi qua loạng choạng một cái ngã về phía Chu Trù, được cậu nhanh chóng vươn tay đỡ được.

“Cảm ơn ngài!” Cô tiếp viên hàng không lộ ra nụ cười cảm kích.

“Tình yêu ơi, thật có lỗi. Em ấy đã là của tôi rồi.” Anson nắm tay Chu Trù, nhẹ nhàng hôn một cái bên môi.

Chu Trù trừng mắt với Anson, mà cô tiếp viên kia lại lộ ra nụ cười tiếc nuối.

“Xin lỗi, tôi không phải là ý đó.”

Sau khi cô rời đi, Chu Trù nhướn đuôi mày nói, “Trò đùa vừa rồi thực chẳng thú vị.”

“Nhưng mà tôi biết cô tiếp viên kia có ý với em.” Anson mỉm cười một cái.

“Mỗi một cô gái không cẩn thận ngã vào lòng tôi đều có ý với tôi cả.” Chu Trù chẳng hề gì bưng cà phê lên nhấm nháp.

“Cũng không phải mỗi một cô gái ngã vào lòng em đều sẽ cởi ba cúc áo trên, lộ ra ren của đồ lót.” Anson dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói cho cậu.

Chu Trù suýt chút nữa bị sặc, cậu thực sự không chú ý đến nội dung mà Anson nói đến.

Sau khi xuống máy bay, Anson tự mình đưa Chu Trù về dinh thự Dương thị.

Trước khi Lister chưa giải trừ nhiệm vụ của cậu, cậu vẫn như cũ phải tiếp tục đóng cái vai diễn Dean Dương này.

Khi cậu đến cao ốc Dương Thị, nhân viên lễ tân liền nói cho cậu Marin đang đợi trong phòng làm việc của cậu.

Chu Trù đẩy cửa đi vào, Marin liền đứng dậy, trên mặt là biểu tình mong đợi và thấp thỏm.

“Đến rồi à, từ hôm nay trở đi cậu cứ đi làm ở đây.”

Lúc này, thư ký tiến vào mang một xấp lớn bản thiết kế để lên bàn cậu.

Chu Trù vỗ vỗ xấp bản thiết kế, rất nghiêm túc nói, “Đừng thấy những thứ này cứ chất đống trên bàn tôi kiểu này, kỳ thực chúng đều là bí mật thương mại. Một bộ phận trong số chúng có khả năng sẽ trở thành thiết kế chủ đạo của trang sức trong tháng này của Dương Thị.”

“Đã hiểu.” Marin gật gật đầu.

“Bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là trợ lý đặc biệt của tôi. Giao cho cậu nhiệm vụ đầu tiên đây, lựa ra ba mẫu thiết kế cậu cảm thấy đẹp nhất trong số đó, sau đó đánh một phần báo cáo cho tôi, giải thích nguyên nhân cậu lựa chọn chúng.”

Marin dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Chu Trù, nhiệm vụ này đối với tập đoàn như Dương Thị mà nói là cực kỳ trọng yếu, làm sao có thể giao cho một trợ lý như cậu giải quyết chứ?

“Thế nào, cậu không làm được?” Chu Trù nhếch đuôi mày.

“Không! Tôi đi ngay đây!”

Lúc này, người ở nơi tiếp khách dưới lầu nói có người đưa cậu một cái bọc, sau khi bảo vệ kiểm tra phát hiện cư nhiên là một cây súng hơi dùng bắn đĩa bay.

Chu Trù hơi hơi ngẩn ra, gọi bảo vệ đưa lên.

Trong hộp còn để một tấm card: Mong đợi hội hợp cùng em.

Chu Trù vỗ vỗ gáy, xem ra từ sau khi thân thủ của mình bại lộ, Anson thậm chí bắt đầu hoài nghi năng lực bắn súng của mình rồi. Có lẽ nhiệm vụ nằm vùng này của cậu thực sự phải tuyên cáo kết thúc.

Leslie đến trước cửa văn phòng của Chu Trù, ánh mắt lướt qua Marin ngồi trên vị trí trợ lý ở ngoài văn phòng, sau đó mới gõ cửa phòng Chu Trù.

Chu Trù trông thấy Leslie, ngẩng đầu lên trên môi là ý cười thật đậm, “Tôi thực lòng cảm thấy bản thân còn sống là một chuyện rất may mắn.”

“Còn đau sao?” Leslie dụng cằm ra hiệu vết thương trên mặt Chu Trù, tuy rằng cậu tuyên bố với bên ngoài là bị đụng thương.

“Tôi đang nghĩ, nếu như các tay đấm bốc của Bọ Cạp Đỏ mà có thân thủ kiểu như anh, tôi có phải đã chết rồi hay không?”

“Tôi xin lỗi.”

Chu Trù ngẩn người, cậu lần đầu tiên nghe được Leslie nói “xin lỗi”.

“Vì sao? Chuyện này không liên quan đến anh…”

“Liên quan đến Marin Homan, cậu ta là bạn cùng trường thời đại học của cậu.” (bug nè

“Tin tức của anh đến nhanh thật, không hổ là chủ quản bộ phận thông tin của Dương Thị.”

“Thế nhưng cậu ta cũng đã ở bên người Bọ Cạp Đỏ hai tháng rồi.”

Chu Trù nhìn Leslie, suy ngẫm ý tứ trong ngôn từ của hắn.

“Ý của tôi chính là, hai tháng này cậu ta cũng không chết, không biết là do vận may của cậu ta hay là do năng lực của cậu ta nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện