"Hi hi, Tiểu Lâm Nhất, ngươi tỉnh rồi, bổn đế có đẹp không?" Tiểu Băng Phượng ngồi trên lưng ngựa Huyết Long, đeo một chiếc mặt nạ mặt trăng bạc, trang phục màu bạc, tay phải cầm một cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc có thể nói là oai phong khắp chốn.
"Đưa đây." Lâm Nhất đưa tay ra và nói.
"Hừ, đồ keo kiệt." Tiểu Băng Phượng thấp giọng lẩm bẩm, cũng không biết khen ta một câu nữa.
"Trả lại ngươi nè."
Nàng ta đi xuống và trao lại mặt nạ trăng bạc và cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc.
Lâm Nhất cầm nó lên, trầm ngâm một lát rồi nói: "Tiểu Băng Phượng, lúc trước ngươi giúp ta dò xét rất nhiều trận văn, chắc ngươi rất am hiểu về linh văn nhỉ"
Tiểu Băng Phượng tự hào nói: "Đó là điều dĩ nhiên. Thánh Huyền sư có chín cấp độ. Cấp thứ chín trở lên là Thiên Huyền sư. Thiên Huyền sư chỉ có ba cấp độ, nhưng một cấp giữa họ là khoảng cách xa vời vợi. Bổn đế mạnh hơn Thiên Huyền sư và Thần Huyền sư, ngươi thấy ta tài tình chưa.”
Hai mắt của Lâm Nhất sáng lên, hắn cười nói: 'Đồ Thiên Đại Đế quả nhiên lợi hại!"
Tiểu Băng Phượng trợn mắt nhìn hẳn, lạnh lùng đáp: "Ngươi là kẻ xấu, bổn đế đã phát hiện từ lâu, lúc cần ta thì gọi ta là Đồ Thiên Đại Đế, không cần thì gọi ta là Tiểu Băng Phượng. Hừ, ta mà nhỏ chỗ nào. Bổn đế không muốn nói chuyện với ngươi."
"Có sao?"
Tiểu Băng Phượng tức giận nói: "Có đấy! Trong lòng bổn đế đã ghi nhớ. Lúc trước ở núi Thánh Kiếm, ta nhận ra bức tranh giúp ngươi. Ngươi nói Đồ Thiên Đại Đế thật tài giỏi. Sau đó lại gọi ta là Tiểu Băng Phượng."
Hình như đúng là vậy.
Lâm Nhất cười và gãi đầu, cảm thấy hơi xấu hổ.
"Còn nữa, tên của bổn đế nhất định phải đọc đầy đủ mới có khí thế. Đừng gọi †a là Đồ Thiên Đại Đế. Bổn đế là Đồ Thiên Đại Đế chí tôn vô thượng Phượng
Hoàng Thần Tộc tứ hải bát hoang, tam thập lục thiên thất thập nhị sơn."
Nét mặt của Tiểu Băng Phượng kiêu ngạo, cao xa khó với, nàng ấy nghiêm †úc nói.
Lâm Nhất mỉm cười và nói nhẹ nhàng: "Thật ra lúc nãy ngươi đeo mặt nạ bạc, lướt sóng tới đây đã đẹp lắm rồi.”
"Hừ hừ.”
Tiểu Băng Phượng nghe vậy, trong lòng đắc chí, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hậm hực, không hề quan tâm.
"Bây giờ ngươi còn lại bao nhiêu cơ duyên linh văn?"Lâm Nhất tò mò hỏi.
Tiểu Băng Phượng đỏ bừng mặt, suy nghĩ một lát, xấu hổ duỗi ngón tay út ra: "Chậc, chỉ còn lại xíu xìu xiu thôi."
"Vậy cũng giỏi lắm rồi.'Lâm Nhất nghĩ ngợi một lúc, nếu là ngón tay út, chắc cũng sẽ có một phần mười thực lực đỉnh phong.
"Chỉ có chút xíu xiu này thôi."
Nói xong, Tiểu Băng Phượng lại cong ngón tay.
Lâm Nhất chợt tỏ ra nghi ngờ: "Thật sự có nhiêu đây thôi sao?”
Nàng ấy xấu hổ đỏ mặt, ngón tay út ngày càng cong hơn, cuối cùng cổ gần như đỏ bừng. Tiểu Băng Phượng dùng ngón cái nhéo đầu ngón trỏ, giọng thỏ thẻ: "Chỉ còn lại nhiêu đây thôi. "
Lâm Nhất mở to mắt, đây gần như không còn nữa rồi.
Thấy nàng ta đỏ mặt cúi đầu, hắn không khỏi buồn cười và nói: "Đại Đế à, ngươi thật là dễ thương."
"Hừ, ta mới không dễ thương."
Tiểu Băng Phượng bĩu môi, rất không hài lòng nói.
Một xíu xiu chắc là đủ dùng rồi. Dù sao nàng ấy cũng có hai đạo thần văn hoàn chỉnh. Một đoạn bảo cốt thuộc về Thương Long Vương, một thần văn bản mệnh của nàng ấy, ngưng tụ thành một ấn ký màu vàng đỏ ở giữa lông mày.
"Đi với ta tới Ma vực nào."Lâm Nhất nói nhẹ nhàng.
Hai mắt của Tiểu Băng Phượng lập tức sáng rỡ, nàng ấy nói: "Ngươi vẫn đuổi giết Bôn Lôi Ma kiếm sao?"
Lâm Nhất cười đáp: "Làm sao có thể tha không giết hắn ta được chứ? Lão già đó nợ ta hơn trăm giọt Chân Long Thánh Dịch, một giọt cũng sẽ đưa cho ta. Huống chỉ, hẳn ta còn là đệ tử của Huyền Thiên Tông. Nói không chừng có bí mật gì đấy. Chúng ta không thể để hắn đi."
"Lúc nào?"
Nghĩ đến có thể tiến vào Ma vực, Tiểu Băng Phượng lập tức háo hức.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm mịt mùng, vầng trăng lưỡi liềm ẩn hiện trong mây, như mỹ nữ làm người ta suy tư, nhưng đến cùng vẫn thiếu nét chút lãng mạn.
Một lúc lâu sau, Lâm Nhất nhìn sang nơi khác rồi nhàn nhã nói: 'Đợi đêm trăng tròn!"
"Đưa đây." Lâm Nhất đưa tay ra và nói.
"Hừ, đồ keo kiệt." Tiểu Băng Phượng thấp giọng lẩm bẩm, cũng không biết khen ta một câu nữa.
"Trả lại ngươi nè."
Nàng ta đi xuống và trao lại mặt nạ trăng bạc và cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc.
Lâm Nhất cầm nó lên, trầm ngâm một lát rồi nói: "Tiểu Băng Phượng, lúc trước ngươi giúp ta dò xét rất nhiều trận văn, chắc ngươi rất am hiểu về linh văn nhỉ"
Tiểu Băng Phượng tự hào nói: "Đó là điều dĩ nhiên. Thánh Huyền sư có chín cấp độ. Cấp thứ chín trở lên là Thiên Huyền sư. Thiên Huyền sư chỉ có ba cấp độ, nhưng một cấp giữa họ là khoảng cách xa vời vợi. Bổn đế mạnh hơn Thiên Huyền sư và Thần Huyền sư, ngươi thấy ta tài tình chưa.”
Hai mắt của Lâm Nhất sáng lên, hắn cười nói: 'Đồ Thiên Đại Đế quả nhiên lợi hại!"
Tiểu Băng Phượng trợn mắt nhìn hẳn, lạnh lùng đáp: "Ngươi là kẻ xấu, bổn đế đã phát hiện từ lâu, lúc cần ta thì gọi ta là Đồ Thiên Đại Đế, không cần thì gọi ta là Tiểu Băng Phượng. Hừ, ta mà nhỏ chỗ nào. Bổn đế không muốn nói chuyện với ngươi."
"Có sao?"
Tiểu Băng Phượng tức giận nói: "Có đấy! Trong lòng bổn đế đã ghi nhớ. Lúc trước ở núi Thánh Kiếm, ta nhận ra bức tranh giúp ngươi. Ngươi nói Đồ Thiên Đại Đế thật tài giỏi. Sau đó lại gọi ta là Tiểu Băng Phượng."
Hình như đúng là vậy.
Lâm Nhất cười và gãi đầu, cảm thấy hơi xấu hổ.
"Còn nữa, tên của bổn đế nhất định phải đọc đầy đủ mới có khí thế. Đừng gọi †a là Đồ Thiên Đại Đế. Bổn đế là Đồ Thiên Đại Đế chí tôn vô thượng Phượng
Hoàng Thần Tộc tứ hải bát hoang, tam thập lục thiên thất thập nhị sơn."
Nét mặt của Tiểu Băng Phượng kiêu ngạo, cao xa khó với, nàng ấy nghiêm †úc nói.
Lâm Nhất mỉm cười và nói nhẹ nhàng: "Thật ra lúc nãy ngươi đeo mặt nạ bạc, lướt sóng tới đây đã đẹp lắm rồi.”
"Hừ hừ.”
Tiểu Băng Phượng nghe vậy, trong lòng đắc chí, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hậm hực, không hề quan tâm.
"Bây giờ ngươi còn lại bao nhiêu cơ duyên linh văn?"Lâm Nhất tò mò hỏi.
Tiểu Băng Phượng đỏ bừng mặt, suy nghĩ một lát, xấu hổ duỗi ngón tay út ra: "Chậc, chỉ còn lại xíu xìu xiu thôi."
"Vậy cũng giỏi lắm rồi.'Lâm Nhất nghĩ ngợi một lúc, nếu là ngón tay út, chắc cũng sẽ có một phần mười thực lực đỉnh phong.
"Chỉ có chút xíu xiu này thôi."
Nói xong, Tiểu Băng Phượng lại cong ngón tay.
Lâm Nhất chợt tỏ ra nghi ngờ: "Thật sự có nhiêu đây thôi sao?”
Nàng ấy xấu hổ đỏ mặt, ngón tay út ngày càng cong hơn, cuối cùng cổ gần như đỏ bừng. Tiểu Băng Phượng dùng ngón cái nhéo đầu ngón trỏ, giọng thỏ thẻ: "Chỉ còn lại nhiêu đây thôi. "
Lâm Nhất mở to mắt, đây gần như không còn nữa rồi.
Thấy nàng ta đỏ mặt cúi đầu, hắn không khỏi buồn cười và nói: "Đại Đế à, ngươi thật là dễ thương."
"Hừ, ta mới không dễ thương."
Tiểu Băng Phượng bĩu môi, rất không hài lòng nói.
Một xíu xiu chắc là đủ dùng rồi. Dù sao nàng ấy cũng có hai đạo thần văn hoàn chỉnh. Một đoạn bảo cốt thuộc về Thương Long Vương, một thần văn bản mệnh của nàng ấy, ngưng tụ thành một ấn ký màu vàng đỏ ở giữa lông mày.
"Đi với ta tới Ma vực nào."Lâm Nhất nói nhẹ nhàng.
Hai mắt của Tiểu Băng Phượng lập tức sáng rỡ, nàng ấy nói: "Ngươi vẫn đuổi giết Bôn Lôi Ma kiếm sao?"
Lâm Nhất cười đáp: "Làm sao có thể tha không giết hắn ta được chứ? Lão già đó nợ ta hơn trăm giọt Chân Long Thánh Dịch, một giọt cũng sẽ đưa cho ta. Huống chỉ, hẳn ta còn là đệ tử của Huyền Thiên Tông. Nói không chừng có bí mật gì đấy. Chúng ta không thể để hắn đi."
"Lúc nào?"
Nghĩ đến có thể tiến vào Ma vực, Tiểu Băng Phượng lập tức háo hức.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm mịt mùng, vầng trăng lưỡi liềm ẩn hiện trong mây, như mỹ nữ làm người ta suy tư, nhưng đến cùng vẫn thiếu nét chút lãng mạn.
Một lúc lâu sau, Lâm Nhất nhìn sang nơi khác rồi nhàn nhã nói: 'Đợi đêm trăng tròn!"
Danh sách chương