Bị bắt cóc rồi!
Đó chính xác là những gì nàng đang nghĩ. Chết tiệt! Rốt cuộc là tên hỗn đảng nào đã bắt nàng? Lúc đầu cứ tưởng bị người của thái tử bắt được nhưng hóa ra không phải. Hắn vác nàng quăng lên xe ngựa, sau đó quăng nàng ở cái nhà hoang này rồi đi mất. Nhưng nghĩ đến càng tức, không phải bà bà bảo nàng đã có thể dễ dàng giải huyệt của người khác hay sao, trừ khi hắn là Thiên Thuật hoặc là Thuật Gia đột phá. Nếu một cao thủ như thế tại sao lại bắt nàng. A... càng nghĩ càng rối. Tiểu Điệp nhíu mi ra sức kịch liệt suy nghĩ, nhưng vấn đề này như một mớ tơ vò, càng gỡ càng rối, càng suy nghĩ lại càng cảm thấy mù mịt, nàng bực bội không suy nghĩ nữa, trước hết tìm cách thoát ra cái đã.
Tay chân bị trói không thể sử dụng thuật, miệng thì bị điểm huyệt cấm ngôn, Tiểu Điệp chỉ có thể nhúc nhích thân thể nhìn ngó xung quanh. Nhìn tới góc kẹt, Tiểu Điệp mừng rỡ: A, có chai rượu.
Nàng nhanh chóng lăn tới chỗ đó, luồng chai rượu ra sau tay, lấy miếng vải gần đó bọc chai rượu lại, sau đó cố gắng đập chai rượu phát ra tiếng nhỏ nhất. Đập xong, nàng vội lấy miếng thủy tinh cứa sợi dây ở tay. Sợi dây cứ cót két mãi một hồi mới đứt, Tiểu Điệp mừng rỡ lấy miếng thủy tinh cứa nốt dây ở chân.
"Két!"
Cánh cửa mở ra, Tiểu Điệp giật mình.Chết, có người vào. Nàng nhanh chóng lấy mảnh vải đậy những mảnh thủy tinh, ném luôn mảnh thủy tinh trong tay vào trong đó. Ngồi ngay ngắn, vờ như tay vẫn còn bị trói ở phía sau.
Bên ngoài cửa, tên hắc y nhân bắt cóc nàng đi vào, phía sau còn có một người mang mâm cơm, nhưng người đó để cơm lại rồi nhanh chóng đi ra.Trong phòng lại chỉ còn mình nàng với tên hắc y nhân.
Bị hắn nhìn chằm chằm, mồ hôi sau lưng Tiểu Điệp túa ra như tắm.
Hỏng rồi, không lẽ bị hắn phát hiện.
Chắc không đâu. Lão gia gia, làm ơn đừng nhìn nữa, nếu cứ nhìn kiểu này thì sao nàng bỏ trốn.
Hắc y nhân với khăn che kín mặt, ngoài đôi mắt ra nàng hoàn toàn không thể nhận diện ra hắn là ai.
Bỗng nhiên hắn chộp lấy một phần bên tay áo nàng xé mạnh một cái: "Rẹt!!"
Tay áo bị xé rách, để lộ phần vai trắng nõn cùng với vết bớt hình hoa mai.
Cướp sắc? Ý nghĩ này vừa lóe lên, Tiểu Điệp theo phản xạ liền cho hắn một bạt tay mà quên mất nàng đang giả bộ bị trói. Lực đạo tay khá mạnh, khiến cho mặt hắc y nhân bị lệch sang một bên.
Đánh xong, Tiểu Điệp cứng đờ người, trăm lần vạn lần mắng bản thân ngu ngốc. Kỳ này hay rồi, xem như nàng khỏi trốn.
Hắc y nhân bị Tiểu Điệp đánh, không những không phẫn nộ mà trong đáy mắt xuất hiện sự vui mừng pha lẫn xúc động. Hắn đột nhiên ôm chầm lấy nàng.
"Lôi Nhạc, ta đã tìm thấy nàng" Hắn ghì chặt Tiểu Điệp vào người mình, thì thầm nói.
