Chương 106:

Tống Mẫn theo địa chỉ của Lã Hứa Lệ gửi tới một lúc sau liền có mặt ở tiệm café. Ở Trung Quốc vốn đã lâu nhưng cô khi ngắm nhìn thanh cảnh nơi này liền mang một bộ mặt kinh ngạc, không ngờ lại có một chỗ tuyệt vời như vậy ở đây – nơi thành phố ồn ào náo nhiệt, trong lòng thầm khen Lã Hứa Lệ biết tìm tòi, có sự hiểu biết phong phú.

Nở nụ cười với Tống Mẫn, đã lâu rồi không được gặp gỡ dù thường xuyên liên lạc, lần gặp này chính là điều cả hai mong muốn. Khi mọi thứ đã trở về nguyên vẹn, con người tâm thế quá đỗi thoải mái sẽ hình thành lên sự mong chờ. Mong chờ một cái kết mãn nguyện cuối cùng. Lã Hứa Lệ đã đi được một chặng đường dài, cũng đến lúc phải nghỉ ngơi, phải có một cái kết thúc viên mãn. Điều mong chờ đó khắc ở trong đôi mắt nàng.

Nhìn Lã Hứa Lệ vui như vậy, Tống Mẫn nhẹ nhõm, khi hình dung ra Tiểu Chu bạn cô lúc này, càng thêm an tâm hơn. Hai người đã phải trải qua nhiều thứ, sau mọi thứ đều không thể chối bỏ cảm xúc mà về bên nhau, không phải rất hợp lý sao?

Tống Mẫn cho rằng gặp gỡ là định mệnh, phải lòng nhau cũng là một cái nhân duyên đẹp đẽ. Nhưng kết thúc như nào lại chính là do hai người quyết định. Lã Hứa Lệ cùng Tiểu Chu là do ý trời dàn xếp, chia ly cũng là do Người sắp đặt nhưng về với nhau, sau ngần đấy cố gắng, cô bác sĩ quả thực không thể nói đó là định mệnh. Đó sự cố gắng của bọn họ, chính hai người phụ nữ ấy đã vẽ lên hạnh phúc cho mình.

Chuyện tình yêu của bất kể ai cũng vậy, kể cả với Tống Mẫn, cô cùng Trương La Tân cũng là như thế. Nếu không cố gắng kiên trì cùng tình cảm, hai người họ chắc chắn đã bỏ lỡ nhau.

Tống Mẫn cùng Lã Hứa Lệ trao đổi rất nhiều việc, đặc biệt là vấn đề liên quan đến bệnh viện, bác sĩ Tống quả quyết không bỏ sót bất kể chi tiết lớn nhỏ nào. Khi câu chuyện đã quá nửa, tách sữa của cô cũng gần nguội, Tống Mẫn đột nhiên mỉm cười, nắm lấy bàn tay Lã Hứa Lệ, cô nói:

- Thực ra ngày hôm nay còn có một chuyện khác muốn nói với cô!

Lã Hứa Lệ tròn mắt, rồi sau đó ánh mắt trở nên thật mềm mại. Nàng cũng đặt bàn tay mình lên bàn tay Tống Mẫn, gật đầu:

- Khi cô đi giày bệt và gọi sữa thay vì café, tôi đã đoán ra. Nhưng không tiện "vạch trần", tôi nghĩ cô chưa muốn nói. Dù sao cũng chúc mừng cô, Mẫn, tôi rất vui!

Tống Mẫn trong đầu nghĩ "quả là không có gì qua mắt được người phụ nữ này". Cô giả bộ giận dỗi, còn đang mong chờ vẻ mặt kinh ngạc của nàng, cuối cùng lại biến bản thân "tự mình đa tình", mình thật đáng thương mà.

- Cái gì cô cũng biết, như ma như quỷ, chắc chẳng có gì làm cô bất ngờ được đâu!

Lã Hứa Lệ lập tức nâng tay bắt gió trước mặt, hoàn toàn phủ định. Nàng thừa nhận mình có một chút tinh ý, nhưng nếu bất ngờ cũng bất ngờ vô số lần, chẳng hạn như lần đầu nói chuyện với Tống Mẫn cũng chính là một ví dụ điển hình. Đó là lần đầu tiên nàng gặp một người phụ nữ sắc sảo một cách thú vị, là vậy nên rất ngạc nhiên. Có điều Lã Hứa Lệ không giỏi phô trương cảm xúc cho lắm, nếu kinh  ngạc hay bất ngờ thì cũng chỉ có một biểu hiện giống nhau mà thôi.

- Cuộc sống phải bất ngờ chứ, nếu không có bất ngờ, mọi thứ có thể thấy hoặc dự đoán, như vậy tôi sẽ già nhanh lắm!

Nàng mỉm cười, nhìn ra sao cũng thực sự giống một cô gái đang tới tuổi yêu đương, chẳng giống một người phụ nữ trưởng thành là mấy.

Tống Mẫn ha một tiếng thích thú, cô thấy người đối diện đang "cảm xúc" như vậy, lại còn là Lã Hứa Lệ, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng "bỏ qua":

- Đâu có sao? Tiểu Chu về nước là cô "hồi xuân" nhanh lắm ấy mà!

Khụ khụ

Lã Hứa Lệ bất thường đôi má đỏ ửng tựa trái hồng chín, nàng đã sặc bởi cái chọc ghẹo này. Đem cái nhăn mày về phía Tống Mẫn, nàng sau khi thấy nụ cười gian kia thầm nghĩ "đúng là bạn thân của Chu, ăn nhập đến khéo léo!", khẽ thở dài bất lực.

- Chẳng liên quan!

Tống Mẫn bật cười, dám cá người kia đang nghĩ gì "thiếu đứng đắn", càng thêm thích thú hơn khi đây lại là một người nổi tiếng nghiêm túc đoan trang.

- Hỏi thật, lúc ở Mỹ, hai người có-...

- Bác! Sĩ! Tống!

Lã Hứa Lệ hăm dọa bằng ánh mắt khiến Tống Mẫn phải nở nụ cười hòa hoãn mà chuyển chủ đề:

- Tôi đùa thôi! Mà còn một chuyện nữa. Chứng rối loạn cảm xúc của Tiểu Chu, tôi nghĩ không chỉ là bởi việc... ừ cô biết đó, là việc cô bỏ đi...

Tống Mẫn lúng túng. Lã Hứa Lệ lập tức lắc đầu, nàng nói:

- Cứ nói thẳng thắn, tôi đã quyết định sẽ cùng Giáo sư đối diện và vượt qua. Tôi cần biết nhiều hơn nữa!

- Ừm!

Ngẫm một chút, Tống Mẫn trầm ngâm một hồi mới mở lời tiếp tục chuyện dang dở:

- Cậu ta bị stress trong công việc nữa. Nếu có áp lực lớn, tôi sợ rằng... Trịnh gia không phải vừa, nhất là trong tình huống như lúc này, người chồng sắp cưới cô khước từ hoàn toàn kia sẽ không để yên.

Lã Hứa Lệ khẽ nheo đôi mắt, nàng đang suy nghĩ, về rất nhiều điều có thể xảy ra.

- Nếu vậy sẽ rất khó kh-...

- Đừng lo lắng!

Nở nụ cười, Lã Hứa Lệ khiến Tống Mẫn cảm nhận được sự tự tin tuyệt đối từ mình. Cô lúc này chính là giật mình, không nghĩ hoàn cảnh bây giờ nàng lại có thể bình tĩnh được đến thế. Như là một sự tin tưởng nào đó tuyệt đối, hướng tới người đang được nhắc đến.

- Chu của tôi, nếu có gì xảy đến, tôi nhất định sẽ bao bọc lấy, không để ai làm hại. Huống gì ca phẫu thuật đó tôi tin tưởng là Chu sẽ làm tốt, sẽ không có sai sót.

- ... Ừ, tôi hiểu rồi!

Tống Mẫn đáp lại nụ cười kia cũng bằng một nụ cười.

Hai người phụ nữ không hẹn, vô thức cùng nhìn sang bên cạnh, nơi có khung cảnh hoa đua sắc rực rỡ tráng lệ...

- Mà, "Chu của tôi"? Không ngờ ngày này cũng xảy đến với Lã giám đốc!

- ... Nãy tôi nói vậy sao?

- Cô định "lật lọng"? Đáng ra tôi nên ghi âm lại mới đúng! Cô không rõ ánh mắt cô khi nói "Chu của tôi" nó như thế nào đâu. Hahaha.

- ... Của tôi thì là của tôi thôi, cũng không cần "chấp nhất" sự thực đó!

- ...

- ...

- ... Đùa với cô chán ngắt!

- Ừ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện