Edit: Nhạn.
Nghe được Văn mụ mụ khóc không thành tiếng, trong lòng Chu Quân Uyển cũng thật không dễ chịu, hận ý khắc cốt ghi tâm kia, toàn bộ hóa thành áy náy cùng chột dạ.
Dù sao cũng là nàng chiếm đoạt thân thể của Chu Quân Uyển, coi như vừa bắt đầu không phải là nàng mong muốn, chính là trời cao an bài, nàng chiếm đoạt thân thể của Chu Quân Uyển cũng chính là sự thật, trong mắt Văn mụ mụ, nàng không khác gì kẻ xâm lăng. Nàng chiếm đoạt thân thể của Chu Quân Uyển, chiếm đoạt tất cả vốn là của nàng ấy, mà đẩy nàng ấy đến một góc nào không ai biết. Để cho Văn mụ mụ một lòng yêu thương Chu Quân Uyển, xem tính mạng của nàng ấy còn hơn của mình thì sao nàng lại không áy náy, làm sao có thể vô tâm được chứ?
“Mụ mụ, ta. . . . . .” Nàng mấp máy đôi môi, muốn nói điều gì đó để giải vây cho mình, cũng muốn trấn an Văn mụ mụ, tuy nhiên nàng chỉ có thể mấp máy môi, lời nói ra cũng không nói được, chỉ đành nhếch môi, không nói gì, yên lặng nghe Văn mụ mụ khóc nức nở.
Trong lòng quyết định, đợi cảm xúc trong lòng của Văn mụ mụ ổn định, mặc kệ quyết định của nàng ấy là gì, cũng giữ nàng ấy lại, mặc kệ nàng ấy muốn làm cái gì, nàng đều nghe theo vô điều kiện,--không tính trước đây Văn mụ mụ còn chưa xác định được nàng có phải là Chu Quân Uyển chân chính hay không, nàng còn có thể tự chủ điều khiển thân thể, ý chí của Chu Quân Uyển, thậm chí là tất cả, nhưng hôm nay Văn mụ mụ đã biết, đương nhiên nàng không còn cái quyền lợi này nữa!
Văn mụ mụ khóc ước chừng hơn nửa canh giờ mới dần dần bình tĩnh.
Trong bóng tối Chu Quân Uyển nhận thấy Văn mụ mụ đã bình tĩnh mới nhẹ giọng mở miệng nói: “Văn mụ mụ, mặc dù ngay từ lúc bắt đầu trở thành tiểu thư của ngươi không phải là điều ta mong muốn, bản thân ta còn không hiểu tại sao Thẩm Lương ta sẽ biến thành tiểu thư nhà ngươi, nhưng ta chiếm đoạn thân thể này của Chu Quân Uyển là sự thật, ngươi muốn mời pháp sư tới xua đuổi ta cũng được, tróc nã ta cũng được, ta cũng không một câu oán hận.”
Điều đáng tiếc duy nhất chính là chuyện nàng đã đồng ý báo thù cho Chu Quân Uyển chân chính vẫn còn chưa làm được, huyết hải thâm cừu của nàng vẫn còn chưa báo. Nhưng mà không sao, coi như nàng bị Văn mụ mụ mời pháp sư đuổi, hồn phách của nàng cũng có thể hóa thành lệ quỷ, cũng có thể làm cho người Thẩm gia và Thôi Phóng nợ máu phải trả bằng máu!
Chu Quân Uyển đợi một lúc lâu sau, cuối cùng Văn mụ mụ mới khàn giọng mở miệng: “Tại sao ta lại muốn mời pháp sư tới đuổi Thẩm cô nương? Ngay cả tiểu thư nhà ta cũng ở trong mộng nhờ Thẩm cô nương báo thù thay nàng ấy, đương nhiên nàng ấy sẽ không trở lại nữa, coi như ta đuổi Thẩm cô nương, thì như thế nào, chẳng lẽ tiểu thư nhà ta có thể sống lại hay sao?”
Giọng điệu mang theo vài phần nghẹn ngào xen lẫn bi phẫn cùng hận ý dày đặc: “Thẩm cô nương nói đúng, Ninh thị không niệm tình tổ tôn độc sát tiểu thư nhà ta và bào thai trong bụng nàng, hại nàng một xác hai mạng, Chu thị chỉ lợi dụng nàng, nửa phần thật lòng cùng che chở cho tiểu thư nhà ta Tề Thiếu Du cũng không có cho…..Bọn họ là hung thủ hại chết tiểu thư nhà ta và tiểu chủ tử, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, ta muốn bọn họ nợ máu phải trả bằng máu, để cho bọn họ phải trả giá gấp trăm ngàn lần vì những việc bọn họ làm ra!”
Nói xong chợt bước tới trước giường Chu Quân Uyển, ‘phù phù’ một tiếng quỳ gối trên mặt đất: “Thẩm cô nương, nếu tiểu thư nhà ta đã tin tưởng ngài như vậy, có thể thấy được ngài nhất định có biện pháp báo thù rửa hận cho nàng ấy, van ngài nhất định phải báo thù cho tiểu thư nhà ta, khiến những kẻ hại tiểu thư phải trả giá gấp trăm ngàn lần! Đương nhiên, lão nô cũng sẽ theo hỗ trợ ngài, ‘một người kế ngắn, hai người kế trường’ (câu này là 1 ng có thể có ít kế hay k có kế, nhưng nhiều người sẽ có nhiều kế hoạch hay), lão nô chẳng những sẽ hỗ trợ ngài báo thù cho tiểu thư nhà ta, mà cũng hỗ trợ ngài báo thù của mình! Lão nô ở chỗ này dập đầu trước ngài!” Nói xong, Văn mụ mụ dập đầu như băm tỏi.
Mặc dù Văn mụ mụ cũng giống như Chu Quân Uyển lúc ban đầu vậy, cảm thấy chuyện mượn xác hoàn hồn là chuyện quá mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng dù sao Văn mụ mụ cũng là người sành sõi đời, trải qua nhiều chuyện, lại thêm mấy ngày nay âm thầm quan sát Chu Quân Uyển, trong lòng đã nắm chắc, vì vậy khi nghe Chu Quân Uyển thừa nhận mình không phải là Chu Quân Uyển chân chính, nàng ta bi phẫn khóc lóc một trận, sau đó cũng nhanh chóng tiếp nhận sự thật này.
Vả lại văn mụ mụ cũng đang cân nhắc, rất nhanh đã quyết định, đó chính là chỉ dựa vào sức của một mình nàng ta, tuyệt đối không thể nào báo thù cho tiểu thư của mình, coi như nàng ta không cần tính mạng của mình, cũng không thể một lần giết sạch đám người Ninh phu nhân, chu Thái phu nhân, Tề Thiếu Du. Tiểu thư nhà nàng chết thảm như vậy, mang theo oán hận thật lớn, ngay khi chết cũng không thể an tâm rời đi, nếu không thể để cho những người hại nàng ấy nợ máu phải trả bằng máu, vậy thù kia phải làm sao đây?
Mà vị Thẩm cô nương này vừa nhìn đã biết là một người có chủ ý có tính toán, không giống như tiểu thư nhà mình, là một bộ dạng thông tuệ hoạt bát, kỳ thật rất đơn thuần. Quan trọng nhất là, vị Thẩm cô nương này không có tình cảm với kẻ bạc tình Tề Thiếu Du kia, bản thân lại gánh huyết hải thâm cừu, lòng dạ nguội lạnh, một lòng muốn báo thù, nếu có thể liên thủ cùng nầng, tương trợ cho nàng, không lo không báo được thù cho tiểu thư nhà mình!
Văn mụ mụ nghĩ thông suốt điểm này, mới có thể quyết định đến trước mặt Chu Quân Uyển, lên tiếng khẩn cầu nàng.
Chu Quân Uyển vốn tưởng rằng khi Văn mụ mụ biết được nàng không phải là tiểu thư nhà mình, sẽ rất tức giận, sẽ thay đổi sắc mặt với nàng, thậm chí nàng còn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Lại không nghĩ rằng, chẳng những Văn mụ mụ không có ý định mời pháp sư tới đuổi bắt nàng, mà ngược lại lại đến quỳ trước mặt nàng, cầu xin nàng báo thù cho tiểu thư của mình, còn nói muốn hỗ trợ cho mình báo thù….Trong lúc nhất thời, Chu Quân Uyển không khỏi thẫn thờ.
Mượn ánh sáng yếu ớt của đèn lồng đỏ lớn treo trên mái nhà cong cong kia, nhìn thấy ánh mắt kiên trì cùng hận ý thấu xương của Văn mụ mụ, Chu Quân Uyển mới hồi thần, vội vàng xuống giường đỡ Văn mụ mụ đứng lên, nghiêm giọng nói: “Mụ mụ yên tâm, coi như ngài không nói, ta cũng sẽ báo thù cho tiểu thư của ngài. Không phải vừa rồi ta đã nói hay sao, từ ngày ta tỉnh lại, đã coi mình như tiểu thư của ngài, mối thù của nàng ấy, đương nhiên cũng là thù của ta rồi, ngài không nói, ta cũng sẽ báo thù cho nàng ấy!”
Ngừng lại một chút: “Nhưng mà mụ mụ cũng biết, chỉ bằng vào thực lực hiện nay của chúng ta, muốn cho những người hại tiểu thư của ngài nợ máu phải trả bằng máu, rõ ràng là không thể nào, không chừng chúng ta không thể báo thù mà còn chết dưới tay bọn họ, không phải là mất nhiều hơn được hay sao? Các cụ hay nói ‘quân tử báo thù, mười năm không muộn’, cho nên ý của ta là muốn suy tính kỹ hơn, từng bước từng bước khiến những kẻ hại tiểu thư của ngài, nhất là Ninh thị, phải trả gấp trăm nghìn lần, để cho bọn họ trơ mắt nhìn những người và đồ vật mình quan tâm nhất, từng cái từng cái bị hủy diệt, để cho khi bọn họ quay đầu lại là hai bàn tay trắng, sống không bằng chết!”
Nghe được cách nghĩ của Chu Quân Uyển và chính mình không mưu mà hợp, đại đồng tiểu dị (ý nghĩ na ná, tương tự như nhau, vì thấy hay nên mình để nguyên văn nhé), đương nhiên văn mụ mụ lập tức đồng ý, vội thấp giọng hỏi: “Có phải Thẩm cô nương đã có kế hoạch rồi hay không? Có cần lão nô làm việc gì không, xin Thẩm cô nương phân phó, dù cho lão nô có lên núi đao xuống biển lửa, có chết cũng không chối từ!”
Chu Quân Uyển xác thực đã có kế hoạch chu đáo, vả lại những ngày gần đây cũng đang rầu rỉ vì không có người nào mình có thể dùng, có một số việc khó tránh khỏi tiến triển không thuận lợi, hôm nay thấy Văn mụ mụ nguyện ý dốc sức tương trợ, làm sao trong lòng không khỏi vui mừng? Lập tức kề tai nói hết tất cả kế hoạch của mình cho Văn mụ mụ biết, cho đến khi qua canh ba Thiên Đô, chủ tớ hai người mới trở lại trên giường, nằm ngủ không đề cập tới nữa.
Nghe được Văn mụ mụ khóc không thành tiếng, trong lòng Chu Quân Uyển cũng thật không dễ chịu, hận ý khắc cốt ghi tâm kia, toàn bộ hóa thành áy náy cùng chột dạ.
Dù sao cũng là nàng chiếm đoạt thân thể của Chu Quân Uyển, coi như vừa bắt đầu không phải là nàng mong muốn, chính là trời cao an bài, nàng chiếm đoạt thân thể của Chu Quân Uyển cũng chính là sự thật, trong mắt Văn mụ mụ, nàng không khác gì kẻ xâm lăng. Nàng chiếm đoạt thân thể của Chu Quân Uyển, chiếm đoạt tất cả vốn là của nàng ấy, mà đẩy nàng ấy đến một góc nào không ai biết. Để cho Văn mụ mụ một lòng yêu thương Chu Quân Uyển, xem tính mạng của nàng ấy còn hơn của mình thì sao nàng lại không áy náy, làm sao có thể vô tâm được chứ?
“Mụ mụ, ta. . . . . .” Nàng mấp máy đôi môi, muốn nói điều gì đó để giải vây cho mình, cũng muốn trấn an Văn mụ mụ, tuy nhiên nàng chỉ có thể mấp máy môi, lời nói ra cũng không nói được, chỉ đành nhếch môi, không nói gì, yên lặng nghe Văn mụ mụ khóc nức nở.
Trong lòng quyết định, đợi cảm xúc trong lòng của Văn mụ mụ ổn định, mặc kệ quyết định của nàng ấy là gì, cũng giữ nàng ấy lại, mặc kệ nàng ấy muốn làm cái gì, nàng đều nghe theo vô điều kiện,--không tính trước đây Văn mụ mụ còn chưa xác định được nàng có phải là Chu Quân Uyển chân chính hay không, nàng còn có thể tự chủ điều khiển thân thể, ý chí của Chu Quân Uyển, thậm chí là tất cả, nhưng hôm nay Văn mụ mụ đã biết, đương nhiên nàng không còn cái quyền lợi này nữa!
Văn mụ mụ khóc ước chừng hơn nửa canh giờ mới dần dần bình tĩnh.
