Edit: Nhạn.
Dưới sự chỉ huy của Ninh phu nhân, rất nhanh bọn hạ nhân đã chuẩn bị một bàn thức ăn và rượu thơm ngào ngạt, có vây cá nướng, đậu phụ thập cẩm, thịt ngỗng hấp, thịt dê, hạt điều xào rau củ…Không có món nào mà không phải là món Tề Hanh thích ăn, rượu cũng là rượu Lê Hoa Bạch mà Tề Hanh thích uống.
Trong lòng Ninh phu nhân vui mừng, đợi bọn nha hoàn dọn xong chén đũa lên bàn, lập tức đuổi họ lui ra rồi tự thân động thủ chia thức ăn rót rượu cho Tề Hanh, đầu tiên còn hơi gò bó mất tự nhiên, nhưng sau khi uống hai ly rượu cũng dần dần buông lỏng, vừa ăn uống vừa phàn nàn về đám con cái, đúng sai của nhà thân gia, trong lúc nhất thời cũng vui vẻ hòa thuận.
Tề Hanh đang âm thầm nghĩ tới phải làm sao mới có thể làm một cách tự nhiên mà nhắc đến Tề Thiếu Hạo, lại thấy Ninh phu nhân chủ động nói đến con cái, gãi đúng chỗ ngứa, vì vậy nói: “Hôm kia uống rượu cùng Bá Quân, có thấy nữ nhi của hắn, còn nói hắn thật không dễ dàng mới nuôi lớn được nữ nhi bảo bối, sau này lại là của người khác, một bộ dạng không cam tâm tình nguyện. Chờ sau khi Hàn tiểu thư đến tuổi cập kê, ngươi cho bà mai tới cửa đi, nhớ phải có đủ thành ý, tránh cho trong lòng Bá Quân và Hàn phu nhân không thoải mái!”
Bá Quân chính là nhạc phụ của Tề Thiếu Du, Quốc Tử Giám tế tửu Hàn Thành Phong Hàn đại nhân.
“Thiếp cũng là người có nữ nhi, chẳng lẽ còn không hiểu tâm trạng của thân gia hay sao?” Ninh phu nhân nghe vậy cười mói: “Hầu gia cứ yên tâm, thiếp biết rõ nên làm như thế nào, đảm bảo sẽ không để thân gia lão gia và phu nhân bọn họ có nửa điểm không thoải mái!”
Vì con trai bảo bối nàng đã hao phí hết tâm tư cùng thủ đoạn mới cầu được cửa hôn sự này với Hàn gia, coi như Tề Hanh không nói, nàng cũng sẽ làm thỏa đáng để lấy thể diện.
Tề Hanh gật đầu một cái, hết sức hài lòng: “Phu nhân làm việc từ trước đến giờ luôn thỏa đáng, ta làm sao có thể không yên tâm, chẳng qua là muốn nói một chút thôi.”
Nói xong uống ly rượu, mới giống như vô tình nói: “Đúng rồi, ta nhớ sang năm Chi nha đầu sẽ mười sáu tuổi, Phương nha đầu cũng mười lăm tuổi? Dù sao nữ nhi cũng không so được với nam nhi, đông đi xuân đến, càng ngày sẽ càng lớn tuổi, đợi đến khi lớn tuổi, nên tìm vị hôn phu rồi, mặc dù ngươi không nỡ, nhưng cũng nên vì các nàng tìm vị hôn phu thích hợp, tránh làm lỡ cả đời của các nàng!”
Lời này trái lại lại đúng tâm sự của Ninh phu nhân, dưới gối nàng chỉ có Tề Hàm Phương là nữ nhi ruột thịt, từ trước đến nay là đôi mắt của nàng. Hôm nay, chung thân đại sự của Tề Thiếu Du đã định, vậy sự băn khoăn lớn nhất của nàng hiện giờ, chính là chung thân đại sự của nữ nhi rồi. Về phần Tề Hàm Chi, mặc dù từ nhỏ đã được nuôi dưỡng dưới gối của nàng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là thứ nữ, gả cho ai lại không được? Đến lúc đó chỉ là vấn đề của hồi môn, bởi vậy nàng không quá để ý.
