Nữ tử áo trắng không phủ nhận, nhẹ giọng nói: “Bọn họ nói có kỳ nhân đến †ừ con đường Thông Thiên, ta bèn đến xem thử, quả nhiên là kỳ nhân, bằng không thật sự bỏ lỡ một màn kịch hay. Người trên đường như ngọc, công tử thế gian vô song; bảy bước thành kiếm, leo lên đỉnh núi Thánh Kiếm, âm thanh của đại đạo, tiếng chuông kiếm đạo, vang vọng cả Phù Vân.”

“Như vậy đã đủ kỳ nhân rồi, không ngờ tiếng tiêu của Lâm công tử còn có trình độ cao như vậy, thật sự khiến tiểu nữ mở rộng tâm mắt.”

Được người ta khen ngợi như vậy, Lâm Nhất có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: “Ta mới luyện tiêu mà thôi, nào dám nói đến trình độ gì.”

“Nhưng tiếng tiêu này, rõ ràng đã lĩnh hội được tinh tuý của âm luật, tiếng tiêu Phượng vang vọng, như trên chín tầng mây. Chỉ là ta càng muốn biết, tiếng tiêu của Lâm công tử vì sao lại sầu muộn như vậy, nghe đến nao lòng... bi thương vô tận, tịch mịch vô tận, bi hoan vô tận” Nữ tử áo trắng ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất, giọng nói thanh thúy êm tai, như ngọc châu rơi xuống đĩa.

Nụ cười trên mặt Lâm Nhất chợt tắt, lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ lại có người nghe ra chân ý trong khúc nhạc, trên mặt không khỏi hiện lên chút khổ sở.

“Cô nương, muốn nghe một câu chuyện không?”

Lâm Nhất trầm mặc một lát, không biết vì sao, hắn thật sự có mong muốn mở lời.

“Mời ngồi, mời uống. Ngươi nói, ta nghe.” Nữ tử áo trắng đưa tay ra hiệu.

Lâm Nhất ngồi xuống, nâng chén rượu lên, cười nói: “Hoá ra rượu này thật sự là chuẩn bị cho ta, vậy ta sẽ không khách sáo nữa.”

Hắn uống một hơi cạn sạch, đây là một chén rượu mạnh, như lửa thiêu đốt trong cổ họng. Rượu vừa xuống bụng, lục phủ ngũ tạng lập tức cuộn trào, cay đến mức nước mắt của hắn cũng tràn ra.

“Rượu ngonl”

Lâm Nhất nói một tiếng đầy cảm khái, sau đó nói: “Câu chuyện này kể ra thật dài, chuyện xưa kể rằng, có một nơi rất xa xôi, trong một tông môn có một Kiếm Nô, hắn có thiên phú bình thường, ngộ tính bình thường, ngoài tuyệt kỹ rửa kiếm ra, chẳng có gì cả, nhưng lại là một kẻ sỉ tình!”

Hahaha!

Lâm Nhất phá lên cười, tiếng cười bi thương, nhưng lại tràn đầy hào khí. Rõ ràng hắn đang kể chuyện của người khác, nhưng nước mắt của chính mình lại tuôn rơi không ngừng.

Nào hay, Lâm Nhất của địa cầu và Kiếm Nô Lâm Nhất, sớm đã là một người.

Hắn là Lâm Nhất trên địa cầu, cũng là Kiếm Nô Lâm Nhất của Thanh Vân Tông.

Hắn kể câu chuyện của Lâm Nhất, kể đến Tô Hàm Nguyệt, lại từ Thanh Vân Tông kể đến đế quốc Đại Tân, lại kể đến cái chết của Hân Tuyệt, lại kể đến trận

tuyết lớn ở đế đô, hắn vì hồng nhan mà nổi giận, rút kiếm không quay đầu.

Kể đến, trước khi rời khỏi hoàng cung Đại Tần, nữ tử kia đã nổi giận với hẳn, bảo hắn không được đắc ý.

Ánh dương rực rỡ, không được đắc ý.

Nữ tử áo trắng nhìn qua lớp lụa trắng của đấu lạp, Lâm Nhất kể đến đây, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười, tên này đắc ý lắm.

“Ngươi ngủ với nàng, thật sự đắc ý lắm sao?” Nữ tử áo trắng lần đầu tiên nói chen vào, trong đình viện không biết từ lúc nào đã lặng lẽ phủ lên một tầng hàn ý.

Lâm Nhất nửa say nửa tỉnh không nhận ra, hắn cười nói: “Ta há lại là kẻ nông cạn như vậy, tlà vì trong lòng nàng có ta, ta mới đắc ý!”

