Edit: Nhạn.
“. . . . . . Ngược lại Thôi gia cam kết mỗi tháng giao cho gia đình của ngươi năm mươi lượng bạc, nhưng hiện tại có còn giao đủ cho các ngươi không?”
Chu Quân Uyển nói xong, thê tử Lục Bỉnh không kịp phản ứng, lúc này bối rối, gương mặt trắng bệch, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó chính là tại sao Chu phu nhân lại biết Thôi gia cam kết mỗi tháng giao cho nhà bọn họ năm mươi lượng bạc, gọi bọn họ vào phủ không phải là để hỏi chuyện chăm sóc hoa cỏ sao, tại sao lại nói chuyện nhà người khác? Từ đầu đến cuối, chuyện này chỉ có vợ chồng bọn họ và đại phu nhân của Thôi gia vừa qua đời, còn có thủ hạ Tần quản sự, tổng cộng chỉ có bốn người biết mà thôi, làm sao Chu phu nhân lại biết được?
Ngoài lo lắng sốt ruột, ngược lại trong cái khó ló cái khôn, lại để cho nàng ta nghĩ tới một chuyện khác. Lúc trước đại phu nhân đã qua đời của Thôi gia tìm tới người nhà nàng ta nói chuyện cũng chính là Lục Bỉnh, bởi vì Lục Bỉnh sợ tương lại sẽ xảy ra chuyện nên không cho người khác biết, lúc bắt đầu mặc dù động lòng, lại không muốn nhả ra, sau này đại phu nhân của Thôi gia nói chuyện này trong thiên hạ chỉ có bốn người biết, vả lại mỗi lần nàng ấy đưa bạc tới, cũng không bắt Lục gia đưa chứng từ, sau khi mình trở về cũng không để lại bất kỳ chứng từ gì, nói Lục Bỉnh cứ yên tâm, cho nên vợ chồng Lục Bỉnh mới buông lỏng, sau đó, khoản giao dịch này bắt đầu từ năm trước vẫn kéo dài đến tận ngày nay!
Bỗng nhiên thê tử Lục Bỉnh có mấy phần lo lắng, ba năm qua, cho tới bây giờ người nhà của nàng ta vẫn chưa đưa bất kỳ chứng từ nào cho Thôi gia, giao dịch với nhau, cho tới bây giờ đều là nói bằng miệng, lùi một bước mà nói, cứ cho rằng đại phu nhân của Thôi gia kia có để lại chứng từ, chỉ cần bọn họ không thừa nhận, Chu phu nhân có thể làm gì bọn họ? Chẳng lẽ lại kêu Tần quản sự của Thôi gia đến đối chất với bọn họ hay sao? Như vậy cũng là chuyện tốt, nàng ta không tin Thôi gia sẽ ngu ngốc đứng về phía Chu phu nhân!
Nghĩ như vậy, mặc dù gương mặt của thê tử Lục Bỉnh vẫn trắng bệch nhưng người đã bình tĩnh không ít, thậm chí có thể nặn ra nụ cười nhạt, nhìn Chu Quân Uyển nói: “ Nô tỳ là kẻ ngu dốt, nghe không hiểu ý của Chu phu nhân là gì, kính xin Chu phu nhân giải thích rõ!”
“Nghe không hiểu?” Chu Quân Uyển cười nhạt, quay đầu nhìn Văn Mụ Mụ gật đầu một cái.
Văn Mụ Mụ lập tức nâng một cái hộp nhỏ đến trước mặt thê tử Lục Bỉnh: “Ta biết rõ trong lòng Lục tẩu tử ngươi nghĩ gì, dù sao đại phu nhân của Thôi gia đã qua đời rồi, lại không lưu lại bất kỳ chứng từ nào, chỉ cần hai vợ chồng ngươi không thừa nhận, phu nhân của chúng ta cũng không làm gì được các ngươi đúng không? Nhưng ngươi lại không biết là, đại phu nhân Thôi gia giữ lại chứng từ, từ ba năm trước nàng ấy đã bắt đầu ghi lại chứng từ sau mỗi lần đưa bạc, hôm nay toàn bộ đều nằm trong hộp này, nếu ngươi không tin, có thể cầm vài tờ về tìm Lục quản sự xem một chút, xem thử có phải là nội dung ta nói hay không, cũng có thể cầm nó đến Thôi gia tìm người hỏi một chút, nhìn xem có phải là bút tích của đại phu nhân của Thôi gia vừa qua đời hay không?”
Trong lúc Văn Mụ Mụ nói chuyện, thê tử Lục Bỉnh nóng lòng không kịp đợi mà mở cái hộp ra. Mặc dù nàng ta không biết chữ, nhưng bởi vì làm quản sự nhiều năm, cũng nhận biết được con số cùng ngày tháng năm. Nhìn thấy tờ đầu tiên viết ‘Năm Kỷ Hợi, tháng hai ngày mười bảy, xxx năm mươi lượng bạc’, đó chính là ngày đại phu nhân của Thôi gia trước khi qua đời sai Tần quản sự đưa bạc cho bọn hắn, trong lòng có hơn phân nửa đã tin lời của Văn Mụ Mụ, chỉ là bên ngoài tay chân lạnh lẽo, nhưng vẫn ôm vài phần hi vọng, không chừng chữ này căn bản không phải do đại phu nhân của Thôi gia viết, mà là do Chu phu nhân muốn ép nàng ta phải chịu sự điều khiển của mình, nên mới làm giả đây?
Không nghĩ rằng Văn Mụ Mụ lại nói: “Có phải ngươi đang nghĩ, không chừng những chữ này căn bản không phải do đại phu nhân của Thôi gia viết mà là Chu phu nhân tạo ra, vì muốn ép ngươi phải nghe theo sự sai bảo hay không? Ngươi cũng không ngẫm lại, Chu phu nhân chỉ ở trong phủ này, cổng trước không bước cổng sau không ra, những thứ này lại ở đây trong một thời gian dài, cứ cho phu nhân nhà ta muốn làm giả, vậy có thể làm giả được hay sao? Nếu Chu phu nhân muốn thẳng thắng với ngươi, đương nhiên đã nắm chắc mười phần, còn nữa, coi như không có những thứ này, chuyện ngươi đổi ngân phiếu ở tiệm Phúc Hưng, mua mấy trăm mẫu đất ở huyện Tường Phù của Tây Giao, cũng có thể làm giả hay sao?”
Chẳng những giữ chứng từ do đại phu nhân của Thôi gia lưu lại, còn biết chuyện người nhà mình đổi tiền ở Phúc Hưng và chuyện mình mua mấy trăm mẫu đất ở huyện Tường Phù…..Cuối cùng phòng tuyến trong lòng thê tử Lục Bỉnh cũng bị công phá, gương mặt trong thoáng chốc trở nên trắng bệch, cả người cũng chịu không nổi mất đi sự khống chế ‘phù phù’ một tiếng quỳ trên mặt đất, thân thể run rẩy, trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong lòng cũng không dám ôm lấy bất kỳ hi vọng nào nữa!
Sợ hãi cũng theo đó mà đến, khế ước bán thân của cả nhà bọn họ đều nằm trong tay của phu nhân, từ trước đến nay phu nhân hận nhất là người vong ân phụ nghĩa, một khi Chu phu nhân nói chuyện này cho phu nhân biết, không phải là đến lúc đó cả nhà bọn họ chỉ còn con đường chết thôi sao?
Ý nghĩ thoáng qua, thê tử Lục Bỉnh càng run rẩy dữ dội hơn, nước mắt đan xen, câu được câu không, đều là khẩn cầu Chu Quân Uyển: “Chu phu nhân, nô tỳ biết lỗi rồi, sai lầm rồi, van ngài ngàn vạn lần đừng báo chuyện này cho phu nhân biết, trong nhà nô tỳ còn có già trẻ, van cầu ngài tạm tha một lần này thôi, sau khi nô tỳ trở về, chắc chắn sẽ lập bài vị của ngài, bắt già trẻ trong nhà một ngày ba lần dập đầu trước ngài, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức, van ngài tam tha một lần này thôi, hu hu hu….”
Chu Quân Uyển mặc cho thê tử Lục Bỉnh khóc, mặc cho nàng ta cầu khẩn, nửa ngày cũng không nói một câu, chỉ nhận tách trà Văn Mụ Mụ đưa tới, một bộ dạng dương dương tự đắc, giống như bản thân mình rất có sức quyến rũ.
Thê tử Lục Bỉnh khóc lóc cầu xin một hồi lâu, có thể là thấy Chu Quân Uyển không có phản ứng gì, có thể là khóc mệt mỏi, giọng nói dần dần nhỏ lại.
Văn Mụ Mụ nhìn thấy vậy, lập tức nói: “Thật ra thì phu nhân của chúng ta muốn bỏ qua cho gia đình Lục tẩu tử một lần, cũng không phải là không thể, chỉ là, phải xem thử Lục tẩu tử có thể làm được chuyện Chu phu nhân giao phó hay không!”
“Chuyện gì?” Thê tử Lục Bỉnh nghe vậy, trong lòng sinh ra mấy phần hi vọng, không chút nghĩ ngợi khàn giọng hỏi, chỉ là sau khi hỏi xong, mới nhớ tới ngộ nhỡ Chu Quân Uyển bắt mình làm chuyện gì phạm pháp thì sao đây? Vì vậy vội vàng bổ sung: “Chỉ là năng lực của nô tỳ có hạn, cũng không biết có năng lực hoàn thành được chuyện Chu phu nhân giao cho hay không, kính xin Chu phu nhân thứ tội!”
Thê tử của Lục Bỉnh, là một người cẩn thận……Chu Quân Uyển trao đổi ánh mắt với Văn Mụ Mụ, sau đó d,d/l1q0d Văn Mụ Mụ tiếp tục nói: “Đương nhiên nằm trong khả năng của ngươi, Chu phu nhân là người lương thiện, sẽ không gây khó dễ cho người khác, ngươi yên tâm đi!”
Thê tử Lục Bỉnh nghe vậy, tâm trạng đang khẩn trương cũng thả lỏng một chút, nhưng nghĩ đến nhược điểm vẫn còn nằm trong tay Chu Quân Uyển, trong lòng lại cảm thấy loạn cào cào, chỉ đành phải thận trọng hỏi: “Không biết Chu phu nhân muốn giao cho nô tỳ đi làm chuyện gì?”
“Rất đơn giản.” Lần này Chu Quân Uyển không để Văn Mụ Mụ thay nàng nói chuyện nữa, mà là cười nhạt từ mình nói: “Ta muốn ngươi nhắc đến sự tồn tại của ta, còn có chuyện trước đây không lâu ta bị sảy thai, chuyện tình cảm từ nhỏ đến lớn của ta và Nhị gia, còn có chuyện tình cảm vợ chồng đằm thắm sau khi ta xuất giá, nghĩ cách truyền đến tai Hàn đại nhân và Hàn phu nhân!”
“. . . . . . Ngược lại Thôi gia cam kết mỗi tháng giao cho gia đình của ngươi năm mươi lượng bạc, nhưng hiện tại có còn giao đủ cho các ngươi không?”
Chu Quân Uyển nói xong, thê tử Lục Bỉnh không kịp phản ứng, lúc này bối rối, gương mặt trắng bệch, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó chính là tại sao Chu phu nhân lại biết Thôi gia cam kết mỗi tháng giao cho nhà bọn họ năm mươi lượng bạc, gọi bọn họ vào phủ không phải là để hỏi chuyện chăm sóc hoa cỏ sao, tại sao lại nói chuyện nhà người khác? Từ đầu đến cuối, chuyện này chỉ có vợ chồng bọn họ và đại phu nhân của Thôi gia vừa qua đời, còn có thủ hạ Tần quản sự, tổng cộng chỉ có bốn người biết mà thôi, làm sao Chu phu nhân lại biết được?
Ngoài lo lắng sốt ruột, ngược lại trong cái khó ló cái khôn, lại để cho nàng ta nghĩ tới một chuyện khác. Lúc trước đại phu nhân đã qua đời của Thôi gia tìm tới người nhà nàng ta nói chuyện cũng chính là Lục Bỉnh, bởi vì Lục Bỉnh sợ tương lại sẽ xảy ra chuyện nên không cho người khác biết, lúc bắt đầu mặc dù động lòng, lại không muốn nhả ra, sau này đại phu nhân của Thôi gia nói chuyện này trong thiên hạ chỉ có bốn người biết, vả lại mỗi lần nàng ấy đưa bạc tới, cũng không bắt Lục gia đưa chứng từ, sau khi mình trở về cũng không để lại bất kỳ chứng từ gì, nói Lục Bỉnh cứ yên tâm, cho nên vợ chồng Lục Bỉnh mới buông lỏng, sau đó, khoản giao dịch này bắt đầu từ năm trước vẫn kéo dài đến tận ngày nay!
Bỗng nhiên thê tử Lục Bỉnh có mấy phần lo lắng, ba năm qua, cho tới bây giờ người nhà của nàng ta vẫn chưa đưa bất kỳ chứng từ nào cho Thôi gia, giao dịch với nhau, cho tới bây giờ đều là nói bằng miệng, lùi một bước mà nói, cứ cho rằng đại phu nhân của Thôi gia kia có để lại chứng từ, chỉ cần bọn họ không thừa nhận, Chu phu nhân có thể làm gì bọn họ? Chẳng lẽ lại kêu Tần quản sự của Thôi gia đến đối chất với bọn họ hay sao? Như vậy cũng là chuyện tốt, nàng ta không tin Thôi gia sẽ ngu ngốc đứng về phía Chu phu nhân!
Nghĩ như vậy, mặc dù gương mặt của thê tử Lục Bỉnh vẫn trắng bệch nhưng người đã bình tĩnh không ít, thậm chí có thể nặn ra nụ cười nhạt, nhìn Chu Quân Uyển nói: “ Nô tỳ là kẻ ngu dốt, nghe không hiểu ý của Chu phu nhân là gì, kính xin Chu phu nhân giải thích rõ!”
“Nghe không hiểu?” Chu Quân Uyển cười nhạt, quay đầu nhìn Văn Mụ Mụ gật đầu một cái.
Văn Mụ Mụ lập tức nâng một cái hộp nhỏ đến trước mặt thê tử Lục Bỉnh: “Ta biết rõ trong lòng Lục tẩu tử ngươi nghĩ gì, dù sao đại phu nhân của Thôi gia đã qua đời rồi, lại không lưu lại bất kỳ chứng từ nào, chỉ cần hai vợ chồng ngươi không thừa nhận, phu nhân của chúng ta cũng không làm gì được các ngươi đúng không? Nhưng ngươi lại không biết là, đại phu nhân Thôi gia giữ lại chứng từ, từ ba năm trước nàng ấy đã bắt đầu ghi lại chứng từ sau mỗi lần đưa bạc, hôm nay toàn bộ đều nằm trong hộp này, nếu ngươi không tin, có thể cầm vài tờ về tìm Lục quản sự xem một chút, xem thử có phải là nội dung ta nói hay không, cũng có thể cầm nó đến Thôi gia tìm người hỏi một chút, nhìn xem có phải là bút tích của đại phu nhân của Thôi gia vừa qua đời hay không?”
Trong lúc Văn Mụ Mụ nói chuyện, thê tử Lục Bỉnh nóng lòng không kịp đợi mà mở cái hộp ra. Mặc dù nàng ta không biết chữ, nhưng bởi vì làm quản sự nhiều năm, cũng nhận biết được con số cùng ngày tháng năm. Nhìn thấy tờ đầu tiên viết ‘Năm Kỷ Hợi, tháng hai ngày mười bảy, xxx năm mươi lượng bạc’, đó chính là ngày đại phu nhân của Thôi gia trước khi qua đời sai Tần quản sự đưa bạc cho bọn hắn, trong lòng có hơn phân nửa đã tin lời của Văn Mụ Mụ, chỉ là bên ngoài tay chân lạnh lẽo, nhưng vẫn ôm vài phần hi vọng, không chừng chữ này căn bản không phải do đại phu nhân của Thôi gia viết, mà là do Chu phu nhân muốn ép nàng ta phải chịu sự điều khiển của mình, nên mới làm giả đây?
Không nghĩ rằng Văn Mụ Mụ lại nói: “Có phải ngươi đang nghĩ, không chừng những chữ này căn bản không phải do đại phu nhân của Thôi gia viết mà là Chu phu nhân tạo ra, vì muốn ép ngươi phải nghe theo sự sai bảo hay không? Ngươi cũng không ngẫm lại, Chu phu nhân chỉ ở trong phủ này, cổng trước không bước cổng sau không ra, những thứ này lại ở đây trong một thời gian dài, cứ cho phu nhân nhà ta muốn làm giả, vậy có thể làm giả được hay sao? Nếu Chu phu nhân muốn thẳng thắng với ngươi, đương nhiên đã nắm chắc mười phần, còn nữa, coi như không có những thứ này, chuyện ngươi đổi ngân phiếu ở tiệm Phúc Hưng, mua mấy trăm mẫu đất ở huyện Tường Phù của Tây Giao, cũng có thể làm giả hay sao?”
Chẳng những giữ chứng từ do đại phu nhân của Thôi gia lưu lại, còn biết chuyện người nhà mình đổi tiền ở Phúc Hưng và chuyện mình mua mấy trăm mẫu đất ở huyện Tường Phù…..Cuối cùng phòng tuyến trong lòng thê tử Lục Bỉnh cũng bị công phá, gương mặt trong thoáng chốc trở nên trắng bệch, cả người cũng chịu không nổi mất đi sự khống chế ‘phù phù’ một tiếng quỳ trên mặt đất, thân thể run rẩy, trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong lòng cũng không dám ôm lấy bất kỳ hi vọng nào nữa!
Sợ hãi cũng theo đó mà đến, khế ước bán thân của cả nhà bọn họ đều nằm trong tay của phu nhân, từ trước đến nay phu nhân hận nhất là người vong ân phụ nghĩa, một khi Chu phu nhân nói chuyện này cho phu nhân biết, không phải là đến lúc đó cả nhà bọn họ chỉ còn con đường chết thôi sao?
Ý nghĩ thoáng qua, thê tử Lục Bỉnh càng run rẩy dữ dội hơn, nước mắt đan xen, câu được câu không, đều là khẩn cầu Chu Quân Uyển: “Chu phu nhân, nô tỳ biết lỗi rồi, sai lầm rồi, van ngài ngàn vạn lần đừng báo chuyện này cho phu nhân biết, trong nhà nô tỳ còn có già trẻ, van cầu ngài tạm tha một lần này thôi, sau khi nô tỳ trở về, chắc chắn sẽ lập bài vị của ngài, bắt già trẻ trong nhà một ngày ba lần dập đầu trước ngài, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức, van ngài tam tha một lần này thôi, hu hu hu….”
Chu Quân Uyển mặc cho thê tử Lục Bỉnh khóc, mặc cho nàng ta cầu khẩn, nửa ngày cũng không nói một câu, chỉ nhận tách trà Văn Mụ Mụ đưa tới, một bộ dạng dương dương tự đắc, giống như bản thân mình rất có sức quyến rũ.
Thê tử Lục Bỉnh khóc lóc cầu xin một hồi lâu, có thể là thấy Chu Quân Uyển không có phản ứng gì, có thể là khóc mệt mỏi, giọng nói dần dần nhỏ lại.
Văn Mụ Mụ nhìn thấy vậy, lập tức nói: “Thật ra thì phu nhân của chúng ta muốn bỏ qua cho gia đình Lục tẩu tử một lần, cũng không phải là không thể, chỉ là, phải xem thử Lục tẩu tử có thể làm được chuyện Chu phu nhân giao phó hay không!”
“Chuyện gì?” Thê tử Lục Bỉnh nghe vậy, trong lòng sinh ra mấy phần hi vọng, không chút nghĩ ngợi khàn giọng hỏi, chỉ là sau khi hỏi xong, mới nhớ tới ngộ nhỡ Chu Quân Uyển bắt mình làm chuyện gì phạm pháp thì sao đây? Vì vậy vội vàng bổ sung: “Chỉ là năng lực của nô tỳ có hạn, cũng không biết có năng lực hoàn thành được chuyện Chu phu nhân giao cho hay không, kính xin Chu phu nhân thứ tội!”
Thê tử của Lục Bỉnh, là một người cẩn thận……Chu Quân Uyển trao đổi ánh mắt với Văn Mụ Mụ, sau đó d,d/l1q0d Văn Mụ Mụ tiếp tục nói: “Đương nhiên nằm trong khả năng của ngươi, Chu phu nhân là người lương thiện, sẽ không gây khó dễ cho người khác, ngươi yên tâm đi!”
Thê tử Lục Bỉnh nghe vậy, tâm trạng đang khẩn trương cũng thả lỏng một chút, nhưng nghĩ đến nhược điểm vẫn còn nằm trong tay Chu Quân Uyển, trong lòng lại cảm thấy loạn cào cào, chỉ đành phải thận trọng hỏi: “Không biết Chu phu nhân muốn giao cho nô tỳ đi làm chuyện gì?”
“Rất đơn giản.” Lần này Chu Quân Uyển không để Văn Mụ Mụ thay nàng nói chuyện nữa, mà là cười nhạt từ mình nói: “Ta muốn ngươi nhắc đến sự tồn tại của ta, còn có chuyện trước đây không lâu ta bị sảy thai, chuyện tình cảm từ nhỏ đến lớn của ta và Nhị gia, còn có chuyện tình cảm vợ chồng đằm thắm sau khi ta xuất giá, nghĩ cách truyền đến tai Hàn đại nhân và Hàn phu nhân!”
Danh sách chương