“Thiếu chủ nói không sai, chống lại hắn quả thực không cần đến đao!”
La Tinh còn chưa nói gì thì nhân tài mới nổi của Cuồng Đao Môn đã mỉm cười tranh nói trước.
Lời này khiến Bạch Vũ Phàm nghẹn một hơi, cảm thấy vô cùng khó chịu, sắc mặt hắn ta trở nên khó coi: “Vậy thì bắt đầu!”
Phùng Đạo Vũ đột nhiên cảm thấy rất áp lực, lỡ như thua, e là không chỉ hắn ta mất mặt.
Đại điện tông môn tuy kém hơn so với đài luận võ chính thức, nhưng cũng coi như rộng lớn.
Nếu chỉ tỷ thí quyền cước, nhảy qua nhảy lại vẫn dư xài.
Hai người đứng cách nhau mấy chục bước, mặt đối mặt, bắt đầu khống chế hơi thở, vận chuyển công pháp.
Độ khoảng 10 giây sau, khí thế dồn nén trên người Phùng Đạo Vũ có xu hướng mất khống chế, tản ra ngoài.
Mặt của hắn ta dần dần chuyển thành màu đồng thau, thoạt nhìn trông như một củ ấu được điêu khắc tinh xảo, cả người tràn đầy sức mạnh, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Kim Cang Quyền mà Phùng Đạo Vũ tu luyện vốn là công pháp Phật môn, nổi danh hung mãnh, bá đạo.
Phong cách rất giống với Mãnh Hổ Quyền của Lâm Nhất, nhưng phương hướng lại khác biệt.
Một cái thì ngưng tụ nộ ý của Phật Môn Kim Cương, một cái lại khai triển uy lực của Hổ Vương, hoàn toàn trái ngược.
So về ý cảnh, Mãnh Hổ Quyền thấp hơn không ít.
Tuy nhiên, Mãnh Hổ Quyền của Lâm Nhất đã trải qua sự tôi luyện của Thần Hổ, lại có thể đạt đến cảnh giới quyền kiếm hợp nhất.
Nói chính xác thì Mãnh Hổ Quyền của hắn đã hoàn toàn vượt khỏi phẩm cấp của quyền pháp cơ bản.
Quay về với trận đấu, chỉ với khí thế từ trên người bật ra đủ để mọi người cảm nhận được nộ ý đáng sợ của Phùng Đạo Vũ, từ đó có thể thấy được, Kim Cang Quyền của hắn quả thực bất phàm.
Trái lại, Chương Diệp vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không nhìn ra sâu cạn.
Nhìn mặt ngoài, khí thế của hắn ta đã hoàn toàn bị Phùng Đạo Vũ áp chế.
“Kim Cương Chi Nộ”.
La Tinh còn chưa nói gì thì nhân tài mới nổi của Cuồng Đao Môn đã mỉm cười tranh nói trước.
Lời này khiến Bạch Vũ Phàm nghẹn một hơi, cảm thấy vô cùng khó chịu, sắc mặt hắn ta trở nên khó coi: “Vậy thì bắt đầu!”
Phùng Đạo Vũ đột nhiên cảm thấy rất áp lực, lỡ như thua, e là không chỉ hắn ta mất mặt.
Đại điện tông môn tuy kém hơn so với đài luận võ chính thức, nhưng cũng coi như rộng lớn.
Nếu chỉ tỷ thí quyền cước, nhảy qua nhảy lại vẫn dư xài.
Hai người đứng cách nhau mấy chục bước, mặt đối mặt, bắt đầu khống chế hơi thở, vận chuyển công pháp.
Độ khoảng 10 giây sau, khí thế dồn nén trên người Phùng Đạo Vũ có xu hướng mất khống chế, tản ra ngoài.
Mặt của hắn ta dần dần chuyển thành màu đồng thau, thoạt nhìn trông như một củ ấu được điêu khắc tinh xảo, cả người tràn đầy sức mạnh, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Kim Cang Quyền mà Phùng Đạo Vũ tu luyện vốn là công pháp Phật môn, nổi danh hung mãnh, bá đạo.
Phong cách rất giống với Mãnh Hổ Quyền của Lâm Nhất, nhưng phương hướng lại khác biệt.
Một cái thì ngưng tụ nộ ý của Phật Môn Kim Cương, một cái lại khai triển uy lực của Hổ Vương, hoàn toàn trái ngược.
So về ý cảnh, Mãnh Hổ Quyền thấp hơn không ít.
Tuy nhiên, Mãnh Hổ Quyền của Lâm Nhất đã trải qua sự tôi luyện của Thần Hổ, lại có thể đạt đến cảnh giới quyền kiếm hợp nhất.
Nói chính xác thì Mãnh Hổ Quyền của hắn đã hoàn toàn vượt khỏi phẩm cấp của quyền pháp cơ bản.
Quay về với trận đấu, chỉ với khí thế từ trên người bật ra đủ để mọi người cảm nhận được nộ ý đáng sợ của Phùng Đạo Vũ, từ đó có thể thấy được, Kim Cang Quyền của hắn quả thực bất phàm.
Trái lại, Chương Diệp vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không nhìn ra sâu cạn.
Nhìn mặt ngoài, khí thế của hắn ta đã hoàn toàn bị Phùng Đạo Vũ áp chế.
“Kim Cương Chi Nộ”.
Danh sách chương