Nhưng mà nếu Tề Hanh đã nhắc tới, đương nhiên Ninh phu nhân không muốn tự mình tát mình, vì vậy nói: “Không dối gạt Hầu gia, gần đây thiếp cũng vì chuyện này mà bận tâm. Phương nha đầu con đỡ, mùa hè sang năm mới đến tuổi cập kê, Chi nha đầu cũng đã đến tuổi cập kê rồi, lại là trưởng nữ của nhà chúng ta, mặc dù không phải do thiếp sinh ra, nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của thiếp, chẳng khác gì con ruột của thiếp, cho nên thiếp một lòng muốn chọn cho nàng một người thật tốt. Lúc trước có kẻ lông bông xem thường người khác muốn kết làm thân gia, trước khi kết thân có nghe nói cô nương là thứ xuất, vừa nghe như thế lập tức tìm cớ từ chối, lại không biết Chi nha đầu nhà chúng ta so với con vợ cả như hắn mạnh gấp trăm lần!”
Một bộ dạng tức giận bất bình: “Bọn họ ghét bỏ chúng ta, còn không biết rằng ta ghét bỏ bọn hắn, đáng giận đáng giận, cũng không thể chỉ cho phép bọn họ mới có quyền chọn chúng ta! Cũng may lần này đến đại thọ sáu mươi của Thái phu nhân, thiếp quyết định mang theo Chi nha đầu bên cạnh mình một tấc cũng không rời, để cho cái kẻ lông bông kia mở to mắt mà nhìn một chút, đến cuối cùng bọn họ đã bỏ lỡ cái gì, tiếp tục chọn lựa một mối nhân duyên tốt cho Chi nha đầu, để cho nàng thuận thuận lợi lợi vui vẻ mà xuất giá, cho bọn họ biết bọn họ tự mình vả miệng mình!”
Đối với đám nữ nhi, thật ra từ trước đến giờ Tề Hanh không quá coi trọng, chỉ là thấy Ninh phu nhân tức giận như vậy, không thể không phụ họa thêm mấy câu an ủi: “Một kẻ lông bông như vậy, nếu thật sự thành thân, nữ nhi của chúng ta trải qua muôn vàn khó khăn cũng không thể có được cuộc sống tốt, sớm thấy rõ bộ mặt thật của bọn họ, ngược lại cũng là chuyện tốt! Ngươi cũng đừng tức giận, bằng vào tài mạo và nhân phẩm của nữ nhi của chúng ta, làm sao lại không thể tìm được một người tốt chứ? Sớm hay muộn gì ngươi cũng phải làm nhạc mẫu, ngươi an tâm đi!”
Nghe vậy Ninh phu nhân chuyển giận thành vui, nói: “Hầu Gia chỉ để ý cười nhạo thiếp, chẳng lẽ ngài cũng không muốn làm nhạc phụ hay sao?”
Tề Hanh cười ha hả, vuốt râu nói: “Đương nhiên ta cũng là muốn làm, ta chẳng những muốn làm nhạc phụ, mà còn muốn làm ngoại tổ phụ!”
Dừng một chút, lại nói: “Nói đến làm ngoại tổ phụ, ta đến nay cũng đã bốn mấy gần năm mươi rồi, nhưng đến nay ngay cả một tôn tử, tôn nữ cũng không, cũng chưa nếm được mùi vị ngậm kẹo đùa vui với cháu như thế nào, khó khăn lắm Tề Thiếu Du mới có,.diễn.đàn.lê.quy.d0n lại vô ý mất đi, trong lòng ta thật sự không lo lắng không được, sợ rằng hương khói của Tề gia sẽ đứt đoạn trong tay ta, sau này đi xuống dưới, không còn mặt mũi để nhìn liệt tổ liệt tông. Ngươi nhớ đến sinh thần của Thái phu nhân trừ việc để Chi nha đầu gặp mặt người khác ra, cũng nên cho lão Tam tìm nương tử, đợi lão Nhị lão Tam đều thành thân, sau đó có tin vui, đời ta cũng không còn lo lắng gì rồi!”
Sau khi nghe xong, Ninh phu nhân giống như hiểu rõ, lúc này không nhịn được âm thầm cười lạnh.
Nàng đã nói con tiện nhân Phùng Tố Lan này tại sao ngày hôm nay lại tinh ngoan như vậy, vừa tự xưng là ‘tỳ thiếp’ vừa đối với việc nàng chỉ cây dâu mắng cây hòe cũng giả vờ mắc điếc tai ngơ vừa chịu mệt nhọc hầu hạ, còn có cái tên Bạch Nhãn Lang Tề Hanh này cũng thế, ngày hôm nay vừa không phải là mồng một cũng không phải mười lăm, lại trực tiếp tới viện của nàng, hóa ra ở chỗ này thăm dò nàng! Trong lòng thì đang cười lạnh nhưng trên mặt nửa điểm cũng không biểu lộ ra, chỉ làm bộ uất ức, nhỏ giọng sâu xa nói: “Thiếp đang nghĩ hôm nay không phải là mồng một hay mười lăm, tại sao Hầu gia lại tới viện của thiếp? Hóa ra là vì hôn sự của lão Tam! Thật ra thì Hầu gia ngài cần gì phải lượn một vòng lớn như vậy, nói thẳng với thiếp có phải là tốt hơn không? Mặc dù thiếp không hợp ý của Hầu gia, nhưng tự hỏi thiếp có chỗ nào đối xử không công bằng với mấy đứa nhỏ trong nhà không, không nói cái khác, chỉ nói Đại Lang, người khác không biết hắn không phải là con ruột của thiếp, nhưng Hầu gia lại biết quá rõ ràng, Hầu gia đã thấy thiếp bạc đãi hắn chưa? Không phải thiếp khoe khoang, thiếp để tâm đến Đại Lang còn hơn cả Nhị Lang! Lại nói lão Tam, đúng, thiếp không muốn thấy Phùng di nương, nhưng cuối cùng lão Tam cũng là ruột thịt máu mủ của Hầu gia, cũng gọi thiếp một tiếng là ‘mẫu thân’, chẳng lẽ hắn không tốt, thiếp đây là đích mẫu trên mặt rất vui vẻ hay sao?”
Đã bao lâu rồi Tề Hanh mới thấy một mặt điềm đạm đáng yêu của Ninh phu nhân? Một gương mặt được diễn&danlequy&don dưỡng thỏa đáng giờ phút này đỏ hồng, ánh mắt gợn nước, ngực phập phồng kịch liệt, khác xa so với dáng vẻ cao cao tại thượng, đoan trang lạnh nhạt mấy năm nay của nàng ta, nhìn lại giống như là biến thành một người khác, đến nỗi hắn bất tri bất giác để ý.
Mà Ninh phu nhân thấy Tề Hanh như vậy, tròng lòng không khỏi đắc ý, thầm nghĩ đừng xem Vương Đại Quý Gia chỉ là một hạ nhân, đối với tâm lý của nam nhân hiểu rất rõ, một lần lại một lần khuyên nàng không nên chống đối với Tề Hanh mà phải mềm mỏng với hắn, nàng trước giờ không cho là đúng, nhưng hiện tại xem ra, nam nhân đều muốn nhìn thấy dáng vẻ này!
Vì vậy càng phát ra uất ức nói: “Không thể không nói với Hầu gia, thật ra thiếp đang vì lão Tam mà thăm hỏi người ta, chỉ là tạm thời còn chưa có tin chính xác, cho nên mới chưa hồi bẩm với Hầu gia thôi, nếu Hầu gia không tin thiếp, vậy thiếp không can dự vào chuyện của lão Tam nữa, để cho Hầu gia làm chủ!”
Tề Hanh hoảng sợ vội vàng lôi kéo tay của nàng nói vô số lời dìu dàng dụ dỗ nàng, lại nói việc chung thân đại sự sau này của Tề Thiếu Hạo đều do Ninh phu nhân xử lý, sau khi nghe xong Ninh phu nhân từ tức giận chuyển sang vui vẻ, tự cho là kế hay, muốn thổi tắt đèn sớm một chút.
Lại không biết đèn mới được dập tắt, trên mặt Tề Hanh gợi lên nụ cười giễu cợt.
Dưới sự chỉ huy của Ninh phu nhân, rất nhanh bọn hạ nhân đã chuẩn bị một bàn thức ăn và rượu thơm ngào ngạt, có vây cá nướng, đậu phụ thập cẩm, thịt ngỗng hấp, thịt dê, hạt điều xào rau củ…Không có món nào mà không phải là món Tề Hanh thích ăn, rượu cũng là rượu Lê Hoa Bạch mà Tề Hanh thích uống.
Trong lòng Ninh phu nhân vui mừng, đợi bọn nha hoàn dọn xong chén đũa lên bàn, lập tức đuổi họ lui ra rồi tự thân động thủ chia thức ăn rót rượu cho Tề Hanh, đầu tiên còn hơi gò bó mất tự nhiên, nhưng sau khi uống hai ly rượu cũng dần dần buông lỏng, vừa ăn uống vừa phàn nàn về đám con cái, đúng sai của nhà thân gia, trong lúc nhất thời cũng vui vẻ hòa thuận.
Tề Hanh đang âm thầm nghĩ tới phải làm sao mới có thể làm một cách tự nhiên mà nhắc đến Tề Thiếu Hạo, lại thấy Ninh phu nhân chủ động nói đến con cái, gãi đúng chỗ ngứa, vì vậy nói: “Hôm kia uống rượu cùng Bá Quân, có thấy nữ nhi của hắn, còn nói hắn thật không dễ dàng mới nuôi lớn được nữ nhi bảo bối, sau này lại là của người khác, một bộ dạng không cam tâm tình nguyện. Chờ sau khi Hàn tiểu thư đến tuổi cập kê, ngươi cho bà mai tới cửa đi, nhớ phải có đủ thành ý, tránh cho trong lòng Bá Quân và Hàn phu nhân không thoải mái!”
Bá Quân chính là nhạc phụ của Tề Thiếu Du, Quốc Tử Giám tế tửu Hàn Thành Phong Hàn đại nhân.
“Thiếp cũng là người có nữ nhi, chẳng lẽ còn không hiểu tâm trạng của thân gia hay sao?” Ninh phu nhân nghe vậy cười mói: “Hầu gia cứ yên tâm, thiếp biết rõ nên làm như thế nào, đảm bảo sẽ không để thân gia lão gia và phu nhân bọn họ có nửa điểm không thoải mái!”
Vì con trai bảo bối nàng đã hao phí hết tâm tư cùng thủ đoạn mới cầu được cửa hôn sự này với Hàn gia, coi như Tề Hanh không nói, nàng cũng sẽ làm thỏa đáng để lấy thể diện.
Tề Hanh gật đầu một cái, hết sức hài lòng: “Phu nhân làm việc từ trước đến giờ luôn thỏa đáng, ta làm sao có thể không yên tâm, chẳng qua là muốn nói một chút thôi.”
Nói xong uống ly rượu, mới giống như vô tình nói: “Đúng rồi, ta nhớ sang năm Chi nha đầu sẽ mười sáu tuổi, Phương nha đầu cũng mười lăm tuổi? Dù sao nữ nhi cũng không so được với nam nhi, đông đi xuân đến, càng ngày sẽ càng lớn tuổi, đợi đến khi lớn tuổi, nên tìm vị hôn phu rồi, mặc dù ngươi không nỡ, nhưng cũng nên vì các nàng tìm vị hôn phu thích hợp, tránh làm lỡ cả đời của các nàng!”
Lời này trái lại lại đúng tâm sự của Ninh phu nhân, dưới gối nàng chỉ có Tề Hàm Phương là nữ nhi ruột thịt, từ trước đến nay là đôi mắt của nàng. Hôm nay, chung thân đại sự của Tề Thiếu Du đã định, vậy sự băn khoăn lớn nhất của nàng hiện giờ, chính là chung thân đại sự của nữ nhi rồi. Về phần Tề Hàm Chi, mặc dù từ nhỏ đã được nuôi dưỡng dưới gối của nàng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là thứ nữ, gả cho ai lại không được? Đến lúc đó chỉ là vấn đề của hồi môn, bởi vậy nàng không quá để ý.
Nhưng mà nếu Tề Hanh đã nhắc tới, đương nhiên Ninh phu nhân không muốn tự mình tát mình, vì vậy nói: “Không dối gạt Hầu gia, gần đây thiếp cũng vì chuyện này mà bận tâm. Phương nha đầu con đỡ, mùa hè sang năm mới đến tuổi cập kê, Chi nha đầu cũng đã đến tuổi cập kê rồi, lại là trưởng nữ của nhà chúng ta, mặc dù không phải do thiếp sinh ra, nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của thiếp, chẳng khác gì con ruột của thiếp, cho nên thiếp một lòng muốn chọn cho nàng một người thật tốt. Lúc trước có kẻ lông bông xem thường người khác muốn kết làm thân gia, trước khi kết thân có nghe nói cô nương là thứ xuất, vừa nghe như thế lập tức tìm cớ từ chối, lại không biết Chi nha đầu nhà chúng ta so với con vợ cả như hắn mạnh gấp trăm lần!”
Một bộ dạng tức giận bất bình: “Bọn họ ghét bỏ chúng ta, còn không biết rằng ta ghét bỏ bọn hắn, đáng giận đáng giận, cũng không thể chỉ cho phép bọn họ mới có quyền chọn chúng ta! Cũng may lần này đến đại thọ sáu mươi của Thái phu nhân, thiếp quyết định mang theo Chi nha đầu bên cạnh mình một tấc cũng không rời, để cho cái kẻ lông bông kia mở to mắt mà nhìn một chút, đến cuối cùng bọn họ đã bỏ lỡ cái gì, tiếp tục chọn lựa một mối nhân duyên tốt cho Chi nha đầu, để cho nàng thuận thuận lợi lợi vui vẻ mà xuất giá, cho bọn họ biết bọn họ tự mình vả miệng mình!”
Đối với đám nữ nhi, thật ra từ trước đến giờ Tề Hanh không quá coi trọng, chỉ là thấy Ninh phu nhân tức giận như vậy, không thể không phụ họa thêm mấy câu an ủi: “Một kẻ lông bông như vậy, nếu thật sự thành thân, nữ nhi của chúng ta trải qua muôn vàn khó khăn cũng không thể có được cuộc sống tốt, sớm thấy rõ bộ mặt thật của bọn họ, ngược lại cũng là chuyện tốt! Ngươi cũng đừng tức giận, bằng vào tài mạo và nhân phẩm của nữ nhi của chúng ta, làm sao lại không thể tìm được một người tốt chứ? Sớm hay muộn gì ngươi cũng phải làm nhạc mẫu, ngươi an tâm đi!”
Nghe vậy Ninh phu nhân chuyển giận thành vui, nói: “Hầu Gia chỉ để ý cười nhạo thiếp, chẳng lẽ ngài cũng không muốn làm nhạc phụ hay sao?”
Tề Hanh cười ha hả, vuốt râu nói: “Đương nhiên ta cũng là muốn làm, ta chẳng những muốn làm nhạc phụ, mà còn muốn làm ngoại tổ phụ!”
Dừng một chút, lại nói: “Nói đến làm ngoại tổ phụ, ta đến nay cũng đã bốn mấy gần năm mươi rồi, nhưng đến nay ngay cả một tôn tử, tôn nữ cũng không, cũng chưa nếm được mùi vị ngậm kẹo đùa vui với cháu như thế nào, khó khăn lắm Tề Thiếu Du mới có,.diễn.đàn.lê.quy.d0n lại vô ý mất đi, trong lòng ta thật sự không lo lắng không được, sợ rằng hương khói của Tề gia sẽ đứt đoạn trong tay ta, sau này đi xuống dưới, không còn mặt mũi để nhìn liệt tổ liệt tông. Ngươi nhớ đến sinh thần của Thái phu nhân trừ việc để Chi nha đầu gặp mặt người khác ra, cũng nên cho lão Tam tìm nương tử, đợi lão Nhị lão Tam đều thành thân, sau đó có tin vui, đời ta cũng không còn lo lắng gì rồi!”
Sau khi nghe xong, Ninh phu nhân giống như hiểu rõ, lúc này không nhịn được âm thầm cười lạnh.
Nàng đã nói con tiện nhân Phùng Tố Lan này tại sao ngày hôm nay lại tinh ngoan như vậy, vừa tự xưng là ‘tỳ thiếp’ vừa đối với việc nàng chỉ cây dâu mắng cây hòe cũng giả vờ mắc điếc tai ngơ vừa chịu mệt nhọc hầu hạ, còn có cái tên Bạch Nhãn Lang Tề Hanh này cũng thế, ngày hôm nay vừa không phải là mồng một cũng không phải mười lăm, lại trực tiếp tới viện của nàng, hóa ra ở chỗ này thăm dò nàng! Trong lòng thì đang cười lạnh nhưng trên mặt nửa điểm cũng không biểu lộ ra, chỉ làm bộ uất ức, nhỏ giọng sâu xa nói: “Thiếp đang nghĩ hôm nay không phải là mồng một hay mười lăm, tại sao Hầu gia lại tới viện của thiếp? Hóa ra là vì hôn sự của lão Tam! Thật ra thì Hầu gia ngài cần gì phải lượn một vòng lớn như vậy, nói thẳng với thiếp có phải là tốt hơn không? Mặc dù thiếp không hợp ý của Hầu gia, nhưng tự hỏi thiếp có chỗ nào đối xử không công bằng với mấy đứa nhỏ trong nhà không, không nói cái khác, chỉ nói Đại Lang, người khác không biết hắn không phải là con ruột của thiếp, nhưng Hầu gia lại biết quá rõ ràng, Hầu gia đã thấy thiếp bạc đãi hắn chưa? Không phải thiếp khoe khoang, thiếp để tâm đến Đại Lang còn hơn cả Nhị Lang! Lại nói lão Tam, đúng, thiếp không muốn thấy Phùng di nương, nhưng cuối cùng lão Tam cũng là ruột thịt máu mủ của Hầu gia, cũng gọi thiếp một tiếng là ‘mẫu thân’, chẳng lẽ hắn không tốt, thiếp đây là đích mẫu trên mặt rất vui vẻ hay sao?”
Đã bao lâu rồi Tề Hanh mới thấy một mặt điềm đạm đáng yêu của Ninh phu nhân? Một gương mặt được diễn&danlequy&don dưỡng thỏa đáng giờ phút này đỏ hồng, ánh mắt gợn nước, ngực phập phồng kịch liệt, khác xa so với dáng vẻ cao cao tại thượng, đoan trang lạnh nhạt mấy năm nay của nàng ta, nhìn lại giống như là biến thành một người khác, đến nỗi hắn bất tri bất giác để ý.
Mà Ninh phu nhân thấy Tề Hanh như vậy, tròng lòng không khỏi đắc ý, thầm nghĩ đừng xem Vương Đại Quý Gia chỉ là một hạ nhân, đối với tâm lý của nam nhân hiểu rất rõ, một lần lại một lần khuyên nàng không nên chống đối với Tề Hanh mà phải mềm mỏng với hắn, nàng trước giờ không cho là đúng, nhưng hiện tại xem ra, nam nhân đều muốn nhìn thấy dáng vẻ này!
Vì vậy càng phát ra uất ức nói: “Không thể không nói với Hầu gia, thật ra thiếp đang vì lão Tam mà thăm hỏi người ta, chỉ là tạm thời còn chưa có tin chính xác, cho nên mới chưa hồi bẩm với Hầu gia thôi, nếu Hầu gia không tin thiếp, vậy thiếp không can dự vào chuyện của lão Tam nữa, để cho Hầu gia làm chủ!”
Tề Hanh hoảng sợ vội vàng lôi kéo tay của nàng nói vô số lời dìu dàng dụ dỗ nàng, lại nói việc chung thân đại sự sau này của Tề Thiếu Hạo đều do Ninh phu nhân xử lý, sau khi nghe xong Ninh phu nhân từ tức giận chuyển sang vui vẻ, tự cho là kế hay, muốn thổi tắt đèn sớm một chút.
Lại không biết đèn mới được dập tắt, trên mặt Tề Hanh gợi lên nụ cười giễu cợt.
Danh sách chương