Năm chén rượu không biết từ lúc nào đã bị uống cạn, Lâm Nhất tự rót rượu cho mình, vừa uống vừa nói.

Hắn cũng không biết, hôm nay vì sao lại không kiêng dè như vậy, có lẽ là vì tri âm khó tìm? Hoặc cũng có lẽ là trong lòng hắn thật sự có quá nhiều câu chuyện, muốn chia sẻ với người khác, hắn hoàn toàn buông bỏ phòng bị trước mặt người xa lạ này.

Hắn lại kể đến con đường Thông Thiên, kể đến trận chiến cuối cùng uyển chuyển cự tuyệt đối phương, kể đến vừa rồi bản thân đau lòng, cũng không phải thật sự đã quên đối phương.

Còn cả Hân Nghiên, trong lòng hắn cũng có nhiều lưu luyến, nỗi sầu muộn đau khổ của hắn cũng bắt nguồn từ đó.

“Không cần đau lòng, nếu ngươi thật sự không có chút tình cảm nào với hai nữ tử này, vậy thì quá mức lạnh lùng vô tình rồi. Nói không chừng, ý trung nhân của ngươi, cũng sẽ vì vậy mà không thích ngươi.”

Nữ tử áo trắng đúng lúc nói.

Lâm Nhất cười nói: “Không, không liên quan đến nàng ấy. Ta chưa từng nghĩ, có ngày mình cũng sẽ bị tình làm khó. Chữ tình này, quả thật còn khó hơn cả kiếm đạo, giết người không thấy máu, khiến người ta khó quên, lại khiến người ta khó buông.”

Nữ tử áo trắng đầy cảm khái nói: “Lâm công tử, hoàn toàn khác với Lâm công tử mà ta gặp bảy ngày trước.”

Lâm Nhất đặt chén rượu xuống, đôi mắt say có chút mơ màng, khế cười nói: “Cũng không thể nói là khác, chỉ là không đoán được ý nghĩ của lão già kia, hắn muốn chơi, ta tạm thời chơi cùng hắn, chỉ là hình như chơi hơi lớn rồi.”

Hắn vừa uống vừa kể, đến cuối cùng rõ ràng đã say, đứng dậy khoa tay múa chân với đối phương, giải thích cho nàng hiểu năm khúc nhạc vừa rồi rốt cuộc ẩn chứa ý nghĩa gì.

Kể đến cuối cùng, Lâm Nhất say mèm ngã xuống trong đình, trong giấc mộng vẫn còn lẩm bẩm một mình.

Đợi đến khi ánh bình minh ló dạng, biển mây mênh mông được phủ lên một lớp ánh vàng, Lâm Nhất mới từ từ mở mắt. Trên người hắn khoác một chiếc áo lông trắng, ánh nắng chiếu lên mặt, Lâm Nhất lười biếng mở mắt ra.

“Đây là nơi nào?”

Lâm Nhất giật mình tỉnh giấc, nhìn quanh, đình viện trống không.

Cho đến khi nhìn thấy chén rượu trên bàn, Lâm Nhất mới dần dần nhớ lại, lại

nhìn chiếc áo lông trắng trên người, cười khổ nói: “Lại uống say rồi, thật mất mặt.”

Hắn loạng choạng đứng dậy, nâng chén rượu lên, liếm sạch từng giọt rượu còn sót lại bên trong.

Sau đó lau khóe miệng, cười nói: “Rượu này quả thật là rượu ngon.”

Rượu là rượu ngon, chỉ là không biết nữ tử áo trắng kia, có phải là người tốt hay không.

Lâm Nhất lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, hắn băng qua biển mây mênh mông. Nửa nén hương sau, trở lại Định Phong Cư, một bóng dáng nhỏ đang bực bội nghịch tóc.

Mắt Lâm Nhất sáng lên, là Tiểu Băng Phượng, nàng ta đã trở về từ chỗ Diệp Tử Lăng.

Tiểu Băng Phượng nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, Lâm Nhất lập tức giật mình, rượu uống tối hôm qua đều bị dọa cho bay hết.

Chỉ thấy Tiểu Băng Phượng tóc tai rối bù, loạn như tổ chim sẻ. Hai má đánh phấn hồng rực, trên mặt còn điểm thêm mấy nốt tàn nhang đen. Tệ nhất là, trên người còn mặc một chiếc áo bông đỏ quê mùa.

Lâm Nhất lùi về sau một bước, sợ hãi nói: “Yêu quái ở đâu đến đây!”

Tiểu Băng Phượng nghe vậy, nghẹn ngào vài tiếng, sau đó ngồi bệt xuống đất, oa oa khóc lớn: “Hu hu hu, Lâm Nhất, ngươi là đồ khốn, bản đế không muốn sống nữa!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện