Chương 27:

Kì tích chính là... Tiểu Chu thực sự đã xuất hiện phần chán ghét ai kia, lí do đến bản thân cô cũng chẳng thể hiểu.

Mất hứng là thứ dễ thấy nhất trên gương mặt Tiểu Chu. Sẵn sàng đợi một câu trả lời hợp lí, sau đó, đối phương lại buông lời đáp mang hàm ý "quan hệ của chúng ta – chán ghét nhau – mới là đúng đắn" thì thực sự Tiểu Chu cũng cạn ngôn từ.

Là tại sao lại có phản ứng trông đợi?

- Cô để Dương Dương ở nhà một mình!?

Nhắc đến Dương Dương, Lã Hứa Lệ có phần trùng xuống.

Là vì nãy giờ quan sát đối phương, một nét bất ngờ khác lạ xuất hiện Tiểu Chu có chút nhìn ra. Chỉ một thoáng, gọi là cảm nhận cũng không sai vì Lã Hứa Lệ thuộc dạng người chẳng bộc lộ thứ gì ra ngoài.

- Có bảo mẫu!

Tiểu Chu "à" lên một tiếng trong đầu nhưng lại khẽ nhăn mày với Lã Hứa Lệ.

- Cô không nên để trẻ con ở một mình nhiều như vậy! Công việc không thể quan trọng bằng con cái!

Dứt câu, Tiểu Chu nâng cốc, một ngụm lớn rượu đã đi vào miệng.

Là tựa hồ vĩnh viễn yên ả như mặt nước. Lã Hứa Lệ một thoáng bận tâm cũng không hề lộ ra, nhưng ai biết, trong lòng nàng chính là cả bão giông...

- Ừ!

Mệt mỏi với cách nói chuyện của đối phương, Tiểu Chu hít sâu một hơi, thở ra chính là hơi nóng của nén giận.

- Nếu không tôn trọng tôi thì cô nên bộc lộ ra như ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau.

- ...

Lã Hứa Lệ hơi mở căng mắt, liếc nhìn sang bên cạnh.

Tiểu Chu vẫn một mực nhìn nàng, có chăng rời mắt chỉ là khi nâng cốc rượu lên uống mà thôi.

- Tôi rất thích nói chuyện với người thông minh, kể cả là đối đầu trong công việc cũng khiến tôi thích thú. Tôi nghĩ tôi và cô nếu gạt bỏ công việc... hừm... dù có xa vời nhưng chúng ta có thể sẽ trở thành bạn bè. Nhưng sau những việc xảy ra, tôi thấy tôi có phần lạc quan thái quá. Ánh mắt cô vẫn như vậy kể cả là trong hay ngoài công việc khi gặp tôi. Tôi biết không phải ai cũng như mình, có thể hoàn toàn tư duy về hai môi trường sống rồi sống theo hai kiểu khách quan. Cô không cần lừa dối bản thân khi bị những lời nói của tôi ngày đó làm ảnh hưởng. Cứ cư xử như cô thường làm vì mâu thuẫn trong công việc của chúng ta khá sâu sắc, không thể bình thường được nếu chạm mặt nhau ở bất kì đâu ngoài bệnh viện, nếu bình thường được thì mới là bất thường.

Ngừng một chút, Tiểu Chu thôi chăm chú nhìn ai kia, đưa ánh mắt thẳng về trước.

Một nụ cười nhẹ, không có chút hồn, không chút sắc.

- Cô là bình thường, chỉ tôi là bất thường thôi!

Tiểu Chu đứng lên, đặt tiền lên mặt bàn.

- Hôm nay tôi trả, vậy gặp lại cô sau, Giám đốc Lã!

Hơi cúi người rồi rời khỏi quán Pub.

Chính là, cô không hề biết, ánh mắt một người vẫn dõi theo bóng lưng cô đến khi cô mất dấu.

Những lời này vốn đâu là gì... cớ sao...

"Tại sao... mình lại khó chịu???"

* * *

Một tuần kể từ khi Tiểu Chu gặp Lã Hứa Lệ lần hai tại Pub, lần đầu gặp là mở màn của thích thú, sau lần thứ hai, mọi thứ trở nên ảm đạm xám xịt.

Tiểu Chu cũng muốn rõ sao bản thân không thể vui vẻ như trước, thỉnh thoảng cô sẽ cất lên tiếng thở dài, rồi cũng thỉnh thoảng lại giật mình ngẫm nghĩ: "cớ sao phải nặng nề như vậy!?".

Với Tiểu Chu, cô thừa nhận, khi chạm ánh mắt thách thứ và đối địch của Lã Hứa Lệ, cô vô cùng vui vẻ đón nhận nó. Quyết tâm của Lã Hứa Lệ, những tính toán để đi đến bước đường này, cô ngoài tức giận lại rất khâm phục dã tâm.

Con người nên có dã tâm một chút mới có thể thành công.

Lã Hứa Lệ không thể coi là thành công trọn vẹn, nhưng tính đến thời điểm hiện tại, nàng ta rất thành công. Bằng chứng là Tiểu Chu luôn cười nói vô tư, không biểu đạt ái ngại nhưng thực sự, nói trắng ra, với không chút quyền lực, việc đối đầu với Lã Hứa Lệ chỉ là con số 0 tròn trĩnh.

Tiểu Chu như cá mắc cạn, ngoài việc cố vùng vẫy tìm trở lại nơi mình muốn thuộc về thì hết cách.

Bi đát đi cùng nỗ lực.

Không phải suy nghĩ tiêu cực ngày hôm nay mới lộ ra. Tiểu Chu đã có suy nghĩ này từ sau ngày bỏ phiếu thua thảm hại và Viện trưởng Hà phải rời khỏi nơi đây. Nhưng Tiểu Chu thuộc dạng người không bao giờ bỏ cuộc.

Đỉnh điểm, sau khi tiếp xúc với Lã Hứa Lệ, sự bi đát đó đã đạt đến một "đỉnh cao" khác – là thích thú.

Nỗ lực và thích thú.

Đón nhận thử thách chính là tính cách của Giáo sư Trương La Chu. Nhưng vấn đề lúc này...

Quay về bi đát và nỗ lực...

"Tại sao mình cứ bị ám ảnh bởi ánh mắt lạnh nhạt của cô ta khi đó chứ!???"

Vỗ nhẹ nhẹ vào gáy nhiều cái, hoàn toàn không bớt khó hiểu.

"Cô ta bị cái quái gì vậy????"

Thở dài, Tiểu Chu cười như ma quỷ, khổi sở nhéo má cho... tỉnh "mộng".

"Cô mới bị khùng đó! Không phải cô đang rất lố bịch sao Trương La Chu!? Cô vô lí, hết sức vô lí rồi!"

*Cạch

- Giáo sư, có ca phẫu thuật cần Giáo sư xem xét!

Thúc lại tinh thần, Tiểu Chu hít sâu một hơi, lập tức nghiêm mặt quay lại nhìn "đồ đệ" Trần Di của mình.

- Đi thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện