Thứ gì là của mình sẽ là của mình, thứ gì không là của mình thì có cố chấp cũng không thể sở hữu.
Đạo lý là vậy, thực tế vẫn rất cố chấp.
Trịnh Khởi được nuông chiều từ lúc sinh ra, so với những đứa trẻ khác ngậm thìa vàng, nàng chắc hẳn ngậm chín chiếc như vậy.

Trịnh Y Sang yêu Trịnh phu nhân bao nhiêu, chính là yêu Trịnh Khởi từng đó.

Sau này Trịnh phu nhân mất, ông càng thêm yêu thương và bao bọc đứa con gái này của mình.

Bao bọc, vô cùng bao bọc, một con kiến cũng không được phép cắn nàng.
Thứ gì muốn có nàng chưa bao giờ không thể có được.

Trong tình yêu, không thể có người nào cưỡng lại sức hút của nàng.

Khi thì như chú thỏ con, khi lại như con mèo hoang, đàn ông quả là khó thoát, phụ nữ cũng chẳng khác.
Vậy mà có một người vùng vẫy khỏi nàng, Trịnh Khởi uất ức, thực sự không thể tin.
["Chúng ta chưa phải hẹn hò, nhưng chúng ta hãy tìm hiểu nhau trước vì đều là người trưởng thành.

Tôi cũng cần thời gian thích nghi với cuộc sống mới!"]
Người ấy mỉm cười thật yếu ớt khi nói ra những lời này.


Trịnh Khởi khi ấy sao không rõ, vị bác sĩ kia đang gồng mình ra sao? Nàng tự hỏi, tình yêu của họ rốt cục cũng chẳng phải tình thanh mai trúc mã hay tình vài năm dài đằng đẵng, còn chẳng đến một năm gặp gỡ rồi yêu nhau, sao có thể không dứt ra nổi? Thấy cảnh người mình yêu đi cùng một người đàn ông khác, khung cảnh gia đình ba người hạnh phúc, chẳng lẽ vẫn còn có thể yêu tha thiết hay sao?
Quan trọng nhất, điều khiến bất kể ai nhìn vào cũng căm phẫn, thì vị bác sĩ đó lại mang gương mặt thật nhẹ nhõm.

Biểu cảm đó chính là: à, em thực sự êm ấm với gia đình mới, thật tốt làm sao! vậy.

Tình yêu có thể cao thượng như vậy?
Không, yêu và hận mới chính là con người, chứ không phải yêu và vị tha!
Trịnh Khởi tì mạnh tay, vết chì trên giấy vẽ thực sự đã đậm đến muốn gãy ngòi chì, các nét vẽ đen kịt xuất hiện mỗi lúc một dày dặn trên trang giấy trắng.
["Tôi không thể rời khỏi căn nhà này, nó như một phần của cơ thể tôi vậy.

Mỗi khi thấy em, tôi lại nhìn ra em ấy! Nụ cười, rồi ánh mắt, hai người phảng phất dáng vẻ rất giống nhau.

Nếu cứ kéo dài chuyện này, người tổn thương sẽ là em.

Tôi xin lỗi vì sự hèn nhát của mình, tôi không đủ can đảm để bỏ em ấy ra khỏi cuộc đời này.

Em...!không đáng bị tổn thương bởi một người tệ hại như tôi!"]
["Chúng ta nên dừng lại thôi!"]
Tôi có thể chờ chị cơ mà...
Tôi đã nói tôi sẽ chờ chị, đến khi chị quên được chị ta...
Sao chị cứ cố chấp như vậy?
Sao cứ phải là người phụ nữ đáng ghét đấy?
Trịnh Khởi điên cuồng vẽ, trong đầu vẫn lặp đi lặp lại đoạn hội thoại nào đó.

Nàng không phục, những thứ trước giờ nàng đều dễ dàng có được, hiện tại chẳng hề giống như trước kia.
Tự trọng của nàng bị đả kích.

Sự kiêu ngạo của nàng...!sao nàng có thể vui vẻ trước những thứ không như ý mình cho được đây?
Sau cùng người chị yêu cũng không phải tôi, vậy chẳng thà, các người biến mất hết đi!
Chết hết đi!
Bức vẽ dần hoàn thiện.


Là một bàn tay phụ nữ, đang bóp nát hai bông hoa hồng trong tay.

Máu chảy xuống, nhưng tuyệt đối không muốn nhả ra, cứ vậy âm thầm gi3t chết loài hoa tượng cho tình yêu...
*-*-*-*-*
Trịnh Nhất Quân nhìn thấy Giáo sư Trương cùng đội ngũ bác sĩ sẽ tiếp quản ca phẫu thuật cho mẹ mình bằng con mắt thật lạnh.

Anh ta không buồn lên tiếng chào hỏi, Tiểu Chu cũng không thể coi là thoải mái quá mức, nhưng việc nào ra việc nấy.

Ca phẫu thuật quan trọng hơn thái độ của cả hai người đối đãi với nhau.
"Ca phẫu thuật sẽ bắt đầu vào chiều mai, bọn tôi đã nói về quy trình thực hiện cho anh trong tập hồ sơ.

Phiền anh bỏ chút thời gian ra đọc!"
Trịnh Nhất Quân hừ một tiếng coi thường, anh nhìn cô, môi nhếch lên ý cười mỉa mai: "Cướp vợ người khác sắc mặt tốt hẳn.

Cô và người mấy bữa trước ở Mỹ có phải cùng một không vậy?"
Lã Hứa Lệ luôn luôn điềm đạm nếu không động đến Tiểu Chu.
Tiểu Chu luôn luôn cố gắng công tư phân minh nếu không động đến Lã Hứa Lệ.
"Cướp? Vợ? Anh đang nói đến ai?"
Tiểu Chu giật giật gân xanh ở thái dương trừng mắt với Trịnh Nhất Quân.

Diễn biến căng thẳng đến mức những người xung quanh nín thở, tự giác lùi ra sau một bước chân.
"Vợ tôi chỉ có một, còn có thể là ai?"
Trịnh Nhất Quân muốn thở ra khói bằng cánh mũi, mắt đỏ lên, hiện rất tức giận.
Mà đâu phải mỗi anh ta tức giận đây?

"Đừng có nói bạn gái tôi là vợ anh một cách hiển nhiên như vậy.

Nhẫn cưới cũng trả lại, chưa có gì phát sinh, sao Lệ Lệ nhà tôi có thể là vợ anh? Sao tôi có thể là kẻ cướp dâu đây?"
"L-Lệ Lệ nhà tôi...???" Trịnh Nhất Quân lắp bắp trong miệng, cơn xúc động dâng lên đến đỉnh đầu, lập tức phát điên tóm lấy cổ áo cô xách lên: "M-Mày...!ai là Lệ Lệ nhà mày? Ăn nói hàm hồ! Hai người phụ nữ lại yêu nhau? Rồi mày có cưới được cô ấy không? Trung Quốc chấp nhận việc coi thường luân thường đạo lý này sao? Giấy tờ kết hôn đâu? Em ấy có sinh con với mày không? Cả hai có thể hạnh phúc nổi không??? MẸ KIẾP!!!!!"
Trịnh Nhất Quân hét lớn, nước bọt từng chút văng thẳng vào mặt Tiểu Chu.
"Buông Giáo sư ra!"
Trần Di, Đinh Khống, Dịch Minh chạy vào can ngăn, bỏ cái nắm cổ áo kia ra khỏi người thầy của mình.
"Đừng quá đáng! Bọn tôi tới đây để phẫu thuật, không phải đến để nghe anh sỉ nhục!"
Trần Di trừng mắt quát lại.

Đôi mắt của Đinh Khống và Dịch Minh cũng phẫn nộ y hệt cô vậy.
"Nếu anh dám động động vào Giáo sư một lần nữa, bọn tôi không để yên đâu!" – Dịch Minh.
"Bọn tôi sẽ bảo vệ Giáo sư của mình bằng mọi giá, anh đừng có đi quá giới hạn!" – Đinh Khống.
"Loạn...!Loạn hết rồi!" bị đám người trẻ tuổi này điều chỉnh hành vi, Trịnh Nhất Quân quả thực mất hết sĩ diện, bước lùi một bước về phía sau: "Loạn thật rồi...!Đám bác sĩ của cô, hỗn xược y hệt cô vậy!"
"Hỗn xược? Anh đừng quá tỏ ra thượng đẳng như vậy anh Trịnh Nhất Quân!"
Tiểu Chu dùng tay gạt ba học trò của mình lùi về sau, bản thân cô bước về phía Trịnh Nhất Quân.

Tóm cổ áo, cũng là xách ngược anh ta lên như cái cách đã làm với mình..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện