Tôi không hề nghe tin tức gì về tiểu đội của anh, thậm chí là về anh.
Nhưng tôi vẫn luôn hi vọng, ngày nào đó...
Thời gian thấm thoắt trôi, đến đầu tháng tư năm 1973, phẫu sư đoàn chúng tôi có dịp quay lại rừng An Giang. Để rồi duyên phận lần nữa đưa đẩy, tôi và anh thật sự gặp lại nhau. Phong Khởi đứng trước mặt tôi vẫn cao lớn như thế, với làn da ngăm đen hơn, khuôn mặt nam tính ngày càng dày dạn, riêng nụ cười đó vẫn rất duyên và đôi mắt lấp lánh. Lúc nãy vào rừng tìm lá thuốc, tôi cảm nhận có cơn gió nhẹ thổi tràn đến, mát dịu trong lành. Khi về lại lán, chị Miên chạy tới báo tôi hay tiểu đoàn của anh Khởi đến kìa! Chạy vội tới chỗ anh, tôi không kịp thở.
- Tiểu đội trưởng, anh vẫn bình an.
- Tôi vui khi thấy đồng chí Hoa ở đây, sao cô gầy đi nhiều vậy? Tôi năm nay mười chín rồi, cao hơn lần đầu chúng tôi gặp mà cũng gầy nhom đi. Chiến tranh thiếu thốn, làm việc đêm ngày, có ai không như tôi? Ngay cả Phong Khởi cũng gầy hơn xưa. Tôi chỉ cười lắc đầu. Đợt này tiểu đội anh có vài đồng chí bị trúng đạn nhưng nhẹ thôi, tôi thấy may vì anh không bị thương nhiều. Hai chúng tôi hỏi thăm nhau dăm ba câu, sau đó mỗi người có việc riêng. Kể từ lúc đó, lòng tôi cứ bồi hồi suốt, vì cảm nhận được sự hiện diện và hơi thở của anh ở đây.
Tối ấy, băng bó xong cho thương binh cuối cùng, chị Miên nói tôi về lán nghỉ cho lại sức, ở đây để mình chị trực cũng được. Tôi vừa rời lán vài bước, anh Khánh từ đâu đi tới, hình như đã chờ tôi khá lâu. Đứng dưới gốc cây nghe tiếng dế kêu ri rỉ, tôi nhìn anh lấy trong túi áo ra tờ giấy gấp tư, nói nhỏ nhẹ:
- Anh mới làm bài thơ, em mang về mà đọc.
Thời gian này anh Khánh hay viết thơ tặng tôi, những con chữ tràn đầy tình cảm, và tôi biết anh có tình ý với mình. Lần này tôi không nhận, bảo rằng:
- Đồng chí đừng chép thơ nữa, em không thích đọc.
- Thì em cứ giữ lấy cho anh vui.
- Em biết đồng chí nghĩ gì nên mới không muốn nhận.
- Hoa à, hổng lẽ em không hiểu tấm lòng của anh?
- Nhưng em đối với đồng chí chỉ như anh em, thôi em mệt rồi phải đi nghỉ.
Tôi quay đầu bỏ đi tuốt, nghe từ sau lưng tiếng thở dài của anh Khánh như đuổi theo mình. Trên đường trở về, tình cờ tôi bắt gặp Phong Khởi đi qua đi lại ở trước dãy lán của y tá nữ, chốc chốc anh cứ nhìn thứ gì đó trong lòng bàn tay. Khi tôi đi tới thì anh liền để tay ra sau lưng, tôi hỏi anh làm gì đứng ở đây, anh đáp:
- Tôi gặp đồng chí Hoa có chút chuyện, mà đồng chí vừa đi đâu về à?
- Em gặp đồng chí Khánh.
- Hai người thân thiết lắm hả?
- Tiểu đội trưởng đừng nói vậy, chúng em chỉ có tình đồng đội, với lại...
Tôi ngập ngừng, đối diện Phong Khởi giữ nguyên nụ cười như đang chờ câu nói tiếp theo kia, tự dưng tim đập nhanh khiến tôi lẩn tránh đôi mắt đó.
- Với lại em có người mình thương rồi...
"À", Phong Khởi phát ra thứ âm thanh nhẹ tênh, còn tôi vẫn dán mắt vào đâu đó trong đêm tối mà không đủ can đảm quan sát biểu hiện của anh thế nào. Rồi khoảng lặng kéo đến giữa chúng tôi, đến nhanh mà cũng qua nhanh.
- Đồng chí Hoa cũng tới tuổi lấy chồng rồi đấy.
- Phải coi có ai hỏi cưới em không.
- Ủa chứ hồi nãy cô nói có người thương mà.
- Là em thương người ta, chứ còn người ta thế nào em không biết.
- Sao đồng chí không ngỏ lời đi?
- Em là con gái, sao được chứ?
- Cô phải hỏi để còn nghe người ta trả lời.
Vậy nếu bây giờ em ngỏ lời, thì anh sẽ hồi đáp thế nào? Lỡ anh từ chối... Ngay cả trong suy nghĩ, tôi cũng không đủ dũng cảm nghĩ tới. Tôi kín đáo nhìn anh, cảm giác ngượng ngùng với những mong muốn trong lòng, sau đó hỏi:
- Mà Tiểu đội trưởng tìm em có việc chi?
Tôi thấy Phong Khởi vẻ như khựng lại vài giây, tiếp theo mới cười lắc đầu:
- Thôi, đồng chí cả ngày mệt rồi, mau ngủ đi.
Anh xoay lưng rời khỏi để tôi đứng ngẩn ra, tôi phát hiện trong tay anh cất giấu thứ gì đấy nhưng cũng có thể vật đó không phải dành cho tôi...
Hôm sau quả là một ngày hiếm hoi, phẫu sư đoàn chúng tôi không có thêm thương binh mới, tranh thủ chút thời gian nhàn rỗi quý giá, nhóm quân y cùng với vài bộ đội quây quần với nhau dưới gốc cây to, vừa nói chuyện vừa hát hò để quên đi bom đạn ngoài kia, quên đi những vết thương đau đớn trên thân thể.
Lát sau có người gợi ý "hay tụi mình hò đối đáp đi, ai thua thì làm theo yêu cầu từ người thắng". Ai nấy đều vỗ tay hưởng ứng, riêng tôi liền nhăn mặt vì dở khoản hát hò này lắm. Thế là chia ra bên nam bên nữ, chị Miên bắt đầu trước: "Hò chơi cho trọn buổi chiều/Keo sơn quấn chặt, sợi chỉ điều se săn hò ơ...". Bên nam, tức thì anh Vện hò đáp lại ngay: "Hò ơ... thò tay mà ngắt ngọn ngò/Thương em đứt ruột giả đò ngó lơ...".
Cứ thế hết anh này đến chị kia hò đáp qua lại. Lúc thì phe nữ chiếm ưu thế khi thì đổi ngược qua nam. Sau cùng cũng tới lượt tôi, run rủi thế nào người hò đáp với tôi lại là Tiểu đội trưởng. Anh ngồi đối diện, nhìn tôi ra điều suy tư.
- Tiểu đội trưởng, nếu không biết hò thì nói nghen, tụi tui chỉ cho!
Chị Miên, chị Đào với mấy chị khác nữa nhao nhao. Tôi cũng thầm mong Phong Khởi chịu thua trước cái trò hò đáp và tôi sẽ thoát nạn. Nhưng một bộ đội ngồi kế bên anh khoát tay bảo "đội trưởng tụi này hò hay lắm nha", rồi giục anh mau mau xuất chiêu cho cánh chị em thấy bản lĩnh. Gật gù, anh hò: "Gió đưa gió đẩy bông trang/Bông búp về nàng bông nở về anh hò ơ...".
Đám bộ đội rần rần trong khi nhóm chị em dồn mắt vào tôi. Mím nhẹ môi, đưa tay gãi sau ót, tôi lên giọng: "Hò ơ... hò" và cứ cà lăm miết ở cái chữ "hò". Vài chị "nhắc bài" nho nhỏ, nào là chìa vôi, đám thuốc, con cá, bãi trầu, mương cau đủ thứ nhưng tôi không nhớ ra. Tức thì bên nam cắt ngang dứt khoát: Hết giờ! Bên nữ thua! Mấy chị la trời lên một tiếng não nề.
Tôi ngồi im re, chờ đợi Phong Khởi đưa ra yêu cầu.
- Tôi muốn đồng chí Hoa bày tỏ với người mà đồng chí thầm thương.
Tôi đứng hình, ngồi ngây đơ luôn! Những người xung quanh mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau hỏi han, bày tỏ với người thầm thương là sao? Trong khi ai nấy bàn tán sôi nổi thì tôi thấy Phong Khởi chăm chú nhìn mình, không hề trêu chọc hay giễu cợt mà rất nghiêm túc, để rồi tôi tự hỏi rốt cuộc anh muốn làm gì vậy? Hồi sau như hiểu sự tình, chị Miên cất tiếng giải vây cho cô em đồng chí tôi:
- Vậy không được nghen Tiểu đội trưởng, thân con gái ai lại đi ngỏ lời trước, đã vậy còn trước mặt bao nhiêu người nữa.
- Đã giao kèo rồi, thua phải nghe theo thắng!
- Thế này ác quá mấy anh ơi!
Mặc mấy chị với nhóm bộ đội nói qua nói lại, tôi vẫn chưa rời mắt khỏi Phong Khởi, tiếp theo thì nghe anh từ tốn nói:
- Thiệt ra tôi nghĩ tình cảm không phân biệt nam nữ, nếu đã thương ai thì phải cho người đó biết, tôi muốn đồng chí Hoa dũng cảm bày tỏ. Tôi không bắt đồng chí nói trước mặt mọi người, mà nói riêng với người ta kìa.
Tôi cúi gằm mặt. Gì chứ, anh muốn em bày tỏ với người ta dù cho đó có thể không phải anh? Anh sẽ chấp nhận chuyện đó sao? Nhắm mắt im lặng đồng thời lắng nghe tiếng tim đập vội vã trong lồng ngực, tiếp tôi ngước mặt lên hỏi:
- Tiểu đội trưởng không hối hận chứ?
- Tôi chỉ muốn tốt cho đồng chí Hoa, nhưng nếu đồng chí thấy khó...
- Được, em làm!
Tôi đứng dậy thật dứt khoát, tiếp theo tiến về phía anh Khánh ngồi ở đầu hàng nam khiến đội quân y xôn xao, vậy là con Hoa thương thằng Khánh hử, hèn chi thấy hai đứa nó thân nhau lắm! Tôi dừng lại trước mặt anh Khánh còn anh nhìn tôi với vẻ háo hức chờ đợi như thể chắc rằng người được bày tỏ nhất định là mình.
- Đồng chí Khánh, em cảm ơn anh đã luôn quan tâm giúp đỡ em, cũng cảm ơn tình cảm anh dành cho em nhưng em phải từ chối vì em thích người khác rồi.
Anh Khánh không cười nữa và những người xung quanh cũng thừ ra, còn tôi xoay bước hướng thẳng về phía Tiểu đội trưởng đang ngồi với vẻ ngạc nhiên.
- Không phải đồng chí Hoa nói sẽ bày tỏ với người mình thương sao?
- Thì em đang làm đây.
- Vậy người đó...
- Đang ở ngay trước mặt em.
Trái tim trong lồng ngực sắp nổ tung tới nơi, tôi hít sâu rồi nói rõ ràng:
- Anh Khởi, em thích anh...
Hẳn bất ngờ lắm hay sao mà Phong Khởi đứng dậy, miệng hỏi chậm rãi:
- Thật hả?
- Thật! Em đã nói anh đừng hối hận mà.
- Khoan... khoan đã... cái chuyện này...
- Là anh bắt em bày tỏ! - Tôi lặp lại - Phong Khởi, em rất thích anh!
Cuối cùng tôi cũng nói ra được rồi, nói cho anh biết tôi thương anh thế nào, nói cho anh biết tôi nhớ anh nhiều ra sao kể từ sau ngày gặp gỡ đó, và dù trải qua hơn một năm không hề có tin tức gì của nhau thì hình bóng anh chỉ khắc sâu trong tim tôi hơn. Từ trước tới giờ, ngoài chuyện xin má đi bộ đội thì có lẽ đây là việc làm bạo gan nhất mà cũng kiên quyết nhất của tôi!
Ban đầu tự dưng im lặng đến khó hiểu, tiếp theo mọi người đứng dậy vỗ tay ầm ĩ, hò reo cứ như thể là lời chúc mừng. Tôi cười ngượng nghịu, cảm nhận cơ thể nóng hết cả lên y hệt phát sốt tới nơi. Khẽ khàng, tôi chớp mắt nhìn Phong Khởi, xem thử biểu hiện của anh thế nào và cả câu đáp lời. Tôi thấy anh đứng yên tại chỗ, vẻ mặt còn chưa hết bất ngờ, rồi chẳng hiểu do đứng dưới nắng hay sao mà mặt anh hơi đỏ, tôi nhận ra trong đôi mắt lấp lánh ấy có chút gì ngại ngùng vừa giấu đi.
- Tiểu đội trưởng, bác sĩ tìm anh có việc!
Ngay chỗ lán phẫu sư đoàn xuất hiện một bộ đội cất giọng rõ to. Sự cắt ngang đột ngột khiến ai nấy đều dừng lại, Phong Khởi chưa kịp nói gì với tôi cứ thế mà rời khỏi đây. Dõi theo bóng anh, tôi tự hỏi sao anh không đáp lời trước sự bày tỏ đó? Hay anh thật sự không hề có tình cảm gì với tôi? Chính anh là người bắt tôi tỏ rõ tình cảm và giờ lại không cho tôi câu trả lời... Tiểu đội trưởng đã đi nên nhóm bộ đội cũng theo sau, mấy chị nhìn tôi cười cười rồi vỗ vai, hổng ngờ lại thích ngay anh đội trưởng khó tính! Sau đó tôi nhìn qua anh Khánh, anh vẫn vậy luôn cười hiền với tôi. Trông anh buồn bã, tôi chỉ biết thở dài.
Tầm trưa tôi vào lán bếp, vô tình Phong Khởi đi ngược trở ra. Sự việc sáng nay khiến chúng tôi bối rối khi chạm mặt thế này. Tôi chờ, và anh cũng cất tiếng:
- Đồng chí Hoa ăn cơm trễ vậy?
- Tại việc em bây giờ mới xong.
- Đây, đồng chí lấy phần cơm của tôi mà ăn.
- Không cần đâu, em sẽ tự lấy cơm, anh là bộ đội phải ăn nhiều.
- Tôi đặt cách cho em ăn phần cơm của đội trưởng.
Tôi ngạc nhiên trước cách thay đổi xưng hô đó, còn ngớ ra thì Phong Khởi đặt phần cơm của mình vào tay tôi, tiếp theo chìa ra một mảnh giấy nhỏ gấp ngay ngắn, hạ giọng dặn dò: "Phải ăn hết cơm đấy và nhớ đọc cái này nữa" xong rồi anh bỏ đi thẳng ra ngoài. Đặt cơm xuống bàn tre, tôi mở giấy ra xem, vỏn vẹn mấy từ thế này "trưa nay gặp nhau ở rừng cây ô môi".
Trong cái nắng đầu hạ, qua những cơn mưa trái mùa, rừng cây ô môi trút lá nở hoa hồng rực cả góc trời. Từng cánh hoa nhỏ mảnh mai mọc thành từng chùm, tô điểm thêm nét đẹp khó tả qua từng nẻo đường An Giang hay Đồng Tháp. Chúng tôi còn gọi loài hoa đặc biệt mọc ở phương Nam này là "hoa anh đào miền Tây".
Loài hoa ô môi bắt đầu từ câu chuyện tình son sắt của người Khmer. Giữa tiểu thư khuê các và anh chàng nhà nghèo, tình yêu của họ bị ngăn cấm do vấn đề môn đăng hộ đối để rồi sau cùng chàng trai bỏ đi biền biệt, khiến cô gái đi tìm và kiệt sức gục ngã, thân thể hóa cây ô môi. Câu chuyện do người dân truyền miệng.
Tháng tư là thời điểm hoa ô môi nở đẹp nhất, tôi đứng dưới bóng cây mát rượi, lòng thắc mắc Tiểu đội trưởng hẹn gặp mình có chuyện gì.
Một chùm hoa ô môi tươi hồng đưa ra trước mặt, tôi quay qua thấy Phong Khởi.
- Tặng em.
Hồi trước, anh Khánh cũng tặng hoa với chép thơ cho tôi đọc mà sao cảm giác lúc đó không giống với bây giờ, trong lòng rộn ràng sung sướng khi tôi chậm rãi đón lấy hoa anh tặng. Tôi hỏi anh hẹn em có gì hôn, anh bỏ hai tay vào túi quần mà cử chỉ cứ lúng túng thế nào, tiếp theo mới nói rằng:
- Sáng này nghe em bày tỏ, tôi bất ngờ lắm, rồi còn có nhiều người nữa nên tôi chưa kịp nghĩ phải nói gì và làm gì.
- Rồi giờ anh hẹn em ra đây để trả lời?
- Chứ em muốn nghe mà phải không?
- Em muốn nhưng anh không muốn thì em đành chịu.
- Vậy theo em, tôi nên đáp lời thế nào?
- Cái này em hổng giúp anh được...
Trả lời vu vơ và tôi cứ cúi nhìn chùm hoa trên tay, tôi không muốn anh thấy rõ sự mong mỏi chờ đợi trong mắt mình. Con người, hạnh phúc nhất là tình cảm được đáp lại, con gái như tôi càng muốn vậy hơn, muốn được anh thương... Tự dưng Phong Khởi với tay nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng kéo tôi lại gần hơn. Tôi đứng chỉ tới ngực anh, thế là phải ngước cổ lên nhìn, anh bảo có cái này cho em! Từ trong túi áo, anh lấy ra chiếc kẹp tóc xinh xắn, trên đó đính hai bông hoa nhỏ.
- Tôi cài lên tóc em nhé.
- Được.
Phong Khởi tháo dây chun cột tóc của tôi ra, mái tóc đen xõa nhẹ xuống vai áo bà ba, dù tôi gầy nhom mà mái tóc thề con gái vẫn dày đen mượt. Lúc anh cẩn thận kẹp lên tóc tôi, những cánh hoa ô môi hồng rơi xòa xuống vì gió thổi.
- Đêm qua định tặng em mà nghe em nói có người thương nên tôi đành giữ lại. Dạo trước trên đường ra quân, đi qua chợ trời, tôi nhớ tới em liền mua nó.
Anh kể giọng đều đều, trong tôi có niềm hạnh phúc lâng lâng khi biết anh cũng nhớ về mình giống như tôi nhớ về anh.
- Anh còn chưa trả lời mà tặng quà cho em sao?
- Tôi hẹn em ra đây, rồi làm như vậy, em không biết câu trả lời của tôi à?
- Em nghe đồng đội anh nói, cũng có nhiều cô thương anh nhưng anh từ chối.
- Nếu từ chối tôi sẽ nói ngay lúc đó, chứ rảnh đâu mà hẹn ra đây giống em. Từ cái lần em bất chấp chạy vào lán lấy đồ giúp tôi, thì tôi không quên được rồi...
Nhưng tôi vẫn luôn hi vọng, ngày nào đó...
Thời gian thấm thoắt trôi, đến đầu tháng tư năm 1973, phẫu sư đoàn chúng tôi có dịp quay lại rừng An Giang. Để rồi duyên phận lần nữa đưa đẩy, tôi và anh thật sự gặp lại nhau. Phong Khởi đứng trước mặt tôi vẫn cao lớn như thế, với làn da ngăm đen hơn, khuôn mặt nam tính ngày càng dày dạn, riêng nụ cười đó vẫn rất duyên và đôi mắt lấp lánh. Lúc nãy vào rừng tìm lá thuốc, tôi cảm nhận có cơn gió nhẹ thổi tràn đến, mát dịu trong lành. Khi về lại lán, chị Miên chạy tới báo tôi hay tiểu đoàn của anh Khởi đến kìa! Chạy vội tới chỗ anh, tôi không kịp thở.
- Tiểu đội trưởng, anh vẫn bình an.
- Tôi vui khi thấy đồng chí Hoa ở đây, sao cô gầy đi nhiều vậy? Tôi năm nay mười chín rồi, cao hơn lần đầu chúng tôi gặp mà cũng gầy nhom đi. Chiến tranh thiếu thốn, làm việc đêm ngày, có ai không như tôi? Ngay cả Phong Khởi cũng gầy hơn xưa. Tôi chỉ cười lắc đầu. Đợt này tiểu đội anh có vài đồng chí bị trúng đạn nhưng nhẹ thôi, tôi thấy may vì anh không bị thương nhiều. Hai chúng tôi hỏi thăm nhau dăm ba câu, sau đó mỗi người có việc riêng. Kể từ lúc đó, lòng tôi cứ bồi hồi suốt, vì cảm nhận được sự hiện diện và hơi thở của anh ở đây.
Tối ấy, băng bó xong cho thương binh cuối cùng, chị Miên nói tôi về lán nghỉ cho lại sức, ở đây để mình chị trực cũng được. Tôi vừa rời lán vài bước, anh Khánh từ đâu đi tới, hình như đã chờ tôi khá lâu. Đứng dưới gốc cây nghe tiếng dế kêu ri rỉ, tôi nhìn anh lấy trong túi áo ra tờ giấy gấp tư, nói nhỏ nhẹ:
- Anh mới làm bài thơ, em mang về mà đọc.
Thời gian này anh Khánh hay viết thơ tặng tôi, những con chữ tràn đầy tình cảm, và tôi biết anh có tình ý với mình. Lần này tôi không nhận, bảo rằng:
- Đồng chí đừng chép thơ nữa, em không thích đọc.
- Thì em cứ giữ lấy cho anh vui.
- Em biết đồng chí nghĩ gì nên mới không muốn nhận.
- Hoa à, hổng lẽ em không hiểu tấm lòng của anh?
- Nhưng em đối với đồng chí chỉ như anh em, thôi em mệt rồi phải đi nghỉ.
Tôi quay đầu bỏ đi tuốt, nghe từ sau lưng tiếng thở dài của anh Khánh như đuổi theo mình. Trên đường trở về, tình cờ tôi bắt gặp Phong Khởi đi qua đi lại ở trước dãy lán của y tá nữ, chốc chốc anh cứ nhìn thứ gì đó trong lòng bàn tay. Khi tôi đi tới thì anh liền để tay ra sau lưng, tôi hỏi anh làm gì đứng ở đây, anh đáp:
- Tôi gặp đồng chí Hoa có chút chuyện, mà đồng chí vừa đi đâu về à?
- Em gặp đồng chí Khánh.
- Hai người thân thiết lắm hả?
- Tiểu đội trưởng đừng nói vậy, chúng em chỉ có tình đồng đội, với lại...
Tôi ngập ngừng, đối diện Phong Khởi giữ nguyên nụ cười như đang chờ câu nói tiếp theo kia, tự dưng tim đập nhanh khiến tôi lẩn tránh đôi mắt đó.
- Với lại em có người mình thương rồi...
"À", Phong Khởi phát ra thứ âm thanh nhẹ tênh, còn tôi vẫn dán mắt vào đâu đó trong đêm tối mà không đủ can đảm quan sát biểu hiện của anh thế nào. Rồi khoảng lặng kéo đến giữa chúng tôi, đến nhanh mà cũng qua nhanh.
- Đồng chí Hoa cũng tới tuổi lấy chồng rồi đấy.
- Phải coi có ai hỏi cưới em không.
- Ủa chứ hồi nãy cô nói có người thương mà.
- Là em thương người ta, chứ còn người ta thế nào em không biết.
- Sao đồng chí không ngỏ lời đi?
- Em là con gái, sao được chứ?
- Cô phải hỏi để còn nghe người ta trả lời.
Vậy nếu bây giờ em ngỏ lời, thì anh sẽ hồi đáp thế nào? Lỡ anh từ chối... Ngay cả trong suy nghĩ, tôi cũng không đủ dũng cảm nghĩ tới. Tôi kín đáo nhìn anh, cảm giác ngượng ngùng với những mong muốn trong lòng, sau đó hỏi:
- Mà Tiểu đội trưởng tìm em có việc chi?
Tôi thấy Phong Khởi vẻ như khựng lại vài giây, tiếp theo mới cười lắc đầu:
- Thôi, đồng chí cả ngày mệt rồi, mau ngủ đi.
Anh xoay lưng rời khỏi để tôi đứng ngẩn ra, tôi phát hiện trong tay anh cất giấu thứ gì đấy nhưng cũng có thể vật đó không phải dành cho tôi...
Hôm sau quả là một ngày hiếm hoi, phẫu sư đoàn chúng tôi không có thêm thương binh mới, tranh thủ chút thời gian nhàn rỗi quý giá, nhóm quân y cùng với vài bộ đội quây quần với nhau dưới gốc cây to, vừa nói chuyện vừa hát hò để quên đi bom đạn ngoài kia, quên đi những vết thương đau đớn trên thân thể.
Lát sau có người gợi ý "hay tụi mình hò đối đáp đi, ai thua thì làm theo yêu cầu từ người thắng". Ai nấy đều vỗ tay hưởng ứng, riêng tôi liền nhăn mặt vì dở khoản hát hò này lắm. Thế là chia ra bên nam bên nữ, chị Miên bắt đầu trước: "Hò chơi cho trọn buổi chiều/Keo sơn quấn chặt, sợi chỉ điều se săn hò ơ...". Bên nam, tức thì anh Vện hò đáp lại ngay: "Hò ơ... thò tay mà ngắt ngọn ngò/Thương em đứt ruột giả đò ngó lơ...".
Cứ thế hết anh này đến chị kia hò đáp qua lại. Lúc thì phe nữ chiếm ưu thế khi thì đổi ngược qua nam. Sau cùng cũng tới lượt tôi, run rủi thế nào người hò đáp với tôi lại là Tiểu đội trưởng. Anh ngồi đối diện, nhìn tôi ra điều suy tư.
- Tiểu đội trưởng, nếu không biết hò thì nói nghen, tụi tui chỉ cho!
Chị Miên, chị Đào với mấy chị khác nữa nhao nhao. Tôi cũng thầm mong Phong Khởi chịu thua trước cái trò hò đáp và tôi sẽ thoát nạn. Nhưng một bộ đội ngồi kế bên anh khoát tay bảo "đội trưởng tụi này hò hay lắm nha", rồi giục anh mau mau xuất chiêu cho cánh chị em thấy bản lĩnh. Gật gù, anh hò: "Gió đưa gió đẩy bông trang/Bông búp về nàng bông nở về anh hò ơ...".
Đám bộ đội rần rần trong khi nhóm chị em dồn mắt vào tôi. Mím nhẹ môi, đưa tay gãi sau ót, tôi lên giọng: "Hò ơ... hò" và cứ cà lăm miết ở cái chữ "hò". Vài chị "nhắc bài" nho nhỏ, nào là chìa vôi, đám thuốc, con cá, bãi trầu, mương cau đủ thứ nhưng tôi không nhớ ra. Tức thì bên nam cắt ngang dứt khoát: Hết giờ! Bên nữ thua! Mấy chị la trời lên một tiếng não nề.
Tôi ngồi im re, chờ đợi Phong Khởi đưa ra yêu cầu.
- Tôi muốn đồng chí Hoa bày tỏ với người mà đồng chí thầm thương.
Tôi đứng hình, ngồi ngây đơ luôn! Những người xung quanh mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau hỏi han, bày tỏ với người thầm thương là sao? Trong khi ai nấy bàn tán sôi nổi thì tôi thấy Phong Khởi chăm chú nhìn mình, không hề trêu chọc hay giễu cợt mà rất nghiêm túc, để rồi tôi tự hỏi rốt cuộc anh muốn làm gì vậy? Hồi sau như hiểu sự tình, chị Miên cất tiếng giải vây cho cô em đồng chí tôi:
- Vậy không được nghen Tiểu đội trưởng, thân con gái ai lại đi ngỏ lời trước, đã vậy còn trước mặt bao nhiêu người nữa.
- Đã giao kèo rồi, thua phải nghe theo thắng!
- Thế này ác quá mấy anh ơi!
Mặc mấy chị với nhóm bộ đội nói qua nói lại, tôi vẫn chưa rời mắt khỏi Phong Khởi, tiếp theo thì nghe anh từ tốn nói:
- Thiệt ra tôi nghĩ tình cảm không phân biệt nam nữ, nếu đã thương ai thì phải cho người đó biết, tôi muốn đồng chí Hoa dũng cảm bày tỏ. Tôi không bắt đồng chí nói trước mặt mọi người, mà nói riêng với người ta kìa.