Bị hắc y nhân ôm, Tiểu Điệp trợn to mắt, hai tay không ngừng quẫy quẫy.
Cái quái quỷ gì đây? Cái gì mà Lôi Nhạc ta đã tìm thấy nàng kia chứ, ta căn bản không phải Lôi Nhạc. Tên này không phải bị nàng tát đến phát khùng rồi chứ.
Ôm một hồi, hắc y nhân mới buông Tiểu Điệp ra. Hắn lấy tay giải huyệt cho nàng.
"Xin lỗi, ta quên mất nàng bị điểm huyệt cấm ngôn"
Tiểu Điệp trợn mắt, không ngừng thở phì phò. Quên cái đầu ngươi á, ăn xong đậu hũ của ta mới nhớ là đã điểm huyệt, tiện lợi quá đi.
Tiểu Điệp đã có thể sử dụng lại thuật, nàng nhanh chóng biến ra thanh song đao, cắt đứng sợi dây dưới chân, sau đó lộn vòng, nhanh chóng kề thanh đao lên cổ hắc y nhân.
Bị Tiểu Điệp kề đao lên cổ, hắn không những không hỏang sợ mà hết sức bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhẹ.
"Nàng quả nhiên vẫn thích dùng song đao"
Hả! Tiểu Điệp định hỏi như vậy là có ý gì thì mới phát hiện, nàng lần nữa bị điểm huyệt. Không thể nào, nàng hoàn toàn không nhìn thấy hắn đã xoay người, tên này rốt cuộc đã ra tay lúc nào.
.......******.......******......
Tác giả: Chẹp! Xem ra khuôn mặt mới của Điệp tỷ không mấy suôn sẻ rồi.. hắc... hắc...
Tiểu Điệp: *mặt đầy sát khí* Ngươi còn dám nói.
Tác giả: Ặc, xem ra ta nên dzọt thì hơn. *Chạy* Điệp tỷ, ở lại chơi vui vẻ! >.<
Tiểu Điệp: *Dzí theo cùng với song đao* Đừng để ta bắt được ngươi!! ="=
Đó chính xác là những gì nàng đang nghĩ. Chết tiệt! Rốt cuộc là tên hỗn đảng nào đã bắt nàng? Lúc đầu cứ tưởng bị người của thái tử bắt được nhưng hóa ra không phải. Hắn vác nàng quăng lên xe ngựa, sau đó quăng nàng ở cái nhà hoang này rồi đi mất. Nhưng nghĩ đến càng tức, không phải bà bà bảo nàng đã có thể dễ dàng giải huyệt của người khác hay sao, trừ khi hắn là Thiên Thuật hoặc là Thuật Gia đột phá. Nếu một cao thủ như thế tại sao lại bắt nàng. A... càng nghĩ càng rối. Tiểu Điệp nhíu mi ra sức kịch liệt suy nghĩ, nhưng vấn đề này như một mớ tơ vò, càng gỡ càng rối, càng suy nghĩ lại càng cảm thấy mù mịt, nàng bực bội không suy nghĩ nữa, trước hết tìm cách thoát ra cái đã.
Tay chân bị trói không thể sử dụng thuật, miệng thì bị điểm huyệt cấm ngôn, Tiểu Điệp chỉ có thể nhúc nhích thân thể nhìn ngó xung quanh. Nhìn tới góc kẹt, Tiểu Điệp mừng rỡ: A, có chai rượu.
Nàng nhanh chóng lăn tới chỗ đó, luồng chai rượu ra sau tay, lấy miếng vải gần đó bọc chai rượu lại, sau đó cố gắng đập chai rượu phát ra tiếng nhỏ nhất. Đập xong, nàng vội lấy miếng thủy tinh cứa sợi dây ở tay. Sợi dây cứ cót két mãi một hồi mới đứt, Tiểu Điệp mừng rỡ lấy miếng thủy tinh cứa nốt dây ở chân.
"Két!"
Cánh cửa mở ra, Tiểu Điệp giật mình.Chết, có người vào. Nàng nhanh chóng lấy mảnh vải đậy những mảnh thủy tinh, ném luôn mảnh thủy tinh trong tay vào trong đó. Ngồi ngay ngắn, vờ như tay vẫn còn bị trói ở phía sau.
Bên ngoài cửa, tên hắc y nhân bắt cóc nàng đi vào, phía sau còn có một người mang mâm cơm, nhưng người đó để cơm lại rồi nhanh chóng đi ra.Trong phòng lại chỉ còn mình nàng với tên hắc y nhân.
Bị hắn nhìn chằm chằm, mồ hôi sau lưng Tiểu Điệp túa ra như tắm.
Hỏng rồi, không lẽ bị hắn phát hiện.
Chắc không đâu. Lão gia gia, làm ơn đừng nhìn nữa, nếu cứ nhìn kiểu này thì sao nàng bỏ trốn.
Hắc y nhân với khăn che kín mặt, ngoài đôi mắt ra nàng hoàn toàn không thể nhận diện ra hắn là ai.
Bỗng nhiên hắn chộp lấy một phần bên tay áo nàng xé mạnh một cái: "Rẹt!!"
Tay áo bị xé rách, để lộ phần vai trắng nõn cùng với vết bớt hình hoa mai.
Cướp sắc? Ý nghĩ này vừa lóe lên, Tiểu Điệp theo phản xạ liền cho hắn một bạt tay mà quên mất nàng đang giả bộ bị trói. Lực đạo tay khá mạnh, khiến cho mặt hắc y nhân bị lệch sang một bên.
Đánh xong, Tiểu Điệp cứng đờ người, trăm lần vạn lần mắng bản thân ngu ngốc. Kỳ này hay rồi, xem như nàng khỏi trốn.
Hắc y nhân bị Tiểu Điệp đánh, không những không phẫn nộ mà trong đáy mắt xuất hiện sự vui mừng pha lẫn xúc động. Hắn đột nhiên ôm chầm lấy nàng.
"Lôi Nhạc, ta đã tìm thấy nàng" Hắn ghì chặt Tiểu Điệp vào người mình, thì thầm nói.
Bị hắc y nhân ôm, Tiểu Điệp trợn to mắt, hai tay không ngừng quẫy quẫy.
Cái quái quỷ gì đây? Cái gì mà Lôi Nhạc ta đã tìm thấy nàng kia chứ, ta căn bản không phải Lôi Nhạc. Tên này không phải bị nàng tát đến phát khùng rồi chứ.
Ôm một hồi, hắc y nhân mới buông Tiểu Điệp ra. Hắn lấy tay giải huyệt cho nàng.
"Xin lỗi, ta quên mất nàng bị điểm huyệt cấm ngôn"
Tiểu Điệp trợn mắt, không ngừng thở phì phò. Quên cái đầu ngươi á, ăn xong đậu hũ của ta mới nhớ là đã điểm huyệt, tiện lợi quá đi.
Tiểu Điệp đã có thể sử dụng lại thuật, nàng nhanh chóng biến ra thanh song đao, cắt đứng sợi dây dưới chân, sau đó lộn vòng, nhanh chóng kề thanh đao lên cổ hắc y nhân.
Bị Tiểu Điệp kề đao lên cổ, hắn không những không hỏang sợ mà hết sức bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhẹ.
"Nàng quả nhiên vẫn thích dùng song đao"
Hả! Tiểu Điệp định hỏi như vậy là có ý gì thì mới phát hiện, nàng lần nữa bị điểm huyệt. Không thể nào, nàng hoàn toàn không nhìn thấy hắn đã xoay người, tên này rốt cuộc đã ra tay lúc nào.
.......******.......******......
Tác giả: Chẹp! Xem ra khuôn mặt mới của Điệp tỷ không mấy suôn sẻ rồi.. hắc... hắc...
Tiểu Điệp: *mặt đầy sát khí* Ngươi còn dám nói.
Tác giả: Ặc, xem ra ta nên dzọt thì hơn. *Chạy* Điệp tỷ, ở lại chơi vui vẻ! >.<
Tiểu Điệp: *Dzí theo cùng với song đao* Đừng để ta bắt được ngươi!! ="=
Danh sách chương