Trong bóng tối Chu Quân Uyển nhận thấy Văn mụ mụ đã bình tĩnh mới nhẹ giọng mở miệng nói: “Văn mụ mụ, mặc dù ngay từ lúc bắt đầu trở thành tiểu thư của ngươi không phải là điều ta mong muốn, bản thân ta còn không hiểu tại sao Thẩm Lương ta sẽ biến thành tiểu thư nhà ngươi, nhưng ta chiếm đoạn thân thể này của Chu Quân Uyển là sự thật, ngươi muốn mời pháp sư tới xua đuổi ta cũng được, tróc nã ta cũng được, ta cũng không một câu oán hận.”
Điều đáng tiếc duy nhất chính là chuyện nàng đã đồng ý báo thù cho Chu Quân Uyển chân chính vẫn còn chưa làm được, huyết hải thâm cừu của nàng vẫn còn chưa báo. Nhưng mà không sao, coi như nàng bị Văn mụ mụ mời pháp sư đuổi, hồn phách của nàng cũng có thể hóa thành lệ quỷ, cũng có thể làm cho người Thẩm gia và Thôi Phóng nợ máu phải trả bằng máu!
Chu Quân Uyển đợi một lúc lâu sau, cuối cùng Văn mụ mụ mới khàn giọng mở miệng: “Tại sao ta lại muốn mời pháp sư tới đuổi Thẩm cô nương? Ngay cả tiểu thư nhà ta cũng ở trong mộng nhờ Thẩm cô nương báo thù thay nàng ấy, đương nhiên nàng ấy sẽ không trở lại nữa, coi như ta đuổi Thẩm cô nương, thì như thế nào, chẳng lẽ tiểu thư nhà ta có thể sống lại hay sao?”
Giọng điệu mang theo vài phần nghẹn ngào xen lẫn bi phẫn cùng hận ý dày đặc: “Thẩm cô nương nói đúng, Ninh thị không niệm tình tổ tôn độc sát tiểu thư nhà ta và bào thai trong bụng nàng, hại nàng một xác hai mạng, Chu thị chỉ lợi dụng nàng, nửa phần thật lòng cùng che chở cho tiểu thư nhà ta Tề Thiếu Du cũng không có cho…..Bọn họ là hung thủ hại chết tiểu thư nhà ta và tiểu chủ tử, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, ta muốn bọn họ nợ máu phải trả bằng máu, để cho bọn họ phải trả giá gấp trăm ngàn lần vì những việc bọn họ làm ra!”
Nói xong chợt bước tới trước giường Chu Quân Uyển, ‘phù phù’ một tiếng quỳ gối trên mặt đất: “Thẩm cô nương, nếu tiểu thư nhà ta đã tin tưởng ngài như vậy, có thể thấy được ngài nhất định có biện pháp báo thù rửa hận cho nàng ấy, van ngài nhất định phải báo thù cho tiểu thư nhà ta, khiến những kẻ hại tiểu thư phải trả giá gấp trăm ngàn lần! Đương nhiên, lão nô cũng sẽ theo hỗ trợ ngài, ‘một người kế ngắn, hai người kế trường’ (câu này là 1 ng có thể có ít kế hay k có kế, nhưng nhiều người sẽ có nhiều kế hoạch hay), lão nô chẳng những sẽ hỗ trợ ngài báo thù cho tiểu thư nhà ta, mà cũng hỗ trợ ngài báo thù của mình! Lão nô ở chỗ này dập đầu trước ngài!” Nói xong, Văn mụ mụ dập đầu như băm tỏi.
Mặc dù Văn mụ mụ cũng giống như Chu Quân Uyển lúc ban đầu vậy, cảm thấy chuyện mượn xác hoàn hồn là chuyện quá mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng dù sao Văn mụ mụ cũng là người sành sõi đời, trải qua nhiều chuyện, lại thêm mấy ngày nay âm thầm quan sát Chu Quân Uyển, trong lòng đã nắm chắc, vì vậy khi nghe Chu Quân Uyển thừa nhận mình không phải là Chu Quân Uyển chân chính, nàng ta bi phẫn khóc lóc một trận, sau đó cũng nhanh chóng tiếp nhận sự thật này.
Vả lại văn mụ mụ cũng đang cân nhắc, rất nhanh đã quyết định, đó chính là chỉ dựa vào sức của một mình nàng ta, tuyệt đối không thể nào báo thù cho tiểu thư của mình, coi như nàng ta không cần tính mạng của mình, cũng không thể một lần giết sạch đám người Ninh phu nhân, chu Thái phu nhân, Tề Thiếu Du. Tiểu thư nhà nàng chết thảm như vậy, mang theo oán hận thật lớn, ngay khi chết cũng không thể an tâm rời đi, nếu không thể để cho những người hại nàng ấy nợ máu phải trả bằng máu, vậy thù kia phải làm sao đây?
Mà vị Thẩm cô nương này vừa nhìn đã biết là một người có chủ ý có tính toán, không giống như tiểu thư nhà mình, là một bộ dạng thông tuệ hoạt bát, kỳ thật rất đơn thuần. Quan trọng nhất là, vị Thẩm cô nương này không có tình cảm với kẻ bạc tình Tề Thiếu Du kia, bản thân lại gánh huyết hải thâm cừu, lòng dạ nguội lạnh, một lòng muốn báo thù, nếu có thể liên thủ cùng nầng, tương trợ cho nàng, không lo không báo được thù cho tiểu thư nhà mình!
Văn mụ mụ nghĩ thông suốt điểm này, mới có thể quyết định đến trước mặt Chu Quân Uyển, lên tiếng khẩn cầu nàng.
Chu Quân Uyển vốn tưởng rằng khi Văn mụ mụ biết được nàng không phải là tiểu thư nhà mình, sẽ rất tức giận, sẽ thay đổi sắc mặt với nàng, thậm chí nàng còn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Lại không nghĩ rằng, chẳng những Văn mụ mụ không có ý định mời pháp sư tới đuổi bắt nàng, mà ngược lại lại đến quỳ trước mặt nàng, cầu xin nàng báo thù cho tiểu thư của mình, còn nói muốn hỗ trợ cho mình báo thù….Trong lúc nhất thời, Chu Quân Uyển không khỏi thẫn thờ.
Mượn ánh sáng yếu ớt của đèn lồng đỏ lớn treo trên mái nhà cong cong kia, nhìn thấy ánh mắt kiên trì cùng hận ý thấu xương của Văn mụ mụ, Chu Quân Uyển mới hồi thần, vội vàng xuống giường đỡ Văn mụ mụ đứng lên, nghiêm giọng nói: “Mụ mụ yên tâm, coi như ngài không nói, ta cũng sẽ báo thù cho tiểu thư của ngài. Không phải vừa rồi ta đã nói hay sao, từ ngày ta tỉnh lại, đã coi mình như tiểu thư của ngài, mối thù của nàng ấy, đương nhiên cũng là thù của ta rồi, ngài không nói, ta cũng sẽ báo thù cho nàng ấy!”
Ngừng lại một chút: “Nhưng mà mụ mụ cũng biết, chỉ bằng vào thực lực hiện nay của chúng ta, muốn cho những người hại tiểu thư của ngài nợ máu phải trả bằng máu, rõ ràng là không thể nào, không chừng chúng ta không thể báo thù mà còn chết dưới tay bọn họ, không phải là mất nhiều hơn được hay sao? Các cụ hay nói ‘quân tử báo thù, mười năm không muộn’, cho nên ý của ta là muốn suy tính kỹ hơn, từng bước từng bước khiến những kẻ hại tiểu thư của ngài, nhất là Ninh thị, phải trả gấp trăm nghìn lần, để cho bọn họ trơ mắt nhìn những người và đồ vật mình quan tâm nhất, từng cái từng cái bị hủy diệt, để cho khi bọn họ quay đầu lại là hai bàn tay trắng, sống không bằng chết!”
Nghe được cách nghĩ của Chu Quân Uyển và chính mình không mưu mà hợp, đại đồng tiểu dị (ý nghĩ na ná, tương tự như nhau, vì thấy hay nên mình để nguyên văn nhé), đương nhiên văn mụ mụ lập tức đồng ý, vội thấp giọng hỏi: “Có phải Thẩm cô nương đã có kế hoạch rồi hay không? Có cần lão nô làm việc gì không, xin Thẩm cô nương phân phó, dù cho lão nô có lên núi đao xuống biển lửa, có chết cũng không chối từ!”
Chu Quân Uyển xác thực đã có kế hoạch chu đáo, vả lại những ngày gần đây cũng đang rầu rỉ vì không có người nào mình có thể dùng, có một số việc khó tránh khỏi tiến triển không thuận lợi, hôm nay thấy Văn mụ mụ nguyện ý dốc sức tương trợ, làm sao trong lòng không khỏi vui mừng? Lập tức kề tai nói hết tất cả kế hoạch của mình cho Văn mụ mụ biết, cho đến khi qua canh ba Thiên Đô, chủ tớ hai người mới trở lại trên giường, nằm ngủ không đề cập tới nữa.
Danh sách chương