Tôi cúi gằm mặt. Gì chứ, anh muốn em bày tỏ với người ta dù cho đó có thể không phải anh? Anh sẽ chấp nhận chuyện đó sao? Nhắm mắt im lặng đồng thời lắng nghe tiếng tim đập vội vã trong lồng ngực, tiếp tôi ngước mặt lên hỏi:
- Tiểu đội trưởng không hối hận chứ?
- Tôi chỉ muốn tốt cho đồng chí Hoa, nhưng nếu đồng chí thấy khó...
- Được, em làm!
Tôi đứng dậy thật dứt khoát, tiếp theo tiến về phía anh Khánh ngồi ở đầu hàng nam khiến đội quân y xôn xao, vậy là con Hoa thương thằng Khánh hử, hèn chi thấy hai đứa nó thân nhau lắm! Tôi dừng lại trước mặt anh Khánh còn anh nhìn tôi với vẻ háo hức chờ đợi như thể chắc rằng người được bày tỏ nhất định là mình.
- Đồng chí Khánh, em cảm ơn anh đã luôn quan tâm giúp đỡ em, cũng cảm ơn tình cảm anh dành cho em nhưng em phải từ chối vì em thích người khác rồi.
Anh Khánh không cười nữa và những người xung quanh cũng thừ ra, còn tôi xoay bước hướng thẳng về phía Tiểu đội trưởng đang ngồi với vẻ ngạc nhiên.
- Không phải đồng chí Hoa nói sẽ bày tỏ với người mình thương sao?
- Thì em đang làm đây.
- Vậy người đó...
- Đang ở ngay trước mặt em.
Trái tim trong lồng ngực sắp nổ tung tới nơi, tôi hít sâu rồi nói rõ ràng:
- Anh Khởi, em thích anh...
Hẳn bất ngờ lắm hay sao mà Phong Khởi đứng dậy, miệng hỏi chậm rãi:
- Thật hả?
- Thật! Em đã nói anh đừng hối hận mà.
- Khoan... khoan đã... cái chuyện này...
- Là anh bắt em bày tỏ! - Tôi lặp lại - Phong Khởi, em rất thích anh!
Cuối cùng tôi cũng nói ra được rồi, nói cho anh biết tôi thương anh thế nào, nói cho anh biết tôi nhớ anh nhiều ra sao kể từ sau ngày gặp gỡ đó, và dù trải qua hơn một năm không hề có tin tức gì của nhau thì hình bóng anh chỉ khắc sâu trong tim tôi hơn. Từ trước tới giờ, ngoài chuyện xin má đi bộ đội thì có lẽ đây là việc làm bạo gan nhất mà cũng kiên quyết nhất của tôi!
Ban đầu tự dưng im lặng đến khó hiểu, tiếp theo mọi người đứng dậy vỗ tay ầm ĩ, hò reo cứ như thể là lời chúc mừng. Tôi cười ngượng nghịu, cảm nhận cơ thể nóng hết cả lên y hệt phát sốt tới nơi. Khẽ khàng, tôi chớp mắt nhìn Phong Khởi, xem thử biểu hiện của anh thế nào và cả câu đáp lời. Tôi thấy anh đứng yên tại chỗ, vẻ mặt còn chưa hết bất ngờ, rồi chẳng hiểu do đứng dưới nắng hay sao mà mặt anh hơi đỏ, tôi nhận ra trong đôi mắt lấp lánh ấy có chút gì ngại ngùng vừa giấu đi.
- Tiểu đội trưởng, bác sĩ tìm anh có việc!
Ngay chỗ lán phẫu sư đoàn xuất hiện một bộ đội cất giọng rõ to. Sự cắt ngang đột ngột khiến ai nấy đều dừng lại, Phong Khởi chưa kịp nói gì với tôi cứ thế mà rời khỏi đây. Dõi theo bóng anh, tôi tự hỏi sao anh không đáp lời trước sự bày tỏ đó? Hay anh thật sự không hề có tình cảm gì với tôi? Chính anh là người bắt tôi tỏ rõ tình cảm và giờ lại không cho tôi câu trả lời... Tiểu đội trưởng đã đi nên nhóm bộ đội cũng theo sau, mấy chị nhìn tôi cười cười rồi vỗ vai, hổng ngờ lại thích ngay anh đội trưởng khó tính! Sau đó tôi nhìn qua anh Khánh, anh vẫn vậy luôn cười hiền với tôi. Trông anh buồn bã, tôi chỉ biết thở dài.
Tầm trưa tôi vào lán bếp, vô tình Phong Khởi đi ngược trở ra. Sự việc sáng nay khiến chúng tôi bối rối khi chạm mặt thế này. Tôi chờ, và anh cũng cất tiếng:
- Đồng chí Hoa ăn cơm trễ vậy?
- Tại việc em bây giờ mới xong.
- Đây, đồng chí lấy phần cơm của tôi mà ăn.
- Không cần đâu, em sẽ tự lấy cơm, anh là bộ đội phải ăn nhiều.
- Tôi đặt cách cho em ăn phần cơm của đội trưởng.
Tôi ngạc nhiên trước cách thay đổi xưng hô đó, còn ngớ ra thì Phong Khởi đặt phần cơm của mình vào tay tôi, tiếp theo chìa ra một mảnh giấy nhỏ gấp ngay ngắn, hạ giọng dặn dò: "Phải ăn hết cơm đấy và nhớ đọc cái này nữa" xong rồi anh bỏ đi thẳng ra ngoài. Đặt cơm xuống bàn tre, tôi mở giấy ra xem, vỏn vẹn mấy từ thế này "trưa nay gặp nhau ở rừng cây ô môi".
Trong cái nắng đầu hạ, qua những cơn mưa trái mùa, rừng cây ô môi trút lá nở hoa hồng rực cả góc trời. Từng cánh hoa nhỏ mảnh mai mọc thành từng chùm, tô điểm thêm nét đẹp khó tả qua từng nẻo đường An Giang hay Đồng Tháp. Chúng tôi còn gọi loài hoa đặc biệt mọc ở phương Nam này là "hoa anh đào miền Tây".
Loài hoa ô môi bắt đầu từ câu chuyện tình son sắt của người Khmer. Giữa tiểu thư khuê các và anh chàng nhà nghèo, tình yêu của họ bị ngăn cấm do vấn đề môn đăng hộ đối để rồi sau cùng chàng trai bỏ đi biền biệt, khiến cô gái đi tìm và kiệt sức gục ngã, thân thể hóa cây ô môi. Câu chuyện do người dân truyền miệng.
Tháng tư là thời điểm hoa ô môi nở đẹp nhất, tôi đứng dưới bóng cây mát rượi, lòng thắc mắc Tiểu đội trưởng hẹn gặp mình có chuyện gì.
Một chùm hoa ô môi tươi hồng đưa ra trước mặt, tôi quay qua thấy Phong Khởi.
- Tặng em.
Hồi trước, anh Khánh cũng tặng hoa với chép thơ cho tôi đọc mà sao cảm giác lúc đó không giống với bây giờ, trong lòng rộn ràng sung sướng khi tôi chậm rãi đón lấy hoa anh tặng. Tôi hỏi anh hẹn em có gì hôn, anh bỏ hai tay vào túi quần mà cử chỉ cứ lúng túng thế nào, tiếp theo mới nói rằng:
- Sáng này nghe em bày tỏ, tôi bất ngờ lắm, rồi còn có nhiều người nữa nên tôi chưa kịp nghĩ phải nói gì và làm gì.
- Rồi giờ anh hẹn em ra đây để trả lời?
- Chứ em muốn nghe mà phải không?
- Em muốn nhưng anh không muốn thì em đành chịu.
- Vậy theo em, tôi nên đáp lời thế nào?
- Cái này em hổng giúp anh được...
Trả lời vu vơ và tôi cứ cúi nhìn chùm hoa trên tay, tôi không muốn anh thấy rõ sự mong mỏi chờ đợi trong mắt mình. Con người, hạnh phúc nhất là tình cảm được đáp lại, con gái như tôi càng muốn vậy hơn, muốn được anh thương... Tự dưng Phong Khởi với tay nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng kéo tôi lại gần hơn. Tôi đứng chỉ tới ngực anh, thế là phải ngước cổ lên nhìn, anh bảo có cái này cho em! Từ trong túi áo, anh lấy ra chiếc kẹp tóc xinh xắn, trên đó đính hai bông hoa nhỏ.
- Tôi cài lên tóc em nhé.
- Được.
Phong Khởi tháo dây chun cột tóc của tôi ra, mái tóc đen xõa nhẹ xuống vai áo bà ba, dù tôi gầy nhom mà mái tóc thề con gái vẫn dày đen mượt. Lúc anh cẩn thận kẹp lên tóc tôi, những cánh hoa ô môi hồng rơi xòa xuống vì gió thổi.
- Đêm qua định tặng em mà nghe em nói có người thương nên tôi đành giữ lại. Dạo trước trên đường ra quân, đi qua chợ trời, tôi nhớ tới em liền mua nó.
Anh kể giọng đều đều, trong tôi có niềm hạnh phúc lâng lâng khi biết anh cũng nhớ về mình giống như tôi nhớ về anh.
- Anh còn chưa trả lời mà tặng quà cho em sao?
- Tôi hẹn em ra đây, rồi làm như vậy, em không biết câu trả lời của tôi à?
- Em nghe đồng đội anh nói, cũng có nhiều cô thương anh nhưng anh từ chối.
- Nếu từ chối tôi sẽ nói ngay lúc đó, chứ rảnh đâu mà hẹn ra đây giống em. Từ cái lần em bất chấp chạy vào lán lấy đồ giúp tôi, thì tôi không quên được rồi...
Danh sách chương