Edit: Nhạn.
Nửa đêm, trên bầu trời từng giọt từng giọt mưa tí tách, cũng may trời chưa sáng mưa đã dừng, đợi đến sau khi trời sáng, mặt trời càng nổi bật trên bầu trời hơn. Mưa sáng sớm, không khí trong lành, chim hót líu lo làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái và cực kỳ yêu thích.
Văn mụ mụ vốn là đang ngủ gật bên cạnh giường của Chu Quân Uyển, lại giống như bị người khác làm cho giật mình mà tỉnh táo lại. Chuyện thứ nhất Văn mụ mụ làm chính là nghiêng người dò xét hơi thở của Chu Quân Uyển, thấy được hơi thở của nàng tuy nhỏ và yếu nhưng vẫn coi như là đều đều, xem ra ngủ rất là yên ổn, sau đó thở phảo một hơi.
Mặc dù Chu Quân Uyển vẫn còn giữ được hơi thở nhưng mà sắc mặt trắng bệch không có chút huyết sắc (không còn chút máu nào), nói không dễ nghe chính là không khác gì với người chết. Trong lòng Văn mụ mụ biết Chu Quân Uyển sẽ không có chuyện gì nữa nhưng nhìn nàng như thế này không khỏi cảm thấy kinh hoảng, không biết khi nào nàng mới có thể tỉnh lại, huống chi là người không biết nội tình gì? Vì vậy bất luận là Cao ma ma hay là những nha hoàn khác, lúc nhìn thấy nàng còn sống không khỏi giật mình, thế nhưng vẫn không có sinh ra nghi ngờ, chỉ cảm thấy Chu Quân Uyển nàng chính là hồi quang phản chiếu (khi một người sắp chết sẽ có lúc các chức năng của cơ thể hoạt động bình thương), là mạnh mẽ chống đỡ đến hơi thở cuối cùng mà thôi, căn bản nàng không còn sống được bao lâu nữa!
Vì vậy đều lười phải chờ đợi, Cao ma ma trở lại báo cáo với Ninh phu nhân, đám nha hoàn kiếm cớ để lười biếng, trong chớp mắt, đám người tốp ba tốp đều tản đi hết.
Chỉ có Vân Cẩm khóc lóc rối rít không chịu đi, nói muốn ở lại ‘tiễn Chu nhị thiếu phu nhân đoạn đường cuối cùng’, căn bản nàng ta cũng là có lòng, nghĩ tới tình cảm chủ tớ ngày trước, hôm nay Chu Quân Uyển sẽ chết, về tình về lý nàng ta cũng nên ở bên cạnh hầu hạ.
Không nghĩ đến lại xui xẻo cho Văn mụ mụ, nếu không phải lấy đại cục làm trọng, nàng đã không nhịn được mà muốn mở miệng mắng to Vân Cẩm một trận rồi, lúc này đen mặt lại đuổi Vân Cẩm ra ngoài giống như đuổi con ruồi, ra lệnh cưỡng chế nàng ta nếu không có lời nói của nàng thì không được phép bước vào phòng Chu Quân Uyển một bước, đương nhiên là cũng đề phòng nàng ta ở bên cạnh Chu Quân Uyển lâu như vậy sẽ sinh ra nghi ngờ.
Đuổi Vân Cẩm đi, lại lệnh cho Cẩm Tú canh giữ cửa phòng thật kỹ càng, lúc này Văn mụ mụ mới cầm khăn lụa ngâm nước ấm, nhẹ nhàng lau đôi môi khô khốc của Chu Quân Uyển.
Văn mụ mụ vừa mới chạm vào đôi môi của Chu Quân Uyển, nàng bỗng nhiên mở to đôi mắt, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như đao, không chút nào che giấu sự lạnh lùng và phòng bị, thoáng chốc làm cho cả người nàng bao phủ một tầng cự tuyệt người khác cách xa ngàn dặm.
Trong lòng Văn mụ mụ run lên bần bật, nhớ lại tối qua Chu Quân Uyển nuốt viên thuốc đỏ kia vào một cách quyết tuyệt và tàn (Nhạn-diễn đàn?lqd) nhẫn, đến cuối cùng là một người đã trải qua những chuyện thống khổ và tuyệt vọng như thế nào mới có thể đối xử với bản thân mình một cách tuyệt tình và ác như độc như vậy, không chừa đường lui cho mình như vậy? Như vậy thì càng đừng nói đến những người khác, những kẻ ác độc kia hại chết nàng cùng tiểu chủ tử, các người chờ máu trả bằng máu đi!
Sau khi Chu Quân Uyển mở mắt, trong nháy mắt tim đập nhanh và loạn nhịp, một lúc sau mới nhìn rõ người trước mắt là Văn mụ mụ, cả người lập tức buông lỏng, thoải mái thở dài một ngụm, sau đó yếu ớt nói: “Mụ mụ, trời đã sáng rồi sao? Giờ nào rồi? Người của Hàn gia đã tới hay chưa?”
Văn mụ mụ nghe nàng khan giọng mà nói, đôi môi khô khốc bởi vì cử động mà vết nứt hiện lên càng rõ ràng hơn, không thể trả lời câu hỏi của nàng…., tới bên bàn rót một ly nước đầy, đút cho Chu Quân Uyển uống xong, mới đáp: “Mới giờ Thìn hai khắc. Cao ma ma vừa mới đến, lúc này chỉ sợ đã đến chỗ của phu nhân rồi. Ta đã sai Cẩm Tú ra bên ngoài thăm dò rồi, một khi người của Hàn gia đến, lập tức trở lại bẩm báo, lúc này nàng ấy còn chưa có trở lại, chắc là người của Hàn gia không đến sớm như vậy đâu.”
Chu Quân Uyển mệt mỏi nhắm hai mắt lại: “Vậy ta ngủ thêm một lát nữa, khi nào Cẩm Tú trở về, nhớ đánh thức ta dậy.” Cũng không biết viên thuốc này là thứ gì, dược tính lại bá đạo như vậy, mặc dù lúc này tim của nàng không còn đau đớn nữa nhưng người cũng không có sức lực gì, chỉ muốn nằm ngủ.
Đương nhiên, Chu Quân Uyển cũng không biết ngủ vào thời điểm này, thật ra thì đó cũng là phương thuốc tốt nhất để bồi bổ cơ thể.
Lại nói Cao ma ma sau khi rời khỏi tiểu viện của Chu Quân Uyển, trực tiếp đi Nghi Lan viện bẩm báo lại cho Ninh phu nhân.
Lúc này Ninh phu nhân đứng đấy, nhưng đôi mắt xanh đen cùng sắc mặt tiều tuỵ của nàng ta lại tiết lộ đêm qua nàng ta ngủ không ngon giấc. Nghĩ một chút cũng đúng, đầu tiên là không hiểu người nào đâm một đao sau lưng, mất hết mặt mũi ở kinh thành phồn hoa này, ngay sau đó lại bị buộc phải lùi hôn sự với đứa con dâu mà mình tỉ mỉ mới chọn được, ngược lại lại phải trao quyền lựa chọn con dâu vào tay bà bà, người trước giờ không hợp với nàng ta. Đổi lại là bất luận kẻ nào cũng sẽ tức giận uất ức cả đêm mà không ngủ được, huống chi là Ninh phu nhân, người từ trước đến nay đã quen mạnh mẽ nói một không nói hai?
Tất cả mọi người ở Nghi Lan viện đều là những người đã hầu hạ Ninh phu nhân đã nhiều năm, đương nhiên mọi người đều biết giờ phút này bản thân mình đang đứng trên đống lửa, chỉ sợ một cái sơ sẩy lập tức bị làm nơi trút giận. Vì vậy khi ra vào cũng cực kỳ cẩn thận, đến nỗi một căn phòng lớn như vậy nhưng trong ngoài đều không nghe thấy một tiếng thở.
Cao ma ma cũng chẳng dám thở mạnh, chỉ cúi đầu nghiêm túc đứng hầu bên cạnh Ninh phu nhân, đợi chờ Ninh phu nhân hỏi.
Nhưng mà Ninh phu nhân lại giống như không được bình thường, chỉ nhìn chằm chằm vào Cao ma ma, đừng nói là mở miệng nói chuyện, chính là mắt cũng chưa từng nháy một cái!
Đám nha hoàn nhìn thấy vậy, lập tức càng thêm phát hoảng chẳng dám thở mạnh.
Qua một lúc lâu sau, mọi người ở đây đều cảm thấy sắp sửa không thở nổi nữa, Tề Thiếu Du mới bước vào.
Hôm nay, Tề Thiếu Du mặc trường bào màu thiên thanh viền trắng, đai lưng cùng màu, ngọc bội cùng hà bao hắn ta cũng không mang bên người, ăn mặc hết sức đơn thuần. Dưới mắt hắn ta cũng có một quầng xanh mờ mờ, rõ ràng đêm qua hắn ta cũng ngủ không ngon.
Nhưng dù sao hắn ta cũng là nam nhân, lòng dạ không hẹp hòi như Ninh phu nhân, chuyện đã quyết định cũng sẽ tuyệt đối không dễ dàng hối hận, lại thêm ngủ cả đêm cho nên cũng không tức giận lắm, vì vậy an ủi Ninh phu nhân: “Nương, ngài cũng đừng nóng giân, chuyện này đã định, ngài tức giận là có thể thay đổi hay sao? Không nên tức giận làm hại thân thể, vẫn là nên suy nghĩ khi người làm mai của Hàn gia tới thì làm như thế nào, nên nói như thế nào!”
Suốt cả một đêm Ninh phu nhân cũng chưa từng chớp mắt, càng nghĩ chuyện lần này lại càng thêm tức giận, càng muốn ăn tươi nuốt sống Chu Thái phu nhân, làm sao mà chỉ mấy câu khuyên nhủ hời hợt của Tề Thiếu Du mà có thể nguôi giận được? Mở miệng là lập tức muốn mắng chửi Chu Thái phu nhân.
Lúc này Tề Thiếu Du cũng đã phát hiện Cao ma ma đang đứng hầu một bên, giành mở miệng trước nàng ta: “Tại sao mới sáng sớm ma ma đã tơi đây? Có phải….tiểu Chu thị nàng….” Nói xong, cuối cùng cũng lộ ra mấy phần chần chờ cùng vẻ không đành lòng, dù sau cũng là ‘một ngày là phu thê trăm ngày ân ái’, huống chi hắn ta cùng Chu Quân Uyển cũng đã làm phu thê hơn nửa năm?
Cao ma ma đã đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng có cơ hội để mở miệng rồi, vội vén áo quỳ xuống, một mực cung kính nói: “Bẩm Nhị thiếu gia, tiểu Chu thị nàng vẫn còn giữ được hơi thở, nhưng mà thoạt nhìn có lẽ không qua khỏi hôm nay rồi….”
Còn chưa nói xong, đã bị Ninh phu nhân cười lạnh cắt đứt: “Nàng ngược lại mạng lớn, lúc này còn chưa có chết, lúc này thật đúng với câu châm ngôn ‘hoạ là do trời’!” Lão bất tử kia đúng là hư việc nhiều hơn là thành công, chuyện nhỏ như vậy mà cũng lề mà lề mề, không gọn gàng sạch sẽ chút nào!(d/dle1quy4don)
“Nương!” Nghe xong, Tề Thiếu Du không khỏi nhíu mày: “Nàng cũng đã là người sắp chết rồi, ngài còn nói những lời này, ngài có ý gì đây? Mau mau sai người dọn điểm tâm lên, ăn xong lập tức đi Huyên Thuỵ đường gặp tổ mẫu cùng phụ thân là tốt nhất!”
Thấy Tề Thiếu Du muốn tức giận, Ninh phu nhân không nói nữa, chỉ đành phải sai người dọn điểm tâm lên, nhưng mà mẫu tử hai người cũng không có tâm tình càng không có khẩu vị, qua loa động đũa vài cái lập tức sai người mang đi, sau đó cùng nhau đi đến Huyên Thuỵ đường.
Nửa đêm, trên bầu trời từng giọt từng giọt mưa tí tách, cũng may trời chưa sáng mưa đã dừng, đợi đến sau khi trời sáng, mặt trời càng nổi bật trên bầu trời hơn. Mưa sáng sớm, không khí trong lành, chim hót líu lo làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái và cực kỳ yêu thích.
Văn mụ mụ vốn là đang ngủ gật bên cạnh giường của Chu Quân Uyển, lại giống như bị người khác làm cho giật mình mà tỉnh táo lại. Chuyện thứ nhất Văn mụ mụ làm chính là nghiêng người dò xét hơi thở của Chu Quân Uyển, thấy được hơi thở của nàng tuy nhỏ và yếu nhưng vẫn coi như là đều đều, xem ra ngủ rất là yên ổn, sau đó thở phảo một hơi.
Mặc dù Chu Quân Uyển vẫn còn giữ được hơi thở nhưng mà sắc mặt trắng bệch không có chút huyết sắc (không còn chút máu nào), nói không dễ nghe chính là không khác gì với người chết. Trong lòng Văn mụ mụ biết Chu Quân Uyển sẽ không có chuyện gì nữa nhưng nhìn nàng như thế này không khỏi cảm thấy kinh hoảng, không biết khi nào nàng mới có thể tỉnh lại, huống chi là người không biết nội tình gì? Vì vậy bất luận là Cao ma ma hay là những nha hoàn khác, lúc nhìn thấy nàng còn sống không khỏi giật mình, thế nhưng vẫn không có sinh ra nghi ngờ, chỉ cảm thấy Chu Quân Uyển nàng chính là hồi quang phản chiếu (khi một người sắp chết sẽ có lúc các chức năng của cơ thể hoạt động bình thương), là mạnh mẽ chống đỡ đến hơi thở cuối cùng mà thôi, căn bản nàng không còn sống được bao lâu nữa!
Vì vậy đều lười phải chờ đợi, Cao ma ma trở lại báo cáo với Ninh phu nhân, đám nha hoàn kiếm cớ để lười biếng, trong chớp mắt, đám người tốp ba tốp đều tản đi hết.
Chỉ có Vân Cẩm khóc lóc rối rít không chịu đi, nói muốn ở lại ‘tiễn Chu nhị thiếu phu nhân đoạn đường cuối cùng’, căn bản nàng ta cũng là có lòng, nghĩ tới tình cảm chủ tớ ngày trước, hôm nay Chu Quân Uyển sẽ chết, về tình về lý nàng ta cũng nên ở bên cạnh hầu hạ.
Không nghĩ đến lại xui xẻo cho Văn mụ mụ, nếu không phải lấy đại cục làm trọng, nàng đã không nhịn được mà muốn mở miệng mắng to Vân Cẩm một trận rồi, lúc này đen mặt lại đuổi Vân Cẩm ra ngoài giống như đuổi con ruồi, ra lệnh cưỡng chế nàng ta nếu không có lời nói của nàng thì không được phép bước vào phòng Chu Quân Uyển một bước, đương nhiên là cũng đề phòng nàng ta ở bên cạnh Chu Quân Uyển lâu như vậy sẽ sinh ra nghi ngờ.
Đuổi Vân Cẩm đi, lại lệnh cho Cẩm Tú canh giữ cửa phòng thật kỹ càng, lúc này Văn mụ mụ mới cầm khăn lụa ngâm nước ấm, nhẹ nhàng lau đôi môi khô khốc của Chu Quân Uyển.
Văn mụ mụ vừa mới chạm vào đôi môi của Chu Quân Uyển, nàng bỗng nhiên mở to đôi mắt, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như đao, không chút nào che giấu sự lạnh lùng và phòng bị, thoáng chốc làm cho cả người nàng bao phủ một tầng cự tuyệt người khác cách xa ngàn dặm.
Trong lòng Văn mụ mụ run lên bần bật, nhớ lại tối qua Chu Quân Uyển nuốt viên thuốc đỏ kia vào một cách quyết tuyệt và tàn (Nhạn-diễn đàn?lqd) nhẫn, đến cuối cùng là một người đã trải qua những chuyện thống khổ và tuyệt vọng như thế nào mới có thể đối xử với bản thân mình một cách tuyệt tình và ác như độc như vậy, không chừa đường lui cho mình như vậy? Như vậy thì càng đừng nói đến những người khác, những kẻ ác độc kia hại chết nàng cùng tiểu chủ tử, các người chờ máu trả bằng máu đi!
Sau khi Chu Quân Uyển mở mắt, trong nháy mắt tim đập nhanh và loạn nhịp, một lúc sau mới nhìn rõ người trước mắt là Văn mụ mụ, cả người lập tức buông lỏng, thoải mái thở dài một ngụm, sau đó yếu ớt nói: “Mụ mụ, trời đã sáng rồi sao? Giờ nào rồi? Người của Hàn gia đã tới hay chưa?”
Văn mụ mụ nghe nàng khan giọng mà nói, đôi môi khô khốc bởi vì cử động mà vết nứt hiện lên càng rõ ràng hơn, không thể trả lời câu hỏi của nàng…., tới bên bàn rót một ly nước đầy, đút cho Chu Quân Uyển uống xong, mới đáp: “Mới giờ Thìn hai khắc. Cao ma ma vừa mới đến, lúc này chỉ sợ đã đến chỗ của phu nhân rồi. Ta đã sai Cẩm Tú ra bên ngoài thăm dò rồi, một khi người của Hàn gia đến, lập tức trở lại bẩm báo, lúc này nàng ấy còn chưa có trở lại, chắc là người của Hàn gia không đến sớm như vậy đâu.”
Chu Quân Uyển mệt mỏi nhắm hai mắt lại: “Vậy ta ngủ thêm một lát nữa, khi nào Cẩm Tú trở về, nhớ đánh thức ta dậy.” Cũng không biết viên thuốc này là thứ gì, dược tính lại bá đạo như vậy, mặc dù lúc này tim của nàng không còn đau đớn nữa nhưng người cũng không có sức lực gì, chỉ muốn nằm ngủ.
Đương nhiên, Chu Quân Uyển cũng không biết ngủ vào thời điểm này, thật ra thì đó cũng là phương thuốc tốt nhất để bồi bổ cơ thể.
Lại nói Cao ma ma sau khi rời khỏi tiểu viện của Chu Quân Uyển, trực tiếp đi Nghi Lan viện bẩm báo lại cho Ninh phu nhân.
Lúc này Ninh phu nhân đứng đấy, nhưng đôi mắt xanh đen cùng sắc mặt tiều tuỵ của nàng ta lại tiết lộ đêm qua nàng ta ngủ không ngon giấc. Nghĩ một chút cũng đúng, đầu tiên là không hiểu người nào đâm một đao sau lưng, mất hết mặt mũi ở kinh thành phồn hoa này, ngay sau đó lại bị buộc phải lùi hôn sự với đứa con dâu mà mình tỉ mỉ mới chọn được, ngược lại lại phải trao quyền lựa chọn con dâu vào tay bà bà, người trước giờ không hợp với nàng ta. Đổi lại là bất luận kẻ nào cũng sẽ tức giận uất ức cả đêm mà không ngủ được, huống chi là Ninh phu nhân, người từ trước đến nay đã quen mạnh mẽ nói một không nói hai?
Tất cả mọi người ở Nghi Lan viện đều là những người đã hầu hạ Ninh phu nhân đã nhiều năm, đương nhiên mọi người đều biết giờ phút này bản thân mình đang đứng trên đống lửa, chỉ sợ một cái sơ sẩy lập tức bị làm nơi trút giận. Vì vậy khi ra vào cũng cực kỳ cẩn thận, đến nỗi một căn phòng lớn như vậy nhưng trong ngoài đều không nghe thấy một tiếng thở.
Cao ma ma cũng chẳng dám thở mạnh, chỉ cúi đầu nghiêm túc đứng hầu bên cạnh Ninh phu nhân, đợi chờ Ninh phu nhân hỏi.
Nhưng mà Ninh phu nhân lại giống như không được bình thường, chỉ nhìn chằm chằm vào Cao ma ma, đừng nói là mở miệng nói chuyện, chính là mắt cũng chưa từng nháy một cái!
Đám nha hoàn nhìn thấy vậy, lập tức càng thêm phát hoảng chẳng dám thở mạnh.
Qua một lúc lâu sau, mọi người ở đây đều cảm thấy sắp sửa không thở nổi nữa, Tề Thiếu Du mới bước vào.
Hôm nay, Tề Thiếu Du mặc trường bào màu thiên thanh viền trắng, đai lưng cùng màu, ngọc bội cùng hà bao hắn ta cũng không mang bên người, ăn mặc hết sức đơn thuần. Dưới mắt hắn ta cũng có một quầng xanh mờ mờ, rõ ràng đêm qua hắn ta cũng ngủ không ngon.
Nhưng dù sao hắn ta cũng là nam nhân, lòng dạ không hẹp hòi như Ninh phu nhân, chuyện đã quyết định cũng sẽ tuyệt đối không dễ dàng hối hận, lại thêm ngủ cả đêm cho nên cũng không tức giận lắm, vì vậy an ủi Ninh phu nhân: “Nương, ngài cũng đừng nóng giân, chuyện này đã định, ngài tức giận là có thể thay đổi hay sao? Không nên tức giận làm hại thân thể, vẫn là nên suy nghĩ khi người làm mai của Hàn gia tới thì làm như thế nào, nên nói như thế nào!”
Suốt cả một đêm Ninh phu nhân cũng chưa từng chớp mắt, càng nghĩ chuyện lần này lại càng thêm tức giận, càng muốn ăn tươi nuốt sống Chu Thái phu nhân, làm sao mà chỉ mấy câu khuyên nhủ hời hợt của Tề Thiếu Du mà có thể nguôi giận được? Mở miệng là lập tức muốn mắng chửi Chu Thái phu nhân.
Lúc này Tề Thiếu Du cũng đã phát hiện Cao ma ma đang đứng hầu một bên, giành mở miệng trước nàng ta: “Tại sao mới sáng sớm ma ma đã tơi đây? Có phải….tiểu Chu thị nàng….” Nói xong, cuối cùng cũng lộ ra mấy phần chần chờ cùng vẻ không đành lòng, dù sau cũng là ‘một ngày là phu thê trăm ngày ân ái’, huống chi hắn ta cùng Chu Quân Uyển cũng đã làm phu thê hơn nửa năm?
Cao ma ma đã đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng có cơ hội để mở miệng rồi, vội vén áo quỳ xuống, một mực cung kính nói: “Bẩm Nhị thiếu gia, tiểu Chu thị nàng vẫn còn giữ được hơi thở, nhưng mà thoạt nhìn có lẽ không qua khỏi hôm nay rồi….”
Còn chưa nói xong, đã bị Ninh phu nhân cười lạnh cắt đứt: “Nàng ngược lại mạng lớn, lúc này còn chưa có chết, lúc này thật đúng với câu châm ngôn ‘hoạ là do trời’!” Lão bất tử kia đúng là hư việc nhiều hơn là thành công, chuyện nhỏ như vậy mà cũng lề mà lề mề, không gọn gàng sạch sẽ chút nào!(d/dle1quy4don)
“Nương!” Nghe xong, Tề Thiếu Du không khỏi nhíu mày: “Nàng cũng đã là người sắp chết rồi, ngài còn nói những lời này, ngài có ý gì đây? Mau mau sai người dọn điểm tâm lên, ăn xong lập tức đi Huyên Thuỵ đường gặp tổ mẫu cùng phụ thân là tốt nhất!”
Thấy Tề Thiếu Du muốn tức giận, Ninh phu nhân không nói nữa, chỉ đành phải sai người dọn điểm tâm lên, nhưng mà mẫu tử hai người cũng không có tâm tình càng không có khẩu vị, qua loa động đũa vài cái lập tức sai người mang đi, sau đó cùng nhau đi đến Huyên Thuỵ đường.
Danh sách chương