Edit: Nhạn.
Lần đầu tiên Hàn phu nhân gặp Tề Thiếu Du là khi hắn ta năm sáu tuổi, là một hài tử mày sáng mắt tinh, phấn điêu ngọc trác, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có thể nhìn thấy sau khi lớn lên, sẽ là một người tuấn tú phong lưu đến mức nào.
Lúc đó Hàn phu nhân đã gả vào Hàn gia được bảy tám năm, lại bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà chưa sinh được một hài tử dù là trai hai gái, cho nên đối với tất cả hài tử đều rất yêu thích, huống chi Tề Thiếu Du lại giống như một nắm tuyết, làm sao nàng không yêu thích được? Bởi vì Ninh phu nhân gả cho Tề Hanh, cũng có hơn bảy tám năm không gặp nàng ta nữa, giữa hai người đã sớm lạnh nhạt lẫn nhau. Lại bởi vì Tề Hanh được lên chức nên hồi kinh, nhưng dù sao cũng là một võ tướng, căn bản là không thể hòa nhập vào công khanh thế gia ở kinh thành, không thể bằng Hàn đại nhân xuất thân từ khoa cử, sau lại được cất nhắc vào Hàn Lâm viện, trong sạch rõ ràng, trong kinh thành này ai thấy đều cho ba phần mặt mũi, theo lẽ thường hai nhà căn bản không lui tới, nhưng vẫn rất nhanh lại khôi phục quan hệ với Ninh phu nhân như trước khi xuất giá, thành thông gia với Tề gia.
Không lâu sau khi kết thông gia với Tề gia, Hàn phu nhân lại ngoài ý muốn có thai, phải biết rằng trước đó Thái Y viện đều chắc chắn rằng lần trước Hàn phu nhân bị sảy thai nên tổn thương thân thể rất nặng, đến nỗi đời này cũng tuyệt đối không thể lại mang thai. Lúc đó Hàn phu nhân có bao vui mừng, nghĩ cũng biết!
Vui mừng rất nhiều, Hàn phu nhân chẳng những cho rằng ông trời đang thương hại nàng, lại càng cho là do Tề Thiếu Du mang lại cho nàng. Vốn là Tề Thiếu Du rất kính trọng nàng, lần này nàng mang thai lại giống như con cháu trong nhà, đến nỗi sau khi Hàn tiều thư ra đời, cũng lớn lên đến năm tuổi, Ninh phu nhân đề nghị hai nhà kết thân gia, dường như nàng cũng không do dự, thậm chí là cũng chưa từng hỏi qua ý kiến của Hàn đại nhân mà đã đáp ứng việc này. Cũng cùng Ninh phu nhân giao ước sau khi nữ nhi đến tuổi cập kê, hai nhà lập tức tổ chức lễ thành thân.
Trước nay Hàn phu nhân xem Tề Thiếu Du như con cháu trong nhà, huống chi hiện nay hắn lại trở thành con rể tương lai của mình. Từ đó lại càng giống như ruột thịt, có được đồ gì tốt, nếu Hàn tiểu thư có, chắc chắn Tề Thiếu Du cũng có, còn thường xuyên làm áo giày vớ cho Tề Thiếu Du, có thể nói dụng tâm hơn mẫu thân ruột là Ninh phu nhân hơn mấy phần.
Lại không nghĩ rằng, con rể mà nàng xem không khác gì con ruột, cũng hung hăng đâm sau lưng mẫu tử các nàng một đao, làm cho các nàng chỉ kém một chút đã trở thành trò cười cùng sỉ nhục cho khắp kinh thành, nàng có thể ‘từ từ nói’ mới thật là kỳ quái, nàng không giết người đã là may mắn lắm rồi!
Ngay trước mặt Thái phu nhân, Ninh phu nhân bị Hàn phu nhân nói mấy câu châm chọc khiêu khích, chỉ hận trên mặt đất không có cái lỗ nào để cho nàng ta chui vào, suy xét thật nhanh, cảm thấy chuyện này nàng ta cần phải âm thầm đàm phán với Hàn chu nhân một chút mới có thể tìm được đường sống cho chính mình, vì vậy chỉ có thể nhắm mắt cười với Hàn phu nhân: “Nhã Như, ngươi hãy nghe ta nói, chuyện này không phải giống như tưởng tượng của ngươi, trong chuyện này chắc có gì hiểu lầm, nếu không chúng ta vào trong phòng, để ta tỉ mỉ giải thích với ngươi?”
Vừa nói, vừa lôi kéo tay Hàn phu nhân đi ra ngoài, cũng không kịp để ý người ngồi trên ghế chủ tọa Thái phu nhân sẽ có phản ứng gì hoặc đang nghĩ gì. Đối với Ninh phu nhân mà nói, việc cấp bách chính là dập tắt lửa giận của Hàn phu nhân, để tránh cho hôn sự này dâng lên gợn sóng, về phần những chuyện khác, tạm thời không thể quan tâm nữa rồi.
Tuy là Hồng Tiêu tới Ỷ Tùng viện từ sớm, vừa vào phòng của Chu Quân Uyển cũng chưa ra khỏi một lần nào. Nhưng chuyện xảy ra ở tiền sảnh, vẫn rất nhanh đã truyền đến tai Chu Quân Uyển.
Lúc này Chu Quân Uyển nhìn chằm chằm Hồng Tiêu tựa như đang bình tĩnh đánh bài, chỉ thấy Văn mụ mụ mượn cơ hội đưa điểm tâm tới cho mọi người, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý thì nháy mắt với nàng.
Trong lòng Chu Quân Uyển biết có chuyện nhưng vẫn không thay đổi sắc mặt ăn điểm tâm với Hồng Tiêu, lại đánh mấy ván bài, sau đó lấy cớ ra khỏi phòng, vào một gian phòng yên tĩnh với Văn mụ mụ.
Vừa mới đóng cửa phòng, Văn mụ mụ đã nói nhỏ vào tai nàng tình hình trước mắt: “……Ngay trước mặt chúng khách nhân, Hàn phu nhân muốn Thái phu nhân cùng phu nhân cho nàng Nhạn?d?d/le(quy^don một câu trả lời hợp lý, phu nhân lại xin đại cữu phu nhân giúp một tay mời tất cả khách nhân ra ngoài vườn xem hát kịch. Sau đó Thái phu nhân cùng phu nhân nói với Hàn phu nhân cái gì đó, lúc đó đã không nghe thấy được nữa rồi, chỉ là rất nhanh phu nhân kéo Hàn phu nhân trở về Nghi Lan viện.”
Lúc Văn mụ mụ nói chuyện, Chu Quân Uyển vẫn nhíu chặt mày lẳng lặng lắng nghe, đợi sau khi Văn mụ mụ nói xong, mới đè thấp giọng hỏi: “Hàn phu nhân chỉ muốn Thái phu nhân cùng phu nhân cho nàng một câu trả lời hợp lý thôi hả? Nàng không có nói gì khác nữa hả?”
Trước mặt nhiều khách nhân như vậy mà Hàn phu nhân không có nói từ hôn, chỉ muốn Thái phu nhân cùng phu nhân cho nàng một câu trả lời hợp lý. Cái này có phải có ý là, thật ra thì Hàn phu nhân chưa từng nghĩ hủy bỏ hôn sự này với Tề gia, vì nữ nhi tìm một mối hôn sự tốt hơn? Coi như Hàn tiểu thư có xuất thân cao quý, tướng mạo xinh đẹp đến đâu, mang trên lưng cái tiếng hủy hôn sự, có phải Hàn phu nhân cố kỵ điều này cho nên mới nuốt xuống?
Nghĩ thoáng qua, Chu Quân Uyển không nhịn được mà cảm thấy phiền não, thật đúng là Hàn phu nhân lựa chọn nhịn xuống chuyện này. Vậy chẳng phải là nàng đã kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vả lại rất nhanh đã đặt mình vào nguy hiểm rồi hay sao?
—— Nếu đổi lại hôm nay nàng là Hàn phu nhân, chuyện đã đến nước này, nếu là vẫn không nói lời từ hôn vậy chỉ còn một con đường đó là buộc Ninh phu nhân trừ bỏ nàng, trải một con đường phẳng cho nữ nhi của mình. Mà Ninh phu nhân xuất phát từ chột dạ và đuối lý, lại thêm nàng ta vốn không chào đón nàng, chắc chắn là sẽ đồng ý yêu cầu của Hàn phu nhân, đến lúc đó nàng rất có khả năng chết như thế nào mà không biết!
Nhưng có điều may mắn là, trước khi hành động nàng đã nghĩ tới tất cả các loại khả năng có thể xảy ra. Đương nhiên trong đó cũng bao gồm khả năng Hàn phu nhân sẽ không từ hôn, cũng đã nghĩ ra kế sách đối phó.
Vì vậy lập tức nhỏ giọng phân phó Văn mụ mụ: “Tiếp tục lưu ý bên Nghi Lan viện, nghĩ biện pháp hỏi thăm xem thử Hàn phu nhân cùng phu nhân đã nói những gì, không cần tiếc tiền bạc, tốn nhiều hơn nữa cũng đáng. Lại tiếp tục truyền lời cho thê tử Lục Bỉnh, khiến Lục Bỉnh cố gắng truyền chuyện hôm nay ra bên ngoài, cố gắng khiến cho tất cả người trong kinh thành đều biết đến sự tồn tại của ta, nhớ nói khó nghe một chút, nói Hàn gia không chịu từ hôn là vì coi trọng quyền thế của phủ Tây Trữ Hầu, cho nên thà uất ức nữ nhi. Nói Hàn gia vì nữ nhi của mình, không tiếc bức tử (ép đến đường chết) ta đây một cô d/d/l)q&d nhi, dù sao bên cạnh ta cũng không có một người chống lưng, nói ta cũng không phải tự nguyện làm phu nhân chi thứ hai của Tề Thiếu Du, mà bởi vì Thái phu nhân dùng ân nghĩa mà ép buộc. Hôm nay, Hầu phủ vì nhị thiếu phu nhân chưa qua cửa lại muốn ép ta đến con đường chết……Tóm lại là nói cho thật khó nghe, làm sao cho Hàn gia từ hôn mới thôi…..”
Chỉ cần những lời đồn này truyền tới tai Hàn đại nhân, mà Hàn đại nhân là người đọc sách, tám chín phần mười là quyết định từ hôn, hơn nữa không thể ngồi nhìn Tề gia bức tử nàng, nếu như vậy thì Hàn gia chính là hung thủ giết hại nàng.
Lúc trước Chu Quân Uyển đánh cuộc Hàn phu nhân sẽ hủy bỏ hôn sự này với Tề gia sau khi biết đến sự tồn tại của nàng, tiền đánh cược là tấm lòng làm mẹ của Hàn phu nhân. Hiện tại, nàng đánh cược là danh tiếng của người đọc sách của Hàn đại nhân, nhưng mà tiền đánh cược là tính mạng của nàng!
Hàn đại nhân là người đọc sách, là người trong sạch rõ ràng, mà từ trước đến nay người đọc sách như vậy yêu quý nhất chính là danh tiếng của mình…Văn mụ mụ lập tức thấu hiểu, liên tục gật đầu, đợi sau khi Chu Quân Uyển ra khỏi phòng, nhân lúc Hồng Tiêu không chú ý, tự đi an bài.
Lần đầu tiên Hàn phu nhân gặp Tề Thiếu Du là khi hắn ta năm sáu tuổi, là một hài tử mày sáng mắt tinh, phấn điêu ngọc trác, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có thể nhìn thấy sau khi lớn lên, sẽ là một người tuấn tú phong lưu đến mức nào.
Lúc đó Hàn phu nhân đã gả vào Hàn gia được bảy tám năm, lại bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà chưa sinh được một hài tử dù là trai hai gái, cho nên đối với tất cả hài tử đều rất yêu thích, huống chi Tề Thiếu Du lại giống như một nắm tuyết, làm sao nàng không yêu thích được? Bởi vì Ninh phu nhân gả cho Tề Hanh, cũng có hơn bảy tám năm không gặp nàng ta nữa, giữa hai người đã sớm lạnh nhạt lẫn nhau. Lại bởi vì Tề Hanh được lên chức nên hồi kinh, nhưng dù sao cũng là một võ tướng, căn bản là không thể hòa nhập vào công khanh thế gia ở kinh thành, không thể bằng Hàn đại nhân xuất thân từ khoa cử, sau lại được cất nhắc vào Hàn Lâm viện, trong sạch rõ ràng, trong kinh thành này ai thấy đều cho ba phần mặt mũi, theo lẽ thường hai nhà căn bản không lui tới, nhưng vẫn rất nhanh lại khôi phục quan hệ với Ninh phu nhân như trước khi xuất giá, thành thông gia với Tề gia.
Không lâu sau khi kết thông gia với Tề gia, Hàn phu nhân lại ngoài ý muốn có thai, phải biết rằng trước đó Thái Y viện đều chắc chắn rằng lần trước Hàn phu nhân bị sảy thai nên tổn thương thân thể rất nặng, đến nỗi đời này cũng tuyệt đối không thể lại mang thai. Lúc đó Hàn phu nhân có bao vui mừng, nghĩ cũng biết!
Vui mừng rất nhiều, Hàn phu nhân chẳng những cho rằng ông trời đang thương hại nàng, lại càng cho là do Tề Thiếu Du mang lại cho nàng. Vốn là Tề Thiếu Du rất kính trọng nàng, lần này nàng mang thai lại giống như con cháu trong nhà, đến nỗi sau khi Hàn tiều thư ra đời, cũng lớn lên đến năm tuổi, Ninh phu nhân đề nghị hai nhà kết thân gia, dường như nàng cũng không do dự, thậm chí là cũng chưa từng hỏi qua ý kiến của Hàn đại nhân mà đã đáp ứng việc này. Cũng cùng Ninh phu nhân giao ước sau khi nữ nhi đến tuổi cập kê, hai nhà lập tức tổ chức lễ thành thân.
Trước nay Hàn phu nhân xem Tề Thiếu Du như con cháu trong nhà, huống chi hiện nay hắn lại trở thành con rể tương lai của mình. Từ đó lại càng giống như ruột thịt, có được đồ gì tốt, nếu Hàn tiểu thư có, chắc chắn Tề Thiếu Du cũng có, còn thường xuyên làm áo giày vớ cho Tề Thiếu Du, có thể nói dụng tâm hơn mẫu thân ruột là Ninh phu nhân hơn mấy phần.
Lại không nghĩ rằng, con rể mà nàng xem không khác gì con ruột, cũng hung hăng đâm sau lưng mẫu tử các nàng một đao, làm cho các nàng chỉ kém một chút đã trở thành trò cười cùng sỉ nhục cho khắp kinh thành, nàng có thể ‘từ từ nói’ mới thật là kỳ quái, nàng không giết người đã là may mắn lắm rồi!
Ngay trước mặt Thái phu nhân, Ninh phu nhân bị Hàn phu nhân nói mấy câu châm chọc khiêu khích, chỉ hận trên mặt đất không có cái lỗ nào để cho nàng ta chui vào, suy xét thật nhanh, cảm thấy chuyện này nàng ta cần phải âm thầm đàm phán với Hàn chu nhân một chút mới có thể tìm được đường sống cho chính mình, vì vậy chỉ có thể nhắm mắt cười với Hàn phu nhân: “Nhã Như, ngươi hãy nghe ta nói, chuyện này không phải giống như tưởng tượng của ngươi, trong chuyện này chắc có gì hiểu lầm, nếu không chúng ta vào trong phòng, để ta tỉ mỉ giải thích với ngươi?”
Vừa nói, vừa lôi kéo tay Hàn phu nhân đi ra ngoài, cũng không kịp để ý người ngồi trên ghế chủ tọa Thái phu nhân sẽ có phản ứng gì hoặc đang nghĩ gì. Đối với Ninh phu nhân mà nói, việc cấp bách chính là dập tắt lửa giận của Hàn phu nhân, để tránh cho hôn sự này dâng lên gợn sóng, về phần những chuyện khác, tạm thời không thể quan tâm nữa rồi.
Tuy là Hồng Tiêu tới Ỷ Tùng viện từ sớm, vừa vào phòng của Chu Quân Uyển cũng chưa ra khỏi một lần nào. Nhưng chuyện xảy ra ở tiền sảnh, vẫn rất nhanh đã truyền đến tai Chu Quân Uyển.
Lúc này Chu Quân Uyển nhìn chằm chằm Hồng Tiêu tựa như đang bình tĩnh đánh bài, chỉ thấy Văn mụ mụ mượn cơ hội đưa điểm tâm tới cho mọi người, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý thì nháy mắt với nàng.
Trong lòng Chu Quân Uyển biết có chuyện nhưng vẫn không thay đổi sắc mặt ăn điểm tâm với Hồng Tiêu, lại đánh mấy ván bài, sau đó lấy cớ ra khỏi phòng, vào một gian phòng yên tĩnh với Văn mụ mụ.
Vừa mới đóng cửa phòng, Văn mụ mụ đã nói nhỏ vào tai nàng tình hình trước mắt: “……Ngay trước mặt chúng khách nhân, Hàn phu nhân muốn Thái phu nhân cùng phu nhân cho nàng Nhạn?d?d/le(quy^don một câu trả lời hợp lý, phu nhân lại xin đại cữu phu nhân giúp một tay mời tất cả khách nhân ra ngoài vườn xem hát kịch. Sau đó Thái phu nhân cùng phu nhân nói với Hàn phu nhân cái gì đó, lúc đó đã không nghe thấy được nữa rồi, chỉ là rất nhanh phu nhân kéo Hàn phu nhân trở về Nghi Lan viện.”
Lúc Văn mụ mụ nói chuyện, Chu Quân Uyển vẫn nhíu chặt mày lẳng lặng lắng nghe, đợi sau khi Văn mụ mụ nói xong, mới đè thấp giọng hỏi: “Hàn phu nhân chỉ muốn Thái phu nhân cùng phu nhân cho nàng một câu trả lời hợp lý thôi hả? Nàng không có nói gì khác nữa hả?”
Trước mặt nhiều khách nhân như vậy mà Hàn phu nhân không có nói từ hôn, chỉ muốn Thái phu nhân cùng phu nhân cho nàng một câu trả lời hợp lý. Cái này có phải có ý là, thật ra thì Hàn phu nhân chưa từng nghĩ hủy bỏ hôn sự này với Tề gia, vì nữ nhi tìm một mối hôn sự tốt hơn? Coi như Hàn tiểu thư có xuất thân cao quý, tướng mạo xinh đẹp đến đâu, mang trên lưng cái tiếng hủy hôn sự, có phải Hàn phu nhân cố kỵ điều này cho nên mới nuốt xuống?
Nghĩ thoáng qua, Chu Quân Uyển không nhịn được mà cảm thấy phiền não, thật đúng là Hàn phu nhân lựa chọn nhịn xuống chuyện này. Vậy chẳng phải là nàng đã kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vả lại rất nhanh đã đặt mình vào nguy hiểm rồi hay sao?
—— Nếu đổi lại hôm nay nàng là Hàn phu nhân, chuyện đã đến nước này, nếu là vẫn không nói lời từ hôn vậy chỉ còn một con đường đó là buộc Ninh phu nhân trừ bỏ nàng, trải một con đường phẳng cho nữ nhi của mình. Mà Ninh phu nhân xuất phát từ chột dạ và đuối lý, lại thêm nàng ta vốn không chào đón nàng, chắc chắn là sẽ đồng ý yêu cầu của Hàn phu nhân, đến lúc đó nàng rất có khả năng chết như thế nào mà không biết!
Nhưng có điều may mắn là, trước khi hành động nàng đã nghĩ tới tất cả các loại khả năng có thể xảy ra. Đương nhiên trong đó cũng bao gồm khả năng Hàn phu nhân sẽ không từ hôn, cũng đã nghĩ ra kế sách đối phó.
Vì vậy lập tức nhỏ giọng phân phó Văn mụ mụ: “Tiếp tục lưu ý bên Nghi Lan viện, nghĩ biện pháp hỏi thăm xem thử Hàn phu nhân cùng phu nhân đã nói những gì, không cần tiếc tiền bạc, tốn nhiều hơn nữa cũng đáng. Lại tiếp tục truyền lời cho thê tử Lục Bỉnh, khiến Lục Bỉnh cố gắng truyền chuyện hôm nay ra bên ngoài, cố gắng khiến cho tất cả người trong kinh thành đều biết đến sự tồn tại của ta, nhớ nói khó nghe một chút, nói Hàn gia không chịu từ hôn là vì coi trọng quyền thế của phủ Tây Trữ Hầu, cho nên thà uất ức nữ nhi. Nói Hàn gia vì nữ nhi của mình, không tiếc bức tử (ép đến đường chết) ta đây một cô d/d/l)q&d nhi, dù sao bên cạnh ta cũng không có một người chống lưng, nói ta cũng không phải tự nguyện làm phu nhân chi thứ hai của Tề Thiếu Du, mà bởi vì Thái phu nhân dùng ân nghĩa mà ép buộc. Hôm nay, Hầu phủ vì nhị thiếu phu nhân chưa qua cửa lại muốn ép ta đến con đường chết……Tóm lại là nói cho thật khó nghe, làm sao cho Hàn gia từ hôn mới thôi…..”
Chỉ cần những lời đồn này truyền tới tai Hàn đại nhân, mà Hàn đại nhân là người đọc sách, tám chín phần mười là quyết định từ hôn, hơn nữa không thể ngồi nhìn Tề gia bức tử nàng, nếu như vậy thì Hàn gia chính là hung thủ giết hại nàng.
Lúc trước Chu Quân Uyển đánh cuộc Hàn phu nhân sẽ hủy bỏ hôn sự này với Tề gia sau khi biết đến sự tồn tại của nàng, tiền đánh cược là tấm lòng làm mẹ của Hàn phu nhân. Hiện tại, nàng đánh cược là danh tiếng của người đọc sách của Hàn đại nhân, nhưng mà tiền đánh cược là tính mạng của nàng!
Hàn đại nhân là người đọc sách, là người trong sạch rõ ràng, mà từ trước đến nay người đọc sách như vậy yêu quý nhất chính là danh tiếng của mình…Văn mụ mụ lập tức thấu hiểu, liên tục gật đầu, đợi sau khi Chu Quân Uyển ra khỏi phòng, nhân lúc Hồng Tiêu không chú ý, tự đi an bài.
Danh sách chương