Lâm Nhất nắm cằm tự hỏi, rồi bước chân tiến về phía trước, cảnh tượng kỳ dị ấy lại xuất hiện. Cho dù là làn khí lạnh buốt xương tủy hay khí tức của tử vong phả vào mặt đều thực tế đến khó tin, chắc chắn không phải ảo giác.
Thảo nào trước đây chưa ai lên được đỉnh núi.
Sau cửa thứ mười, cảnh tượng trước mắt hiện ra, bất kỳ ai cũng không dám bước chân tiến lên.
Hơi chém gió to quá rồi, xem ra Phù Vân Thập Tam Quan thực sự không thể lên đến đỉnh được.
Lâm Nhất cười cười, có chút bất đắc dĩ nghĩ thầm.
Nếu quay về như thế, e rằng Diệp Tử Lăng sẽ chế nhạo hắn một trận, chẳng biết nàng ta sẽ đắc ý ra sao nữa.
Không thể chịu đựng được! Lâm Nhất hơi nóng tính, ánh mắt lấp lóe, có chút đăm chiêu.
"Lâm Nhất, ngươi sợ cái gì? Có bản đế ở sau lưng, ngươi cứ mạnh dạn bước tới, chắc chắn không chết đâu." Trong cái hộp kiếm Tử Diên, giọng nói của Tiểu Băng Phượng vang lên.
Lâm Nhất cười nói: "Ngươi lợi hại, vậy ngươi ra đây đi trước, ta sẽ theo saul”
"Hừ, bản đế khinh!" Tiểu Băng Phượng ngửa đầu lên nói.
Lâm Nhất cười cười, biết nhóc con này đang khoác lác mà thôi.
Không đếm xỉa đến lời chế nhạo của Tiểu Băng Phượng, Lâm Nhất thử thêm vài lần nữa, nhưng đều vô hiệu cả. Đến lúc này, hẳn khẳng định nếu thực sự
bước tới, chắc chắn sẽ chết một cách thảm khốc.
Đây không phải vấn đề có can đảm hay không, nếu chỉ cần dũng cảm, không sợ chết là có thể lên đến đỉnh núi, thì đã sớm có người làm được rồi.
Người không sợ chết rất ít, nhưng cũng không phải không có, những kiếm khách không sợ chết lại càng nhiều hơn.
Nếu không sợ chết là có thể lên đến đỉnh núi, thế thì quá đơn giản rồi. "Ta có lẽ đã bỏ sót điều gì đó..."
Lâm Nhất ngửa mặt nhìn đỉnh núi, lẩm bẩm.
"Bỏ sót điều gì?"
"Không nghĩ ra được."
Lâm Nhất lắc đầu cười khổ, nếu dễ nghĩ ra như vậy thì đã sớm lên đến đỉnh núi rồi.
Phù Vân Thập Tam Quan thật sự rất khó khăn, Lâm Nhất coi như đã cảm nhận được, còn khó hơn cả lúc lĩnh ngộ Sơ Thủy Chi Kiếm.
Lúc ấy tuy nguy hiểm, nhưng ít ra vẫn còn có đường để đi, giờ đây thực sự không còn đường nào để đi cả.
"Thôi, xuống núi vậy...' Lâm Nhất xoay người, quay đầu lại nhìn, rồi miễn cưỡng rời đi. Sức người cuối cùng cũng có lúc cạn kiệt, có lẽ phải đạt đến Tỉnh Quân mới
tìm ra được lời giải cho câu đố này.
Dù rõ ràng đã gần đến thế, phải từ bỏ như vậy thật đáng tiếc quá. Lâm Nhất thầm thở dài trong lòng, lắc đầu không muốn nghĩ thêm nữa.
Trên Điện Phi Vân, mọi người nhìn về phía núi Thánh Kiếm, nhìn về phía mười con Thanh Loan bay lượn trên không trung. Trong ánh mắt ai nấy đều lộ vẻ kiếp sợ tột cùng, Lâm Nhất liên tiếp vượt qua chín cửa, chỉ trì hoãn một chút lại vượt qua luôn cửa thứ mười.
Đạt đến kỷ lục cao nhất trong gần ngàn năm qua của các đệ tử Phù Vân Kiếm Tông, khiến mọi người không khỏi trầm trồ khen ngợi.
"Cái gì gọi là thiên tài, đây mới thực sự là thiên tài!"
"Mới gia nhập tông môn chưa đầy một ngày, tu vi chưa đạt Tinh Quân, mà đã xông qua được mười cửa trên núi Thánh Kiếm, thật không thể so sánh nổi!"
"Quá mạnh!"
Thành tích của Lâm Nhất hoàn toàn làm bọn họ câm nín, tâm phục khẩu phục.
Thời gian trôi qua, nửa canh giờ, một canh giờ, hai canh giờ trôi qua, núi Thánh Kiếm vẫn không có hiện tượng lạ nào nữa.
Trong lòng mọi người đều rõ, Lâm Nhất đã bị kẹt lại, giống như những thiên tài của Phù Vân Kiếm Tông vài trăm năm trước, bị kẹt lại ở cửa thứ mười một, nửa bước cũng khó đi.
Nhưng lần này trên Điện Phi Vân hoàn toàn im lặng, không có bất kỳ tiếng chế nhạo nào.
Nếu ngay cả Lâm Nhất cũng không vượt qua được ba cửa cuối cùng, thì với tố chất của họ càng không cần phải nói nữa, có lẽ thực sự không thể lên đến đỉnh núi Thánh Kiếm.
"Sư tỷ, sư tỷ, Nhất sư huynh bị kẹt ở cửa thứ mười một rồi." Tiểu Vũ Nhược phấn khích chạy lại nói.
Diệp Tử Lăng nhẹ nhàng nói: "Đúng như dự đoán, không ai có thể vượt qua ba cửa cuối cùng cả."
"Tại sao vậy?" Tiểu Vũ Nhược vội hỏi. Những người khác cũng ngừng bàn luận, ánh mắt không khỏi nhìn về phía
Diệp Tử Lăng, dù sao nàng ta là con gái của chưởng giáo, có lẽ sẽ biết một số bí mật.
Diệp Tử Lăng không giấu giếm, bình tĩnh nói: "Bảy trăm năm trước, có một đệ tử kiếm tông lên đến cửa thứ mười, đã để lại một số ghi chép, ta từng xem qua. Người ấy nói sau cửa thứ mười, hoàn toàn không còn đường đi, trông thì có vẻ là một con đường núi, nhưng khi bước lên thì lại là vực sâu tử vong, núi Thánh Kiếm đến cửa thứ mười là tận cùng."
Mọi người hít một hơi khí lạnh, núi Thánh Kiếm thậm chí còn có bí mật như: vậy, thật sự chưa từng nghe thấy.
"Vậy sư tỷ và Nhất sư huynh đánh cược, chẳng phải là sư tỷ chắc chắn thắng rồi sao?" Tiểu Vũ Nhược bĩu môi nói.
Diệp Tử Lăng thản nhiên đáp: "Sao ta có thể không nắm chắc phần thắng mà đã đánh cược chứ, dù sao nếu thua cược, bất kể yêu cầu gì của hẳn thì ta cũng phải đáp ứng!"
Tiểu Vũ Nhược cười nói: "Thực ra cũng không sao đâu, Nhất sư huynh tài giỏi như vậy, chắc chắn xứng đôi với sư tỷ mà."
Diệp Tử Lăng trừng mắt nhìn nàng ấy, lạnh lùng nói: "Đầu óc nhóc con này. đang nghĩ gì vậy? Để ta gả ngươi cho hắn được không!"
"Người ta, người ta còn nhỏ mà..." Tiểu Vũ Nhược cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
Bộp!. Truyện Việt Nam
Diệp Tử Lăng gõ nhẹ lên đầu nàng ấy, nói: "Nhóc con này còn tin là thật à, ta cảnh báo ngươi, từ nay tránh xa hắn ra một chút. Hắn chỉ biết lừa gạt mấy cô bé, trong lòng toàn là ý nghĩa xấu xa, sư tỷ nhìn người rất chuẩn đấy. Lần đánh cược này, hắn chắc chắn thua, dù sao phải áp chế sự sắc bén của hắn, để hắn thành thật trước đã."
"Đau quá!" Tiểu Vũ Nhược ôm đầu, ấm ức nói.
Những người khác nhìn thấy cảnh này, không khỏi âm thầm tặc lưỡi, Lâm Nhất này thật lợi hại. Mới tới Phù Vân Kiếm Tông chưa được bao lâu, suýt nữa đã chỉnh phục luôn hai mỹ nhân của tông môn rồi.
Người so với người, thật khiến người ta tức chết.
Trong núi Thánh Kiếm, Lâm Nhất xuống núi rất nhanh.
Không lâu sau, hắn đã trở lại chân núi, quay về nơi thử thách của cửa đầu tiên. Thạch Nhất nhìn thấy hắn, vẫn cung kính hành lễ.
Lâm Nhất mỉm cười, tiếp tục bước đi. Đúng lúc hắn sắp rời khỏi chân núi, bước chân bỗng dừng lại.
'Tâm trí Lâm Nhất bừng sáng, lúc nấy Thạch Nhất thi lễ với hắn, khiến hắn cuối cùng cũng nhớ ra mình đã bỏ sót điều gì.
"Ha ha hai"
Lâm Nhất bật cười lớn, đập mạnh lên trán, vui mừng nói: "Ta quả thực là thiên tài kiếm đạo vô song có một không hai mà."
"Lâm Nhất, ngươi đập đầu mình làm gì, điên rồi à?" Tiểu Băng Phượng cười hì hì hỏi.
"Cứ đợi xem đi!"
Lâm Nhất không đếm xỉa nàng ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, hắn nhanh chóng quay người, trở lại đường lên đỉnh núi. Trong đôi mắt long lanh ánh sáng, sự sắc bén lộ rõ.
“Vân ngoại thanh sơn, bích lạc tinh thần. “
Hắn biết cách lên đến đỉnh núi rồi!
Thảo nào trước đây chưa ai lên được đỉnh núi.
Sau cửa thứ mười, cảnh tượng trước mắt hiện ra, bất kỳ ai cũng không dám bước chân tiến lên.
Hơi chém gió to quá rồi, xem ra Phù Vân Thập Tam Quan thực sự không thể lên đến đỉnh được.
Lâm Nhất cười cười, có chút bất đắc dĩ nghĩ thầm.
Nếu quay về như thế, e rằng Diệp Tử Lăng sẽ chế nhạo hắn một trận, chẳng biết nàng ta sẽ đắc ý ra sao nữa.
Không thể chịu đựng được! Lâm Nhất hơi nóng tính, ánh mắt lấp lóe, có chút đăm chiêu.
"Lâm Nhất, ngươi sợ cái gì? Có bản đế ở sau lưng, ngươi cứ mạnh dạn bước tới, chắc chắn không chết đâu." Trong cái hộp kiếm Tử Diên, giọng nói của Tiểu Băng Phượng vang lên.
Lâm Nhất cười nói: "Ngươi lợi hại, vậy ngươi ra đây đi trước, ta sẽ theo saul”
"Hừ, bản đế khinh!" Tiểu Băng Phượng ngửa đầu lên nói.
Lâm Nhất cười cười, biết nhóc con này đang khoác lác mà thôi.
Không đếm xỉa đến lời chế nhạo của Tiểu Băng Phượng, Lâm Nhất thử thêm vài lần nữa, nhưng đều vô hiệu cả. Đến lúc này, hẳn khẳng định nếu thực sự
bước tới, chắc chắn sẽ chết một cách thảm khốc.
Đây không phải vấn đề có can đảm hay không, nếu chỉ cần dũng cảm, không sợ chết là có thể lên đến đỉnh núi, thì đã sớm có người làm được rồi.
Người không sợ chết rất ít, nhưng cũng không phải không có, những kiếm khách không sợ chết lại càng nhiều hơn.
Nếu không sợ chết là có thể lên đến đỉnh núi, thế thì quá đơn giản rồi. "Ta có lẽ đã bỏ sót điều gì đó..."
Lâm Nhất ngửa mặt nhìn đỉnh núi, lẩm bẩm.
"Bỏ sót điều gì?"
"Không nghĩ ra được."
Lâm Nhất lắc đầu cười khổ, nếu dễ nghĩ ra như vậy thì đã sớm lên đến đỉnh núi rồi.
Phù Vân Thập Tam Quan thật sự rất khó khăn, Lâm Nhất coi như đã cảm nhận được, còn khó hơn cả lúc lĩnh ngộ Sơ Thủy Chi Kiếm.
Lúc ấy tuy nguy hiểm, nhưng ít ra vẫn còn có đường để đi, giờ đây thực sự không còn đường nào để đi cả.
"Thôi, xuống núi vậy...' Lâm Nhất xoay người, quay đầu lại nhìn, rồi miễn cưỡng rời đi. Sức người cuối cùng cũng có lúc cạn kiệt, có lẽ phải đạt đến Tỉnh Quân mới
tìm ra được lời giải cho câu đố này.
Dù rõ ràng đã gần đến thế, phải từ bỏ như vậy thật đáng tiếc quá. Lâm Nhất thầm thở dài trong lòng, lắc đầu không muốn nghĩ thêm nữa.
Trên Điện Phi Vân, mọi người nhìn về phía núi Thánh Kiếm, nhìn về phía mười con Thanh Loan bay lượn trên không trung. Trong ánh mắt ai nấy đều lộ vẻ kiếp sợ tột cùng, Lâm Nhất liên tiếp vượt qua chín cửa, chỉ trì hoãn một chút lại vượt qua luôn cửa thứ mười.
Đạt đến kỷ lục cao nhất trong gần ngàn năm qua của các đệ tử Phù Vân Kiếm Tông, khiến mọi người không khỏi trầm trồ khen ngợi.
"Cái gì gọi là thiên tài, đây mới thực sự là thiên tài!"
"Mới gia nhập tông môn chưa đầy một ngày, tu vi chưa đạt Tinh Quân, mà đã xông qua được mười cửa trên núi Thánh Kiếm, thật không thể so sánh nổi!"
"Quá mạnh!"
Thành tích của Lâm Nhất hoàn toàn làm bọn họ câm nín, tâm phục khẩu phục.
Thời gian trôi qua, nửa canh giờ, một canh giờ, hai canh giờ trôi qua, núi Thánh Kiếm vẫn không có hiện tượng lạ nào nữa.
Trong lòng mọi người đều rõ, Lâm Nhất đã bị kẹt lại, giống như những thiên tài của Phù Vân Kiếm Tông vài trăm năm trước, bị kẹt lại ở cửa thứ mười một, nửa bước cũng khó đi.
Nhưng lần này trên Điện Phi Vân hoàn toàn im lặng, không có bất kỳ tiếng chế nhạo nào.
Nếu ngay cả Lâm Nhất cũng không vượt qua được ba cửa cuối cùng, thì với tố chất của họ càng không cần phải nói nữa, có lẽ thực sự không thể lên đến đỉnh núi Thánh Kiếm.
"Sư tỷ, sư tỷ, Nhất sư huynh bị kẹt ở cửa thứ mười một rồi." Tiểu Vũ Nhược phấn khích chạy lại nói.
Diệp Tử Lăng nhẹ nhàng nói: "Đúng như dự đoán, không ai có thể vượt qua ba cửa cuối cùng cả."
"Tại sao vậy?" Tiểu Vũ Nhược vội hỏi. Những người khác cũng ngừng bàn luận, ánh mắt không khỏi nhìn về phía
Diệp Tử Lăng, dù sao nàng ta là con gái của chưởng giáo, có lẽ sẽ biết một số bí mật.
Diệp Tử Lăng không giấu giếm, bình tĩnh nói: "Bảy trăm năm trước, có một đệ tử kiếm tông lên đến cửa thứ mười, đã để lại một số ghi chép, ta từng xem qua. Người ấy nói sau cửa thứ mười, hoàn toàn không còn đường đi, trông thì có vẻ là một con đường núi, nhưng khi bước lên thì lại là vực sâu tử vong, núi Thánh Kiếm đến cửa thứ mười là tận cùng."
Mọi người hít một hơi khí lạnh, núi Thánh Kiếm thậm chí còn có bí mật như: vậy, thật sự chưa từng nghe thấy.
"Vậy sư tỷ và Nhất sư huynh đánh cược, chẳng phải là sư tỷ chắc chắn thắng rồi sao?" Tiểu Vũ Nhược bĩu môi nói.
Diệp Tử Lăng thản nhiên đáp: "Sao ta có thể không nắm chắc phần thắng mà đã đánh cược chứ, dù sao nếu thua cược, bất kể yêu cầu gì của hẳn thì ta cũng phải đáp ứng!"
Tiểu Vũ Nhược cười nói: "Thực ra cũng không sao đâu, Nhất sư huynh tài giỏi như vậy, chắc chắn xứng đôi với sư tỷ mà."
Diệp Tử Lăng trừng mắt nhìn nàng ấy, lạnh lùng nói: "Đầu óc nhóc con này. đang nghĩ gì vậy? Để ta gả ngươi cho hắn được không!"
"Người ta, người ta còn nhỏ mà..." Tiểu Vũ Nhược cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
Bộp!. Truyện Việt Nam
Diệp Tử Lăng gõ nhẹ lên đầu nàng ấy, nói: "Nhóc con này còn tin là thật à, ta cảnh báo ngươi, từ nay tránh xa hắn ra một chút. Hắn chỉ biết lừa gạt mấy cô bé, trong lòng toàn là ý nghĩa xấu xa, sư tỷ nhìn người rất chuẩn đấy. Lần đánh cược này, hắn chắc chắn thua, dù sao phải áp chế sự sắc bén của hắn, để hắn thành thật trước đã."
"Đau quá!" Tiểu Vũ Nhược ôm đầu, ấm ức nói.
Những người khác nhìn thấy cảnh này, không khỏi âm thầm tặc lưỡi, Lâm Nhất này thật lợi hại. Mới tới Phù Vân Kiếm Tông chưa được bao lâu, suýt nữa đã chỉnh phục luôn hai mỹ nhân của tông môn rồi.
Người so với người, thật khiến người ta tức chết.
Trong núi Thánh Kiếm, Lâm Nhất xuống núi rất nhanh.
Không lâu sau, hắn đã trở lại chân núi, quay về nơi thử thách của cửa đầu tiên. Thạch Nhất nhìn thấy hắn, vẫn cung kính hành lễ.
Lâm Nhất mỉm cười, tiếp tục bước đi. Đúng lúc hắn sắp rời khỏi chân núi, bước chân bỗng dừng lại.
'Tâm trí Lâm Nhất bừng sáng, lúc nấy Thạch Nhất thi lễ với hắn, khiến hắn cuối cùng cũng nhớ ra mình đã bỏ sót điều gì.
"Ha ha hai"
Lâm Nhất bật cười lớn, đập mạnh lên trán, vui mừng nói: "Ta quả thực là thiên tài kiếm đạo vô song có một không hai mà."
"Lâm Nhất, ngươi đập đầu mình làm gì, điên rồi à?" Tiểu Băng Phượng cười hì hì hỏi.
"Cứ đợi xem đi!"
Lâm Nhất không đếm xỉa nàng ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, hắn nhanh chóng quay người, trở lại đường lên đỉnh núi. Trong đôi mắt long lanh ánh sáng, sự sắc bén lộ rõ.
“Vân ngoại thanh sơn, bích lạc tinh thần. “
Hắn biết cách lên đến đỉnh núi rồi!
Danh sách chương