"Chuồn rồi à? Mẹ kiếp, hắn cứ thế chuồn mất hả?"

Gã trung niên mập mạp tức muốn khóc. Khuôn mặt béo tròn tràn ngập ấm ức, tức đến mức sắp khóc.

Giết người xong rồi bỏ chạy! Chạy mãi, chạy mãi còn chê chưa đã ghiền nên thổi một khúc sáo cho họ. Chưa nói đến thổi một khúc, còn tiện thể lấy Thánh binh của ông ta đi.

Bôn Lôi Ma kiếm đã chết, nhưng không bắt được hung thủ, còn tặng luôn cả Thánh binh cho người ta.

Chuyện quái gì thế này!

Chẳng ai bắt nạt người như thế cả!

Thiên Tinh Các chưa bao giờ vô dụng như vậy, gã trung niên béo càng nghĩ càng ấm ức. Quan trọng là tên súc sinh đó còn năm lần bảy lượt chế nhạo ông

†a.

Trước khi rời đi, hắn còn không quên nói rằng Thiên Tinh Các là nơi buôn bán.

Nào có kiểu buôn bán như thế này? Một khúc sáo đổi một đầu người, làm Thiên Tinh Các mất sạch mặt mũi. Một khúc sáo đổi lấy Thánh binh, đào mất bảo bối trong tim gã trung niên mập mạp.

Càng nghĩ, ông ta càng tức, nước mắt bỗng tuôn rơi tí tách.

"Thằng súc sinh!"

Gã mập gào lên xé ruột xé gan, xui lơ trên đất và đấm thùm thụp lên đó.

Bùm!. Truyện Sắc

Băng sương giống như thủy ngân dấy lên từng gợn sóng, ngay sau đó đóng lại rồi mở ra.

Từ đầu tới cuối, khu vực này vẫn không bị phá vỡ.

Người bên cạnh nghe thấy tiếng hét thê lương của gã mập đều thấy hơi thương hại. Đêm nay, Thiên Tỉnh Các chắc chắn đã chịu đả kích rất lớn.

E rằng danh tiếng của Thiên Tỉnh Các ở Ma vực Thương Huyền này không thể khôi phục lại trong một thời gian dài.

Nhưng khi nghĩ đến cách cư xử thường ngày của gã mập này, mọi sự thương hại trong lòng lập tức bay biến, đáng đời!

Nhẽ ra Thiên Tinh Các phải được dạy dỗ từ lâu.

Nhất là tên mập mạp này, bình thường không chịu lỗ, muốn xấu xa bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Tuy nhiên, không ai dám chọc, bán đấu giá Thánh khí của Sở Thiên Hạo. trước công chúng. Ngay cả Huyền Vương điện cũng phải bịt mũi nuốt cục tức này.

"Đây là chuồn rồi hả?”

Đầu tiên Diệp Tử Lăng sửng sốt một chút, sau đó cười rộ lên, công tử Táng Hoa này đúng là người kỳ lạ.

Một khúc đoạn trường, tìm đâu tri âm nơi chân trời.

Một khúc làm loạn giang sơn, ta nào phải vật trong ao. Kiếm này sinh ra đã phi phàm.

Diệp Tử Lăng khế lẩm bẩm, nghĩ đến những lời công tử Táng Hoa đã nói trước kia, một khúc mua nụ cười hồng nhan, đâu cần nhớ lại chuyện này.

Trong tiếng sáo của hắn mang một nỗi cô đơn mà người khác không thể cảm nhận được, đồng thời cũng có sự lạnh lùng và kiêu ngạo mà người thường không với tới.

Rốt cuộc hắn là người như thế nào nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện