Chương 83:

Giữa hiện tại và quá khứ,...

...vẫn còn một vết nứt...

Cô vô thức buông bỏ tất cả, ngồi thu mình trong một góc phòng.

Tay bó chặt lấy đầu gối, đôi mắt vô định nhìn trân trân xuống sàn gỗ.

Kể từ ngày nọ, cũng lâu lắm rồi, Tiểu Chu chưa hề nghĩ lại việc có thể suy sụp được hơn nữa... mọi thứ so với việc người cũ bỏ đi, chẳng là cái gì, ngay cả khi cột chung với nhau.

Cô hiện tại cảm thấy hơi ấm diệu kì, nhưng bù lại, vì sao, mỗi lần muốn mỉm cười dang đôi tay với hạnh phúc mới ấy, cô lại chần chừ.

Do dự.

Chậm trễ.

Rồi điều đau khổ nhất chính là, cô miễn cưỡng nở nụ cười và dang đôi tay.

Miễn cưỡng?

Thực sự là miễn cưỡng sao?

Căn nhà đã-từng-là-của-người-ấy.

Đáng ra, cô nên vui mừng làm theo đề nghị của Trịnh Khởi.

Nếu vẫn ở lại nơi này, chẳng phải cô đã rất quyến luyến... nếu vậy, Tiểu Khởi thực sự sẽ phải làm sao?

Nơi này thực ra đã không còn sự ấm áp, thay vào đó, chỉ còn cái lạnh lẽo cô độc.

Mà, chính cái lạnh buốt thấu tâm can này, đang tóm lấy thân áo cô.

Nó không muốn cô bỏ đi.

Tiểu Chu ma sát đôi bàn tay vào nhau. Cô mệt mỏi với cả trăm suy nghĩ, hàng nghìn sự lo âu. Nhưng sáng nhất trong tâm trí cô lúc này, lại chính là giọt nước mắt của nàng.

Người phụ nữ mang tên Lã Hứa Lệ.

Vì sao?

Tiểu Chu nắm chặt ngực trái, cô nghiến răng, bao tháng ngày chai sạn như vậy.... cô lại rơi nước mắt.

Cớ gì?

Gương mặt không một vết nhăn, nước mắt chỉ như vậy, nhỏ giọt.

Đôi mắt đỏ bừng ấy hiện giờ không chỉ mang đau khổ đơn thuần, lại chính là hối hận và tiếc nuối.

Một việc tưởng là rất nhỏ, nhưng lại như đòn chí mạng đánh vào thống khổ của ai kia.

Cô, thực ra không mong muốn sẽ rời khỏi đây... như vậy...

*.*.*

"Anh sẽ hạnh phúc khi cưới người chẳng hề có tình cảm với mình chứ?"

Trịnh Nhất Quân bóp chặt sống mũi. Anh không giữ nổi bình tĩnh, cũng không điều khiển được nhịp đập con tim.

Anh chẳng qua là đang quá đau buồn, đau buồn đến uất ức, đến nghẹn ứ cổ họng.

Trăm năm đối đãi ân cần, quả thật, người phụ nữ ấy không lay chuyển, một chút mềm lòng cũng không.

Gia thế, tiền bạc, tài, sắc, sự tử tế – năm thứ đó tạo nên một Trịnh Nhất Quân có cả trăm cô gái muốn gả cho anh.

Nhưng người anh yêu thương...

Đã bao lần soi xét bản thân, không tìm ra sự thiếu sót nào, vậy mà anh vẫn bị né tránh.

Vì cớ gì?

*Cộc cộc

- Vào đi!

Một nữ thư kí nhanh nhẹn bước vào, cô đặt lên mặt bàn tập hồ sơ, sau đó nhanh chóng trình bày.

- Thưa Tổng Giám đốc, cuộc mô phỏng sẽ được thực hiện vào bốn ngày nữa! Tôi đã thu xếp lịch giúp Tổng Giám đốc nhưng cuộc họp với Giám đốc đại diện cho tập đoàn LIFE bên Hàn Quốc thì không thể dời lịch! Anh hãy xem xét kĩ lưỡng, cuộc họp không thể thiếu anh!

Trịnh Nhất Quân suy nghĩ chừng ba phút, sau đó gật nhẹ đưa lại lịch làm việc cho thư kí của mình.

- Được rồi, cứ tiến hành cuộc họp, tôi có sắp xếp của mình.

- Vâng!

*.*.*

Trong sảnh hội trường lớn của một bệnh viện nổi tiếng, hai hàng bác sĩ đứng ngay ngắn "ra mắt" mọi người.

Tiểu Chu hít sâu một hơi.

Cô tự trấn an mình bằng một bài thơ từng học hồi nhỏ để quên đi sự lo lắng lúc này.

Ngày hôm nay chính là một ngày quan trọng.

- Ngày hôm nay chúng ta có hai bệnh nhân cần một cuộc mô phỏng! Tôi đề nghị các Giáo sư, các bác sĩ hãy đưa ra các ý kiến khách quan nhất để lựa chọn đâu là giải pháp có khả năng thực hiện được!

Trưởng ban lên tiếng, cả hội trường im bặt.

- Với trường hợp bệnh nhân thứ nhất – Kris Wong, đội đầu tiên, đội của Giáo sư George Michael đến từ bệnh viện NortH, xin mời!

Tiểu Chu nhìn người đàn ông có dáng đi đáng ngưỡng mộ đó tiến về phía bục, trong lòng lại mang một gánh nặng nữa.

Cô thậm chí là không để ý có ai đó đang huých tay mình, chỉ khi người đó ghé tai khẽ gọi "Giáo sư Trương", cô mới giật mình mà bừng tỉnh.

Ngôn Lão Tử mang ánh nhìn chọc ghẹo, anh cười gian, một bên mày nhướn lên.

- Sao vậy Giáo sư Trương bá đạo? Lâu rồi không thấy vẻ yếu đuối này ha!?

Nghe vậy lập tức đỏ bừng mặt. Cô liếc nhìn xung quanh, khi biết không ai chú ý mới lập tức "đáp lại". Đương nhiên tiếng rất khẽ.

- Tiền bối, anh điên sao? Giờ phút này còn nói chuyện nhảm nhí được!?

- Ai nha? Giờ phút này thì làm sao? Không phải vì em căng thẳng quá nên anh mới "gọi hồn" em về à?

Hôm nay không thể chối cãi được. Sự thật lộ rõ trên gương mặt cô.

Tốt nhất không đáp lại nữa.

Giáo sư Trương im lặng, nhìn về phía màn hình máy chiếu. Cô khẽ nheo mắt rồi cũng thở dài một tiếng.

- Xem kìa, họ phán đoán cũng tựa chúng ta. Có khi chúng ta sẽ không được chọn! Sao có thể so sánh với người Mĩ chứ?

- Nào, sao em lại hạ thấp bản thân vậy? Bộ não con người là như nhau mà!

Cười khì khì xoa đầu học muội, Ngôn Lão Tử mong muốn, sẽ có thể tiếp thêm chút sức mạnh nào đó. Mà, chắc chắn tình hình cũng không khả quan hơn.

- Thì biết vậy...

- Thằng nhóc đó hôm qua đã băng qua đường đấy! Nó không ngừng đi tìm chị gái nữa!

- Hửm?

- Thật đáng thương! Còn nhỏ đã phải trải qua nhiều đau đớn như vậy! Hi vọng nhóm nào đó trong số các nhóm bác sĩ ở đây có cách chữa trị hiệu quả!

Những gì người trên bên trên trình bày không còn lọt tai cô.

Chỉ là vô tình, cuộc thì thầm của hai bác sĩ nước ngoài ngồ cạnh, khiến trí não cô lóe sáng thứ gì đó.

Một thứ gì đó rất mơ hồ, nhưng lại có cảm giác, nó chính là mấu chốt của vấn đề.

- Xin lỗi, hai vị có thể cho tôi hỏi, người hai vị mới nhắc đến là bệnh nhân Kris Wong phải không?

- ...???

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện