Edit: Nhạn.
Lời nói của Chu Thái phu nhân nặng nề như vậy, Tề Hanh ngoại trừ đồng ý còn có thể làm gì sao? Chính là mới vừa nãy còn có mấy phần do dự, còn cảm thấy Ninh phu nhân nói đúng, cuối cùng là do nhà bọn họ đuối lý trước, Hàn gia chính là người gây sự nhưng về tình về lý cũng có thể tha thứ, mối hôn sự này vẫn rất tốt, còn muốn suy nghĩ biện pháp mau chóng vãn hồi.Lúc này lại không cần do dự, ngược lại lại thấy Hàn gia chính là có chút không buông tha người khác, dù sao Tề gia đã không còn là Tề gia lúc trước nữa mà đường đường là nhất phẩm phủ hầu tước rồi!
Vì vậy vội vàng quỳ gối với Thái phu nhân, cười làm lành nói: “Coi mẫu thân nói những lời này mà xem, tục ngữ có câu ‘Nhà có một lão nhân, như có bảo vật vô giá nhất’ mà, cái nhà này của chúng ta chính là có lão nhân gia ngài trấn giữ mới có thể càng ngày càng hưng thịnh, càng ngày càng náo nhiệt, ngài nói ngài lưu lại là ngại con mắt của nhi tử, chẳng lẽ là muốn cho nhi tử không có đất để đặt chân? Nhi tử cũng biết lão nhân gia ngài đây yêu thương Thiếu Du cùng một đám tôn tử tôn nữ, ngài yên tâm đi, sáng mai nhi tử sẽ lập tức theo phân phó của ngài, lui cửa hôn sự này với Hàn gia, chọn cho Thiếu Du một nàng dâu tốt hơn, đợi đến cuối năm lập tức thành hôn, chắc chắn sang năm lão nhân gia ngài sẽ được ôm tiểu tằng tôn tử!”
“Thật sự như vậy sao?” Nghe xong, Chu Thái phu nhân chuyển giận thành vui, nhưng vẫn còn có chút nửa tin nửa ngờ: “Chẳng lẽ ngươi đang dụ dỗ ta hay sao?”
Bình tĩnh mà xem xét, cũng không phải là Chu Thái phu nhân không thích cửa hôn sự với Hàn gia, vô luận là nhân phẩm tài mạo hay tính tình của Hàn tiểu thư, cùng với Tề Thiếu Du cũng có thể nói là ông trời tác hợp cho, mấu chốt là ở chỗ cửa hôn sự này là do Ninh phu nhân làm chủ định ra mà không phải do bà ta làm chủ quyết định, bà ta có thể thích mới thật sự là kỳ quái!
Chỉ là trong lòng Chu Thái phu nhân cũng biết cửa hôn sự này có thể mang lại rất nhiều chỗ tốt cho phủ Tây Trữ Hầu, chỉ sợ Tề Hanh ngoài miệng nói là muốn lui cửa hôn sự này, kì thật là cũng không phải thật sự muốn lui, cho nên mới có câu hỏi như vậy.
Tề Hanh vội cười nói: “Nhi tử không sợ sét đánh cho nên mới dám gạt mẫu thân? Mẫu thân cứ yên tâm, nhi tử vừa mới đồng ý với Lão nhân gia ngài cho nên chắc chắn nhi tử sẽ làm được!”
Nụ cười trên mặt của Chu Thái phu nhân lúc này mới hoàn toàn tràn ra, tự mình khom người nâng Tề Hanh: “Đời này mẫu thân có người nhi tử hiếu thuận như vậy, thật sự là ta đã tu luyện tám kiếp mới có phúc khí này!” Vừa nói, còn cười như không cười, tầm mắt vô tình hay cố ý quét qua gương mặt của Ninh phu nhân đang quỳ trên đất, ánh mát giễu cợt cùng khiêu khích không cần nói cũng biết.
Ninh phu nhân có thể nghe được rõ ràng âm thanh huyệt thái dương của mình đang nhày ‘thình thịch’, cũng có thể cảm thấy móng tay của mình đã đâm sâu vào da thịt. Nàng ta cơ hồ là dùng hết tự chủ của bản thân mới có thể cố nén tức giận mà không kích động mở miệng mắng to Chu Thái phu nhân cùng Tề Hanh, thay vào đó là âm thanh bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn của nàng ta: “Ý của mẫu thân và Hầu gia là, mặc kệ thái độ lúc này của Hàn gia là gì, cửa hôn sự này không thể không lui?”
Chu Thái phu nhân không lên tiếng, chỉ là kiêu căng gật đầu một cái.
Tề Hanh cũng nghĩ tới đến cuối cùng Ninh phu nhân cũng là mẫu thân của Tề Thiếu Du, hắn cùng Chu Thái phu nhân trực tiếp bỏ qua nàng ta đã quyết định từ hôn mà chưa từng trưng cầu ý kiến của nàng ta, thật có chút không thể nào nói được, vì vậy cố nén lại tính tình nói: “Hôm nay, Hàn phu nhân sở tác sở vi (lời nói và hành động) đã làm cho nhà chúng ta mất hết mặt mũi, chính là có nỗ lực kết thành mối hôn sự này, chuyện này cuối cùng cũng thành một cây gai trong lòng, không biết lúc nào sẽ bộc phát, đây làm gì còn là kết thân mà rõ ràng là kết thù, phu nhân ngươi cũng không muốn đến lúc đó gia đình huyên náo không yên đi? Chẳng bằng hiện tại lưu loát rõ ràng, hoà hoà khí khí thối lui cửa hôn sự này, đau dài không bằng đau ngắn, cũng đỡ cho hai nhà sau này gặp mặt nhau thêm khó khăn!”
Tề Hanh tự mình nói xong, lời nói cũng đủ rõ ràng, lại không biết rằng khi nghe vào lỗ tai Ninh phu nhân cũng giống như thêm dầu vào lửa, trong nháy mắt tia lý trí cuối cùng của nàng ta cũng bị đốt cháy hoàn toàn rồi. Chuyện cho tới bây giờ, đã không còn đơn giản chỉ là từ hôn nữa mà là mẫu tử Chu Thái phu nhân cùng Tề Hanh trước sau đã cho nàng ta thành người ngoài, thuỷ chung không có cho nàng ta là nữ chủ nhân của Tề gia, liêp hiệp đối phó với nàng ta!
Lập tức cũng không kịp đợi Chu Thái phu nhân cùng Tề Hanh mở miệng gọi nhau mẫu tử, chợt đứng lên, cắn răng nghiến lợi nói ra ác ngôn (từ ngữ ác độc): “Thiếu Du là nhi tử của ta, là ta tân tân khổ khổ (cực nhọc vất vả) hoài thai mười tháng sinh ra, hôn nhân đại sự từ đầu đến cuối là ‘lệnh của cha mẹ, lời của mối mai’, lại không phải….”
Nói còn chưa xong, Tề Thiếu Du cũng đã đứng lên kéo bả vai nàng ta lại, mặt mày khó chịu cao giọng nói: “Mẫu thân, tuy là nhà chúng ta có phần đuối lý trước, Hàn gia bọn họ cũng không thể không để ý mà không buông tha người khác, Nhạc gia (nhà vợ) kiêu ngạo ngang ngược như vậy, nếu ta thật sự cưới Hàn thị vào cửa, chẳng lẽ tương lai không phải là bị dẫm lên đầu bị cưỡi lên cổ sao? Có một con hổ cái lợi hai như vậy, ta sẽ chịu không nổi, nếu mẫu thân thật sự thương yêu nhi tử, vậy làm theo lời tổ mẫu cùng phụ thân, lui cửa hôn sự này, tương lai nhi tử cũng thoải mái hơn, không chừng còn có thể sống thêm vài năm!”
Vốn là sau câu ‘lại không phải’ Ninh phu nhân muốn nói tiếp ‘do tổ mẫu quyết định? Cũng không sợ người ta nói già mà không kính, lo quá nhiều chuyện?’, nhưng lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị Tề Thiếu Du cắt đứt đủ để khiến cho nàng ta nổi giận, không nghĩ tới thái độ của Tề Thiếu Du giống với Chu Thái phu nhân và Tề Hanh, khiến cho nàng ta giống như đang căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình, giống như chuyện cười cho trẻ con, làm sao nàng ta có thể kềm được cơn giận? Dường như là không chút nghĩ ngợi, lập tức cho Tề Thiếu Du một cái tát tay, lấy đó để trừng phạt hành động phản bội của hắn.
Lại bị Tề Thiếu Du bắt được tay, cũng thật nhanh viết một chữ ‘nhịn’ vào lòng bàn tay nàng ta.
Trong nháy mắt Ninh phu nhân lập tức bình tĩnh trở lại, giống như một quả khí cầu bị người ta đâm thủng, giống như không còn một bụng tức giận, cứng rắn sửa lại lời nói: “Hôn nhân đại sự từ đầu đến cuối là ‘lệnh của cha mẹ, lời của mối mai’, Hầu gia vừa mới quyết định như vậy, đương nhiên cận thân….vâng theo!” Cũng chỉ có chính nàng ta mới biết, giờ phút này trong lòng nàng ta phải đè nén phẫn hận cùng khuất nhục như thế nào.
Lần này khoé miệng Chu Thái phu nhân muốn toét đến sau tai, hào phóng vung tay lên nói: “Nếu đã là như thế, sáng (nhạn?dien?d/le!q!don) mai Hàn gia cho người làm mai tới cửa thì nhanh chóng một chút, trả lại thiếp canh của Hàn thị cho bọn họ, còn có lễ vật nhỏ đính hôn chúng ta cũng không cần, tuy là nhà bọn họ nói từ hôn trước, nhưng lại là nhà gái, chỉ sợ về sau sẽ khó mà tìm được một người con rể tốt như Thiếu Du nhà chúng ta, đây coi như nhà chúng ta bồi thường một chút cho bọn họ!”
Cái lão bất tử giả bộ hào phóng, cũng chưa gặp qua người không biết xấu hổ như vậy! Ninh phu nhân kìm nén bực tức trong ngực, muốn đè xuống nhưng nghĩ lại sợ không có người để trút giận, cuối cùng lại đưa ra một yêu cầu: “…..Nhưng mà Chu thị cũng không thể giữ lại được nữa, nếu không về sau Thiếu Du cũng khó mà chọn được nàng dâu hiền!” Nàng ta không dễ chịu vậy người khác cũng đừng mơ tưởng được thoải mái!
Yêu cầu này cũng không tính là qua phận, hiện nay đã có nhiều người biết sự tồn tại của Chu Quân Uyển, Hàn gia không thể chấp nhận được nữ nhi còn chưa qua cửa mà Tề gia đã có chi thứ hai, chẳng lẽ gia đình khác có thể chịu được? Tề Hanh thì không (d/d/le!quy^don) có ý kiến gì, chỉ là nghĩ lại Chu Quân Uyển cũng là người nhà mẹ đẻ của Chu Thái phu nhân, vì vậy nhìn Chu Thái phu nhân.
Chu Thái phu nhân lập tức nhíu mày. Uyển nha đầu hôm nay xác thực so với trước có chủ ý hơn nhiều, nhưng cuối cùng bị giới hạn bởi thân phận, đứng lên chống lại Ninh phu nhân khó tránh khỏi lo lắng chưa chu toàn, không thể so với Nhị thiếu phu nhân chưa qua cửa, quản gia vốn là chuyện danh chính ngôn thuận, lấy một thiếp thất đổi một tôn tức phụ cùng một lòng với mình, cuộc mua bán này thấy thế nào cũng có lời, so với dự tính của Uyển nha đầu chỉ có xác suất thành công một nửa, vậy cuộc mua bán này tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn nhiều…..Lại đón nhận ánh mắt Tề Hanh, hơi hơi gật đầu, coi như ngầm cho phép chuyện này.
Vì vậy ở người trong cuộc, Chu Quân Uyển không có mặt ở đây cũng không biết tình huống trước mắt, vận mệnh của nàng, đã bị một giao dịch bẩn thiểu tự tiện quyết định….
Lời nói của Chu Thái phu nhân nặng nề như vậy, Tề Hanh ngoại trừ đồng ý còn có thể làm gì sao? Chính là mới vừa nãy còn có mấy phần do dự, còn cảm thấy Ninh phu nhân nói đúng, cuối cùng là do nhà bọn họ đuối lý trước, Hàn gia chính là người gây sự nhưng về tình về lý cũng có thể tha thứ, mối hôn sự này vẫn rất tốt, còn muốn suy nghĩ biện pháp mau chóng vãn hồi.Lúc này lại không cần do dự, ngược lại lại thấy Hàn gia chính là có chút không buông tha người khác, dù sao Tề gia đã không còn là Tề gia lúc trước nữa mà đường đường là nhất phẩm phủ hầu tước rồi!
Vì vậy vội vàng quỳ gối với Thái phu nhân, cười làm lành nói: “Coi mẫu thân nói những lời này mà xem, tục ngữ có câu ‘Nhà có một lão nhân, như có bảo vật vô giá nhất’ mà, cái nhà này của chúng ta chính là có lão nhân gia ngài trấn giữ mới có thể càng ngày càng hưng thịnh, càng ngày càng náo nhiệt, ngài nói ngài lưu lại là ngại con mắt của nhi tử, chẳng lẽ là muốn cho nhi tử không có đất để đặt chân? Nhi tử cũng biết lão nhân gia ngài đây yêu thương Thiếu Du cùng một đám tôn tử tôn nữ, ngài yên tâm đi, sáng mai nhi tử sẽ lập tức theo phân phó của ngài, lui cửa hôn sự này với Hàn gia, chọn cho Thiếu Du một nàng dâu tốt hơn, đợi đến cuối năm lập tức thành hôn, chắc chắn sang năm lão nhân gia ngài sẽ được ôm tiểu tằng tôn tử!”
“Thật sự như vậy sao?” Nghe xong, Chu Thái phu nhân chuyển giận thành vui, nhưng vẫn còn có chút nửa tin nửa ngờ: “Chẳng lẽ ngươi đang dụ dỗ ta hay sao?”
Bình tĩnh mà xem xét, cũng không phải là Chu Thái phu nhân không thích cửa hôn sự với Hàn gia, vô luận là nhân phẩm tài mạo hay tính tình của Hàn tiểu thư, cùng với Tề Thiếu Du cũng có thể nói là ông trời tác hợp cho, mấu chốt là ở chỗ cửa hôn sự này là do Ninh phu nhân làm chủ định ra mà không phải do bà ta làm chủ quyết định, bà ta có thể thích mới thật sự là kỳ quái!
Chỉ là trong lòng Chu Thái phu nhân cũng biết cửa hôn sự này có thể mang lại rất nhiều chỗ tốt cho phủ Tây Trữ Hầu, chỉ sợ Tề Hanh ngoài miệng nói là muốn lui cửa hôn sự này, kì thật là cũng không phải thật sự muốn lui, cho nên mới có câu hỏi như vậy.
Tề Hanh vội cười nói: “Nhi tử không sợ sét đánh cho nên mới dám gạt mẫu thân? Mẫu thân cứ yên tâm, nhi tử vừa mới đồng ý với Lão nhân gia ngài cho nên chắc chắn nhi tử sẽ làm được!”
Nụ cười trên mặt của Chu Thái phu nhân lúc này mới hoàn toàn tràn ra, tự mình khom người nâng Tề Hanh: “Đời này mẫu thân có người nhi tử hiếu thuận như vậy, thật sự là ta đã tu luyện tám kiếp mới có phúc khí này!” Vừa nói, còn cười như không cười, tầm mắt vô tình hay cố ý quét qua gương mặt của Ninh phu nhân đang quỳ trên đất, ánh mát giễu cợt cùng khiêu khích không cần nói cũng biết.
Ninh phu nhân có thể nghe được rõ ràng âm thanh huyệt thái dương của mình đang nhày ‘thình thịch’, cũng có thể cảm thấy móng tay của mình đã đâm sâu vào da thịt. Nàng ta cơ hồ là dùng hết tự chủ của bản thân mới có thể cố nén tức giận mà không kích động mở miệng mắng to Chu Thái phu nhân cùng Tề Hanh, thay vào đó là âm thanh bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn của nàng ta: “Ý của mẫu thân và Hầu gia là, mặc kệ thái độ lúc này của Hàn gia là gì, cửa hôn sự này không thể không lui?”
Chu Thái phu nhân không lên tiếng, chỉ là kiêu căng gật đầu một cái.
Tề Hanh cũng nghĩ tới đến cuối cùng Ninh phu nhân cũng là mẫu thân của Tề Thiếu Du, hắn cùng Chu Thái phu nhân trực tiếp bỏ qua nàng ta đã quyết định từ hôn mà chưa từng trưng cầu ý kiến của nàng ta, thật có chút không thể nào nói được, vì vậy cố nén lại tính tình nói: “Hôm nay, Hàn phu nhân sở tác sở vi (lời nói và hành động) đã làm cho nhà chúng ta mất hết mặt mũi, chính là có nỗ lực kết thành mối hôn sự này, chuyện này cuối cùng cũng thành một cây gai trong lòng, không biết lúc nào sẽ bộc phát, đây làm gì còn là kết thân mà rõ ràng là kết thù, phu nhân ngươi cũng không muốn đến lúc đó gia đình huyên náo không yên đi? Chẳng bằng hiện tại lưu loát rõ ràng, hoà hoà khí khí thối lui cửa hôn sự này, đau dài không bằng đau ngắn, cũng đỡ cho hai nhà sau này gặp mặt nhau thêm khó khăn!”
Tề Hanh tự mình nói xong, lời nói cũng đủ rõ ràng, lại không biết rằng khi nghe vào lỗ tai Ninh phu nhân cũng giống như thêm dầu vào lửa, trong nháy mắt tia lý trí cuối cùng của nàng ta cũng bị đốt cháy hoàn toàn rồi. Chuyện cho tới bây giờ, đã không còn đơn giản chỉ là từ hôn nữa mà là mẫu tử Chu Thái phu nhân cùng Tề Hanh trước sau đã cho nàng ta thành người ngoài, thuỷ chung không có cho nàng ta là nữ chủ nhân của Tề gia, liêp hiệp đối phó với nàng ta!
Lập tức cũng không kịp đợi Chu Thái phu nhân cùng Tề Hanh mở miệng gọi nhau mẫu tử, chợt đứng lên, cắn răng nghiến lợi nói ra ác ngôn (từ ngữ ác độc): “Thiếu Du là nhi tử của ta, là ta tân tân khổ khổ (cực nhọc vất vả) hoài thai mười tháng sinh ra, hôn nhân đại sự từ đầu đến cuối là ‘lệnh của cha mẹ, lời của mối mai’, lại không phải….”
Nói còn chưa xong, Tề Thiếu Du cũng đã đứng lên kéo bả vai nàng ta lại, mặt mày khó chịu cao giọng nói: “Mẫu thân, tuy là nhà chúng ta có phần đuối lý trước, Hàn gia bọn họ cũng không thể không để ý mà không buông tha người khác, Nhạc gia (nhà vợ) kiêu ngạo ngang ngược như vậy, nếu ta thật sự cưới Hàn thị vào cửa, chẳng lẽ tương lai không phải là bị dẫm lên đầu bị cưỡi lên cổ sao? Có một con hổ cái lợi hai như vậy, ta sẽ chịu không nổi, nếu mẫu thân thật sự thương yêu nhi tử, vậy làm theo lời tổ mẫu cùng phụ thân, lui cửa hôn sự này, tương lai nhi tử cũng thoải mái hơn, không chừng còn có thể sống thêm vài năm!”
Vốn là sau câu ‘lại không phải’ Ninh phu nhân muốn nói tiếp ‘do tổ mẫu quyết định? Cũng không sợ người ta nói già mà không kính, lo quá nhiều chuyện?’, nhưng lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị Tề Thiếu Du cắt đứt đủ để khiến cho nàng ta nổi giận, không nghĩ tới thái độ của Tề Thiếu Du giống với Chu Thái phu nhân và Tề Hanh, khiến cho nàng ta giống như đang căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình, giống như chuyện cười cho trẻ con, làm sao nàng ta có thể kềm được cơn giận? Dường như là không chút nghĩ ngợi, lập tức cho Tề Thiếu Du một cái tát tay, lấy đó để trừng phạt hành động phản bội của hắn.
Lại bị Tề Thiếu Du bắt được tay, cũng thật nhanh viết một chữ ‘nhịn’ vào lòng bàn tay nàng ta.
Trong nháy mắt Ninh phu nhân lập tức bình tĩnh trở lại, giống như một quả khí cầu bị người ta đâm thủng, giống như không còn một bụng tức giận, cứng rắn sửa lại lời nói: “Hôn nhân đại sự từ đầu đến cuối là ‘lệnh của cha mẹ, lời của mối mai’, Hầu gia vừa mới quyết định như vậy, đương nhiên cận thân….vâng theo!” Cũng chỉ có chính nàng ta mới biết, giờ phút này trong lòng nàng ta phải đè nén phẫn hận cùng khuất nhục như thế nào.
Lần này khoé miệng Chu Thái phu nhân muốn toét đến sau tai, hào phóng vung tay lên nói: “Nếu đã là như thế, sáng (nhạn?dien?d/le!q!don) mai Hàn gia cho người làm mai tới cửa thì nhanh chóng một chút, trả lại thiếp canh của Hàn thị cho bọn họ, còn có lễ vật nhỏ đính hôn chúng ta cũng không cần, tuy là nhà bọn họ nói từ hôn trước, nhưng lại là nhà gái, chỉ sợ về sau sẽ khó mà tìm được một người con rể tốt như Thiếu Du nhà chúng ta, đây coi như nhà chúng ta bồi thường một chút cho bọn họ!”
Cái lão bất tử giả bộ hào phóng, cũng chưa gặp qua người không biết xấu hổ như vậy! Ninh phu nhân kìm nén bực tức trong ngực, muốn đè xuống nhưng nghĩ lại sợ không có người để trút giận, cuối cùng lại đưa ra một yêu cầu: “…..Nhưng mà Chu thị cũng không thể giữ lại được nữa, nếu không về sau Thiếu Du cũng khó mà chọn được nàng dâu hiền!” Nàng ta không dễ chịu vậy người khác cũng đừng mơ tưởng được thoải mái!
Yêu cầu này cũng không tính là qua phận, hiện nay đã có nhiều người biết sự tồn tại của Chu Quân Uyển, Hàn gia không thể chấp nhận được nữ nhi còn chưa qua cửa mà Tề gia đã có chi thứ hai, chẳng lẽ gia đình khác có thể chịu được? Tề Hanh thì không (d/d/le!quy^don) có ý kiến gì, chỉ là nghĩ lại Chu Quân Uyển cũng là người nhà mẹ đẻ của Chu Thái phu nhân, vì vậy nhìn Chu Thái phu nhân.
Chu Thái phu nhân lập tức nhíu mày. Uyển nha đầu hôm nay xác thực so với trước có chủ ý hơn nhiều, nhưng cuối cùng bị giới hạn bởi thân phận, đứng lên chống lại Ninh phu nhân khó tránh khỏi lo lắng chưa chu toàn, không thể so với Nhị thiếu phu nhân chưa qua cửa, quản gia vốn là chuyện danh chính ngôn thuận, lấy một thiếp thất đổi một tôn tức phụ cùng một lòng với mình, cuộc mua bán này thấy thế nào cũng có lời, so với dự tính của Uyển nha đầu chỉ có xác suất thành công một nửa, vậy cuộc mua bán này tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn nhiều…..Lại đón nhận ánh mắt Tề Hanh, hơi hơi gật đầu, coi như ngầm cho phép chuyện này.
Vì vậy ở người trong cuộc, Chu Quân Uyển không có mặt ở đây cũng không biết tình huống trước mắt, vận mệnh của nàng, đã bị một giao dịch bẩn thiểu tự tiện quyết định….
Danh sách chương